Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 375: Công phó




Lang Vô Hư nguyền rủa, tất nhiên không giết chết Sở Hoan, trái lại hôm sau Lang Vô hư và Sở Hoan cùng tới nha môn Hộ Bộ một lúc, Sở Hoan vẫn trước sau như một chắp tay thi lễ, khuôn mặt tươi cười, Lang Vô Hư lại vô cùng xấu hổ, nghĩ đến bài thơ trên công hàm giả tối qua, trong lòng tức muốn điên lên, nhưng khuôn mặt vẫn không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, khẽ vuốt cằm, cũng không nói chuyện.

Sở Hoan vào nha môn, cũng không nhàn rỗi, mà tuần tra các phòng của Độ Chi Tào, hắn muốn thích ứng tại Độ Chi Tào, tự nhiên phải cố gắng hết khả năng lý giải nhiễu hơn mỗi một cơ cấu của Độ Chi Tào.

Hôm qua Sở Hoan ẩu đả Đậu Dịch trước mặt mọi người, trong lòng mọi người quả thật sợ hãi đối với vị Chủ Sự mới đến này, Sở Hoan đi các nơi, quan lại Độ Chi Tào mặc kệ trong lòng suy nghĩ thế nào, khuôn mặt vẫn hết sức cung kính.

Giữa trưa, Lang Vô Hư lại đi tới Độ Chi Tào một lần nữa, lần này cũng không phải gây chuyện với Sở Hoan, mà tuyên bố với mọi người, Bộ Đường đại nhân muốn điều Đậu Dịch khỏi Độ Chi Tào, tới Hộ Bộ Tào sử dụng, còn người lựa chọn Hữu Chủ Sự, tất nhiên trình bẩm Hoàng đế bệ hạ, chờ Hoàng đế chỉ ra.

Mệnh lệnh này vừa ra, đám người trên dưới Độ Chi Tào đều giật mình trong lòng, vị trí Đậu Dịch ở Độ Chi Tào vô cùng trọng yếu, có thể ngồi vào vị trí này, cũng không chỉ là thời gian một hai năm, hơn nữa trong mấy năm này, địa vị Đậu Dịch ở Độ Chi Tào có thể nói là vững như Thái Sơn, ai cũng nghĩ rằng, ai cũng có thể bị điều đi khỏi Độ Chi Tào, chỉ có vị trí của Đậu Dịch làm bằng sắt.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Sở Hoan đi vào Độ Chi Tào hai hôm, liền cứng rắn bức Đậu Dịch địa vĩ vốn vững như núi Thái Sơn rời khỏi Độ Chi Tào, thủ đoạn này quả nhiên khiến người ta giật mình.

Sở Hoan hiểu được, Đậu Dịch bị điều đi, về nguyên do, vẫn là bản công hàm kia nổi lên tác dụng lớn.

Ngày hôm qua trước sau có người hai lần đánh chủ ý tới công hàm, đều bị Sở Hoan thoải mái hóa giải, hắn đương nhiên biết đó đều là Hồ Bất Phàm và Lang Vô Hư đứng phía sau màn sai khiến, nếu hôm qua công hàm thực sự bị bọn họ đoạt được, như vậy hôm nay chắc chắn là một cảnh tượng khác. ít nhất Đậu Dịch tuyệt đối không thể bị điều khỏi Độ Chi Tào.

Công hàm ở trong tay Sở Hoan, Hồ Bất Phàm hiển nhiên biết rằng muốn lấy được công hàm khả năng đã cực kỳ bé nhỏ, trải qua việc hôm qua, Hồ Bất Phàm đương nhiên cũng hiểu được, chắc chắn Sở Hoan đã hoài nghi lên đầu gã, nói không chừng sẽ chọc giận Sở Hoan.

Hồ Bất Phàm đương nhiên sẽ không sợ Sở Hoan, nếu là lúc trước, cho dù Sở Hoan có mười bản công hàm như vậy trong tay, gã cũng sẽ không chút lo lắng, nhưng lúc này thì khác, gã không sợ Sở Hoan, lại sợ Hoàng đế, tâm ý Hoàng đế khó dò, gã chỉ lo lắng nếu Sở Hoan thật sự muốn làm lớn chuyện này, người Thái Tử Đảng nhân cơ hội trộn lẫn vào, hậu quả không thể thu thập, đặc biệt Hoàng đế, nếu Hoàng đế thật sự muốn mượn Sở Hoan làm ngòi nổ chỉnh lý Hộ Bộ, như vậy việc này tuyệt đối không thể làm lớn.

Hồ Bất Phàm đương nhiên rõ ràng, muốn tạm thời khống chế lúc này, không làm lớn, cũng chỉ có thể điều Đậu Dịch đi, tuy rằng về công về tư đối với Hồ Bất Phàm mà nói đều là việc cực kỳ khó khăn, nhưng lại cũng chỉ có thể thí xe giữ tướng.

Về công, một khi Đậu Dịch rời khỏi Độ Chi Tào, do tên đau đầu Sở Hoan này quản lý Độ Chi Tào, như vậy sau này Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm chắc chắn sẽ bị một Chủ Sự cản tay, về tư, chuyển Đậu Dịch, giống như tăng thêm uy phong cho Sở Hoan, trái lại suy yếu uy thế của mình, nhưng Hồ Bất Phàm không có cách nào khác, cũng chỉ có thể như thế.

Sở Hoan hiểu được, lần này Hồ Bất Phàm thỏa hiệp bất đắc dĩ, chuyển Đậu Dịch đi, trong lòng chắc chắn nghẹn đủ lửa giận, sau này sẽ nắm hết thảy cơ hội có thể xuất hiện, tuyệt đối không nương tay với mình, mà mình tuy rằng thắng một trận này, thật ra người vẫn ở trong hiểm cảnh, giống như đang ở trong hang sói, mỗi bước tiếp theo đều phải chú ý cẩn thận, vừa sơ sảy, chắc chắn sẽ bị Hồ Bất Phàm xé thành mảnh nhỏ.

Lang Vô Hư mang tới mệnh lệnh này của Hồ Bất Phàm, không đợi gã rời khỏi, đã thấy nhiều người tiến vào từ bên ngoài, người đi đầu Sở Hoan nhận biết, đúng là Thông Sự Xá Nhân Thủy Liên bên người Hoàng đế, vài tên Cận Vệ Quân hộ tống đến, vào viện, Thủy Liên đã hắng cổ giọng kêu lên:

- Thánh chỉ đến!

Quan viên lớn nhỏ Độ chi Tào đều tới viện, nghênh đón thánh chỉ, Lang Vô Hư là người đầu tiên tiến lên quỳ xuống.

Thủy Liên liếc vài lần, nhìn thấy Sở Hoan, mỉm cười gật đầu, lại không nhìn Lang Vô Hư quỳ trước người mình.

Lang Vô Hư nhìn thần sắc này của Thủy Liên, biết được chuyển có chút không tốt.

- Sở Hoan tiếp chỉ!

Thủy Liên mở thánh chỉ ra, cao giọng nói:

- Thánh dụ: Hôm nay phong Chủ Sự Hộ Bộ Sở Hoan vị Công Phó, khâm thử!

Thánh chỉ này quả nhiên vô cùng ngắn gọn, rất nhiều người còn chưa nghe rõ nói cái gì, Thủy Liên đã khép thánh chỉ lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Hoan nói:

- Sở Công Phó, tiếp chỉ đi!

Sở Hoan ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt, nhưng không dám chậm trễ, đứng dậy tiến lên khom người nhận thánh chỉ, trong lòng vẫn nghi hoặc. Tuy rằng hắn nghe rõ Hoàng đế phong mình làm ‘Công Phó’, chức quan này nghe tên đúng thật là uy phong, nhưng rốt cuộc là chức vị gì, hắn cũng mờ mịt khó hiểu, trong lòng nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Hoàng đế lại thay đổi chủ ý, lại điều mình tới nha môn khác?”

Vẻ mặt Lang Vô Hư cũng mờ mịt.

Công Phó?

Dường như Đế quốc Đại Tần cũng không có chức quan như vậy, Hoàng đế phong Sở Hoan làm ‘Công Phó”, điều này có nghĩa gì? Trong lòng gã cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Hoàng đế muốn điều Sở Hoan rời khỏi Hộ Bộ?

Điều này không tránh khỏi quá mức đột nhiên, tại sao trước đó không có một chút phong thanh?

Sở Hoan đến Hộ Bộ chẳng qua ba ngày, vì sao lại điều hắn đi nhanh như vậy? Chẳng qua trong lòng Lang Vô Hư quả thật hy vọng điều Sở Hoan đi, từ đó ông trời đúng thật là có mắt.

Trong lòng gã thầm nghĩ, chẳng lẽ Lão Quốc Công lại vào cung gặp Hoàng đế, cho nên dưới sự gián ngôn của Lão Quốc Công, Hoàng đế điều Sở Hoan đi? Nếu chuyện tình thật sự như thế, vậy đúng là chuyện rất tốt, ít nhất cho thấy Hoàng đế vẫn tin tưởng một bề đối với Lão Quốc Công.

Lang Vô Hư đứng dậy, chắp tay cười nói:

- Chúc mừng Sở Công Phó rồi… !

Gã lại cung kính nói với Thủy Liên:

- Công công, hạ quan ngu dốt, dám hỏi một câu, chức… chức Công Phó này, thuộc về nha môn nào? Chẳng lẽ Sở Hoan lại rời khỏi Hộ Bộ chúng ta?

Gã lắc đầu thở dài:

- Nhân tài như vậy, đang làm việc cho Hộ Bộ ta, không thể tưởng được… !

Thật sự bàn tới, gã là Hộ Bộ Thị Lang, một Thông Sự Xá Nhân Thủy Liên tất nhiên kém hơn, nhưng Thủy Liên lại là người bên cạnh Hoàng đế, hơn nữa trong nhiều Thông Sự Xá Nhân, dường như Thủy Liên này cũng được Hoàng đế thích thú, cho nên Lang Vô Hư không dám lên mặt với Thủy Liên.

Thủy Liên kỳ quái liếc Lang Vô Hư một cái, nói:

- Ai nói Sở Công Phó phải rời đi?

- Vậy… Công Phó này?

Thủy Liên đáp:

- Chức quan này hôm nay mới định ra, là một chức quan Thánh thượng vừa mới nghĩ ra.

Gã nhìn về phía Sở Hoan, giải thích:

- Sở Công Phó, nói đến Công Phó này, là sư phó Công chúa, ý chỉ của Thánh thượng, là bắt đầu từ hôm nay, ngươi dạy võ nghệ cho Tĩnh Hoa Công chúa, việc Hộ Bộ đương nhiên không thể chậm trễ, nhưng võ nghệ của Công chúa, cũng không thể chậm trễ.

Sở Hoan há miệng thở dốc, hơi kinh ngạc nói:

- Sư phó Công chúa… Công phó… Thì ra là thế, thì ra là thế!

Trong lòng hắn lại hơi có hương vị dở khóc dở cười.

Vừa nghe chức ‘Công Phó’, quả thật hơi khí phách, ai biết là bị kéo đi dạy võ nghệ.

Sở Hoan không cần hỏi, trong lòng cũng rõ ràng, vị Công Phó này, mười phần là tiểu Công chúa xảo trá tai quái kia làm ra, Hoàng đế một lòng tu đạo, không có khả năng nhàn hạ thoải mái để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, nghĩ tới không chịu được tiểu Công chúa nhõng nhẽo, mới hạ một đạo ý chỉ như vậy.

Mấy hôm nay không có động tĩnh của tiểu Công chúa, Sở Hoan còn âm thầm thở phào, ai biết tiểu nha đầu kia âm hồn không tiêu tan, cuối cùng vẫn tìm tới của, thảm hại hơn chính là, hôm nay Hoàng đế tự mình ban ý chỉ, muốn tránh cũng không thoát.

Lang Vô Hư lại căng thẳng trong lòng.

Sở Hoan tiếp tục lưu lại Hộ Bộ, đã khiến gã cực kỳ thất vọng, nghe nói chức Công Phó này là giáy Công chúa võ nghệ, Lang Vô Hư lại càng kinh hãi.

Ai cũng biết, Hoàng đế có tất cả sáu người con, bốn trai hai gái, Đại Hoàng tử tuổi trẻ chết trận sa trường, hiện giờ chỉ còn có ba trai hai gái, Tĩnh Hoa Công chúa đứng cuối cùng, nhỏ tuổi nhất, cũng rất được Hoàng đế bệ hạ yêu thích, Hoàng đế bệ hạ cũng sủng ái Tề Vương Doanh Nhân, nhưng lại rất trói buộc Tề Vương, trái lại hết sức dung túng đối với Tĩnh Hoa Công chúa, trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng đế, chỉ sợ cũng chỉ có vị Tĩnh Hoa Công chúa kia không gì không dám làm.

Trong kinh nhiều người luyện võ, dưới tay Hoàng đế bệ hạ cao thủ nhiều như mây, võ công Sở Hoan tất nhieenk hông kém, nhưng thật sự mà nói, số người thật sự cao minh hơn Sở Hoan cũng không ít, Hoàng đế bệ hạ lại cố tình phong Sở Hoan làm Công Phó dạy Công chúa võ nghệ, điều này trong mắt Lang Vô Hư, mấu chốt cũng rất không đơn giản.

Gã đương nhiên sẽ không biết, Sở Hoan được phong làm Công Phó, quả thật không phải ý Hoàng đế bệ hạ, mà là ý tiểu Công chúa.

Vốn Sở Hoan đảm nhiện Hộ Bộ Chủ Sự khiến Hồ Bất Phàm và Lang Vô Hư đau đầu không dứt, hiện giờ thành sư phó Tĩnh Hoa Công chúa, điều này càng khiên Lang Vô Hư muốn tìm một chỗ hung hăng đập đầu.

Tĩnh Hoa Công chúa không có quyền thế gì, nhưng nàng có một ưu thế ai cũng không thể so sánh, đó chính là vô cùng thân thiết với Hoàng đế, thiên hạ trăm triệu lê dân, ngàn vạn quan lại, thế nhưng nói chuyện trước mặt Hoàng đế ít ỏi không có mấy, cho dù trọng thần trong triều đình có tư cách nói chuyện trước mặt Hoàng đế, nhưng cũng phải dùng từ thận trọng, có một số lời không nên nói thì một chữ cũng không thể xuất hiện.

Trái lại Tĩnh Hoa Công chúa này, trước mặt Hoàng đế cái gì cũng có thể nói, cho dù có người muốn râu rồng của Hoàng đế, Tĩnh Hoa Công chúa tùy tay có thể nhổ xuống.

Tiểu cô nương này, nhìn qua thế lực đơn bạc, không có thế lực chính trị, nhưng một khi tác dụng này hiển hiện ra, cũng là trí mạng. Nàng nói một câu trước mặt Hoàng đế, có thể khiến một người bước lên mây xanh tiền đồ như gấm, nhưng đôi khi cũng có thể khiến người ta nhà tan cửa nát tan xương nát thịt.

Sở Hoan thành Công Phó, chắc chắn đi lại rất gần với Tĩnh Hoa Công chúa, lúc này trong lòng Lang Vô Hư cũng đang suy nghĩ, nếu Sở Hoan mê hoặc vài câu bên tai Tĩnh Hoa Công chúa, Tĩnh Hoa Công chúa lại nói thầm vài câu bên tai Hoàng đế, uy lực sinh ra quả thật không nhỏ, chức Công Phó này, chỉ sợ còn lợi hại hơn Thái Phó, Sở Hoan có đồ đệ giống như Tĩnh Hoa Công chúa, chỗ dựa còn hùng mạnh hơn so với Tề Vương.

Trong lòng gã âm thầm kêu khổ, nhưng khuôn mặt nào dám biểu lộ ra, trái lại chắp tay cười nói với Sở Hoan:

- Chúc mừng Sở Công Phó, chúc mừng Sở Công Phó, Sở Công Phó thiếu niên anh kiệt, nhận được ân ngộ của Thánh thượng và Công chúa, quả thật là vinh hạnh của Hộ Bộ!

Trong giọng nói, vô tình lộ ra vẻ nịnh hót.

Quan lại khác của Độ Chi Tào cũng đều tới chúc, trong nhất thời quả thật vui vẻ, Thủy Liên lại cười nói:

- Sở Công Phó, khi rời cung, Công chúa điện hạ đã phân phó, sau khi Sở Công Phó nhận được thánh chỉ, lập tức vào cung, Công chúa còn đang chờ Sở Công Phó chỉ điểm… Sở Công phó, hiện giờ chúng ta vào cung thôi!

Sở Hoan nhướn mày, Lang Vô Hư đã không tự chủ khom người nói:

- Sở Công Phó, vậy ngài mau đi đi, chuyện bên này chúng tôi chiếu ứng, không có việc gì!

Gã nhếch miệng cười, cười giống như hoa đào ngày xuân.