Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 297: Phát tín hiệu




Quế Luân cười khắc khổ nói:

- Hạ quan đâu dám làm trò chứ. Chỉ hi vọng hai vị khâm sai tới lúc đó có thể vì hạ quan mà nói mấy câu tốt đẹp với triều đình, hạ quan không mong là có thể sống sót, chỉ cầu xin gia quyến có thể lưu lại một sinh mạng.

Lâm đại nhân hỏi:

- Tờ sớ ở đâu?

- Trong thư phòng này.

Quế Luân nói:

- Mắt của hạ quan không được tốt, không biết có thể cho hạ quan thắp đèn lên được không? Tờ sớ được đặt trong khe kia, rất nhanh là tìm được thôi.

Lâm đại nhân nhìn lướt qua, nhìn thấy trong phòng quả thật có một hàng giá sách, bên trên bày rất nhiều bộ thư tịch, rồi khẽ gật đầu.

Lúc này Quế Luân mới đứng dậy, từ bàn tìm được đá đánh lửa, dựa vào chút ánh sáng mờ ảo này, đi tới giá sách, bên cạnh giá sách đặt một chiếc đèn dầu, Sở Hoan cũng có chút hoài nghi đối với người này, tinh thần đang rất đề phòng, áp sát phía sau người này.

Trước kia vài lần hắn đã đụng phải cơ quan, chỉ e rằng trong thư phòng này cũng có cơ quan, áp sát sau lưng gã, chỉ cần có động tĩnh gì, lập tức ra tay, cho dù không giết gã, thì cũng không để cho gã có thể khống chế bản thân được.

Dường như Quế Luân rất thành thực, đốt đèn dầu lên, rồi đặt lồng đèn màu hồng lên, bỗng chốc trong phòng có màu hồng léo sáng, Quế Luân cầm đèn dầu lên đi tới giá sách, nói:

- Hai vị chờ chút, hạ quan sẽ tìm tờ tấu sớ kia.

Lời gã vừa dứt, vẻ mặt Lâm đại nhân cũng đã trùng xuống, dường như trong lúc này, Sở Hoan cũng đã đoán được điều gì đó, đại đao rút ra tay, không phải là chém Quế Luân, mà đao nhọn vừa đưa lên, đâm về phía lồng đèn màu hồng đó, một bàn tay của Lâm đại nhân cũng vung ra, mộng luồng chưởng phong bay tới, lập tức dập tắt ánh đèn.

Quế Luân nhân cơ hội cũng đã nhảy ra cửa sổ, muốn phá cửa sổ mà nhảy ra, sau khi Sở Hoan chụp lấy lồng đèn, cũng không dừng lại, đạo đao nhanh chóng hướng về phía Quế Luân mà chém tới.

Lúc này Quế Luân đã lao ra cạnh cửa sổ, đang định lao qua cửa sổ cứng rắn để chạy thoát, nhưng bỗng cảm thấy đùi mình đau đớn, trong lúc đau đớn, cơ thể bỗng khự lại, lúc này Lâm đại nhân như mắt mèo vậy, vụt bay về phía Quế Luân, thiết thủ rất nhanh, tóm lấy cổ Quế Luân, mạnh mẽ nhấc lên, lạnh lùng nói:

- Ai là chủ mưu?

Thân thể Quế Luân giống như cá bị dính điện co rút lại, chỉ trong một chốc lát, toàn bộ thân thẻ mềm nhũn lại, chân tay mềm nhũn buông xuống, không còn giãy dụa nữa.

Lâm đại nhân hung hăng đè gã xuống đất, sau khi Quế Luân bị đè xuống đất, thân thể cũng không dám nhúc nhích, dao găm của Sở Hoan cũng đã nhắm trúng hầu của Quế Luân, ngồi xổm xuống, rồi đưa tay đặt lên mũi của gã, giật mình nói:

- Hắn chết rồi.

Lâm đại nhân cười lạnh lùng nói:

- Quả nhiên có trò quỷ, hắn đúng là giảo hoạt, đốt đèn để phát ra tín hiệu.

- Hắn bị trúng độc mà chết.

Sở Hoan thấy da mặt của Quế Luân biến sắc, nhíu mày nói:

- Hắn làm thế nào mà bị trúng độc vậy?

Lâm đại nhân đi tới, cầm một tay Quế Luân lên, xem năm ngón tay của hắn, nói:

- Trên đèn dầu này đã được bố trí độc châm, vừa nãy hắn đốt đèn, cũng đã đặt độc châm vào tay, sau khi bị bắt, độc châm bị hắn tự đâm vào đầu ngón tay của mình.

Thị lực của Sở Hoan không hề kém, tuy trong phòng đen tối như mực, nhưng cũng nhìn thấy trên đầu ngón tay của Quế Luân có những ngân châm bé xíu.

Vừa nãy Quế Luân đốt đèn lên, Sở Hoan cũng đã biết sự việc có gì đó.

Trên bàn, cũng đã có một chiếc đèn dầu, nhưng Quế Luân lại đốt chiếc đèn ở giá sách, hơn nữa lại dùng lồng đèn màu hồng, nếu không cẩn thận, thì sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng sau khi Sở Hoan bước vào trong căn phòng này, đều đã chú ý tất cả, tâm trạng lúc nào cũng đề phòng, hắn biết thông thường trong khuê phòng của phụ nữ mới có lồng đèn màu hồng, trong thư phòng của những người đàn ông như này, thường đều dùng lồng đèn màu trắng mà thôi.

Lúc đó Sở Hoan cảm thấy sự việc có vẻ khác lạ, chỉ có điều trong giây lát đã nghĩ tới Quế Luân có khả năng dùng chiếc lồng đèn màu hồng này để phát tín hiệu ra bên ngoài, nhưng không ngờ trên đèn lại còn có độc châm nữa, thấy Quế Luân trong chốc lát đã bị hạ độc chết, có thể thấy độc dược trên ngân châm này đúng là quá mạnh.

Tên Quế Luân này đã sớm đề phòng sớm muộn gì cũng bị người tới để điều tra, nếu vừa nãy hắn có thể lao ra ngoài cửa sổ mà thoát được cái chết thì cũng tốt, còn nếu không thoát được ra ngoài, thì lập tức sẽ đem ngân châm đâm vào đầu ngón tay của mình.

Đúng lúc này, Sở Hoan bỗng nghe thấy trên nóc nhà truyền tới một âm thanh rất nhỏ nhẹ, đôi mắt Lâm đại nhân nhíu lại, cũng không nói nhiều lời, thân thể giống như khỉ vậy, lao thẳng lên bàn đọc sách, cùng lúc đôi chân dùng lực đạp mạnh xuống, thân thể đã bay lên, cú nhảy rất có lực, chỉ một cái đạp xuống bàn đọc sách đã tóm được vào cái đòn trên nóc nhà, lúc đó thân thể như máy xay gió luồn lên trên, rầm rầm một tiếng, Lâm đại nhân cũng đã lao thẳng lên nóc nhà tạo ra một cái lỗ rất to, tiếp sau đó nghe thấy những tiếng hô quát truyền tới, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Sở Hoan biết Quế Luân cũng đã phát tín hiệu ra bên ngoài, rồi sau đó mơ hồ nghe thấy những tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.

Hắn không đi từ cửa chính, mà xoay người phóng ra cửa sau của thư phòng, mở cửa sổ ra, rồi lại nhanh chóng đóng lại, rồi thân thể cũng đã ngồi xổm xuống, trong giây lát mở cửa sổ ra, liền nghe thấy vù vù vù mấy tiếng vang lên, vô số những mũi tên từ bên ngoài ngắm thẳng hắn mà bắn tới.

Trên nóc nhà lại vang lên những tiếng kêu thản thiết, rất nhanh, Sở Hoan liền nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu:

- Bắn chết hắn!

Sau đó vù vù vù, hàng loạt mũi tên liên tiếp bay tới, rồi nghe thấy tiếng của Lâm đại nhân truyền từ phía sau cửa sổ:

- Sở Hoan, phía sau!

Sở Hoan nghe thấy những lời của Lâm đại nhân, thân thể nhảy lên, cũng không hề do dự, cũng đã nhào người qua cửa sau ra ngoài.

Chỉ thấy có một bóng người đang từ chỗ mấy cây chuối tây phía sau thư phòng lao tới, thấy bóng người đó chính là Lâm đại nhân, hiển nhiên Lâm đại nhân sau khi xử lý tên hộ vệ ở trên nóc nhà, đã từ nóc nhà xuống để đối phó với những tiễn thủ phía sau thư phòng.

Trước kia Sở Hoan chỉ thấy được thiết thủ của Lâm đại nhân, nhưng vừa nãy thấy Lâm đại nhân bật người lên nóc nhà, tới lúc đánh về phía tiễn thủ, tất cả những hành động đó chỉ diễn ra trong chốc lát, Lâm đại nhân giết chết tên ở trên nóc nhà trước, rồi sau đó đối phó với tiễn thủ, tất cả đều vô cùng dứt khoát, không có chút do dự gì, lúc này trong lòng hắn mới khâm phục võ công cao cường và sự quyết đoán của Lâm đại nhân.

Thân hình của Lâm đại nhân rất nhanh, Sở Hoan chỉ nhìn thấy bóng dáng phía trước một lát, thân hình Lâm đại nhân đã ẩn vào sau những cây chuối tây kia rồi, sau đó thấy từ trong bụi chuối có hai bóng người bay ra, giống như những cây cỏ bị người ta vứt ra vậy, rồi đập mạnh xuống đất.

Sở Hoan đang định tiến lại gần, lại cảm thấy bên trái kình phong nổi lên, căn bản không cần do dự, đao ở tay phải cũng đã hướng về bên trái nghênh đón, sau đó liền nghe thấy “ choảng” một tiếng, bên cạnh liền có người lao lên, hai đao giao kích nhau.

Người này động tác cũng rất nhanh nhẹn, đều là hãn đao mà chém xuống, thế đao của Sở Hoan bị đè xuống dưới, rồi xoay đao sang một bên, bỗng thấy máu phọt ra, cú xoay đao này đã chém vào bụng người này, sau đó chân trái của Sở Hoan cũng đã giơ lên, một cú đá bên sườn, khiến người này bay ra chỗ khác.

- Chuồng ngựa!

Tiếng của Lâm đại nhân truyền tới, Sở Hoan đã thấy Lâm đại nhân từ sau bụi chuối lao ra, chạy thẳng về phía góc phải của phủ đệ.

Sở Hoan cũng nhanh chóng đuổi theo, lúc đi qua bụi chuối, đã thấy sau bụi chuối nằm lăn lốc mấy cái đầu, chỉ trong chốc lát Lâm đại nhân đã hạ sát được ba tên tiễn thủ.

Hai người một trước một sau chạy thẳng tới chuồng ngựa, vừa nãy nhảy vào trong đại viện đã đi qua chỗ chuồng ngựa của Quế phủ, nên biết được vị trí của chuồng ngựa.

- Có thích khách, có thích khách.

Phía sau Sở Hoan vang lên những tiếng kêu, đuốc cũng đã sáng bừng lên, Sở Hoan nghe thấy những tiếng bước chân rầm rầm sau lưng mình, dường như có một đám người đang đuổi theo mình.

Chân Lâm đại nhân như gió vậy, Sở Hoan cũng giống như đi trên cân đầu vân, nhanh chóng chạy tới chuồng ngựa, chỉ nghe thấy bên trong tiếng ngựa hí vang, Lâm đại nhân cũng tiện tay chặt đứt dây cương hai con ngựa, rồi trầm giọng nói:

- Mở cửa hậu viện ra.

Sở Hoan cũng không dừng lại, đi qua chuồng ngựa, cách đó không tới hai mươi mét là cửa lớn của hậu viện, Sở Hoan chưa lên ngựa vội, trực tiếp lao ra ngoài cửa sau, cửa sau cũng đã có hai tên hầu gia đứng canh gác, thấy Sở Hoan tới, cũng không nói lời nào, dương đao nghênh tới.

Sở Hoan giống như sói vồ tới, hai người một trái một phải chém tới, Sở Hoan đột nhiên thấp người xuống, một đao chém lên đùi một tên hầu gia “ á” một tiếng kêu lên, một đao chém đứt một chân, người này kêu lên một tiếng thảm thiết, một tên hầu gia khác đã dương đao lên hướng vào đầu Sở Hoan mà chém tới, Sở Hoan xoay người, khiến người này chém vào không trung, do dùng sức quá đà nên ngã nhào xuống, đao của Sở Hoan lóe lên vung tới cắt đứt hầu người này.

Người này ngã xuống đất co giật mấy cái rồi tắc thở, còn một gã bị chém đứt chân thì đang nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, Sở Hoan cũng chẳng thèm để ý tới gã nữa, phía sau những quan binh đã gần đuổi kịp, còn mấy bước nữa là đuổi kịp hắn rồi, thấy cửa sau vẫn còn đóng kín, hô lên một tiếng, chân đạp mạnh lên cánh cửa, cửa hậu viện này không thể so với cửa chính viện được, nếu là cửa lớn tiền viện thì cú đá này của Sở Hoan chưa chắc đã có hiệu quả, nhưng cánh cửa ở hậu viện này mỏng và yếu hơn cửa chính nhiều, Sở Hoan dùng lực đá một cái chỉ nghe thấy một tiếng “ ầm” vang lên, một cánh cửa đã tung ra, Sở Hoan lại tiếp tục tung thêm một cú đá nữa đá tung cánh cửa còn lại.

- Sở Hoan, lên ngựa.

Lâm đại nhân cưỡi ngựa tới, trong tay cầm theo dây cương của một con ngựa nữa rồi đưa cho Sở Hoan, còn bản thân thì đã cưỡi ngựa vượt qua cửa sau, Sở Hoan xoay người lên ngựa, nghe thấy những tiếng vù vù vù tên bay vang lên, thân thể nằm rạp xuống lưng ngựa rồi lao ra ngoài cửa sau.

Sau khi Lâm đại nhân đi ra ngoài cửa, rồi rẽ sang trái, Sở Hoan thúc ngựa chạy theo sau, phía sau là những quan binh của Quế phủ đang cưỡi ngựa đuổi theo, tuy vẫn liên tục bắn tên ra, nhưng Sở Hoan và Lân đại nhân cũng đã cách bọn họ khoảng xa rồi.

- Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?

- Thông Châu đại doanh!

Lâm đại nhân lạnh lùng nói:

- Nếu Triệu Quảng Khánh là chủ mưu, vậy vừa nãy Quế Luân phát tín hiệu, ắt hẳn đã có người thông báo cho Triệu Quảng Khánh rồi.

- Đại nhân sợ Triệu Quảng Khánh sẽ tạo phản trước sao?

Tuấn mã của Sở Hoan và cả Lâm đại nhân đi ngang nhau:

- Nếu đi tới Thông Châu đại doanh trước, không biết Triệu Quảng Khánh có nhân cơ hội này trốn thoát không?

- So với sinh mạng của hắn thì Thông Châu đại doanh còn quan trọng hơn.

Lâm đại nhân nói:

- Một khi Thông Châu doanh không thể khống chế được, cùng với những hành động tạo phản của hắn, Thông Châu ắt sẽ loạn, lúc đó đường đi tới Tây Bắc sẽ gặp phải nguy hiểm.

Sở Hoan nói:

- Lẽ nào hai người chúng ta có thể khống chế Thông Châu doanh được sao?

- Ngươi có dám đi theo ta không vậy?

Lâm đại nhân không trả lời mà hỏi lại.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Một khi tại hạ đã dám vào thành, thì không có nơi nào là không dám tới cả.

Lâm đại nhân cười nói:

- Ta biết lá gan của ngươi to. Ngươi dám ở mỏ đá Đinh Cốc trước mặt mọi người kháng lệnh, tuy là có tội, nhưng đúng là ngươi cũng to gan đấy.

Lại nói tiếp:

- Bản quan là Thần Y Vệ Huyền Vũ thiên hộ Lâm Băng, chắc ngươi sẽ không quên cái tên này chứ?

- Ta là Cấm Vệ Quân vệ tướng Sở Hoan, đại nhân cũng đã biết rồi, chắc cũng không quên sớm như vậy chứ.

Sở Hoan lớn tiếng nói.

Trong những tiếng cười, hai người thúc ngựa lao đi, tiến thẳng tới Thông Châu doanh ở bên ngoài Đông thành.