Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 149: Ly biệt




Sau khi Sở Hoan chia tay Vệ Thiên Thanh, trước tiên trở về Tô phủ, xin nghỉ với Lâm Lang, chỉ nói trong nha môn có công việc, phải xa nhà một chuyện, Lâm Lang lại hơi gấp, vội hỏi:

- Phải rời đi bao nhiêu ngày?

- Việc này nói có thể không chính xác.

Sở Hoan cười nói:

- Nếu thuận lợi, khoảng mười ngày sẽ trở lại.

Lâm Lang nhíu mày nói:

- Giờ cách đêm 30 chẳng qua mười ngày, sao lại phái ngươi ra ngoài lúc này?

Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, hiện giờ Sở Hoan là người của Cấm vệ quân, quan phủ có lệnh, cũng không thể không phụng mệnh, lại để Sở Hoan chờ một lát, nàng trở về rất nhanh, trong tay mang theo một chiếc bao, mặt hơi ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Đây... đây là ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi sớm trở về!

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Là cái gì vậy?

- Một bộ quần áo mà thôi.

Ánh mắt Lâm Lang lóe lên, không dám nhìn mặt Sở Hoan, bên tai hơi nóng lên:

- Là... là ta tự mình may, ngươi xem có thích hay không!

Sở Hoan ngẩn ra, hắn biết một thời gian gần đây vì thâm tra đối chiếu sổ sách kiểm kê kho hàng, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày của Lâm Lang rất ít, thật sự không thể tưởng được trong khi bận rộn như vậy, người phụ nữ này còn rút thời gian may xiêm y cho mình, trong lòng lập tức vô cùng cảm động, dịu dàng nói:

- Đại đông gia, đây... thật sự là làm khó nàng, quần áo nàng may, ta nhất định sẽ thích.

Mặt Lâm Lang đỏ lên, nhìn xung quanh, dường như là sợ người nhìn thấy, thấp giọng nói:

- Ngươi... ngươi cầm là được, nhưng... nhưng không được nói với người khác là ta tặng ngươi, tránh cho... tránh lời ong tiếng ve của người khác. Ta thấy ngươi giúp ta rất nhiều, cho nên... cho nên làm bộ quần áo tạ ơn ngươi... !

Nàng vừa giải thích, hai má càng đỏ, giống như quả táo đỏ rực, vô cùng kiều mỵ.

Sở Hoan biết lời này của nàng nửa thật nửa giả, cảm tạ mình hẳn là có, nhưng quần áo này, chỉ sợ không chỉ vì cảm ta, da mặt của nàng mỏng, tự nhiên muốn mượn lý do tặng quần áo.

- Vậy cảm ơn Đại đông gia.

Sở Hoan mỉm cười, nhận bao, lại nghe bên trong có tiếng động, nhíu mày nói:

- Bên trong còn có đồ vật khác sao?

- Ngươi đi ra bên ngoài, cuối cùng trên người cũng phải mang theo chút bạc phòng thân.

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Cũng đừng để sau khi ra ngoài, để ta nhìn thấy ngươi như lần đầu tiên gặp, mặc... mặc quần áo cũ nát như vậy... !

Trên mặt nàng lộ ra vẻ ấm áp, dường như nhớ tới tình cảnh hai người gặp nhau lần đầu, khi đó quần áo Sở Hoan cũ nát, giống như ăn mày, Lâm Lang tự nhiên nhớ ở trong lòng.

Sở Hoan ngẩn ra, Lâm Lang thấy sắc mặt hắn, còn tưởng rằng hắn hiểu lầm, vội vàng nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi không cần nghĩ nhiều, không phải ta... không phải ta chán ghét ngươi, cho dù ngươi mặc áo gấm hay là y phục mục nát, ta... ta đều xem ngươi giống nhau... !

Nàng nói hơi nóng vội, trước mặt người ngoài, nàng thong dong điềm tĩnh, nhưng trước mặt Sở Hoan, trong lúc vô tình luôn lộ ra vẻ yếu ớt của nữ nhân.

Sở Hoan thấy lúc nàng lo lắng, vẫn xinh đẹp động lòng người, hơn nữa tăng thêm một loại phong thái khác, nhìn chằm chằm hai má xinh đẹp tràn đầy phong tình thiếu phụ kia, lại hơi ngây người.

Thấy Sở Hoan không nói lời nào, chỉ nhìn mình chằm chằm, Lâm Lang hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu, ngượng ngập nói:

- Ngươi... ngươi nhìn cái gì?

Sở Hoan lấy lại tinh thần, lúng túng nói:

- Đại đông gia, ta... ta vô tâm... !

Lâm Lang ngẩng đầu, liếc Sở Hoan một cái, che miệng cười nói:

- Không phải vô tâm, là có tâm sao?

Nụ cười xinh đẹp này, vô cùng kiều diễm, càng tôn lên phong tình thiếu phụ của nàng vô cùng nhuần nhuyễn.

Sở Hoan gãi đầu, cuối cùng nói:

- Đại đông gia, bạc này ta không... !

Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Lang đã lạnh mặt, nói:

- Nếu ngươi không cầm, tiền này ta sẽ ném toàn bộ vào giếng nước, ngươi tin hay không?

Sở Hoan thở dài, biết nếu Lâm Lang đã quyết định, mình không thể cự tuyệt, hơn nữa vận mệnh giữa mình và Lâm Lang đã giao thoa cùng một chỗ, có nhiều liên lụy lắm, việc nhỉ này không đáng kể cũng không cần quá để ý.

Hắn gật đầu, tới nước này, cũng không cần nói tạ ơn nhiều lời:

- Đại đông gia bảo trọng, ta đi trước.

Lâm Lang gật đầu, trong mắt có chút không nỡ, chờ Sở Hoan xoay người, Lâm Lang thấp giọng nói:

- Sở Hoan, ngươi ở bên ngoài cẩn thận, nhớ rõ sớm trở về... !

Giọng nàng dịu dàng, giống như kiều thê đưa tiễn phu quân vậy.

Sở Hoan cười ha ha, lại nhge Lâm Lang xấu hổ nói:

- Sở Hoan, còn có một việc, ngươi... ngươi có thể đáp ứng ta hay không?

- Đại đông gia cứ nói!

Sở Hoan quay người lại.

- Ngươi... ngươi có thể đáp ứng hay không, về sau... về sau không có người ngoài, ngươi hãy gọi ta... gọi ta... !

Trên mặt nàng ửng đỏ, cúi đầu, ngượng ngùng nói không ra lời.

Sở Hoan thông minh cỡ nào, đã hiểu được ý tứ của Lâm Lang, đi tới bên người Lâm Lang, ghé sát bên tai nàng, dịu dàng nói:

- Lúc không người, ta liền gọi nàng Lâm Lang, được không??

Lâm Lang hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, bên tai nóng lên, chỉ ừ nhẹ một tiếng, lúc này nhu tình như nước, xinh đẹp không gì sánh kịp.

Ra cửa, liền thấy Liễu béo và Vương Hàm đang đi cách đó không xa, ở đây có hai vị này phụ trách huấn luyện hộ viên, Sở Hoan quả thật có thời gian tuần tra cửa hàng với Lâm Lang.

Hai người bọn họ đeo đao, không có việc gì đi tới đi lui trong Tô phủ giống như du thần, người trong phủ quả thật có vài phần sợ hãi đối với hai người, dù sao cũng là người trong quân, nhưng trong nỗi sợ hãi, trong lòng lại kiên định, dù sao hai người này là Giáo úy Cấm vệ quân, có hai người này bảo vệ Tô phủ, quả thật không ai dám tùy tiện tới cửa gây chuyện.

Nhìn thấy Sở Hoan, Liễu béo là người đầu tiên phản ứng lại, chạy trước Vương Hàm, vội vàng tới đây, khom người cười nói:

- Đại nhân, có chuyện phân phó sao?

Hiện giờ gã ước gì Sở Hoan cho gã cơ hội biểu hiện nhiều một chút.

Vương Hàm cũng tiến tới, chắp tay.

Sở Hoan nghĩ nghĩ, mới nói:

- Ta muốn rời nhà, rời đi một đoạn thời gian... !

- Hiện giờ ta đi thu dọn.

Liễu béo vội vã nói.

- Chờ một chút.

Sở Hoan lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Vương Hàm, lần này ra ngoài, ngươi không cần đi, lưu lại chiếu cố bên này, chỗ người nhà của ta, ngươi cũng lưu tâm chiếu cố.

Trong lòng Sở Hoan vô cùng rõ ràng, tính cách Vương Hàm và Liễu béo rất khác nhau, Liễu béo tính tình nóng vội, tuy rằng to cao cường tráng, nhưng làm việc lại thiếu suy xét, dũng mãnh có thừa tâm cơ không đủ, mà Vương Hàm lại là một người trầm ổn giỏi giang, thật sự muốn phó thác chuyện tình, Vương Hàm hơn xa Liễu béo.

Vương Hàm cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói:

- Đại nhân yên tâm, hai bên ta đều sẽ chiếu ứng, sẽ không xảy ra sự cố!

Sở Hoan gật đầu, lấy ra hai thỏi bạc đưa cho Vương Hàm:

- Ngươi thu hồi trước chỗ này, gặp được việc gấp, có thể sử dụng.

Vương Hàm gật đầu, cũng không nói nhiều, nhận lấy bạc.

Liễu béo nhìn thấy hai thỏi bạc, còn tưởng rằng mình có một phần, trong lòng vui mừng, đang cảm thán Vệ tướng đại nhân ra tay hào phóng, nhìn thấy Vương Hàm thu hồi toàn bộ, hơi nóng vội, hỏi:

- Đại nhân, thuộc hạ phải làm gì?

- Ngươi cùng đi theo ta.

Sở Hoan nói:

- Lúc hoàng hôn, ngươi cưỡi ngựa tới cửa thành Bắc chờ ta, đến lúc đó chúng ta cùng rời đi.

Nói xong câu đó, hắn cũng không nói nhiều, rời đi thẳng.

Liễu béo sững sờ một hồi, thấy Sở Hoan rời khỏi cũng không đưa bạc, trong lòng mất mát, ghé sát vào Vương Hàm, cười tủm tỉm nói:

- Lão Vương, Vệ tướng đại nhân ra tay quả nhiên không tầm thường, hai thỏi bạc kia của ngươi, chỉ sợ khoảng ba bốn mươi lạng đi? Hiện giờ một tháng lương bổng của ngươi bốn lạng bạc... Lúc này cho ngươi hơn nửa năm thu nhập.

Vương Hàm bình thản nói:

- Không đủ không đủ, vừa rồi ta đã suy nghĩ, thế nào cũng khoảng 50 lạng!

- 50 lạng?

Liễu béo le lưỡi, lập tức cười ha ha nói:

- Lão Vương, đại nhân cho hai thỏi bạc, ngươi nói có đúng để chúng ta ngang nhau, mỗi người một thỏi hay không?

- Đại nhân tuyệt đối không có ý này.

Vương Hàm thản nhiên nói:

- Vừa rồi ngươi nghe thấy được, đại nhân để ta dùng vào việc gấp, nếu không có việc gấp thì không được dùng, cũng không có nhắc tới ngươi. Đây là bạc của ban sai, nếu không có chuyện, chờ đại nhân trở về, bạc vẫn phải đưa lên.

- Trời mới tin ngươi.

Liễu béo thấy không có phần của mình, trong lòng rất bất bình:

- Bạc tới tay ngươi rồi, giống như là xương vào miệng chó, ngươi còn có thể nhổ ra sao? Không có việc gì ngươi cũng sẽ làm ra việc, bạc này của đại nhân, ngươi tuyệt đối sẽ không trả về.

Gã vừa đau lòng vừa ghen tị, đau lòng mình không có được bạc, ghen tị Vương Hàm lập tức được 50 lạng bạc, vẻ mặt bất bình.

Vương Hàm cũng không tranh chấp với gã, cười tủm tỉm nói:

- Liễu béo à, coi như ta là chó, miệng có cục xương luôn là chuyện tốt, không giống như ngươi, chẳng những xương, ngay cả bột xương cũng không có, ài... Lần này xa nhà, tự bảo trọng nhiều, ta không tiễn!

Gã ngáp một cái, lười biếng ra hậu viện.

Liễu béo nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ ngửa mặt lên trời thở dài, nhưng rất nhanh, gã đột nhiên nghĩ tới, Vương Hàm ở lại cũng có 50 lạng bạc tiền thưởng, như vậy mình đi theo Vệ tướng đại nhân làm việc, tiền thưởng chỉ nhiều chứ không ít.

Hiện giờ Vệ tướng đại nhân không lấy bạc ra, đó hiển nhiên là chờ sau này sẽ cho.

Nghĩ đến đây, Liễu béo hưng phấn bên, hạ quyết tâm, lần này ra ngoài, nhất định biểu hiện thật tốt, chỉ cần khiến Vệ tướng đại nhân vừa lòng, đến lúc đó Vệ tướng đại nhân cao hứng, nói không chừng có thể thưởng xuống 100 lạng bạc, khi đó chẳng những có thể khoe khoang với Vương Hàm, hơn nữa 100 lạng bạc, cũng đủ mình đi tìm cô nương xinh đẹp nhất.

Liễu béo cao hứng lên, ưỡn ngực, sải bước đi thu dọn.

...

Sở Hoan trở lại tòa nhà của mình, của viện hơi mở, chưa tiến vào đại sảnh, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng tiêu, lúc cao lúc thấp, không thành giai điệu, khóe miệng lộ ra nụ cười, không thể nghi ngờ, Tố Nương lại đang luyện tập thổi tiêu.

Sở Hoan nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng minh, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, trong phòng vẫn là tiếng tiêu khi vang khi không, trong lòng âm thầm buồn cười, chờ tiếng tiêu yên tĩnh, mới nghe Như Liên nói:

- Tố Nương tỷ, đây... đây là thổi tiêu sao? Tỷ thổi là khúc gì vậy?

Nghe được giọng nói Tố Nương mang theo một chút lúng túng:

- Ta vừa mới học, còn chưa thổi ra khúc, chờ ta học xong, có thể thổi ra khúc. Đúng rồi, Như Liên, muội có muốn học không?

- Tiếng tiêu nghe rất trong suốt, rất êm tài.

Như Liên khiêm tốn mà hỏi:

- Tố Nương tỷ, tỷ có thể dạy ta không?

Tố Nương cười nói:

- Được. Thật ra thổi tiêu nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó, chỉ cần nắm giữ bốn thứ là được!

- Bốn thứ nào?

- Khí, ngón tay, môi, lưỡi... !

Dường như Tố Nương hơi đắc ý:

- Khí chính là chỉ phương pháp hô hấp, ngón tay chính là chỉ tính linh hoạt của ngón tay... !

Nàng chậm rãi dạy bảo, Sở Hoan ở ngoài cửa cũng đổ mồ hôi lạnh.

Tố Nương nói những lời này, chẳng phải là phương pháp thổi tiêu mình dạy nàng lúc trước sao? Chỉ là Sở Hoan cũng không thể tưởng được, trí nhớ của Tố Nương tốt như vậy, lúc ấy mình chỉ nói một lần, hơn nữa bởi vì xấu hổ còn dừng lại, Tố Nương lại nhớ kỹ lời mình dạy, hiện giờ lại nói ra, đúng là không sai chút nào, bởi vậy có thể thấy được, Tố Nương quả thật rất thích thổi tiêu.

Sở Hoan đang ở ngoài cửa, chợt nghe Như Liên hơi giật mình nói:

- Là ai? Ai ở bên ngoài?

Tiểu ni cô này quả thật thông minh, tính cảnh giác cực cao, cảm giác được có người ngoài cửa.

Sở Hoan liền đẩy cửa mà vào, cười nói:

- Là ta!

Tố Nương vội cầm tiêu trúc trong tay đặt lên bàn, trong lòng vô cùng buồn bực, lần trước thổi tiêu đã bị Sở Hoan gặp phải, lần này lại gặp nữa, thật sự là cực kỳ xui xẻo, nghĩ tới lời mình dạy Như Liên vừa rồi, cũng không biết Sở Hoan có nghe được hay không, trên mặt nàng nóng lên một hồi.

Sở Hoan đặt bao xuống, nói:

- Người ở trong này nói chuyện sao? Nói gì vậy?

Hắn dường như là vừa mới trở về, cũng không nghe được các nàng nói chuyện.

Thần sắc hắn chân thành tha thiết, Tố Nương vụng trộm nhìn thoáng qua, thực sự nghĩ rằng hắn vừa trở về. Nàng nhẹ nhàng thở ra, không kìm nổi vỗ vỗ bộ ngực, nếu là rước kia Sở Hoan hỏi như vậy, tám chín phần mười Tố Nương sẽ đáp lại một câu:

- Nói cái gì ai cần ngươi lo.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa, bởi vì Sở Hoan có quan chức, trong lòng Tố Nương đã sinh ra vài phần sợ hãi, thấp giọng nói:

- Cũng... cũng không nói gì!

Sở Hoan cười cười, nói:

- Tố Nương tỷ, tiểu muội, trong nha môn có việc, ta phải ra ngoài vài ngày, trở về nói với hai người một tiếng.

Hắn vừa nói vừa cởi bao, nhìn thấy một chiếc áo gấm màu lam, nghĩ rằng chiếc áo lớn như vậy cũng là Lâm Lang may ra, trong lòng cảm động một hồi.

- Tố Nương tỷ, bạc này tỷ nhận trước.

Sở Hoan đưa gói bạc trong bao quần áo cho Tố Nương, ước chừng thế nào cũng có trăm lạng bạc, Tố Nương vội đáp:

- Không cần, bạc ngươi cho lần trước còn rất nhiều... !

- Cho tỷ cầm lấy.

Sở Hoan cũng không dài dòng, nhét gói bạc vào trong tay Tố Nương:

- Trên người có nhiều bạc một chút, cũng không phải chuyện xấu.

Tố Nương nhận vào tay, nặng trịch, trong lòng quả thật vui vẻ, một số bạc như vậy ở trong tay, tự nhiên là vui mừng, hỏi:

- Đệ muốn ra ngoài? Đi nơi nào?

- Trong nha môn có việc.

Sở Hoan nói:

- Sẽ trở lại rất nhanh.

Tố Nương gật đầu nói:

- Vậy đệ ra ngoài làm việc cẩn thận, trong nhà có ta, không cần lo lắng.

Sở Hoan cười nói:

- Ta biết.

Thấy Sở Hoan dường như muốn thay quần áo, Như Liên vội nói:

- Sở đại ca, ta... ta ra ngoài trước... !

Nàng vội vàng ra ngoài, Tố Nương cũng đang muốn ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt ửng đỏ, hơi nhăn nhó nói:

- Nhị lang, hôm nay... hôm nay Như Liên nói một chuyện xưa... !

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện xưa? Chuyện xưa gì?

- Nàng... nàng nói kiếp này làm việc thiện, kiếp sau có báo đáp tốt... đệ nói có đạo lý hay không?

Tố Nương cúi đầu, tim đập thình thịch, không dám nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Lời này đương nhiên có đạo lý, người tốt có thiện quả, người ác có ác báo... !

Tố Nương thấp giọng nói:

- Vậy đệ... vậy đệ tin có... có kiếp này kiếp sau hay không?

Mặc dù Sở Hoan hơi kỳ quái, không biết vì sao Tố Nương hỏi vấn đề như vậy, nhưng ngẫm nghĩ một chút, nghĩ tới mình xuyên qua mà đến, loại chuyện thần kỳ này cũng xảy ra, đối với mình mà nói, liền tồn tại kiếp này kiếp sau, gật đầu nói:

- Ta tin tưởng, người có kiếp này kiếp sau, còn có... kiếp trước!

Thân thể mềm mại của Tố Nương run lên, Sở Hoan liền hỏi:

- Tố Nương tỷ, vì sao lại hỏi những điều này?

- Không... không có gì!

Tố Nương vội vàng đi ra ngoài, trái tim đập thình thình, khuôn mặt nóng lên, ửng đỏ một mảnh, kiều diễm ướt át, trong lòng nghĩ:

- Nhị lang đều là quan lão gia, hắn nói có kiếp này kiếp sau, vậy... vậy tất nhiên là có.

Tâm tình của nàng lập tức phức tạp lên, lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.