Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 279: Không phải oan gia không gặp mặt




Trên chủ đài, Chủ sự Hình Bộ Lam Đình Ngọc chứng kiến loạn đảng cướp pháp trường, ngoài khiếp sợ, lại cảm thấy kỳ quái.

Gã nhìn lại từ xa, có thể chứng kiến rõ ràng hành động của loạn đảng, tuy nhân số loạn đảng rất ít, nhưng hành động lại rất có tổ chức, có người cố ý khiến đám người vốn hỗn loạn càng thêm hỗn loạn, chọc giận trâu lửa vốn đã nổi giận, có người thì ngăn chặn Cấm Vệ Quân dưới hình đài, có người thì trèo lên hình đài, ngăn cản Cấm Vệ Quân dưới đài xông lên, có người thì đang giao thủ với Cấm Vệ Quân trên hình đài, mở đường máu, cứu tù phạm.

Mỗi người đều cố gắng phát huy tác dụng lớn nhát, hơn nữa phối hợp ăn ý với nhau, trong đao quang kiếm ảnh, cũng không rơi vào hạ phong. Hơn nữa võ nghệ của những người này cũng không yếu, đao pháp thuần thục, kinh nghiệm lão luyện. Trái lại những binh sĩ Cấm Vệ Quân đều trải qua vô số mồ hôi và máu tôi luyện ra kia, họ đều là quan binh tinh nhuệ của Tây Sơn Đạo, chỉ là nếu đánh đơn độc, hiển không phải địch thủ của loạn đảng.

Dường như những người này còn huấn luyện nghiêm chỉnh hơn Cấm Vệ Quân, tuyệt đối không phải đám ô hợp, tiến lùi đều rất có tổ chức.

Khiến Lam Đình Ngọc kỳ quái chính là, Từ Tòng Dương và Kiều Minh Đường nhìn pháp trường hỗn loạn, đều thờ ơ lạnh nhạt, không đưa ra biện pháp ứng phó gì, không tiến không lùi.

Tiết Thanh Sơn chém đao thủ, ánh đao chớp lên, một tiếng soạt vang lên, đã chặt đứt xích tay tù phạm già, trước khi binh sĩ Cấm Vệ Quân bên cạnh chen chúc tới, lại xuất đao chặt đứt xiềng chân cho tù phạm già.

Có thể dùng đại đao chặt đứt khóa sắt xiềng chân, chẳng những cần đại đao sắc bén cứng cỏi, lại cần kẻ xuất đao có đủ khí lực mạnh mẽ, bởi vậy nhìn ra được, khí lực Tiết Thanh Sơn quả thực không nhỏ.

Khó sắt của tù phạm già bị chém đứt, lập tức giống như mãnh hổ xuống núi, giao long rời biển, nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn thấy vài tên Cấm Vệ Quân chạy tới, hai tay rung lên, dĩ nhiên dùng khóa sắt trên cổ tay làm vũ khí, hai đoạn xích tay bị chém đứt giống như rắn độc vươn ra, đánh thẳng vào ngực hai gã Cấm Vệ Quân. Tuy rằng trên người tù phạm già này vết thương chồng chất, hơn nữa bị tra tấn hồi lâu, nhưng giờ phút này vẫn uy vũ, hai gã Cấm Vệ Quân bị xích sắt đánh bay ra, đụng vào binh sĩ phía sau, một đám người ngã sấp xuống.

- Lão Ngũ, sao các ngươi tới rồi?

Tù phạm già hơi tức giận nói:

- Vì sao phải mạo hiểm?

Tiết Thanh Sơn nói:

- Nhị đương gia, đừng nói nữa, chúng ta đã tới, hối hận cũng không kịp, trước tiên giết ra ngoài rồi nói sau.

- Được!

Tù phạm già này đúng là Nhị thúc Lâm Sùng Cốc của Lâm Đại Nhi:

- Trước tiên giết ra ngoài!

Khóa sắt lại vung lên, đại đao trường thương Cấm Vệ Quân đều bổ tới vang lên một hồi leng keng, tất cả Cấm Vệ Quân đều lui về phía sau.

- Lão Ngũ, đều là tráng sĩ, cứu bọn họ.

Lâm Sùng Cốc lớn tiếng nói:

- Mọi người cùng nhau giết ra ngoài.

Pháp trường có biến, tiếng kêu liên tục chung quanh hình đài, tiếng kêu la, tiếng kinh hô, tiếng trâu lửa, tiếng đao thương giao kích, tiếng cung tên vút vút vút, đan xen với nhau, rất ồn ào. Đương nhiên sau khi đám người Tiết Thanh Sơn xông lên hình đài, đám tù nhân chuẩn bị hành hình trên hình đài đã sớm bắt lấy cơ hội, thừa dịp loạn vung khóa sắt trong tay phản kháng.

Đứng mũi chịu sào chính là những đao phủ kia, bọn họ cách tù phạm gần nhất, nhưng tù phạm đột nhiên làm khó dễ, bọn họ khó có thể ngăn cản, tám gã đao phủ, ngoài một người bị Tiết Thanh Sơn chém chết, cũng có bốn năm người bị đánh ngã xuống trong nháy mắt. Binh sĩ Cấm Vệ Quân phản ứng cũng linh mẫn, trong khi hỗn loạn, có bốn năm tù phạm bị loạn đao loạn thương giết chết.

Tiết Thanh Sơn đi tới bên cạnh, động tác nhanh nhẹn, xuất đao rất nhanh, chặt đứt xiềng xích cho ba bốn tên tù phạm. Một tên tù phạm dùng tay bóp chết một người, thấy Tiết Thanh Sơn ở bên, hai tay giơ lên, Tiết Thanh Sơn hiểu được, một đao chém qua, đã chém đứt xích tay cho gã.

Tù phạm này nhìn qua khoảng hai lăm hai sáu tuổi, vết thương trên mặt đã đóng thành sẹo, hiển nhiên bị tra tấn không ít, mặt gã chữ quốc, mày rậm mắt to, mặc dù trên mặt có sẹo, nhưng tướng mạo đường đường, rất chó khí chất tráng sĩ bi ca Yến Triệu cổ.

Pháp trường vừa loạn, người này nhìn thấy Tiết Thanh Sơn vọt lên hình đài, lập tức liền gây khó dễ, chẳng những dùng khóa sắt đập chết đao phủ bên người trong nháy mắt, hơn nữa còn giết chết hai gã binh sĩ Cấm Vệ Quân trong chốc lát, có thể nói là cực kỳ dũng mãnh.

- Ngũ Ca, cẩn thận!

Xích tay tù phạm trẻ tuổi này bị chém đứt, nhìn thấy một tên binh sĩ Cấm Vệ Quân đã mò tới sau lưng Tiết Thanh Sơn, chém một đao thẳng xuống gáy Tiết Thanh Sơn, gã lập tức lên tiếng nhắc nhỏ. Thân thể Tiết Thanh Sơn khom xuống, xoay tay vẩy qua một đao chém lên đùi Cấm Vệ Quân này, khóa sắt trong tay tù phạm trẻ này đã vung ra, hung hăng nện lên đầu Cấm Vệ Quân, tuy rằng người nọ đội mũ giáo, nhưng bị khóa sắt nặng nề nện vào, vẫn ngã gục trong nháy mắt.

- Thiên Hữu, công phu còn chưa giảm.

Tiết Thanh Sơn cười nói:

- Nhìn xem hôm nay ngươi rốt cuộc có thể giết bao nhiêu tay sai.

Tù phạm trẻ tuổi này, đúng là Lỗ Thiên Hữu mà Lâm Đại Nhi một mực nhớ mãi không quên.

Lúc này Lâm Đại Nhi cũng đã giết lên hình đài, nhìn thấy Lâm Sùng Cốc cùng Lỗ Thiên Hữu vẫn còn sống, nàng vô cùng mừng rỡ, dịu dàng nói:

- Nhị thúc, Thiên Hữu ca, thoát thân làm đầu, không nên ham chiến.

Đại đao trong tay nàng chém một tên binh sĩ, tiến tới gần nói:

- Đi theo ta!

Những tù phạm cùng chịu hình kia lúc này lại bị chém chết ba bốn người, còn lại thì tập trung một chỗ, kẻ khí lực lớn dùng khóa sắt trong tay làm binh khí, người có khí lực thì cướp đại đao trường thương làm binh khí, chém giết với binh sĩ Cấm Vệ Quân.

Lúc này Lâm Sùng Cốc đã kêu lên:

- Mọi người không nên ham chiến, giết ra ngoài đi!

Tuy thân thể Lâm Đại Nhi như liễu, động tác nhẹ nhàng, ra tay lại vô cùng hung ác, dẫn đầu giết qua phía Bắc hình đài. Lâm Sùng Cốc, Tiết Thanh Sơn, Lỗ Thiên Hữu cùng những tù phạm kia theo sát phía sau, chiếu ứng giúp nhau, đều giết qua mặt Bắc.

Trong ngoài pháp trường, tiếng giết từng hồi, không ít dân chúng còn bị liên lịu, có người bị trâu lửa dẫm chết đụng thương, có người không cẩn thận bị loạn tên bắn chết. Trên dưới hình đài, máu tươi phun tung tóe, không ít thi thể đã nằm lung tung trên mặt đất, có một số người trọng thương nằm trên mặt đất, kêu rên thảm thiết, rất thê thảm.

Bỗng nghe tiếng trống vang lên, Lâm Đại Nhi nghe được tiếng võ ngựa vang lên bốn phương tám hướng, lông mày chau lại, dịu dàng nói:

- Viện binh của bọn chúng dến rồi, tất cả xông qua phía Bắc.

Tiết Thanh Sơn nói:

- Chỗ thành Bắc đã bị cháy lớn, hiện giờ đang hỗn loạn, mọi người chạy qua phía Bắc đi.

Các nơi trong phủ thành Vân Sơn đột nhiên phát hỏa, tự nhiên do đám người Lâm Đại Nhi gây ra.

Lửa lớn hừng hực, nhiều chỗ trong thành bị lửa lan tràn, dân chúng rối loạn. Đặc biệt thành Bắc, rất nhiều nơi cháy, dân chúng trong thành đang rơi vào khủng hoảng, đây là cục diện Lâm Đại Nhi bố trí trước để thuận lợi lui lại.

Trong thành càng loạn, càng có lợi cho bọn họ lui lại.

Đám người Lâm Đại Nhi biết rõ không thể đánh lâu, Lâm Đại Nhi thả ra tín hiệu, liền không ham chiến nữa, đều rút về phía Bắc.

Từ đường phố chung quanh đã xuất hiện kỵ binh Cấm Vệ Quân, Lâm Đại Nhi không hề sợ hãi, dẫn đầu xông về phía Bắc. Mấy trăm dân chúng lúc này đều tháo chạy về phía Bắc, đám người Lâm Đại Nhi trà trộn vào trong đó, binh sĩ Cấm Vệ Quân đuổi theo phía sau.

Hơn bốn mươi kỵ binh tới từ phía bắc, người đi đầu mặc giáp vẩy cá, tay cầm đại đao, chứng kiến đám dân chúng xông lại trước mặt, liền nhíu mày, đột nhiên thấy trong đám người có nhiều hắc y nhân, hắn thấy trong đó có một thân ảnh nhẹ nhàng rất rõ ràng, trên mặt lộ ra vẻ giật mình.

Người mặc giáp vẩy cá này, tự nhiên là Sở Hoan.

Hôm nay Sở Hoan nhận lệnh mang theo vài chục tên kỵ binh chờ bên ngoài pháp trường, chờ dị biến xảy ra, nghe được tiếng trống hiệu, liền dẫn binh chặn lại.

Lúc trước hắn nhìn thấy trâu lửa đột nhiên xuất hiện ở đầu phố, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ chờ tiếng trông tín hiệu đã ước định trước, ở bên ngoài từ nhiên cũng nhìn thấy khói lửa bốc lên trời xa xa trong thành, lại nghe được tiếng kêu truyền đến từ pháp trường, biết rõ pháp trường chắc chắn xảy ra biến cố.

Vương Hãm cùng Liễu béo cũng ở bên cạnh hắn, Liễu béo nghe được động tĩnh ở pháp trường, rất thiếu kiên nhẫn, mấy lần muốn xông tới, nhưng Sở Hoan thủy chung lại án binh bất động, chờ tín hiệu.

Quân lệnh như núi, Sở Hoan biết rõ quân lệnh quan trọng, nếu hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể làm hỏng chuyện lớn.

Mãi đến khi tiếng trống đặc thù vang lên, lúc này Sở Hoan mới dựa theo bố trí trước đó, dẫn binh tới đánh. xa xa nhìn thấy pháp trường hỗn loạn không chịu nổi, hắn hơi kinh ngạc, đợi thấy được bóng người nhẹ nhàng trong đám người kia, vô cùng quen thuộc, trong nháy mắt lại nghĩ tới là ai, trong lòng giật mình: “Sao lại là nàng?”

Hắn tất nhiên giật mình, Lâm Đại Nhi cũng giật mình không nhỏ.

Lâm Đại Nhi dẫn đầu, chứng kiến kỵ binh phía trước xông lại, đã nắm chặt đao, ánh mắt của nàng chẳng những xinh đẹp lung linh, hơn nữa cực kỳ độc ác, Sở Hoan chưa tới gần đã nhận ra hắn.

Quả nhiên không phải oan gia không gặp mặt.

Lâm Đại Nhi cũng không ngờ ngăn cản con đường này chính là Sở Hoan.

Thân thể nàng hơi chậm lại, quay đầu làm ra một thủ thế rất kỳ quái, đám hắc y nhân đi theo kia đều thấy rõ ràng, đều móc viên thuốc đen sì từ trong lòng, ném xuống mặt đất.

Lúc này Sở Hoan đã giương đao quát:

- Tất cả ngồi xổm xuống, không được làm loạn, ngồi xổm xuống!

Dân chúng hỗn loạn, tiếng kêu gào khắp nơi, đâu thể nghe theo hắn. Vài dân chúng vọt tới bên cạnh Sở Hoan, Sở Hoan biết nếu tùy ý dân chúng xông loạn như thế, đám người Lâm Đại Nhi xen lẫn trong dân chúng, quả thật không thể thi triển tay chân đuổi bắt. Hai chân gã đạp một cái, cả người nhảy xuống từ trên ngựa, một chân đá ra, đá văng hai gã dân chúng tráng kiện lăn trên mặt đất, giương đao nghiêm nghị quát:

- Tất cả ngồi xuống, ai tiến về phía trước một bước, giết không tha!

Đám người Vương Hàm đã sớm cầm đao trong tay, tạo thành một hàng, ngăn đường đi, ánh đao sáng loáng, lạnh như băng, dân chúng phía trước nhìn thấy trận thế này, lại thấy Sở Hoan đá ngã hai người, huống chi gác đại đao trên cổ một dân chúng, không ít người lập tức dừng lại.

Tuy các dân chúng bị đám trâu lửa cùng cảnh chém giết kia kinh hãi trong lòng, thục mạng chạy toán loạn, lộn xộn không chịu nổi, nhưng đối mặt với hàn đao của đám kỵ binh Sở Hoan này, vẫn không dám tiến về phía trước.

Đúng lúc này lại nghe hai tiếng vút vút, có hai mũi tên bắn tới Sở Hoan, đúng là đồng bọn của Lâm Đại Nhi bắn tới.

Trong đám người Lâm Đại Nhi, có người vẫn còn cung tên, thấy Sở Hoan đứng đầu đám kỵ binh này, liền có người nghĩ trước tiên bắn chết Sở Hoan, khiến đám kỵ binh rơi vào hỗn loạn.

Chỉ là Sở Hoan độc tác nhanh nhẹn, hai mũi tên bắn tới, Sở Hoan ngửa thân mình ra sau, tránh thoát một mũi, ánh đao hiện lên, lại đẩy một mũi tên khác ra. Cùng lúc với mũi tên bắn tới, thân thể Lâm Đại Nhi giống như cánh bướm, đã phi thân tới trước, đại đao trong tay chém tới Sở Hoan.

Nàng thân hình yểu điệu, cực kỳ xinh đẹp, nhưng một đao kia khí thế mười phần, vô cùng sắc bén, quả thực rất mỹ diệu.