Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 178: Điện hạ




Hành viên được thiết lập ở Thảo Đường biệt viện, lúc trước là đệ nhất thư viện của Vân Sơn phủ, là nơi các sĩ tử tham gia học tập, cho nên không khí rất yên tĩnh, bên cạnh Thảo Đường biệt viện không có bất kỳ cửa hàng nào, không có chút hào hoa nào mà lại vô cùng tĩnh mịch.

Sau khi xây dựng xong Thảo Đường thư viện, thì Thảo Đường biệt viện cũng đã được tu sửa lại, từ thư viện biến thành hành viên, chuyên để dùng tiếp đón những vị quan trọng yếu trên kinh thành, tòa biệt viện này đã được tu sửa thành một kiến trúc hoa viên rất tao nhã tinh mỹ, đâu đâu cũng có núi giả, hành lanh gấp khúc, ao cá, kỳ hoa dị mộc.

Tuy trời đen tối, nhưng khắp nơi trong biệt viện cũng đã thắp đèn lồng, hành lang gấp khúc của đình đài lầu các đều được thắp những ngọn đèn đầu sáng láng, khiến cho nơi này cô vùng sáng sủa diễm lệ.

Từ Tòng Dương lần này tới đây, nhân số lên tới hơn trăm người, đó cũng không phải là con số ít ỏi gì, cũng may Thảo Đường biệt viện lại rất rộng lớn, dung nạp được hơn trăm người này, vẫn còn thừa thãi rất nhiều, còn Từ Tòng Dương được bố trí tá túc trong một căn phòng tao nhã và lịch sự nhất của nội viện.

Tuy Kiều Minh Đường biết Từ Tòng Dương là một vị quan thanh minh liêm khiết, không thích sự xa hoa, nhưng hắn vẫn bố trí một vài nha hoàn và đầu bếp trong đó, để hầu hạ đến nơi đến chốn, những nha hoàn và đầu biết này đều được điều động từ Tổng đốc phủ tới, là người trong phủ của Kiều Minh Đường, có thể tin tưởng được. Từ Tòng Dương đến Vân Sơn phủ trước, nếu có chút sai sót nào thì người đen đủi đầu tiên chính là Tổng đốc Kiều Minh Đường, cho nên Kiều Minh Đường bố trí rất nhiều hộ vệ để bảo vệ Thảo Đường biệt viện.

Đám quan viên vốn cùng theo vào thành, muốn đưa tiễn tới Thảo Đường biệt viện, nhưng đi được nửa đường thì được Từ Tòng Dương ra lệnh rời khỏi, đám quan viên chỉ có thể dời khỏi, chỉ còn lại Kiều Minh Đường là tiễn đưa Từ Tòng Dương tới Hành viên thôi.

Tới Thảo Đường biệt viện, mười hai vệ binh lập tức bố trí phòng vệ, để bảo vệ cho Thảo Đường biệt viện, mỗi bên phiến cửa đều bố trí một hộ vệ, ngoài ra còn có binh sĩ đi tuần tra.

Mười tên Thần Y Vệ thì tuần tra hộ vệ bên trong Thảo Đường biệt viện, còn cẩm vệ quân Vệ Thiên Thanh của Vân Sơn phủ được bố trí phong tỏa các ngõ ngách tới Thảo Đường biệt viện, thiếp lập chốc chặt, để ngừa những kẻ gây rối nhân cơ hội để tiếp cận.

Sở Hoan lúc này cũng được bố trí phòng vệ ở các đường lớn.

Những xe ngựa không dừng đỗ bên hành dinh, mà trực tiếp tiến thẳng vào trong biệt viện, tới bên trong thì xe ngựa mới dừng lại, Kiều Minh Đường đi cùng vào trong sân, thấy xe ngựa dừng lại, lúc đó mới xoay người xuống ngựa.

Từ Tòng Dương xuống xe ngựa trước, sau khi thiếu khanh Thẩm Kính của Quang Lộ tự xuống xe, lập tức cúi rạp người xuống, rồi chạy tới chiếc xe ngựa bên cạnh, cung kính nói:

- Điện hạ, đã tới hành dinh rồi ạ.

Lúc này Kiều Minh Đường cũng đã nhanh chóng tiến tới, quỳ xuống đất, cung kính nói:

- Thần, Tây Sơn Đạo Tổng đốc Kiều Minh Đường tham kiếm Tề Vương Điện Hạ.

Một tên Thần Y Vệ bách hộ đã tiến lên trước vén tâm màn xe lên, trong xe vô cùng yên tĩnh, không hề có chút phản ứng nào, Từ Tòng Dương nhíu mày lại, tiến tới, nhìn vào trong xe, thấy trong xe có một vị quý công tử mặc chiếc áo gấp màu vàng bên ngoài khoác chiếc áo lông hồ ly màu trắng đang nằm ngửa trên xe, trên khe được bố trí những thảm bằng lụa vô cùng ấm áp, quý công tử nằm trên đó, không ngờ ngủ rất say, trong xe, không ngờ có hai hũ rượu trống rỗng, dường như vị công tử này đã uống say rồi nên mới ngủ ngon như vậy.

- Điện hạ, đã tới rồi ạ.

Từ Tòng Dương trầm giọng nói:

- Mời Điện hạ xuống xe!

Tuy tuổi tác lão cũng già rồi, khí chất thì rất mạnh mẽ, tuy nói chuyện với vị quý công tử trong xe, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự uy nghiêm, rất dứt khoát, quý công tử trong đó cũng đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, rồi ngồi dậy.

Nhìn hắn có vẻ chưa tới mười bảy tuổi,dáng vẻ thì cũng chẳng được gọi là tuấn tú lắm, nhưng cũng rất dễ nhìn, lông mày rất rậm, đôi môi hơi dầy, làn da thì trắng trẻo, nhìn qua đã biết là con nhà quyền quý.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đôi mắt đó cũng rất trong suốt sáng lạng, mơ hồ thấy Từ Tòng Dương đang đứng dưới xe nhìn chằm chàm vào mình, vị quý công tử trẻ tuổi này bỗng nghiêm nghị lại, vội vàng nói:

- Thầy, chúng ta... chúng ta tới rồi sao? Đây là đâu vậy?

Thẩm Kính cũng cung kính nói:

- Điện hạ, đã vào trong Vân Sơn phủ rồi, và hiện tại đang ở trong hành dinh.

Quý công tử đưa tay véo véo mặt, rồi lúc đó với xuống xe, cười nói:

- Trước khi ngủ bản vương còn cách Vân Sơn phủ tới mười mấy dặm, ngủ một giấc mà đã tới hành dinh rồi, quả thật thời gian trôi nhanh quá.

Lúc này xuống ngựa, liền bộc lộ khí chất của hắn.

Hắn mặc bộ gấm bào, đeo ngọc đai màu hồng, và được phối một miếng ngọc bội cực phẩm ở giữa, trên đầu đội một chiếc mũ màu vàng, xem ra khí chất không tầm thường chút nào.

Kiều Minh Đường quỳ bên cạnh xe ngựa, lúc này lại nói tiếp:

- Thầy, Tây Sơn Đạo Tổng đốc Kiều Minh Đường tham kiếm Tề Vương Điện hạ.

Lúc này Tề vương quý công tử mới nhìn thấy Kiều Minh Đường, cười nói:

- Kiều Tổng đốc mời đứng dậy đi, thầy đã dạy dỗ ta rồi, làm việc lấy cái thực bỏ cái hư, những lễ nghĩa này khi có đông người thì hành lễ thôi, còn khi không có ai thì không cần phải câu nệ như này đâu.

Kiều Minh Đường vội vàng nói:

- Điện hạ đúng là thân phận tôn quý, thần là thần tử của Điện hạ, nên không thể không hành lễ được.

Tề vương xua tay nói:

- Bản vương biết các ngươi đều như vậy cả. Thôi vậy, đứng dậy đi.

Rồi nói với Từ Tòng Dương:

- Thầy, trên đường đi vất vả rồi, chi bằng người đi nghỉ ngơi đi, có việc công vụ gì thì để sau xử lý đi.

Từ Tòng Dương nói:

- Điện hạ, hôm nay Kiều Tổng đốc vừa hay đang ở đây, thần chuẩn bị hỏi Kiều Tổng đốc một vài việc công vụ, Điện hạ dọc đường mệt mỏi rồi, người đi nghỉ tạm trước đi.

Tề vương lắc đầu cười nói:

- Bản vương đã nghỉ ngơi đủ rồi, chỉ có điều trong kinh bức bí quá lâu, lần này có thể cùng với thầy đi ra ngoài hít chút không khí, thì phải biết quý trọng nó chứ.

Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:

- Cho dù thân ở nơi nào, người phải nhớ cho kỹ thân phận của người, ở kinh thành đã nói rồi, lần này ra ngoài để xem tình hình bách tính, phải chú ý quan sát, trong lòng ngài cũng nên biết chừng mực. Sự an toàn của ngài là quan trọng nhất, thần xin Điện hạ chớ có tùy tiện rời khỏi chỗ này, để tránh xảy ra điều bất chắc.

Tề vương nhíu mày nói:

- Thầy, lẽ nào Vân Sơn phủ vẫn không an toàn, sẽ có loạn đảng lui tới sao?

Trong lòng Kiều Minh Đường kinh hãi, vội nói:

- Điện hạ, Vân Sơn phủ phòng vệ rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể có loạn đảng được.

Từ Tòng Dương nói:

- Người không thể phòng ngườ được, đây không phải là nói ở Vân Sơn phủ có loạn đảng, chỉ có điều làm gì cũng nên cẩn thận một chút là được.

Rồi nói với Kiều Minh Đường:

- Kiều Tổng đốc, lần này Điện hạ tới đây, đã nói với những người khác biết chưa?

Kiều Minh Đường lập tức nói:

- Hạ quan nhận được mật hàm, biết là Điện hạ tới, nên không dám tiết lộ cho bất cứ ai, để tránh xảy ra bất chắc.

Từ Tòng Dương gật đầu nói:

- Như vậy rất tốt. Cho dù bọn họ biết hay chưa biết tin này, chuyện này đừng làm rùng beng lên là được.

Tề vương thở dài nói:

- Kinh thành là một cái lồng lớn, lẽ nào tới Vân Sơn phủ rồi lại phải chui vào cái lồng nhỏ hơn sao?

Từ Tòng Dương nhíu mày nói:

- Điện hạ không muốn lưu lại nơi này phải không?

Tề vương vội cười nói:

- Thầy hiểu lầm rồi, học sinh chỉ nói chơi thôi mà. Thực ra ở đây tao nhã rất tuyệt, vô cùng tĩnh mịch, ở đây đọc sách và luyện công thì đúng là quá tuyệt rồi.

Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:

- Trong cuốn “ Tề dân luận”, còn mấy đoạn người chưa xem hết, mấy ngày nay nên chịu khó đọc nhiều chút, thần sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào, mong Điện hạ đừng để thần phải thất vọng.

Tề vương vội cười nói:

- Người chẳng phải có việc quan trọng muốn thương lượng với Kiều Tổng đốc sao? Học sinh không làm mất thời gian của các người nữa.

Rồi gọi:

- Tôn Đức Thắng, dặn dò mọi người, chuẩn bị chút điểm tâm, thầy nghị sự xong sẽ dùng bữa luôn.

Kiều Minh Đường vội vàng nói;

- Điện hạ yên tâm, những thứ đó thần đã phái người an bài hết rồi, Điện hạ tắm rửa là có thể dùng bữa luôn.

Tề vương cười nói:

- Được rồi được rồi, các người đi đi, thầy yên tâm, học sinh nhất định sẽ chịu khó đọc sách, không để người phải thất vọng đâu.

Từ Tòng Dương chắp tay nói:

- Lão thần xin cáo từ trước.

Dẫn theo Kiều Minh Đường lui ra, thấy bóng dáng hai người họ khấp xa, trên khuôn mặt Tề vương lộ ra nụ cười giảo quyệt, vội vàng nói:

- Tôn Đức Thắng, cái đồ chó nhà ngươi, ngươi ấm chết công con rồi phải không? Nếu nó tắc thở, bản vương sẽ chôn người cùng với nó.

Bên cạnh sớm có một tên tùy tùng, ngoài ba mươi tuổi, mặt trắng trẻo không có sợi râu nào, cúi người rất thận trọng nói:

- Điện hạ, người xem, nó vẫn còn sống mà, Điện hạ, người không biết rồi, suốt dọc đường làm nô tài sợ hết hồn, nếu để đại học sĩ nhìn thấy chúng ta giấu con công này, nhất định sẽ lấy mạng của nô tài quá.

Người này nói chuyện giọng cứ lanh lảnh, bên môi chẳng có tẹo râu nào cả, hiển nhiên là một tên thái giám theo hầu rồi, nhưng nhìn ánh mắt rất linh hoạt của hắn, xem ra cũng là một người làm việc rất lanh lợi.

Hắn lén la lén lút từ phía sau cầm ra một cái lồng chim, Tề vương nhìn thấy lồng chim, cười hi hí rồi cầm lấy nó, rồi ghé sát lồng chim thổi sáo, con công này như đang rất mệt mỏi và buồn ngủ, chẳng có chút phản ứng nào cả.

- Sao thế này?

Tề vương thấy công không có phản ửng gì, chỉ gật gà gật gù đứng trong lồng, lập tức tức giận nói:

- Tôn Đức Thắng, có phải nó đã chết rồi không? Sao không nói lời nào thế?

Trên trán Tôn Đức Thắng toát hết mồ hôi, cúi người nói:

- Điện hạ, người chưa nói chuyện với nó thì làm sao nó dám mở mồm chứ.

Tề vương nói với con công:

- Bản vương lệnh cho mi mở mồm nói, mau nói đi.

Con công vẻ u oán nhìn Tề vương một cái, vẫn không cất nên lời nào.

Tôn Đức Thắng sợ hãi, sợ Tề vương sẽ nổi giận, vội vào tiến lại gần, nói với con công đáng chết kia:

- Mau nói đi, nếu không nói, Điện hạ sẽ hạ lệnh cắt cà của mi đó.

Tề vương không chịu nổi nói:

- Ngươi là đồ khốn kiếp, nó làm sao hiểu được ý của ngươi chứ?

Lúc này, con công đó đột nhiên nói:

- Ngươi là đồ khốn kiếp, nó hiều gì ý của ngươi chứ?

Tề vương nghe vậy, bỗng chốc cười ồ lên, Tôn Đức Thắng thấy tước nhi nói chuyện, cũng chẳng thèm đẻ ý nó đang chửi mình nữa, trong lòng thấy thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

- Đúng rồi, bản vương sẽ ở đâu đây?

Tề vương đưa lồng chim cho Tôn Đức Thắng.

Vẫn cứ đứng đó từ nãy giờ, Quang Lộ tự thiếu khanh Thẩm Kính vội nói:

- Điện hạ, Kiều Tổng đốc vừa nãy đã nói rồi, chính là ở bên kia, thần hầu Điện hạ qua đó.

Tề vương có vẻ không có chút hảo cảm nào với Thẩm Kính, nói:

- Không cần ngươi dẫn, ngươi nói địa điểm, bản vương tự đi tìm. Đúng rồi, lần bình chọn ngự tửu này là do ngươi chủ trì, ngươi phải làm cho tốt đó, phải chọn được rượu ngon đó.

Thẩm Kính vội vàng nói:

- Thần sẽ cố hết sức, nhất định sẽ chọn ra rượu thật ngon để đền đáp Thánh Thượng!

Rồi đưa mắt nhìn về phái không xa nói:

- Điện hạ, người nghỉ tạm ở bên kia!

Tề vương gật đầu, Tôn Đức Thắng cũng đã dẫn đường rồi, hai tên bách hộ đã dặn dò tám tên Thần Y Vệ phải kiểm tra khắp hành dinh, hai người họ sẽ đi theo bảo vệ Tề vương.

Tề vương thấy hai tên cứ đi bám theo mình, xua tay nói:

- Lý Mão Thỏ, Phùng Ngọ Mã, hai ngươi suốt dọc đường cũng vất vả rồi, cứ đi nghỉ trước đi, không cần phải theo hầu bản vương nữa đâu.

Thần Y Vệ tổng cộng có mười hai đại bách hộ, bọn họ không dùng tên thật của mình để gọi nhau, hoặc sau khi thành đại bách hộ, bọn họ đã không còn tên tuổi trước kia của mình nữa rồi.

Mười hai đại bách hộ, đều có biệt danh riêng của mình, lấy cái danh hiệu đó làm tên cho mình, hai tên Lý Mão Thỏ và Phùng Ngọ Mã là hai biệt danh, nhưng một khi bọn họ không còn là đại bách hộ hay bị chết, thì hai cái biệt hiệu này sẽ được chuyển sang cho người khác, và sẽ có hai tên Lý Mão Thỏ và Phùng Ngọ Mã mới.

Mười hai đại bách hộ, thì có mười hai danh hiệu, đại diện cho mười hai con giáp.