Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 348: Thi văn




Sở Hoan nghe Chu Đình nói như vậy, trong lòng đột nhiên thấy hơi căng thẳng. Kỳ thật Sở Hoan sớm đã đoán nếu có kỳ sát hạch thì chắc chắn sẽ có thi thố văn chương. Quả thật hắn cũng đã cất giấu một ít thi từ, nhưng Chu Đình đề xuất đề bài ngay tại hiện trường đúng là rất bất ngờ. Ai biết Hoàng đế cuối cùng sẽ đưa ra đề tài gì? Nếu trong đầu mình không có sẵn thi từ để đối đáp, để phải rơi vào tình thế soạn thơ soạn từ ngay tại chỗ, điều đó tuyệt đối không thể.

Hoàng đế thật ra lại có phần cảm thấy hứng thú, nhìn về phía Sở Hoan hỏi:

- Sở Hoan, Chu Đình đề nghị như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?

- Tiểu nhân xin tuân theo thánh chỉ!

Sở Hoan nhẫn nại nói.

Hoàng đế quay sang Hoàng hậu cười:

- Hoàng hậu, chi bằng nàng tự mình đưa ra đề tài, thử xem bản lĩnh của Sở Hoan. Trẫm thực cũng muốn mở mang kiến thức, xem hắn rốt cuộc có văn tài thế nào mà soạn được 39 bài thơ đoạt Văn hoa?

Hoàng hậu dịu dàng nhìn Sở Hoan, giọng cực kỳ mềm mỏng:

- Sở Hoan, Bổn cung ra đề tài, ngươi nếu có thể làm, thì hãy làm hết sức, còn nếu không cũng đừng quá lo lắng, trường thi làm thơ, không phải là chuyện dễ dàng. Văn thí không qua được, còn có khảo võ, ngươi không cần quá căng thẳng.

Nàng đối với Sở Hoan thái độ cực kỳ thân thiện

Sở Hoan nghe Hoàng hậu nói như vậy, trong lòng đúng là bớt căng thẳng đi một chút. Hắn hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn Hoàng hậu một cái, thấy Hoàng hậu ung dung hoa quý, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, trong lòng biết mỹ phụ này thân phận quả nhiên cao quý tột bậc. Nàng là Công chúa tiền triều, từ nhỏ đã thấm vào trong máu khí chất quý tộc, phần ung dung hoa quý đó trên đời này chỉ sợ không có bất kỳ nữ nhân nào vượt qua được.

Hoàng hậu nói mấy lời này quả thật đã cấp cho Sở Hoan con đường sống, mọi người tất nhiên cũng hiểu ý tứ trong đó.

Người biết chuyện đều hiểu, Tề vương ở Tây Sơn đạo từng bị ám sát, may mắn được Sở Hoan cứu hộ, lúc đó mới chuyển nguy thành an. Tuy rằng Hoàng đế Bệ hạ có mấy người con nhưng là huyết mạch của Hoàng hậu thì chỉ có duy nhất Tề vương. Việc này cũng tương tự cứu sống Hoàng hậu. Hoàng hậu trong lòng đối với Sở Hoan cực kỳ cảm kích. Ở đây thiên vị Sở Hoan một chút giúp Sở Hoan có đường lui cũng là việc đương nhiên.

Chu Đình đã chắp tay nói:

- Mời Hoàng hậu nương nương ra đề tài.

Hoàng hậu ngẫm nghĩ một chút, nhìn xung quanh trông thấy cách đó không xa có một hàng cây liễu, lại cười nói:

- Như vậy đi, lấy Lục Liễu làm đề tài, Sở Hoan, ngươi hãy làm một bài thơ từ đi.

- Lục Liễu?

Hoàng đế vuốt râu:

- Hợp với hoàn cảnh, Hoàng hậu quả nhiên trí tuệ!

Hoàng hậu cười duyên dáng đáp lễ.

Sở Hoan nghe thấy đề bài, đầu bắt đầu chuyển động, tìm tòi những bài thơ có liên quan. Đây là trường thi ứng đối, trong đầu mặc dù cũng đã thủ sẵn một số bài, nhưng cũng phải lục lại. Hắn thoáng suy nghĩ, đầu chuyển động như điện.

Lúc này mọi ánh mắt đều nhìn vào Sở Hoan, ngoại trừ Tề vương sung mãn tin tưởng, còn lại phần đông quan viên đều tỏ ra hoài nghi, thậm chí có người còn tỏ ra coi thường.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, đột ngột ngẩng đầu, chưa kịp lên tiếng, Chu Đình đã giơ tay lên nói:

- Chậm đã!

Rồi y cao giọng:

- Đưa đến!

Rất nhanh, có hai người mang hai cái bàn lại, lập tức có người bày giấy mực lên bàn, nhưng không có bút. Lập tức mọi người lại nhìn thấy có người ôm đến một cái bình lớn đặt trên bàn. Cái bình này mặt trên hẹp phía dưới rộng, nhìn phía dưới thì hồ như bình đựng rượu, phía trên lại giống như bình hoa, miệng bình chỉ đủ thò ba ngón tay vào, ngay cả một bàn tay cũng không đủ lọt. Bốn phía lập tức bàn tán xôn xao, dã có một lão thần dáng người gầy gò nhíu mày hỏi:

- Chu đại nhân, ngài đang định làm cái gì?

Lão thần này tuổi gần 60, đôi mắt rất nhỏ, nhưng rất tinh ảnh, vừa nhìn cũng biết là hạng người đa mưu túc trí.

Lão ngay dưới tay An Quốc công, điều đó cho thấy chức quan cực cao.

Sở Hoan có thể không biết, nhưng những người khác thì biết rõ, đó là Môn Hạ Tỉnh Trung thư lệnh Tư Mã Trường Như.

Môn Hạ Tỉnh thiết lập hai Trung thư lệnh, hai Thị lang, sáu Xá nhân. Trung thư lệnh chính là nhất phẩm quan viên của Môn Hạ Tỉnh, tham dự quốc sự, tuyệt đối là nhân vật trọng yếu trong triều.

Chu Đình cười nói:

- Tư Mã đại nhân an tâm, đừng vội.

Rồi y hướng Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, nếu như ngươi có kiệt tác thì hãy viết ra giấy.

Sở Hoan miễn cưỡng cười nói:

- Kính xin đại nhân ban thưởng bút để dùng.

- Bút vẫn ở bên cạnh ngươi.

Chu Đình mỉm cười chỉ vào cái bình cổ quái kia:

- Ngươi cần bút, ngay tại bên trong bình, ngươi muốn dùng bút thì có thể lấy ra.

Sở Hoan nhíu mày không biết là Chu Đình đang có ý đồ gì, đưa tay ra, Chu Đình đã nói:

- Chậm đã!

- Chu đại nhân còn có chỉ thị gì?

Chu Đình vuốt râu:

- Ngươi muốn ở đàn trung lấy bút không phải là không thể, nhưng tay của ngươi không được chạm vào bình dù chỉ một chút. Ngươi cũng không thể dùng cặp lấy bút, đương nhiên, cũng không thể dùng bất cứ dụng cụ nào để đụng vào mặt ngoài của bình, càng không thể làm vỡ cái bình.

Xung quanh lập tức xao động.

Tề vương nhịn không được nói:

- Chu Đình, ngươi muốn làm khó người khác sao? Cái bình này sâu như thế, một bàn tay cũng không lọt, bút lông ở tận đáy bình, nếu dùng ngón tay thì không thể với tới. Ngươi khiến Sở Hoan làm thơ cũng là đã đủ rồi, làm sao lại còn bày ra trò quái đản này nữa. Ngươi có định để hắn làm thơ nữa hay không?

Chu Đình hướng Tề vương cung kính thi lễ nói:

- Điện hạ, không phải là thần cố ý làm khó Sở Hoan. Bút đối với văn nhân nặng tựa Thái Sơn. Rất nhiều người cả đời chỉ cần dựa vào một cây bút mà đủ cơm ăn, một cây bút uy lực tuyệt đối không kém một đội quân, chính là thần binh lợi khí. Như vậy, thần nghĩ, nếu muốn lấy được cũng không phải dễ dàng. Nếu muốn lấy được thần binh lợi khí như vậy mà không dùng mưu thì cũng không thể nào thực hiện.

Tề vương cả giận nói:

- Ngươi đơn giản là muốn dạy bảo người mà thôi, cái gì...

Gã nói còn chưa dứt lời, Hoàng đế đã thản nhiên nói:

- Doanh Nhân, lui ra!

Tề vương Doanh Nhân nghe Hoàng đế mở miệng, không dám nói nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ lui về sau một bước.

Hồ như Hoàng đế đối với cảnh tượng bất ngờ này cảm thấy rất hứng thú.

Chuyện hôm nay cố nhiên là phải khảo hạch Sở Hoan, kỳ thật cũng có một nguyên nhân khác là để Hoàng hậu giải buồn. Chu Đình sắp xếp cảnh tượng này, cũng giống như làm nên một tiết mục hấp dẫn. Hoàng đế thực cũng muốn nhìn xem Sở Hoan rốt cuộc sẽ làm thế nào để phân giải.

Lúc này đám quan viên bên cạnh đã bắt đầu nghị luận, không ít người cảm thấy Chu Đình đúng là ở cố ý sửa trị Sở Hoan, vừa không cho hắn chạm vào cái bình, rồi lại bắt hắn phải dùng ngón tay thò vào miệng bình nhỏ hẹp lấy bút lông ra. Điểm mấu chốt chính là bàn tay căn bản không có khả năng đưa vào bình. Đây rõ ràng là đang cố ý làm khó hắn. Một số người khác bắt đầu nhíu mày suy nghĩ tìm xem có biện pháp nào lấy bút lông ra không?.

Đã có một gã quan viên hiến kế:

- Có thể làm một móc, không dùng tay, dùng miệng ngậm lấy, đem móc kia thăm dò vào đáy bình, sau đó lấy bút lông ra, lúc này mới dùng tay đón lấy bút lông.

Ý kiến này của y khiến đám đông xung quanh cười rộ lên.

- Sở Hoan, ngươi có tìm ra biện pháp nào không?

Hoàng đế tựa vào ghế vàng, thản nhiên hỏi.

Sở Hoan chắp tay đáp:

- Thánh thượng, biện pháp thật ra cũng có, nhưng trước tiên, tiểu nhân cần một chút ít dụng cụ.

Hoàng đế hỏi:

- Cái gì vậy?

- Tiểu nhân cần một thùng nước!

Sở Hoan cung kính đáp.

Bên cạnh, có người lập tức thấp giọng nói:

- Xem ra Sở Hoan đã sợ đến khô cả miệng rồi, nhưng xin cả một thùng nước, hắn có thể uống hết sao?

Ngay lúc đó, y cũng cảm giác có chút không đúng.

Hoàng đế đã ra lệnh:

- Lấy một thùng nước đến!

Rất nhanh, một thùng nước liền được đưa lại đây, Sở Hoan nhìn thùng nước kia liếc mắt một cái, rồi mỉm cười hướng Chu Đình hỏi:

- Chu đại nhân, lại không biết biện pháp này của ta có phải ngài đã hiểu rõ?

Chu Đình vuốt râu cười nói:

- Quả nhiên có chút mưu mẹo, ngươi rất giỏi!

Hai người này nói chuyện không đầu không đuôi, những người phản ứng chậm trong lúc nhất thời còn chưa hiểu ra làm sao, đã thấy Sở Hoan nhấc thùng nước lên đổ vào chiếc bình, rất nhanh, hơn nửa thùng nước đã được đổ vào, từ đáy bình, một chiếc bút lông theo nước dâng lên dâng lên, dần dần lên đến miệng bình. Sở Hoan buông thùng nước, dùng hai ngón tay, từ giữa mặt nước nhẹ nhàng và khéo léo mà lấy bút lông ra.

Đến lúc này, không ít người mới bừng tỉnh ngộ.

Kỳ thật đạo lý kia hết sức đơn giản, nhưng nếu muốn ngay lập tức nghĩ ra thì không phải ai cũng làm được. Sở Hoan ở trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra biện pháp khéo léo như thế để lấy ra bút lông đến, lập tức có không ít người trong lòng cảm thấy Sở Hoan cũng có chút trí tuệ. Tề vương vốn đang lo lắng cho hắn, nhìn thấy Sở Hoan nghĩ ra phương pháp đơn giản nhẹ nhàng để lấy bút lông ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hoan lấy bút ra, chấm mực, không do dự, phóng bút viết mấy hàng chữ, thả bút xuống, cầm trang giấy lên thổi thổi vài cái, lúc này mới đưa cho Chu Đình.

Chu Đình tiếp nhận tờ giấy, cũng không dám xem trước mà nhanh chóng dâng lên cho Hoàng đế. Hoàng đế tiếp nhận xem một lần, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, đưa cho Hoàng hậu, nói:

- Hoàng hậu xem này!

Hoàng hậu xem một lần, mới hướng về một gã thần tử nói:

- Lục Chuẩn, ngươi là Quốc Tử Giám Tế tửu, theo ý kiến của ngươi, bài thơ này viết như thế nào?

Có một thái giám tiến lên tiếp nhận tờ giấy, truyền cho một vị lão thần.

Quốc Tử Giám Tế tửu Lục Chuẩn nhận lấy, lướt xem một lần, khẽ vuốt cằm, cười nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương, theo ngu ý của lão thần, Sở Hoan có thể trong khoảng thời gian ngắn, tại đây phóng tác nên những câu thơ hay như thế đúng là rất hiếm thấy. Toàn bài thơ này không có một chữ Liễu nào, nhưng câu nào cũng là Liễu, khó lắm khó lắm!

Chúng quan viên lập tức xì xầm bàn tán. Môn Hạ Tỉnh Trung thư lệnh Tư Mã Trường Như đã nói:

- Lục đại nhân, bài thơ thơ này rốt cuộc viết như thế nào? Hãy để mọi người nghe một chút, cùng nhau bình luận.

Lục Chuẩn nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế khẽ gật đầu, Lục Chuẩn lúc này mới rung đùi đắc ý ngâm:

- Ngọc biếc điểm cây một ngọn cao,

Vạn tơ rủ ánh lục rờn treo.

Nào hay lá mảnh ai đem cắt?

Ngọn gió tháng tư tựa kéo dao.

.

Lập tức có người vỗ tay:

- Hay, “Ngọn gió tháng tư tựa kéo dao”, quả nhiên là thần bút!

Chợt nhận ra mình thất thố, y lập tức hướng Hoàng đế xin thỉnh tội:

- Hạ thần thất kính, kính xinh Thánh thượng giáng tội.

Hoàng đế tâm tình hồ như rất vui, cười nói:

- Nét bút thần tình, chữ dùng tuyệt hảo, xem ra bài thơ này thật đáng tán thưởng. Bài thơ này có linh khí, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể làm thành, quả thật không dễ dàng.

Hoàng đế hướng Sở Hoan nói tiếp:

- Sở Hoan, ngươi có tài học này, vì sao không ứng thí khoa cử, mà lại thành người luyện võ?

Sở Hoan vội đáp:

- Tiểu nhân khi còn bé thầy tướng số nói tiểu nhân không hợp với đọc sách, cho nên... !

Hoàng đế cười ha hả:

- Hóa ra là vì thầy tướng số, đoán sẽ không thể đọc sách. Đã có tài văn chương, như thế xem ra, võ công của ngươi cũng không kém. Trẫm thực đến muốn nhìn xem võ công của ngươi rốt cuộc như thế nào?

Hoàng đế hướng Chu Đình nói:

- Chu ái khanh, kỳ thi văn dừng ở đây, ngươi chuẩn bị khảo thí võ như thế nào?

Kỳ thật rất nhiều người biết rằng, Hoàng đế Bệ hạ xuất thân là người luyện võ, tuy rằng năm đó vì trị quốc, không xem nhẹ văn chương nhưng trong lòng Hoàng đế Bệ hạ đối với võ công vẫn hết sức yêu thích. Nay có cơ hội thế này, Sở Hoan cho dù coi như đã vượt qua khảo hạch văn, nhưng Hoàng đế Bệ hạ nhất định sẽ khảo hạch võ công.