Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 278: Trâu lửa xông trận




Canh giờ đã đến, pháp đao chém xuống, đầu người rơi xuống đất.

Đao phủ đã giơ cao hình đao lên, đi lên đài, lập tức có tám gã tù phạm bị bắt lên trên, đao phủ đứng sau tù phạm, chờ tiếng trống thứ ba vang lên, lệnh giết hạ xuống, liền vung đao chém đầu.

Một tên tù phạm liếc đao phủ bên người, không hề sợ hãi cười nói:

- Chờ lát nữa ra tay thống khoái một chút, đừng khiến ông đây nửa chết nửa sống.

Đao phủ này nhếch miệng cười nói:

- Cây đao này đã từng chém mười mấy đầu người, chưa một lần thất thủ, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho ngươi ra đi thống khoái.

Lúc này tù phạm mới cười nói:

- Vậy trước tiên đa tạ ngươi.

Cách giờ ngọ ba khắc chỉ trong gang tấc, Kiều Minh Đường lộ ra vẻ thất vọng, thở dài:

- Đại học sĩ, xem ra đám loạn đảng kia không định động thủ.

Từ Tòng Dương vuốt râu khẽ nói:

- Đồng bạn chịu chết, không tới cứu người, đám ô hợp như vậy, không thể đoàn kết một lòng, vậy cũng không làm được chuyện gì lớn.

Đúng lúc này, chợt nghe tiếng sợ hãi truyền tới từ trong đám người:

- Mọi người xem, đó là cái gì?

Lúc này Từ Tòng Dương cũng phát hiện điều gì, bỗng nhiên đứng dậy. Quan viên lớn nhỏ đều đứng lên, nhìn lên bầu trời phía nam, đột nhiên đỏ rực một mảnh.

Lúc này giữa trưa, nhưng thời tiết hôm nay cực kỳ âm trầm. Bắt đầu từ buổi sáng, mây đen đã rậm rạp bầu trời, mọi người đều cho rằng mưa to sẽ đổ xuống, chỉ là mưa to chậm chạp chưa đổ, mà mây đen trên chời một mực chưa tản đi, cả phủ thành Vân Sơn đều bao phủ dưới mây đen, thời tiết có vẻ cực kỳ âm trầm.

Lúc này bầu trời phía nam đột nhiên đỏ rực, điều này cực kỳ bắt mắt, các dân chúng đều khoa chân múa tay.

Mơ hồ trong đó, lại nghe phía nam truyền đến tiếng kêu, cự ly quá xa, tiếng động đan xen, nghe không rõ kêu cái gì. Cặp lông mày Kiều Minh Đường nhíu chặt, đột nhiên hiểu được, thất thanh nói:

- Bên kia... xảy ra hỏa hoạn!

Xảy ra hỏa hoạn lại không chỉ một chỗ.

Mọi người ngoài pháp trường lập tức chứng kiến, trên bầu trời các hướng của phủ thành Vân Sơn lập tức đều nổi lửa, tiếng kêu sợ hãi vang lên trong toàn thành. Cũng không lâu lắm, liền nhìn thấy vài thất khoái mã phi tới, người cưỡi ngựa xoay người xuống ngựa:

- Bẩm báo đại nhân, thành nam xảy ra cháy lớn, bốn năm chỗ đều xảy ra hỏa hoạn, thế lửa đang lan tràn, đang có người cứu hỏa.

- Báo... !

Lại một thất khoái mã phi tới.

- Bẩm báo đại nhân, thành Bắc bên kia đột nhiên xảy ra cháy lớn, thế lửa rất lớn... !

Kiều Minh Đường thần sắc ngưng trọng, Từ Tòng Dương đã thản nhiên nói:

- Ai nói chúng sẽ không động thủ? Bọn chúng rất biết nhẫn nại.

Người vây xem pháp trường đã lộn xộn, có người phát hiện lửa lớn bùng lên là nơi mình đang ở, trong lòng lo lắng, liền muốn rời đi.

Ngoài pháp trường trong lúc nhất thời hỗn loạn không chịu nổi.

Đúng lúc này, chợt nhìn thấy trên con đường phía Tây chợt truyền đến tiếng kêu kì quái, tiếng kêu ‘ò ọ ò ọ’ rất lớn, thậm chí dưới mặt đất cũng truyền tới cảm giác chấn động.

Một con phố rộng lớn tối mờ phía Tây, lập tức truyền đến tiếng hô quát, Kiều Minh Đường đứng ở trên chủ đài cao cao nhìn lại, liền thấy trên đường phố rộng lớn xuất hiện hơn mười con trâu khỏe.

Thậm chí y thấy rõ, phần đuôi của mười con trâu đực này đều bị đốt cháy, hơn mười con trâu đực xông lại pháp trường, tốc độ cực nhanh, khí thế cực mạnh. Sau lưng bầy trâu, là một đám binh sĩ Cấm Vệ Quân theo chân, đang hô gọi đuổi theo, có binh sĩ trong đó đã giương cung cài tên, muốn ngăn cản đám trâu lửa nhảy vào pháp trường. Chỉ là trâu đực da dày thịt béo, cho dù có tên bắn trúng, chỉ cần bắn không trúng chỗ hiểm, chẳng những không thể ngăn cản trâu đực xông tới phía này, hơn nữa càng khơi dậy dã tính của trâu đực.

Kiều Minh Đường thần sắc đại biến.

Gần như đồng thời, trên chủ đài có quan viên kinh hãi hô:

- Mọi người xem, bên kia... !

Trâu lửa trên phố Tây xông tới đây, trên đường phía Nam cũng xuất hiện gần mười con trâu đực, phần đuôi bị đốt, điên cuồng xông tới pháp trường, lập tức con phố phía Bắc cũng có trâu đực xông tới.

Tiếng kêu ‘ò ọ ò ọ’ vang lên, những con trâu đực hình thể cực lớn cùng xông tới, mặt đất đều đang chấn động. Đằng sau bầy trâu, là một đám lớn binh sĩ Cấm Vệ Quân đuổi theo.

Những binh sĩ Cấm Vệ Quân này, vốn đều mai phục ở tất cả các con đường chung quanh pháp trường, tùy thời ứng phó bất trắc. Chỉ là ai cũng không ngờ, đám loạn đảng cướp pháp trường không có tới, trái lại những con trâu lửa này vọt ra đầu tiên.

Trâu lửa tiến vào pháp trường, tất sẽ khiến cho pháp trường lộn xộn, binh sĩ Cấm Vệ Quân đành phải đi ra chặn lại.

Nhưng những con trâu lửa này lại không phải thích khách, đuôi bị đuộc dây lưng thật dài, ngọn lửa thiêu đốt dây lưng, những con trâu đực này kinh hoảng chạy về phía trước, cho dù binh sĩ Cấm Vệ Quân có dũng mãnh, đối diện với mấy con trâu đực nổi điên này, cũng không thể làm gì được. Đối mắt với đám trâu đực dã tính, tự nhiên không thể cứng đối cứng, những con trâu điên này xông tới rất nhanh, hơn nữa hình thể cực lớn, da dày thịt béo, cho dù đao thương chém trúng, đơn giản lưu lại vết thương trên thân thể trâu đực, cũng không thể trong nháy mắt đánh chết trâu đực.

Trâu đực vốn đang hoảng sợ, bị thương tất nhiên càng thêm điên cuồng, bọn họ đuổi theo phía sau, trái lại khiến trâu đực chạy trốn nhanh hơn, xông tới mạnh hơn.

Dân chúng vây xem pháp trường lúc này choáng đầu hoa mắt, bốn phía trong thành truyền đến tin tức hỏa hoạn, đã khiến bọn họ cực kỳ hoảng sợ, lúc này lại thấy trâu lửa từ các nơi xông tới, càng khiến hồn phi phách tán. Lập tức, chợt nghe tiếng kêu lớn trong đám người:

- Không hay, trâu điên sẽ giẫm chết người, chạy mau.

Sau một tiếng hô, đám người vốn hơi hỗn loạn lập tức lộn xộn, mọi người thục mạng chạy tứ tán, giống như ruồi nhặng không đầu, toàn trường hỗn loạn, hoàn toàn mất khống chế.

Tên hộ vệ mặt không biểu tình bên người Từ Tòng Dương đã trầm giọng nói:

- Bảo vệ đại nhân!

Binh sĩ Cấm Vệ Quân thủ vệ cạnh đài cùng vài tên Thần Y Vệ đã bày trận sẵn sàng đón quân địch, thủ vệ chủ đài giống như thùng sắt vậy.

Trên pháp trường, các dân chúng toán loạn chung quanh giống như con kiến bối rối, binh sĩ trong ngoài pháp trường thì bày trận sẵn sàng đón địch. Binh sĩ Cấm Vệ Quân đã sớm kết thành trận, tạo thành hai lá chắn thép chung quanh hình đài.

Trâu lửa vẫn vọt tới đám người, một số dân chúng trốn tránh không thoát, bị trâu lửa xông tới, tiếng kêu thảm thiết liên tục. Trong nháy mắt, có hơn mười dân chúng không chết thì thương, có vài binh sĩ Cấm Vệ Quân cũng bị trâu lửa đánh bay, áo giáp cũng vỡ ra, đánh bay trên mặt đất, trong nhất thời căn bản không dậy nổi.

Vài chục con trâu lửa vọt tới bên hình đài, xông vào trong đám người, chợt nghe tiếng ‘vút vút vút’ vang lên, có mấy binh sĩ Cấm Vệ Quân trên hình đài đã ngã xuống đất.

Trong khi hỗn loạn, có binh sĩ Cấm Vệ Quân quát lớn:

- Dưới bụng trâu lửa có người, mọi người chú ý!

Quả nhiên, dưới bụng trâu lửa, lại nhảy ra địch nhân che mặt quần áo đen, những người này thân thủ nhanh nhẹn, không nói hai đời, nhắm thẳng hình đài giết qua.

So với đám thích khách lúc trước, nhõm người này vô luận tổ chức hay là võ nghệ bản thân, đều cao hơn nhiều, binh sĩ Cấm Vệ Quân đã tới nghênh đón, hai bên đối chiến sống chết bên dưới hình đài.

Đột nhiên, lại nghe tiếng vó ngựa truyền tới từng hồi, liền thấy trên đường phố phía Tây, xuất hiện hơn mười con tuấn mã, kẻ cưỡi ngựa đều là áo đen che mặt, người chưa đến, đã giương cung cài tên, nhìn thấy binh sĩ Cấm Vệ Quân, liền giương cung bắn chết.

Nhân số loạn đảng cướp pháp trường cộng lại khoảng hai ba mươi người, số lượng kém xa Cấm Vệ Quân trong ngoài pháp trường. nhưng giờ phút này pháp trường còn có hơn một ngàn dân chúng vây xem đang hỗn loạn, chạy trốn bốn phía, còn có hai mươi con trâu lửa xông trái xông phải, toàn trường hoàn toàn mất khống chế, binh sĩ Cấm Vệ Quân trong đám người, trong lúc nhất thời khó có thể thi triển tay chân.

Trái lại những loạn đảng vọt tới hình đài kia, ỷ vào võ nghệ cao cường, đã phá vỡ lỗ hổng, trong khi hỗn chiến, đã có người nhảy lên hình đài.

Binh sĩ Cấm Vệ Quân thủ vệ trên hình đài đã giương thương chào đón, hơn mười con tuấn mã nói đến là đến, xông thẳng vào trong đám người, tên hắc y nhân đầu lĩnh kia cũng mặc áo đen, nhưng thân hình yểu điệu, ngực lớn eo nhỏ, động tác gọn gàng linh hoạt, tuy cách hình đài một khoảng cách, nhưng nàng giương cung kéo tên, tên bắn như điện, vạch phá không khí, bắn tới hình đài, một tên binh sĩ Cấm Vệ Quân đã bị bắn thủng yết hầu, ngã xuống đất.

Dù sao binh sĩ Cấm Vệ Quân cũng có kinh nghiệm huấn luyện, biến cố đột nhiên, tuy toàn trường hỗn loạn, nhưng cố gắng bảo trì trận hình, cũng có binh sĩ Cấm Vệ Quân giương cung bắn loạn đảng, loạn tiễn bay như mưa, liền có hai gã loạn đảng bị bắn ngã xuống ngựa.

Đầu lĩnh cưỡi ngựa này đương nhiên là Lâm Đại Nhi.

Lâm Đại Nhi liên tục bắn tên, bắn chết vài tên binh sĩ Cấm Vệ Quân, tuấn mã đã cách hình đài không xa, mấy binh sĩ Cấm Vệ Quân chống thương đón, có một tên binh sĩ Cấm Vệ Quân quay lại từ bên cạnh, chém xuống một đao chặt đứt đùi tuấn mã Lâm Đại Nhi đang cưỡi. Tuấn mã hí dài, thân thể Lâm Đại Nhi nhún lên, mũi chân điểm một cái, thân thể linh hoạt như yến tung lên không trung, bắn ra một mũi tên, phốc một tiếng, lại bắn trúng một tên binh sĩ Cấm Vệ Quân.

Thân thể nàng rơi xuống, ba gã Cấm Vệ Quân đã đâm trường thương tới không trung. Tốc độ Lâm Đại Nhi quả thật rất nhanh, nàng bắn ra một mũi tên, nháy mắt vứt bỏ cung, tay kia rút bội đao bên hông, mắt thấy ba mũi thương đâm tới thân thể mình, đại đao của nàng đánh ra, ánh đao xuất hiên, ba mũi thương đều bị chém đứt, mà chân ngọc của nàng điểm nhẹ lên một thân thương, tận lực bay ra, tư thái mỹ lệ giống như cánh hoa bay trong gió thu, nhẹ nhàng rơi xuống nơi khác.

Tuy Từ Tòng Dương được trọng binh bảo vệ, nhưng vẫn có thể chứng kiến đại khái tình hình bên ngoài, nhìn thấy Lâm Đại Nhi thân thủ bất phàm, lão hơi ngạc nhiên.

Tiết Thanh Sơn áo đen che mặt là người đầu tiên xông lên hình đài, gã chẳng những võ nghệ không kém, hơn nữa kinh nghiệm đối địch rất nhiều, đối mặt với số đông binh sĩ Cấm Vệ Quân, tiến lùi có chừng mực, chỉ trong chốc lát đã chém chết ba binh sĩ Cấm Vệ Quân dưới đao. Trong khi gã chiến đấu, đã tiến gần tới tù phạm già chê rượu kia, đao phủ bên cạnh thấy địch nhân đi tới, cũng không thể ngồi chờ chết, hình đao trong tay chém ra, chỉ là tuy gã giỏi về giết hại, võ công thực sự quá kém, đầu tiên đại đao của Tiết Thanh Sơn ngăn cản một chút, lập tức thuận tay lôi kéo, ánh đao xẹt qua, yết hầu của đao phủ này liền bị cắt vỡ, Tiết Thanh Sơn lập tức lại chém ra một đao, bổ đầu đao phủ này xuống.

Đao phủ chặt đầu rất nhiều tù phạm, chỉ là có lẽ ngay cả gã cũng không nghĩ tới, có một ngày đầu mình cũng bị người khác chém xuống, hơn nữa chém còn gọn gàng hơn gã.