Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1541: Nhớ dáng vẻ của chàng




Chương 1541 : Nhớ dáng vẻ của chàng.

Sở Hoan vào trong nhà, cười ha hả nhìn Lâm Lang. Lâm Lang đã nhanh chóng sửa sang lại quần áo, vì lúc này tiết trời đã ấm lại, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng nhạt, bên dưới là một cái váy hoa sen, uyển chuyển tự nhiên, mặt đẹp mày cong, đôi mắt mênh mang, da tuyết mặt phấn, bên dưới lớp áo mỏng như khói sương là một chiếc áo ngực màu hồng tường vi, một dây lưng màu trắng sữa bó chặt ngang eo, chiếc áo ngực làm nổi bật bộ ngực đầy đặn, vóc người linh hoạt tha thướt. Tóc búi cao, tràn đầy dáng vẻ quyến rũ của người thiếu phụ, vừa gợi cảm, vừa đoan trang thanh nhã, mang phong thái động lòng người của một phụ nữ quý phái.

Khuôn mặt diễm lệ của Lâm Lang hàm chứa vẻ vui mừng, cười nói:

- Hoan lang!

Nhưng liếc thấy Tô bá đứng ở phía sau, mặc dù là lão bộc của nhà mình, nàng cũng hơi ngại ngùng, đổi lời nói:

- Tướng công, chàng tới có việc gì không?

- Biết ta trở lại sao?

Sở Hoan đi tới.

- Dạ biết. Vốn tối hôm qua thiếp đã định trở về, nhưng công việc quá nhiều. Hơn nữa, hôm nay phải xuất ra ba đội hàng hóa, thiếp phải làm đêm mới sắp xếp ổn thỏa, làm xong thì đã quá nửa đêm, nghĩ là chàng đã ngủ, hơn nữa hôm nay còn phải sắp xếp mấy đội khác, nên chưa quay về.

Lâm Lang sợ Sở Hoan quở trách, vội vàng giải thích:

- Hôm nay thiếp đã thu xếp xong, vốn muốn sớm trở về, không ngờ là chàng lại tới đây...

Sở Hoan nói:

- Ta vẫn luôn nhớ nàng, tối hôm qua định tới đây, nhưng bên Tề vương có việc cần bàn bạc, đến nửa đêm mới trở về phủ, nên chưa đi được. Hôm nay sắp xếp xong một số việc, bàn xong chuyện cải cách quân chế với đám quan viên Ty Binh bộ, vừa mới để họ ra về, rồi mới phi ngựa qua đây, muốn gặp nàng sớm một chút.

Mặt Lâm Lang ửng hồng, thầm nghĩ sao Hoan Lang lại nói những lời này trước mặt Tô bá, lại thấy Tô bá rất biết điều, nói:

- Cô gia, ngài cứ hàn huyên với tiểu thư, lão nô đi pha trà cho ngài.

Sở Hoan xoay người lại, cười nói:

- Tô bá, lại vất vả cho lão rồi.

- Đây là chuyện trong nhà, lão nô còn có thể nhúc nhích, giúp được việc gì hay việc đó.

Tô bá cười nói:

- Tuy nhiên dạo này tiểu thư quá cực khổ, lão nô khuyên tiểu thư nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng tiểu thư không nghe, công việc thì làm không xuể, làm sao có chuyện làm tới khi nào xong thì thôi? Cô gia, ngài khuyên tiểu thư, đừng để tiểu thư quá mệt mỏi.

Sở Hoan gật đầu, hỏi:

- Tô bá, ta cũng không biết lão còn có người nhà nào không?

Tô bá hơi lúng túng, Lâm Lang chạy tới bên cạnh Sở Hoan, đưa tay kéo kéo áo hắn, Sở Hoan hiểu là có điều gì đó không tiện nói, Lâm Lang lại nói:

- Tô bá còn có một người em gái, có một cháu trai, hiện kinh doanh một tiệm dầu, tuy nhiên việc làm ăn cũng không tốt lắm.

- Tô bá, là thế này.

Sở Hoan nói:

- Tuổi của bác đã cao, công việc ở đây thì ngày càng nhiều, ý của ta là, nếu như bác muốn, có thể gọi người cháu kia tới giúp đỡ, chỉ bảo cho hắn, để sau này hắn làm ban sai (1). Công việc ở Ty Xuất khố không phải tầm thường, Lâm Lang tạm thời giúp đỡ qua khoảng thời gian này, ta cũng không thể để nàng tiếp tục vất vả như vậy, nếu có người thích hợp, thì nên bồi dưỡng rèn luyện nhiều hơn, sau này cần dùng đến.

Tô bá nghe xong, đương nhiên hiểu ý của Sở Hoan, rõ ràng là muốn nâng đỡ cho người nhà của ông ta, tuy trong lòng vui mừng, nhưng vẫn còn một chút thấp thỏm, nói:

- Cô gia, hắn cũng rất nhanh nhẹn, tuy chăm chỉ, nhưng chỉ sợ khó làm được chuyện lớn gì...

- Không nên nói như vậy, lão cứ để cho hắn tới, hướng dẫn chỉ bảo mọi việc cho hắn, rèn luyện nhiều vào, dù có là đá cũng có thể chạm thành tượng mà.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Sở muối không tầm thường, mà rất quan trọng, có thể sử dụng người nhà thì cố gắng sử dụng, nhưng phải cẩn thận, đừng để xảy ra sơ xuất.

Tô bá vội gật đầu, nói:

- Tạ ơn cô gia, lão nô đã biết, hai người trò chuyện, lão nô xuống dưới pha trà.

Rồi lão lui ra, thuận tay gài cửa lại.

Lúc này Sở Hoan mới ôm lấy Lâm Lang, cười ha hả:

- Bảo bối, có nhớ ta không? Nói xem, một ngày nhớ đến ta mấy lần?

Lâm Lang đỏ mặt, vội kêu lên:

- Hoan lang, Tô bá còn chưa đi xa, đừng để bác ấy nghe thấy, kỳ lắm!

- Có gì mà phải sợ? Nàng là vợ của ta mà!

Sở Hoan cắt ngang lời nàng, bế nàng nằm ngang lên. Tuy thân hình Lâm Lang nở nang, đầy đặn, nhưng Sở Hoan ôm cứ nhẹ như không, đi tới bên ghế sau bàn ngồi xuống, đặt Lâm Lang ngồi trên đùi mình. Lúc này người đẹp trong lòng đúng là mềm mại thơm tho, hắn kìm lòng không đậu liền đưa miệng tới hôn lên đôi môi mềm mại của nàng một cái, nói:

- Bảo bối, vất vả cho nàng quá, công việc nhiều như vậy, khiến nàng ngày đêm cực khổ...

Nụ cười dịu dàng trên môi, Lâm Lang khẽ nói:

- Gần đây thiếp bận rộn đã quen, nếu rảnh rỗi lại thấy không quen. Hoan lang, lần này chàng xuất chinh, có bị thương không?

- Hay là bây giờ ta cởi quần áo ra cho nàng nhìn trộm một chút?

Sở Hoan khẽ cười, nói.

- Không được!

Lâm Lang ngượng ngùng nói:

- Đây là Sở muối, người qua kẻ lại, để người ta nhìn thấy không tốt. Lát nữa Tô bá còn mang trà vào, bác ấy đi pha trà cho chàng rồi.

Sở Hoan đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại, nõn nà của Lâm Lang, mặc dù ngày đêm vất vả, nhưng Lâm Lang không gầy đi, vẫn rất đầy đặn, da thịt trắng nõn, rất ra dáng thiếu phụ.

Sở Hoan có bốn người vợ, Đại Nhi xinh đẹp mà lạnh lùng, thân thể hơi thon thả, Tố Nương khỏe khoắn, ngực nở mông tròn, tuy da hơi thô một chút, nhưng chắc khỏe, Mỵ Nương có dáng vóc bốc lửa nhất, trước sau lồi lõm, xinh đẹp hiếm có, mà Lâm Lang cũng có thân thể nở nang đầy đặn, pha chút nhục cảm, đẫy đà mà không béo, chỗ nên gầy thì tuyệt đối không mập, chỗ nên đầy đặn thì cũng vô cùng đầy đặn. Hơn nữa, nàng xuất thân thương gia, chăm sóc thân thể rất tốt, da thịt trắng nõn và mềm mại nhất trong bốn người, sự dịu dàng uyển chuyển toát ra từ trong xương cốt.

Về phong cách, Đại Nhi tương đối lãnh đạm, Tố Nương ngoan ngoãn biết vâng lời, Mỵ Nương nhiệt tình như lửa, lả lơi quyến rũ, ngược lại Lâm Lang dịu dàng thùy mị, lúc ở bên ngoài rõ ràng là một phu nhân giỏi giang khôn khéo, lúc ở trong khuê phòng, cần phóng túng lả lơi thì cũng phóng túng lả lơi, nhưng pha lẫn vài phần thẹn thùng e lệ, làm cho người ta say đắm.

Sở Hoan khẽ cười, nói:

- Tô bá là người khôn khéo, pha trà chỉ là cái cớ, nàng thật sự cho là ông ấy sẽ quay lại ư? Chỗ này không phải là cấm địa sao? Tô bá không đến, còn ai dám tới?

Hắn nhích tới kề tai Lâm Lang, thấp giọng hỏi:

- Có phải mỗi ngày nàng đều nhớ ta?

Đôi má Lâm Lang mặc dù ửng đỏ, nhưng đôi mắt to tròn vẫn dịu dàng như nước, khẽ “dạ” một tiếng.

- Nhớ lúc nào?

Lâm Lang ngượng ngùng nói:

- Hoan lang, đừng hỏi cái này, người ta...!

Sở Hoan lòn tay vào trong áo Lâm Lang, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của nàng, lại hỏi:

- Lâm Lang ngoan nào, nàng nói đi, lúc nào nhớ tới ta?

- Vẫn luôn nhớ!

Lâm Lang khẽ nói:

- Ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, thậm chí bất cứ lúc nào cũng nhớ!

- Ngủ cũng nhớ?

Sở Hoan kề tai Lâm Lang:

- Lúc ngủ, nàng nhớ cái gì ở ta?

Lâm Lang ngượng ngập đáp:

- Nhớ khuôn mặt của chàng!

- Không nhớ tới gì khác sao?

- Ư-a...a....Không có...Hoan lang, không cho chàng hỏi nữa, người ta thẹn mà!

Sở Hoan cười hì hì, thấp giọng nói:

- Lúc ngủ, có nhớ tới lúc ta... “ức hiếp” nàng không?

- Chàng xấu xa!

Lâm Lang vùng vẫy thân thể mềm mại, sẵng giọng:

- Chàng cứ nói nhảm mãi, mau buông thiếp ra, chàng về trước đi, chờ thiếp sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sẽ trở về ngay.

- Không được, không nói không buông.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Nói cho ta biết, có nhớ tới lúc ta “ức hiếp” nàng hay không?

Lâm Lang đưa tay lên che mặt, ngượng ngùng nói:

- Chàng xấu xa...nói cho chàng nghe...nhưng không được cười người ta!

- Dĩ nhiên là không cười, ta chỉ muốn biết Lâm Lang của ta có nhớ ta sâu đậm hay không thôi!

Lâm Lang che mặt, không dám nhìn Sở Hoan, cảm nhận được bàn tay của Sở Hoan đã luồn sâu vào vạt áo của mình, đang thăm dò từ phía dưới yếm đi lên, thân thể mềm mại thơm tho khẽ run, trên người cũng bắt đầu nóng lên, giọng nói hơi run rẩy:

- Có đôi khi lúc nửa đêm lại nhớ tới dáng vẻ của chàng lúc chàng...ức hiếp thiếp...

- Dáng vẻ gì?

Sở Hoan khẽ cắn vành tai Lâm Lang.

- Không nói...thiếp không nói...Hoan lang...xin chàng, đừng ép thiếp nói, xấu hổ lắm!

Lâm Lang bụm mặt, nhắm mắt lại.

Sở Hoan khẽ cười nói:

- Không nói cũng phải nói, nếu không...

Lập tức nghe Lâm Lang rên lên một tiếng, thân thể mềm mại run lên, đó là do bàn tay của Sở Hoan đã lòn vào trong yếm, liền nắm được một bên ngực trắng nõn, nở nang của nàng. Bàn tay Sở Hoan cảm nhận được da thịt nhẵn bóng, ấm áp, mềm mại nhưng vô cùng co giãn của nàng.

- Được...Thiếp nói!

Lâm Lang không nhịn được, khép chặt đôi chân ngọc thon dài:

- Thiếp nhớ chàng...nhớ lúc chàng muốn hôn thiếp...hôn bộ ngực của thiếp...muốn...muốn vuốt ve thân thể của thiếp...Hết rồi!

Sở Hoan lại vuốt ve một hồi:

- Thật hết rồi sao?

- Ô ô ô...Hoan lang, chàng thật xấu xa...thiếp nói, thiếp còn nhớ tới...nhớ lúc chàng...vác hai chân thiếp lên... Không, không nói nữa! Đánh chết thiếp cũng không nói nữa!

Sở Hoan cười ha hả, tiếp tục thấp giọng nói:

- Vậy lúc nhớ tới khi ta ức hiếp nàng, có phải nàng cảm thấy khó chịu lắm không? Lúc đó nàng làm thế nào?

- Thiếp...thiếp ngủ!

- Nói dối!

Sở Hoan nhẹ nhàng đùa nghịch chấm đỏ trên vú nàng:

- Nói mau, không nói là sẽ bị đánh roi vào mông!

- Ô ô ô...Lúc đó...lúc đó...thiếp...tự sờ mình!

Lâm Lang ngập ngừng nói không ra lời, gương mặt trắng như tuyết lúc này đỏ ửng, giãy giụa muốn ngồi dậy. Trong lúc nói chuyện, nàng đã cảm nhận được thân thể của Sở Hoan bắt đầu có phản ứng, hiểu hắn định làm gì. Đương nhiên Sở Hoan không để nàng tránh thoát, ôm lấy eo nàng, khẽ cười nói:

- Muốn chạy à? Không chạy được đâu, nói cho ta nghe, bây giờ có muốn hay không?

- Không muốn!

Thân thể của Lâm Lang bị Sở Hoan ve vuốt, đùa nghịch, nóng rực như lửa, đã có chút ý loạn tình mê.

- Để ta xem nào.

Sở Hoan liền đưa tay sờ vào chỗ giữa hai chân nàng. Lâm Lang van xin:

- Hoan lang, đừng...nếu bị người ta bắt gặp, xấu hổ chết được!

Nàng mở mắt ra, thấy Sở Hoan đang nhìn mình, hơi thở của hắn cũng đã trở nên dồn dập, biết Sở Hoan đã động tình, hạ giọng nói:

- Hoan lang, chàng...chàng thật xấu xa! Chờ thiếp một chút, để thiếp đi đóng cửa đã!

Sở Hoan để nàng đứng lên. Lâm Lang đi tới cửa trước, mở cửa ra, nhìn quanh phía ngoài, rồi mới đóng cửa lại, cài chốt cẩn thận. Nàng quay đầu lại, mặt đẹp ửng hồng, đầy vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn bước tới. Sở Hoan liền định ôm nàng, Lâm Lang vội nói:

- Chàng đừng động, để thiếp làm cho!

Nàng đứng bên cạnh Sở Hoan, giúp hắn cởi quần ra, nhìn thấy cái của Sở Hoan đã chĩa thẳng lên trời, nàng vội quay mặt đi, nhẹ nhàng cởi quần lót của mình ra, cởi đến đầu gối thì dừng lại, vén váy lên, giọng run run nói:

- Hoan lang, vốn thiếp định trở về mới tận tình hầu hạ chàng, bây giờ... bây giờ thiếp muốn...

Bàn tay nàng run rẩy tìm tới, nắm lấy vật kia, cặp mông trắng trẻo đầy nhục cảm đong đưa, nhích tới gần đặt vào... rồi từ từ ngồi xuống... Động tác của nàng rất chậm, cũng rất nhẹ nhàng, trong cổ họng phát ra âm thanh như bị đè nén. Không đợi nàng ngồi hẳn xuống, Sở Hoan đã vòng tay ôm ngang hông nàng, thân thể dùng sức hất lên một cái, Lâm Lang khẽ rên lên, vội vàng đưa tay bụm miệng lại. Nàng quay đầu lại, đôi mắt đẹp chan chứa xuân tình, khẽ gắt lên:

- Chàng là cái đồ xấu xa!

Tựa như giận, tựa như trách, vô cùng duyên dáng và quyến rũ.

(1) Ban sai: người làm việc lặt vặt cho quan phủ.