Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 337: Trận Thư




Bùi Tích phải đi, Sở Hoan tuy rằng lưu luyến nhưng dù sao mỗi người cũng có ý chí riêng của mình, thân là huynh đệ kết nghĩa càng phải thành toàn cho nguyện vọng của Bùi Tích.

Sở Hoan cũng không từng nghĩ qua, đợi khi gặp Tề vương, lấy quan hệ của mình phân trần hộ Bùi Tích nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu rồi tắt. Không nói đến hiện giờ mình còn không nhìn thấy Tề vương, ngay cả gặp Tề vương rốt cuộc có bao nhiêu cơ hội? Tốt nhất là kiên trì chờ đợi.

Thời đại này khác thời sau, trông mặt mà bắt hình dong rất được chú trọng. Đặc biệt ở chốn quan trường, kẻ nào diện mạo kém còn bị xa lánh, đừng nói là một người tàn phế.

Bùi Tích chân cà nhắc, là nhược điểm lớn khi vào quan trường. Người như vậy cho dù là tài trí thao lược hơn người nhưng cũng khó có thể tìm đất dụng võ. Không nói đến Tề vương vốn không thật sự có con mắt nhìn người tinh tường mà sắp xếp cho Bùi Tích một vị trí tốt. Mà cho dù thế thì Bùi Tích cũng bị đồng bạn trong chốn quan trường xa lánh. Muốn được thăng tước thi triển sở học thực sự là muôn vàn khó khăn.

Hơn nữa Sở Hoan cũng biết tính tình Bùi Tích. Y tuy là thân tàn nhưng chí không tàn. Tuy rằng què chân nhưng lòng dạ không thấp, người khác đối với y lạnh nhạt chưa chắc y đã để ý, nhưng nếu không thông cảm thì y sẽ thấy bất mãn.

Bùi Tích đi Tây Bắc tìm cơ hội, Sở Hoan không biết việc này kết quả thế nào, tuy rằng hắn biết nhất định là cực kỳ gian nan nhưng trong lòng vẫn kỳ vọng Bùi Tích hết thảy đều thuận lợi.

Lúc Bùi Tích rời khỏi, Sở Hoan cũng không đi tiễn, đúng như lời Bùi Tích nói, duyên phận chưa hết, sau này tất có ngày gặp lại, cần gì phải thương cảm bởi vì chia ly.

Thương thế của hắn hồi phục rất khá, ở một phòng riêng, không người quấy rầy, hai ngày này ngoại trừ tu luyện Long Tượng Kinh, phần lớn thời gian Sở Hoan lật xem trận thư.

Trận thư của Bùi Tích cực kỳ ngắn gọn sâu sắc, không có nhiều lời thừa, bắt đầu giới thiệu trận pháp, đặc điểm bày trận này, sau đó tiến hành phân tích ưu điểm và khuyết điểm, hơn nữa cũng có giới thiệu đối với vận dụng binh pháp, loại địa hình và khí hậu gì cùng với số lượng binh lực và trang bị binh chủng nào thích hợp.

Trận pháp thứ nhất đứng mũi chịu sào, đó là Bát quái trận.

Bát quái trận là đại gia binh pháp Tôn Tẫn thời Chiến quốc sáng chế, chính là được dẫn dắt từ bát quái đồ trong Kinh Dịch, trận thế này đại tướng ở giữa, bốn phía bày binh chính diện, giữa chính binh lại phái ra bốn đội kỳ binh cơ động, tạo thành tám trận, tám trận rải thành tám, đan xen làm một, phân hợp biến hóa, lại có thể tạo thành sáu mươi bốn trận, thay đổi thất thường, huyền diệu khó lường, một khi quân địch xung phong, rơi vào trận này, trận pháp khởi động, quân địch căn bản không đường để trốn, diệu dụng lớn nhất của trận này đó là có thể hoàn toàn đánh tan đối phương trong thời gian ngắn, không cho phối hợp với nhau, khó có thể hình thành hợp lực.

Bát quái trận là trận thứ nhất của Trận Thư, lại là một trận phức tạp nhất, nếu không đủ binh lực, căn bản không thể bày trận, hơn nữa bát quái trận yêu cầu binh sĩ phối hợp cực cao, cần huấn luyện thời gian dài, trong bát quái trận, chỉ cần có một trận phối hợp sai lầm, như vậy uy lực sẽ hoàn toàn biến mất, nếu trận pháp không thể phát huy uy lực, trái lại sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Sở Hoan biết, muốn luyện thành bát quái trận, tất nhiên cần binh sĩ có tính kỷ luật rất mạnh, còn phải có tướng tài khống chế bát quái trận thuận buồm xuôi gió, không có một viên đại tướng tinh thông trận pháp tiến hành huấn luyện và chỉ huy, muốn luyện thành bát quái trận cũng chỉ là người si nói mộng mà thôi.

Trận pháp trong Trận Thư bao hàm toàn diện, Sở Hoan chỉ nghĩ tới sự biến hóa của bát quái trận, thời gian đã trôi qua như nước.

Sở Hoan suy nghĩ trận pháp tại Thự Môn, lại quên việc ngoài thân, tuy có một số việc hắn không thèm nghĩ tiếp, chuyện tình lại trực tiếp hướng tới người hắn, lúc này ở trong phòng xem trận, Vương Phủ lại vội vàng vọt vào trong phòng, khiến Sở Hoan hơi giật mình, bình thường trước khi tiến vào Vương Phủ đều gọi trước một tiếng, hôm nay thất thố như vậy, cũng không biết vì sao.

- Sở Hoan.

Vương Phủ vội la lên:

- Nhanh, trong cung tuyên ngươi!

Đầu óc Sở Hoan còn đang suy nghĩ trận pháp vừa rồi, nhất thời chưa tỉnh hồn lại, hỏi:

- Tuyên ta? Tuyên ta cái gì?

- Ngươi mau đi ra.

Vương Phủ thúc giục nói:

- Thông Sự Xá Nhân trong cung đang ở bên ngoài, đang muốn tuyên ngươi vào cung.

Lúc này Sở Hoan mới phản ứng lại, vội vàng thu hồi Trận Thư, sửa sang lại quần áo, hỏi:

- Tuyên ta vào cung có chuyện gì?

Vương Phủ nói:

- Buổi tối ngày hôm đó ngươi đã giết chết thích khách, tuyên ngươi vào cung, chín phần mười là có chuyện tốt. Đúng rồi, thương thế của ngươi như thế nào?

Sở Hoan nói:

- Cũng đã khá, cánh tay đã có thể dùng sức.

Vương Phủ đáp:

- Vậy là tốt rồi.

Gã lôi kéo Sở Hoan rời cửa, đến trong viện liền thấy một gã thái giám dẫn hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân mặc chiến giáp mãnh hổ đang chờ, nhìn thấy Vương Phủ kéo Sở Hoan tới, thái giám đã hỏi:

- Ngươi chính là Sở Hoan?

Sở Hoan chắp tay xưng đúng, Thông Sự Xá Nhân nói:

- Thánh Thượng khẩu dụ, truyên Sở Hoan vào cung yết kiến.

Sở Hoan xưng vâng, trong lòng cũng không biết Hoàng đế tuyên bình vào cung làm cái gì. Vương Phủ nói là bởi vì giết thích khách cho nên triệu vào trong cung cũng không phải không có khả năng, tuy nhiên cũng có thể là nguyên nhân Tề Vương, cho nên Hoàng đế mới tuyên mình vào cung.

Hoàng đế triệu kiến, tự nhiên không thể chậm trễ, Sở Hoan lập tức theo Thông Sự Xá Nhân rời khỏi Tây Môn Thự, đi tới Hoàng thành.

Thông Sự Xá Nhân và Cận Vệ Quân đều cưỡi ngựa mà đến, bản thân Sở Hoan có một con ngựa, cưỡi ngựa đi theo, vốn muỗn vào cung từ Tây Môn gần nhất, nhưng Tây Môn chủ âm, Sở Hoan không thể tiến cung từ Tây Môn, đi theo Thông Sự Xá Nhân một vòng lớn, lách tới Bắc Môn vào Hoàng thành.

Trước đây Sở Hoan chỉ có thể ở bên ngoài nhìn Hoàng thành khí thế vô biên, sau khi vào Hoàng thành, mới phát hiện trong tòa thành này quả nhiên là minh châu rực rỡ nhất của Đế quốc Đại Tần.

Đưa mắt nhìn lại, cung điện trùng điệp, xanh vàng rực rỡ, ngói vàng lưu li bắt mắt dưới ánh mặt trời, cung điện trùng điệp khó có thể nhìn toàn cảnh, tường hồng ngói vàng, chạm trổ điêu lương, cung điện ban công, cao thấp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, nhiều không đếm xuể, đường trong Hoàng thành đều vô cùng bóng loáng, hơn nữa đường rất rộng, theo con mắt Sở Hoan, con đường rộng nhất không ngờ đạt tới trăm mét, hẹp nhất cũng có bốn năm mươi mét, đường trong Hoàng thành cũng giăng khắp nơi, Hoàng cung khí thế vô biên đồ sộ hùng vĩ xây dựng tại trung tâm kinh thành.

Lúc Sở Hoan mới tới kinh thành, liền cảm giác được khí thế to lớn của kinh thành, trong bốn nội thành bất luận nội thành nào cũng không nhỏ hơn phủ thành vân Sơn, mà tòa trong tòa thành Hoàng cung này, diện tích chiếm lấy tuyệt đối không thua phủ thành địa phương, khi chất xa hoa trong đó không phải phủ thành bình thường có thể bằng được.

Hoàng thành Đại Tần, xây dựng dựa theo phân chia khu kiến trúc, chia làm chính cung, đông cung, tây cung ba quần thể xây dựng lớn, chính cung lại chia làm ngoại triều, nội đình, hậu cung ba quần thể, ba quần thể này xây dựng thẳng tắp, lấy ở giữa hoàng cung, giữa ngoại triều là Thừa Thiên Điện to lớn, đây là nơi Hoàng đế triệu tập đủ loại quan lại triều hội, chung quanh đều có một tòa điện lớn, là Thái Hòa Điện và Hậu Đức Điện, quanh hai tòa điện này còn có cung điện nhỏ khác, Thái Hòa Điện và Hậu Đức Điện giiongs như hộ vệ hai bên vây quanh Thừa Thiên Điện, ba điện lớn nà đều đồ sô hoa mỹ, khiến người ta ngạc nhiên thán phục.

Sau ngoại triều, chính là cung vua, Quang Minh Điện ở giữa, Tử Ngọc, Thanh Lương Điện ở hai bên, đây là nơi Hoàng đế xử lý chính sự sau khi bãi triều, cũng là chỗ Hoàng đế triệu kiến trọng thần nghị sự, bình thường cung yến cử hành ở Tử Ngọc Điện.

Hậu cung lấy Phương Nghi Điện làm chủ, chính là chỗ ở của Hoàng hậu, cũng là nơi tần phi trong cung bái kiến Hoàng hậu, bên cạnh Phương Nghi Điện là vũ Hoa Điện, không rộng lớn bằng Phương Nghi Điện, nhưng quy mô cũng không nhỏ, vô cùng rực rỡ, nơi này là chỗ Hoàng hậu ban thưởng yến, Hoàng hậu thống ngự hậu cung, tự nhiên thường xuyên triệu tập tần phi hậu cung thưởng yến ở đây, bày rõ Hoàng hậu tôn sư.

Đông Tây hai cung phân trái phải, bên trong Hoàng thành có mấy trăm cung điện nhỏ, mỗi cung điện căn cứ quy mô lớn nhỏ, gian phòng từ mấy trăm đến mấy chục, rất nhiều cung điện đều có vườn hoa riêng, nhưng gần Đông cung, thì xây dựng ngự hoa viên hoàng gia khổng lồ, kỳ hoa dị thảo chim quý thú lạ đều ở trong đó, lầu đài đình các núi giả hương tạ trong đó nhiều không đếm xuể, mỗi viên gạch viên ngói cây hoa ngọn cỏ viên đá miếng gỗ trong Hoàng thành phối xây dựng, đều có quy phạm tuyệt đối, ngưng tụ trí tuệ và tâm huyết của tất cả thợ mộc, thợ nề, thợ đá, thợ sơn, thợ thủ công, thợ điêu khắc, thợ sơn, thợ hoa văn, biểu lộ hết tài trí nhân loại, trong đó ẩn chứa văn hóa nồng đậm Trung Nguyên tích lũy xuống, to lớn mà sâu sắc.

Tất cả cung điện đều lấy gỗ là kết cấu chính, ngối vàng lui li, cái bệ đá xanh trắng, bức tranh xanh vàng rực rỡ, điêu khắc phối hợp khéo léo, trang nghiêm hùng vĩ, khí thế ngàn vạn.

Sở hoan theo Thông Sự Xá Nhân vào hoàng cung, đi vào cửa thứ nhất liền xuống ngựa, nhìn hoàng cung rực rỡ ven đường, trợn mắt cứng lưỡi, lại nghĩ đến kinh thành ngoài hoàng cung, trong lòng cũng dâng lên một hồi cảm thán.

Kinh thành bên ngoài hoàng thành đã xây dựng khí thế không tầm thường, lộ rõ đế quốc phồn hoa, nếu so sánh mặt xây dựng với hoàng cung, thật sự khó coi, nhưng so sánh với địa phương, lại cao hơn rất nhiều.

Bên trong hoàng cung, đưa mắt đều rực rỡ, đặt vào mắt đều là huy hoàng, bên ngoài là kinh thành vô cùng phồn hoa, thân ở nơi này, quả thật rất khó tưởng tượng dân chúng đế quốc đang cực khổ, cho dù nghe thấy ở trong này, cũng khó có cảm thụ, một người ở loại địa phương này lâu, cũng sẽ bị những thứ trước mắt mê hoặc, sẽ nghĩ tới đế quốc vẫn vô cùng cường thịnh.

Trong hoàng cung, cách một đoạn đường sẽ có Cận Vệ Quận uy phong lẫm lẫm không nói cười, giống như điêu khắc, dường như cũng trở thành một bộ phận kiến trúc.

Sở Hoan cũng không biết đi theo Thông Sự Xá Nhân bao lâu, rốt cuộc tới trước một căn điện, hắn chỉ cảm thấy chung quanh cung điện cao lớn đồ sộ, đã không biết thân mình rốt cuộc ở nơi nào, nhìn thấy cung điện trước mắt, Thông Sự Xá Nhân cũng chưa dẫn hắn vào điện, mà để Sở Hoan chờ ngoài điện, bản thân gã đi vào.

Sở Hoan đợi một lát, Thông Sự Xá Nhân mới đi ra, ngoắc tay với Sở Hoan, cũng không để Sở Hoan vào điện, mà dẫn hắn tới một điện nhỏ bên cạnh, đánh giá quần áo trên người Sở Hoan, nói:

- Thánh Thượng đang nói chuyện với các đại nhân, nhất thời không thể triệu kiến, hiện giờ ngươi chờ ở bên cạnh. Chỉ là quần áo này của ngươi thật sự không được, hiện giờ Thánh Thượng tu đạo trường sinh, kiêng kị tục khí nhất, quần áo này của ngươi rất không sạch sẽ, dính nhiều tục khí lắm, trước tiên tắm rửa thay bộ quần áo, chờ Thành Thượng truyền triệu lại đến tuyên ngươi!

Gã vẫy tay, một cung nữ xinh đẹp vội vàng tiến tới, cúi đầu cung kính nói:

- Thủy công công!

Thủy công công nói:

- Bích Liên, ngươi tìm một người, cùng nhau gột rửa thân thể cho người này, thay quần áo, sau này Thánh Thượng muốn triệu kiến.

Cung nữ vội đáp:

- Nô tì hiểu rõ.

Nàng nói với Sở Hoan:

- Xin đi theo nô tì!

Sở Hoan liếc Thủy công công một cái, Thủy công công phất tay lạnh giọng nói:

- Đi thoe đi, cần phải tắm, nếu để Thánh Thượng ngửi được chút mùi vị tục khí trên người ngươi, chúng ta cũng bị liên lụy.

Gã nói với Bích Liên:

- Các ngươi tắm rửa hắn cho kỹ, ta đi trước, vừa có ý chỉ sẽ tới đây thông truyền.

Sở Hoan cười lạnh trong lòng: “Hoàng đế không phải thân máu thịt sao? Tu đạo thật cho mình trở thành thần tiên, không dính tục khí? Có bản lĩnh không ăn không uống, đó mới tính bản lĩnh”. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trên mặt lại cười nói:

- Làm phiền công công.