Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 261: Xuất đao




Sở Hoan liếc Doanh Nhân, lập tức nhìn chằm chằm vào công tử áo lam, lại cười nói:

- Nếu ta thật sự làm như lời ngươi nói, đem dao găm nhắm ngay điện hạ, chẳng phải vi phạm đạo nghĩa sao?

Công tử áo lam vẫn cười ôn hòa nói:

- So sánh với tính mạng quý giá, đạo nghĩa thật sự không tính cái gì.

- Cũng có vài phần đạo lý.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Đạo lý dễ hiểu như vậy, thế nhân lại có rất nhiều người không hiểu.

Doanh Nhân nghe vậy, thân thể chấn động, hơi kinh ngạc mà nhìn Sở Hoan, trong mắt lập tức lộ ra vẻ tức giận. Nguyên Vũ cũng phẫn nộ, tuy rằng tay của lão đã già nua khô quắt, nhưng vẫn nắm chặt lại.

Công tử áo lam cười nói:

- Ta thấy ngươi cũng là một kẻ thông minh, sẽ hiểu rõ đạo lý này.

Sở Hoan đáp:

- Tựa hồ thật sự hiểu rõ. Chẳng qua ngươi đã dạy ta đạo lý này, lại không biết ta có thể biết rõ ngươi rốt cuộc là ai không? Lời lẽ chí lý, cũng nên để cho ta sau này nhớ lại, biết rõ là ai dạy.

Công tử áo lam cười nhạt một tiếng:

- Đạo lý xưa nay giống nhau, ta chỉ để cho ngươi biết sự thật, cho nên ngươi cũng không cần biết ta rốt cuộc là ai.

Sở Hoan lại chậm rãi tiến lên hai bước, đi tới bên bàn đá, đột nhiên xuất đao. Mọi người nhíu mày, lại nghe một tiếng rắc vang lên, hộp gỗ này đã bị một đao chém đứt, Sở Hoan vươn tay nắm thanh Huyết Ẩm Đao kia vào tay.

Sở Hoan cầm bảo đảo, quay đầu lại nhìn Doanh Nhân hỏi:

- Điện hạ có thể dùng đao không?

Đầu tiên Doanh Nhân khẽ giật mình, lập tức gật nhẹ đầu.

Sở Hoan đưa đao của mình tới, giữ lại Huyết Ẩm Đao trong tay, cười nói:

- Điện hạ, hôm nay trúng cạm bẫy của chúng, muốn bình yên rời đi, chỉ sợ hơi khó khăn.

Doanh Nhân cầm đao trong tay, khẩn trương nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi muốn làm gì?

Lúc này chỗ dựa duy nhất của gã chính là Sở Hoan, thế nhưng đối phương lại muốn Sở Hoan giết gã, nếu Sở Hoan thật sự phản bội, tám chín phần mười tính mạng này của gã là giữ không được.

Sở Hoan vung tay, lộ ra Huyết Ẩm Đao đỏ thẫm này, khẽ thở dài:

- Điện hạ, xem ra hai người kia cũng không phải kẻ bất lực, thực sự muốn đối phó, có thể phải dây dưa một phen. Ngài cầm lấy cây đao kia, nếu như ta có thể đánh bại chúng, ngài dùng đao kia chém đầu chúng, nếu như ta bị chúng giết, ngài có đao trong tay, ít nhất còn có thể liều chết đánh cược một lần... !

Hắn nhìn về phía Doanh Nhân, mỉm cười nói:

- Điện hạ yên tâm, cho dù ta thật sự bị chúng giết chết, cũng nhất định khiến chúng chịu chút ít tổn thương, sẽ không để chúng bình yên vô sự. Thật sự không được... cây đao kia có thể khiến điện hạ tránh khỏi vũ nhục.

Doanh Nhân hiểu được, Sở Hoan cũng không phải bội mình, mà chuẩn bị liều mạng đánh một trận tử chiến.

Trong lòng gã kích động một hồi, dĩ nhiên dâng lên một cỗ huyết tính, cắn răng nói:

- Sở Hoan, võ công của bổn vương cũng không phải quá kém, chúng ta liên thủ chém hai tên phản tặc này.

Tay cầm đao của gã hơi run, nhưng tôn nghiêm vẫn khiến gã tiến lên phía trước hai bước.

Công tử vân hổ lắc đầu thở dài:

- Ta nhìn không ra hai người các ngươi có một chút cơ hội thủ thắng.

Gã nhìn chằm chằm thanh Huyết Ẩm Đao trong tay Sở Hoan:

- Đao là đao tốt, chỉ có điều làm quần áo cưới cho người khác!

Doanh Nhân liếc Nguyên Vũ, thở dài:

- Sớm biết như thế, có thể ở lại bên người Phùng Ngọ Mã, cũng chưa hẳn không thể đánh cuộc một lần.

- Người trong thiên hạ đều thổi phồng Thần Y Vệ vô cùng kỳ diệu.

Công tử áo lam lắc đầu nói:

- Chẳng qua hôm nay nhận thấy, chẳng qua là một đám ngu ngốc mà thôi. Phùng Ngọ Mã ngươi nói kia, chỉ biết dẫn người vòng quanh bên ngoài, còn tự cho là dẫn chúng ta rời đi, hắn lại không biết chủ tử của hắn đã rơi vào trong tay chúng ta.

Gã nhìn về phía Sở Hoan, lắc đầu nói:

- Ngươi cũng không cần nghĩ chúng có thể tới cứu các ngươi, đồ ngu chính là đồ ngu, ta cho ngươi cơ hội, chính ngươi không muốn, cũng đừng trách ta.

Đúng lúc này, Sở Hoan lại nghe sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng:

- Dường như ta cũng không ngu xuẩn giống như ngươi nói.

Trong lời nói, vài thứ bay ra từ thông đạo tối mờ, rơi dưới chân công tử áo lam. Vài thứ này nhấp nhô trên mặt đất, máu tươi xối xả, Doanh Nhân nhìn qua, trong lòng kinh hãi, là bốn chiếc đầu lâu.

Bốn chiếc đầu lâu này hẳn là vừa mới bị chặt, vẫn chảy máu tươi.

Lúc này Sở Hoan đã quay đầu lại, tất cả mọi người chứng kiến, một người sải bước đi ra từ trong thông đạo tối mờ, trên người mang theo vết máu, thần sắc lạnh như băng, dĩ nhiên là Bách hộ Thần Y Vệ Phùng Ngọ Mã.

Phùng Ngọ Mã đi mà quay lại, thậm chí tìm được địa đạo này.

- Phùng Ngọ Mã!

Doanh Nhân kinh hỉ hô.

Nguyên Vũ chứng kiến Phùng Ngọ Mã xuất hiện, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. Phùng Ngọ Mã lại thi lễ với Doanh Nhân, cung kính nói:

- Điện hạ bị sợ hãi.

Gã nhìn về phía Sở Hoan, gật đầu nói:

- Sở Hoan, ngươi rất tốt.

Vừa rồi Sở Hoan không hề rời bỏ Doanh Nhân, Phùng Ngọ Mã hiển nhiên đã nghe được.

- Phùng Ngọ mã, sao ngươi tìm được tới đây?

Doanh Nhân vui vẻ nói:

- Ngươi không có rời đi?

Phùng Ngọ Mã nói:

- Tiểu nhân dẫn người giết ra trang viên, xác thực cảm giác được có người âm thầm đi theo chúng ta, nhưng bọn chúng lại không động thủ. Tiểu nhân càng nghĩ, cảm giác trong đó có trá, chỉ sợ chúng điệu hổ ly sơn...

Công tử áo lam thở dài:

- Xem ra ngươi thông minh hơn ta nghĩ.

- Tiểu nhân cố ý bày mê trận, vòng vèo ngoài trang, lại nhân cơ hội quay trở về trong trang.

Phùng Ngọ Mã chậm rãi nói:

- Lúc trước ta đã cảm thấy linh đường này cổ quái, ta lần mò tới linh đường, lại phát hiện trong linh đường có bốn người gác ở đó, chỉ tiếc võ công của bốn người đó thật sự kém cỏi, cho nên mang theo bốn cái đầu tới.

Mặc dù gã nói như thế, nhưng đầu vài gã có một vết thương rõ ràng, hiển nhiên đã trải qua một trận ác đấu.

Sắc mặt Nguyên Vũ đã hơi khó coi, lão vốn tưởng rằng địa đạo này cực kỳ bí ẩn, ai biết hai người công tử áo lam tìm được trước, mà sau đó Phùng Ngọ mã cũng có thể tìm đến, có thể thấy được địa đạo này căn bản không bí ẩn giống như lão nghĩ.

Lão nhịn không được hỏi:

- Sao ngươi tìm được tới nơi này?

Phùng Ngọ Mã nói:

- Bốn người kia xuất hiện ở Linh Đường, cho dù ta ngu xuẩn, cũng có thể đoán được linh đường có cổ quái. Trong linh đường không có tung tích của điện hạ, ta liền nghĩ có phải trong linh đường có cơ quan, điện hạ qua cơ quan tiến vào mật đạo.

Sở Hoan cười nói:

- Phùng Bách hộ quả nhiên không hổ là Thần Y Vệ.

- Chúng ta ăn chén cơm này, làm việc luôn phải để ý một chút.

Phùng Ngọ Mã nói:

- Tìm được cơ quan, cũng không quá mức khó khăn. Linh bài thờ phụng trong linh đường, số lượng rất lớn, gần như đều phủ một lớp tro bụi, nhưng một khối linh bài gần góc, bên trên có dấu ngón tay, ta lưu tâm một chút, linh bài này hiển nhiên vừa có người động vào, cho nên ta thử giật giật, liền phát hiện mật đạo này...

Gã nói thì thoải mái, nhưng không có sức quan sát nhạy cảm cùng tư duy lô gic nghiêm cẩn, thật sự khó có thể thát hiện sơ hở nhỏ như vậy.

Nguyên Vũ vừa cười khổ vừa vui mừng.

Địa đạo liên tục bị phát hiện, suy nghĩ của lão hiển nhiên không chu toàn, nhưng ở thời khắc nguy nan, Phùng Ngọ Mã có thể tới kịp, nhiều hơn một cường viện, tự nhiên là vui mừng.

Lúc này Phùng Ngọ Mã nâng đại đao lên, mũi đao chỉ công tử áo lam:

- Các ngươi hành thích điện hạ, tội ác tày trời, còn không thúc thủ chịu trói?

Trong lòng Sở Hoan lúc này cũng nhẹ nhõm, hắn đã cảm giác được công tử áo lam này không đơn giản, nếu một mình đối mặt hai người này, bảy tám phần mười không phải địch thủ, hiện giờ Phùng Ngọ Mã đã tới, hai người hợp lực, cũng không phải không có sinh cơ.

Tuy rằng lúc trước Phùng Ngọ Mã trải qua một trận ác chiến, đã bị thương, nhưng hổ uy vẫn còn, không thể coi thường.

Nghe Phùng Ngọ Mã muốn mình thúc thủ chịu trói, công tử áo lam lại cười nói:

- Muốn chúng ta thúc thủ chịu trói, cũng phải có bổn sự mới được. Phùng Ngọ Mã, thật ra ngươi không nên tới!

- Chính là hiện giờ ta đã đứng trước mặt ngươi.

Phùng Ngọ Mã nghiêm nghị nói.

Công tử áo lam lắc đầu, thở dài:

- Thật ra ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, chỉ là thế gian này lại có người nóng lòng muốn chết, ngươi đã đến nơi này, chỉ sợ cũng không ra được.

Phùng Ngọ Mã nghiêm trang gật đầu nói:

- Ta đã tới đây, tự nhiên có người không ra được.

Phùng Ngọ Mã nói cực kỳ tự tin.

Công tử áo lam hơi cau mày, gã tự nhiên hiểu rõ, Phùng Ngọ Mã thân là Bách hộ Thần Y Vệ, tuy rằng võ công không kém, nhưng so sánh với mình, vẫn còn có chút chênh lệch.

Chỉ là tại sao Phùng Ngọ Mã tự tin như thế, cũng khiến công tử áo lam cảm thấy hơi bất thường.

Công tử vân hổ đã rút đại đao ra, cười lạnh nói:

- Ta lại muốn nhìn một chút, người của Thần Y Vệ, rốt cuộc là đao cứng hay là miệng cứng.

Nói xong, cả người gã đã dẫn đầu nhào qua, đại đao vung ra, công tới Sở Hoan.

Sở Hoan thấy gã ra tay, chỉ biết không phải hạng người đơn giản, không dám xem thường, quát khẽ một tiếng, vung đao đón lấy. Ai biết thế đao của công tử vân hổ đột nhiên rụt lại, dưới chân vừa chuyển, lưỡi đao trong tay đã chuyển hướng, là đánh về Doanh Nhân cách Sở Hoan quá gần.

Doanh Nhân cầm đao trong tay, nhưng tốc độ xuất đao của công tử vân hổ này vượt xa dự liệu của gã, gã căn bản không thấy rõ đối phương biến đao, chỉ thấy ánh đao chớp động trước mặt, công tử vân hổ dĩ nhiên không thể tưởng được mà giết về phía gã.

Một chiêu ngoài ý định này, ai cũng cho rằng gã muốn chiến Sở Hoan trước, không nghĩ tới gã đánh Sở Hoan chỉ là hư chiêu, mục đích thực sự vẫn là Doanh Nhân.

Công tử vân hổ biến đao, Sở Hoan không chút do dự, theo sát phía sau, đại đao trong tay bổ qua công tử vân hổ.

Tốc độ của công tử vân hổ tuyệt đối không thể khinh thường, tuy rằng Sở Hoan cách Doanh Nhân rất gần, nhưng công tử vân hổ vượt lên trước, Sở Hoan không cách nào ngăn cản đại đao cho Doanh Nhân, chỉ có thể tấn công sau lưng công tử vân hổ.

Nếu công tử vân hổ không tự cứu, tất bị Sở Hoan chém thành hai nửa từ phía sau, nhưng trước đó, Doanh Nhân nhất định cũng sẽ bị công tử vân hổ trọng thương.

Sở Hoan chỉ mong công tử vân hổ bận tâm tính mạng của mình, bỏ qua Doanh Nhân ứng phó mình, nhưng công tử vân hổ dường như không thèm để ý tới Sở Hoan, không có ý tránh né.

Mà Sở Hoan lập tức rõ ràng vì sao công tử vân hổ tự tin như thế, đơn giản là giờ phút này công tử áo lam cũng đã ra tay. Trong tay gã không đao, nhưng từ trong tay gã bắn ra vài điểm hàn tinh, đánh thẳng ba đường thượng trung hạ của Sở Hoan.

Hàn tinh như điện.

Công tử áo lam ra tay hời hợt, nhưng ám khí gã đánh ra, lại sắc bén vô cùng.