Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 311: Khổ hạnh




Sở Hoan vừa nhìn người phụ nữ này, cũng biết rằng đây là những loại người canh chua, liền thản nhiên nói:

- Tuy nói như vậy, nhưng trong một nhà mà lại nhốt một đứa trẻ trong lồng, hơn nữa còn dùng côn bổng với nó, nếu tin này truyền ra bên ngoài, e rằng cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho cho lắm.

Đại thiếu gia thấy đột nhiên xuất hiện một người, tức giận nói:

- Ngươi là cái thá gì hả, ở đây đâu tới lượt ngươi nói chuyện hả?

- Ta là người, tất nhiên nói tiếng người rồi.

Sở Hoan thản nhiên nói.

Người phụ nữ kia dài mặt nói:

- Tần phủ đâu phải là nơi ai cũng có thể tới được đâu, mau cút ra ngoài cho ta.

Liền lệnh cho hầu gia đuổi Sở Hoan ra ngoài.

Tần lão gia thấy phu nhân nói vậy, giơ tay lên ngăn đám người lại, liền nhíu mày nói:

- Đừng có nói bừa.

Tiến lên chắp tay nói:

- Bùi tiên sinh, lời của phu nhân, đừng nên để trong lòng. Hôm nay quả thật làm phiền ngài rồi. Còn về tiền thuê nhà, ngài cũng không nên để trong lòng làm gì.... muộn mấy ngày cũng không vấn đề gì.

Bùi Tích thản nhiên cười, rồi lấy từ ngực ra một bọc tiền, đếm năm mươi văn đồng ra, nói:

- Tần lão gia, đây là số tiền nửa tháng nhà tôi còn thiếu, ngài nhận dùm cho.

Lúc này túi tiền của lão cũng đã cạn sạch rồi, xem ra chỉ còn vài đồng tiền lẻ mà thôi.

Tần lão gia vội vàng nói:

- Bùi tiên sinh, cái này....!

Bùi Tích nhét tiền vào tay lão, mới nói:

- Tần lão gia, tuy là xem vào chuyện của người khác, nhưng Bùi mỗ vẫn muốn nói một câu, Lôi Nhi là phú dị tướng, chưa chắc sau này nó không có tiền đồ. Ngài là bá phụ của nó, dù gì cũng là người một nhà, nên đối xử tử tế với nó, đó cũng là cách tự đối xử tối với bản thân mình đó.

Lão phu nhân và đại thiếu gia chỉ cười lạnh lùng, rõ ràng là tỏ ra vô cùng khinh thường, Tần lão gia tỏ ra có chút hổ thẹn nói:

- Lời Bùi tiên sinh nói rất đúng, thực ra... thực ra ta cũng muốn Lôi Nhi có tiền đồ chứ. Chỉ có điều bộ dạng nó như vậy, ai mà dám để cho nó đi ra ngoài chứ? Nó không hiểu nhân thường đạo lý thì cũng bỏ qua, nhưng thường ngày hay điên điên khùng khùng, gây không ít tai họa rồi, nhốt nó vào trong lồng, đó cũng là... đó cũng là do không có cách nào hợp lý hơn thôi.

Bùi Tích hơi trầm ngâm rồi nói:

- Tần lão gia, Bùi mỗ có một việc muốn nhờ vả, mong Tần lão gia đồng ý cho.

Lão phu nhân đứng bên cạnh cũng đã cướp lời nói:

- Bùi Tích, đừng cho rằng ngươi giúp chúng ta hai lần, thì có thể đưa ra yêu cầu với chúng ta nhé, những câu tục tĩu thì cứ nói trước, một là một, hai là hai, Tần phủ chúng ta không phải nơi để cứu tế người nghèo đâu.

Bùi Tích thản nhiên cười, tuy bị què một chân, nhưng tư thế đứng rất đường hoàng.

- Tần lão gia, chuyện của Lôi Nhi cũng không phải đáng lo ngại lắm, nếu Tần lão gia đồng ý, thì để Lôi Nhi sống cùng tôi vài ngày, tôi sẽ dốc lòng dậy bảo nó mấy ngày, hoặc cũng có thể có sự thay đổi lớn đó.

Bùi Tích chắp tay nói:

- Không biết Tần lão gia có thể đồng ý không nữa.

Sở Hoan nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy Bùi Tích vô cùng quan tâm tới gã điên này, sự quan tâm đó xuất phát từ nội tâm.

Lẽ nào chỉ vì thiên phú dị tướng của gã điên này sao, hay là có sự đồng tình với gã điên này?

Đại thiếu gia áo gấm cướp lời nói:

- Mang nó ra ngoài thì có thể, nhưng nếu nó gây ra chuyện gì, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?

- Tất nhiên là do một mình ta gánh chịu rồi.

Bùi Tích nói.

- Ngươi?

Đại thiếu gia áo gấm cười lạnh lùng nói:

- Nếu quả thất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ngươi không gánh vác nổi thôi.

Bùi Tích thản nhiên nói:

- Sinh mạng của ta ở đây, nếu Lôi Nhi có gây ra chuyện gì, thì có thể đem trách nhiệm đặt lên đầu ta.

Dừng lại một chút nói tiếp:

- Ta là một người què, trong túi không có rủng rỉnh tiền, thì chắc các người không sợ ta chạy mất chứ?

Lão phu nhân giơ tay nói:

- Mang đi mang đi, giữ một mầm họa trong phủ, đúng là không có một ngày được yên ổn.

Tần lão gia do dự một lát, cuối cùng nói:

- Bùi tiên sinh, nếu có thể khiến Lôi Nhi thu tâm đổi tính, thì quả là việc quá tốt rồi, chỉ có điều mấy ngày này, phải phiền tới Bùi tiên sinh rồi.

Bùi Tích cũng không dài dòng nói:

- Vậy thì mong Tần lão gia mở lồng sát cho Lôi Nhi đi ra.

Tần lão gia nhìn đại thiếu gia áo gấm, nói:

- Chấn Nhi, mở khóa đi, khóa trong người con đó.

Đại thiếu gia áo gấm nhìn gã điên trong lồng một cái, làm sao dám tiến tới mở chứ, liền móc chìa khóa ra đưa cho một tên hầu gia nói:

- Ngươi tới mở cửa lồng ra.

Hầu gia cầm lấy chìa khóa, cũng đắn đo không dám tiến lên.

Bùi Tích vươn tay ra, hầu gia như được đại xá vậy, vội vàng đưa chùm chìa khóa cho Bùi Tích, Bùi Tích tiến lên mở cửa lồng sắt ra, những người xung quanh đều vô cùng lo lắng đề phòng, chỉ sợ một khi gã điên này được thả ra lại phát điên mà thôi, gã điên này tỏ ra vô cùng nghe lời, nhìn Bùi Tích từ đầu xuống chân, và cũng không phát khùng lên.

Rồi dắt gã điên từ lồng đi ra, Sở Hoan nhìn thấy trong mắt Bùi Tích có một tia thương cảm, Bùi Tích cũng không dừng lại, chỉ gật gật đầu với Tần lão gia, rồi dẫn gã điên từ cửa sau ra ngoài.

Gã điên vô cùng nghe lời, không hề có chút kháng cự nào, Sở Hoan cũng đi theo Bùi Tích rời khỏi cửa sau, vừa rời khỏi cửa bỗng nghe thấy tiếng đóng cửa phịch lại, dường như sợ Bùi Tích sẽ đổi ý vậy.

Gã điên ra ngoài cửa, giống như chim sổng chuồng, cá được về với nước, giãy dụa khỏi bàn tay của Bùi Tích, rồi chạy loạn khắp ngõ nhỏ, cười rống lên, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.

Hắn nhảy lộn trên không, động tác rất nhanh nhẹn, nhìn đúng là rất giống vượn khỉ, rồi cự ly dần dần cách Bùi Tích một khoảng, quay đầu thấy cách Bùi Tích một đoạn xa nên chạy lại đi theo bên cạnh Bùi Tích, Bùi Tích nhìn nó cười, nó cũng nhìn Bùi Tích cười rất ngây ngô, cũng không biết phải nó gì, nhưng rõ ràng cảm thấy rất thân thiết với Bùi Tích.

Sở Hoan thầm lấy làm kỳ lạ, Bùi Tích cũng đã thở dài nói:

- Sở huynh đệ, nó tên là Tần Lôi, là một đứa trẻ đáng thương.

Sở Hoan gật gật đầu, nói:

- Tiểu đệ cũng đã thấy rồi, chỉ có điều... Tần Lôi lại rất thân thiết với đại ca, khiến tiểu đệ không hiểu.

Bùi Tích mỉm cười nói:

- Thực ra đứa nhỏ này cũng không làm gì ác ôn, nhưng tính cách không giống như những người bình thường, trong mắt nó, có thể phán đoán ra được đâu là người tốt người xấu, đệ tốt với nó, thì nó sẽ thuận theo, đệ làm điều ác với nó thì nó sẽ càng ác ôn với cậu hơn.

Rồi nói tiếp với Sở Hoan:

- Vừa nãy trong sân Tần phủ, đệ có thấy một người mỉm cười với Tần Lôi không?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát, vừa nãy người trong sân phủ, quả thật không có người nào nở nụ cười cả.

Những người đó sợ hãi như vậy, hoặc đều tỏ ra khinh miệt, hoặc đều ghét bỏ, hoặc đều chán ghét, không có ai nở nụ cười với nó cả, bây giờ nghĩ lại, e rằng thường này trên khóe miệng Tần Lôi khó mà nhìn thấy nụ cười được.

- Nửa tháng trước, lần đầu tiên ta thấy đứa trẻ này phát điên, lại còn đánh người bị thương, ta vội lao tới đó, chỉ cười cười với nó, nó liền ngừng tay lại.

Bùi Tích thở dài nói:

- Đứa trẻ này chưa nhìn thấy nụ cười, nhưng rất thích thấy người khác cười.

Lúc này Tần Lôi đang nhào lộn trên không, dường nó nó có một khí lực rất xung mãn, tiêu hao khí lực nhiều như vậy mà vẫn cười ha hả.

- Đó cũng là do Bùi đại ca có duyên phận với nó.

Sở Hoan nói.

Bùi Tích nhìn chằm chằm vào Tần Lôi phía trước, khẽ nói:

- Cha của nó, chính là sư huynh của ta.

- Á?

Sở Hoan ngẩn người ra.

Bùi Tích ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói:

- Cha của nó trước kia cũng là chức phương chủ quản của Binh Bộ, tên là Tần Tiêu, cũng là một nhân sĩ của Hà Tây, năm đó muốn vào kinh để tìm kiếm tiền đồ hơn, cũng may ta cũng bái ân sự, tuy đồng môn không quá nửa năm, tuổi tác của huynh đó hơn ta mười tuổi, năm đó ta cũng được Tần sư huynh dạy bảo nhiều...

Lúc này Sở Hoan mới hiểu được, vì sao Bùi Tích lại quan tâm tới Tần Lôi như vậy, đúng là cái gì cũng phải có nguyên do của nó, cũng không phải chỉ đơn giản là thông cảm mà thôi.

- Vậy Tần chủ quản hiện giờ đang ở đâu rồi?

Sở Hoan hiếu kỳ nói:

- Vì sao lại để Tần Lôi cho người khác đối đãi như vậy?

Bùi Tích cảm thấy vô cùng ảm đạm, lắc đầu cười khắc khổ nói:

- Thực ra ta ngàn dặm xa xôi từ Hà Tây tới kinh thành, chính là nhận được sự dặn dò của ân sư, lệnh ta phải vào thành để sư huynh giúp đỡ. Nhưng không ngờ, su huynh nửa năm trước bạo bệnh mà qua đời rồi, sau khi tới kinh thành, ta mới biết được tin xấu này...!

Rồi chỉ vào tào phủ đệ nguy nga phía sau lưng nói:

- Đây chính là phủ đệ của sư huynh, tuy hiện giờ vẫn là của họ Tần, nhưng họ Tần kia không còn là họ Tần lúc trước nữa rồi.

Sở Hoan hỏi:

- Trước kia nghe đại ca nói, vị Tần lão gia kia chính là bá phụ của Tần Lôi sao?

- Đúng vậy.

Bùi Tích gật đầu nói:

- Tần lão gia là sư huynh của ca ca, mấy năm trước cũng đã tới đây nhờ vả sư huynh.

Dừng lại một lát, mới tiếp tục nói:

- Sư huynh chỉ có hai huynh đệ, Tần lão gia chính là người thân duy nhất của sư huynh, hơn nữa sư huynh chỉ có một người con trai đó chính là Lôi Nhi, còn mẫu thân của Lôi Nhi cũng đã sớm qua đời, sư huynh quả đời, nên Lôi Nhi không còn bố mẹ nữa, chỉ có thể nương nhờ vào sự chăm sóc của Tần lão gia. Tuy hiện giờ gia nghiệp trên danh nghĩa là của Lôi Nhi, nhưng Lôi Nhi không biết thế cuộc, nên mọi việc đều do một tay Tần lão gia quản lý.

Sở Hoan nghe tới đây, cũng đã biết được thân thế của Tần Lôi.

Tần Tiêu chết đi, nên cả nhà Tần lão gia ở Tần phủ tự nhiên lại có danh phận hơn, tuy Tần Lôi tuổi tác cũng không phải là nhỏ bé nữa rồi, nhưng đầu óc lại không giống như những người bình thường, nên tất nhiên là không biết được gia nghiệp của mình bị cả nhà bá phụ chiếm dụng mất rồi.

Tuy cả nhà Tần lão gia chiếm dụng toàn bộ gia nghiệp của Tần Tiêu, nhưng trên danh nghĩa người thừa kế vẫn là của Tần Lôi, nên phu nhân và con trai của Tần lão gia luôn coi Tần Lôi như một cái nhọt trong mắt mình vậy.

Hiện nay Tần Lôi vẫn chưa thông suốt, không hiểu được gia nghiệp, nhưng ai mà biết được một ngày nào đó Tần Lôi biết được gia sản của mình, tới lúc đó, thì cả nhà Tần lão gia làm sao lỡ đem toàn bộ gia sản giao ra được chứ.

Cha mẹ của Tần Lôi đều đã qua đời hết rồi, lại còn bị cả nhà Tần lão gia ức hiếp, trong lòng Sở Hoan vô cùng hiểu được và thông cảm.

Đi tới căn nhà gỗ của Bùi Tích, Bùi Tích đích thân lấy nước cho Tần Lôi lau người, nhìn thấy trên người Tần Lôi chằng chịt những vết thương vết sẹo, cảm thấy rất đau lòng.

- Đại ca đánh con đó.

Tần Lôi bỗng nhiên mở miệng nói:

- Anh ấy không phải đối thủ của con, nhưng con không hề đánh anh ấy, anh ấy nhốt con, con cũng không đánh anh ấy, nhưng anh ấy chửi mẹ con, nên con phải đánh anh ấy, đánh chết anh ấy.

Trên mặt nó, trong lúc này sát khí hiện ra rất ghê sợ.

Tuy lời nói của nó rất đơn giản, nhưng Sở Hoan và Bùi Tích đều hiểu được ý của nó, biết được sự ủy khuất trong lòng nó, hôm nay đột nhiên Tần Lôi phát điên, chắc có tới tám chính phần là do đại thiếu gia sỉ nhục thân mẫu của nó.

Tần Lôi có thể nhẫn nhịn sự ức hiếp của đại thiếu gia với mình, nhưng nó không thể nhẫn chịu được sự sỉ nhục mẫu thân mình.

Tần Lôi quay đầu lại, nhìn Bùi Tích, đôi mắt to đầy thần sắc, nói từng câu từng chữ:

- Mẹ con là người tốt, không phải người xấu.

Nghe tới đây, Sở Hoan chỉ cảm thấy trong lòng run lên, còn Bùi Tích vốn dĩ đều tỏ ra bĩnh tĩnh mà giờ mắt cũng đã đỏ gay rồi.