Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 141: Thêm một nha hoàn




Sở Hoan trở lại Chính Khí Đường, cách hừng đông còn một khoảng thời gian ngắn, hắn trở lại trong phòng, vết thương trên cánh tay vẫn hơi đau đớn, chuẩn bị chút nước rửa sạch một chút, sau đó tự mình tìm khăn vải sạch sẽ băng bó kỹ.

Chuyện tối nay, hắn tự nhiên sẽ không để người khác biết rõ.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Sở Hoan bình tĩnh ngồi trên ghế dựa, trong lòng lại đọc mấy lần khẩu quyết La Đa truyền thụ cho, nhớ kỹ trong lòng.

La Đa nói rõ ‘Long Tượng Kinh’ này chia làm tám đạo, mỗi đạo khẩu quyết chẳng qua bốn mươi chữ mà thôi, lập tức đọc lại một lần bốn mươi chữ đạo thứ nhất trong lòng.

Bốn mươi chữ đạo thứ nhất này cũng không khó, nếu là người bình thường, chỉ sợ khó có thể lý giải, nhưng Sở Hoan đã từng học tập qua phương pháp hít thở, cho nên đối với bốn mươi chữ này, cũng có thể lý giải đại khái.

Cái gọi là luyện khí, thông tục mà nói thì là hô hấp, lại thuộc về phương pháp hít thở.

Người bình thường ngẫu nhiên hít sâu, bảo trì hô hấp thông suốt, cũng có trợ giúp rất tốt cho cơ thể. Từ rất sớm, có một đám người phát hiện được ích lợi rất lớn của hít thở này đối với con người, bởi vậy trải qua mỗi đời lại nghiên cứu, sáng tạo ra rất nhiều phương pháp hít thở huyền bí.

Thân thể con người vốn là một ngọn nguồn rất huyền diệu, một khi phương pháp hít thở thỏa đáng, quả thật có hiệu dụng cải thiện đối với cơ năng con người, thậm chí có thể đột phá cực hạn của thân thể con người.

Sở Hoan dựa theo khẩu quyết nhập môn của ‘Long Tượng Kinh’, bắt đầu hít thở, gay từ đầu cũng rất thông thuận, nhưng chỉ trong một lát, lại cảm giác được ngực bị đè nén một hồi, dĩ nhiên sinh ra một loại cảm giác không cách nào hô hấp.

Hắn lắp bắp kinh hãi, tay che ngực, nín hơi một lát, cảm giác đè nén kia mới dần dần biến mất.

Lúc này nhớ tới lời La Đa nói, mới luyện ‘Long Tượng Kinh’, bởi vì phương pháp hít thở của ‘Long Tượng Kinh’ khác nhau rất lớn với ‘Càn Nguyên Pháp’ Sở Hoan tu luyện lúc trước, trình tự khí tức đi khắp kinh mạch cũng khách biệt một trời, cho nên sẽ xuất hiện tình trạng không khỏe.

Như vậy xem ra, lúc tu tập ‘Long Tượng Kinh’, ngực xuất hiện đè nén, chỉ sợ là tình trạng không khỏe theo như lời La Đa nói.

Đến bây giờ, Sở Hoan cũng không biết vì sao La Đa muốn truyền cho mình ‘Long Tượng Kinh’, hắn không rõ ràng, nhưng nhìn từ thái độ của La Đa lúc đó, La Đa biểu hiện hết sức trịnh trọng lại cẩn thận, tuyệt đối không phải tâm huyết dâng trào.

Hắn đã từng xuất hiện một ý niệm như vậy, La Đa này đêm khuya tới tìm mình, sau đó truyền thụ công phu cho mình, có phải ẩn giấu mục đích không thể cho ai biết? Nhưng nghĩ lại, chỉ cảm thấy khả năng này quá nhỏ, giống như suy nghĩ trước kia của mình, tu vi võ đạo giữa mình và La Đa chênh lệch quá lớn, La Đa muốn đối phó mình, không cần thiết phải quanh co như vậy.

Hắn ngừng một lát, lại bắt đầu dựa theo phương pháp hít thở của ‘Long Tượng Kinh’, lúc này vẫn giống như vừa rồi, ngực bị đè nén một hồi, Sở Hoan biết rõ, trên võ học, đều sẽ tồn tại một số cửa ải khó, nói không chừng kiên trì một lát liền có thể đột phá, lập tức liền cố gắng nhịn xuống, một mặt dựa theo ‘Long Tượng Kinh’ hít thở bình thường, một mặt chịu đựng ngực bị đè nén.

Nhưng theo sự hít thở của mình, cảm giác đè nén ở ngực ngày càng kịch liệt, hô hấp bắt đầu dồn dập, không cách nào hít thở thông thuận, hơn nữa ngực bị đè nén, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt hít thở không thông.

Sở Hoan kinh hãi, biết không thể mạnh mẽ vượt qua, vội vàng thu tức, lúc này lại cảm thấy trán mình tràn đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng ngụm.

Lúc này hắn rõ ràng, ‘Long Tượng Kinh’ này quả nhiên không hề tầm thường, công phủ nhập môn đã cực kỳ khó luyện, thậm chí mình bây giờ bị ngăn trở trước cửa, bởi vậy cũng có thể thấy được, tu luyện ‘Long Tượng Kinh’ sau này, thật sự là khó khăn như thế nào.

La Đa nói gã bỏ ra 16 năm mới lĩnh ngộ được ‘Long Tượng Kinh’, hiện giờ xem ra, lời này không sai.

Sở Hoan đang thở dốc, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, liền nghe được giọng nói của Bạch Hạt Tử:

- Sở huynh, đèn trong phòng vẫn sáng, còn ngủ hay không?

Sở Hoan đi ra mở cửa, thấy Bạch Hạt Tử bưng một chén mì sợi nóng hổi, nói:

- Sở huynh, phòng bếp làm mì sợi, ta thấy đèn chỗ huynh còn sáng, nghĩ rằng còn chưa ngủ, cho nên đưa tới cho huynh một chén, huynh ăn lúc còn nóng đi!

Sở Hoan nhận mì sợi, Bạch Hạt Tử này nhìn qua là người thô kệch, lại cũng cẩn thận.

Ngồi xuống, Bạch Hạt Tử hơi cau mày hỏi:

- Sở huynh, Linh Già sư thái mất, tiếp theo nên dàn xếp Như Liên cô nương thế nào?

Sở Hoan uống một ngụm nước mì, trên người nóng lên một hồi, buông bát đũa, nói:

- Ta đã đáp ứng Linh Già sư thái, sau này sẽ chiếu cố Như Liên giúp nàng, Như Liên cũng đã đáp ứng, đợi sau khi Linh Già sư thái hỏa táng, ta sẽ cùng Như Liên mang theo tro cốt trở về phủ thành, tìm thời điểm để tro cốt vào trong Phật tháp, còn Như Liên... !

Hắn lo nghĩ, thở dài:

- Tạm thời liền ở chỗ ta, cũng may nhà kia của ta rộng rãi, thêm một người cũng không sao cả.

Bạch Hạt Tử nói:

- Như vậy cũng rất tốt rồi.

Gã dừng một chút, tựa hồ gì muốn nói, lại thôi.

Sở Hoan thấy Bạch Hạt Tử lộ ra vẻ do dự, cười nói:

- Bạch huynh, huynh có lời gì, cứ việc nói.

Bạch Hạt Tử nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói:

- Sở huynh, có một việc riêng muốn thương lượng với huynh... Chỉ sợ hơi làm khó huynh, cho nên... cho nên không tiện mở miệng... !

Sở Hoan tựa hồ rõ ràng điều gì, mỉm cười nói:

- Bạch huynh, ta và huynh tuy tương giao không lâu, nhưng Bạch huynh là người có cá tình, cũng giúp ta không ít... Huynh có chuyện gì, có gì cứ nói, chỉ cần Sở Hoan đủ khả năng, sẽ không chối từ!

Bạch Hạt Tử hơi lúng túng nói:

- Sở huynh, Bạch Hạt Tử đã bốn mươi tuổi rồi, cho tới giờ chưa làm được chuyện gì, lại nói ở huyện thành này xem như nhân vật số một, nhưng cuối cùng, trong mắt người khác chẳng qua cũng chỉ là một con rắn địa phương mà thôi... !

Sở Hoan cười nói:

- Bạch huynh muốn đi vào Cấm vệ quân?

Bạch Hạt Tử khẽ giật mình, lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Sở Hoan:

- Sở... Sở Vệ tướng, Bạch Hạt Tử cũng có tổ tông, cũng muốn làm rạng rỡ tổ tông, hôm nay mặt dày, chỉ trông mong Sở Vệ tướng có thể trợ giúp một chút.

Sở Hoan nói:

- Chức Vệ tướng này của ta, hiện giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, Bạch huynh đi theo ta, chưa hẳn có tiền đồ rất tốt, nói không chừng còn có thể thường xuyên ở trong nguy hiểm... Huyện thành này mặc dù không lớn, nhưng cơm no áo ấm, Bạch huynh cần gì phải đi theo một kẻ tiền đối không rõ?

- Mặc kệ tiền đồ như thế nào, sau này Bạch Hạt Tử nguyện ý đi theo bên cạnh Sở Vệ tướng.

Bạch Hạt Tử nghiêm mặt nói:

- Dù sau này thật sự gặp phải tai họa, Bạch Hạt Tử cũng nguyện ý cùng đảm đương với Sở Vệ tướng. Ở lại huyện thành, tuy cơm áo không lo, nhưng Bạch Hạt Tử cũng là đàn ông bảy thước, cũng muốn sống thống khoái một chút!

Sở Hoan đứng dậy, nói:

- Bạch huynh, huynh có thể tín nhiệm Sở Hoan như thế, Sở Hoan cảm kích. Như vậy đi, việc này huynh suy nghĩ một thời gian nữa, nếu thật sự quyết định, lại nói với ta, dù sao huynh có nhà có sự nghiệp... Không thể xúc động nhất thời.

Bạch Hạt Tử đang muốn nói chuyện, Sở Hoan đã khoát tay áo nói:

- Huynh không cần nhiều lời, suy nghĩ một chút, chờ huynh thật sự quyết định, lại nói với ta!

- Đã như vậy, Bạch hạt Tử tạ ơn trước.

Bạch Hạt Tử chắp tay.

Thi thể Linh Già sư thái đặt ở Chính Khí Đường ba ngày, Như Liên một tấc cũng không dám rời, đã tới thời điểm, lúc này Sở Hoan mới an ủi Như Liên, hỏa táng thi thể Linh Già sư thái ngay trong Chính Khí Đường, tìm cái hũ tro cốt, đặt tro cốt Linh Già sư thái trong đó.

Xong xuôi tang sự của Linh Già sư thái, Sở Hoan cũng không dừng lại ở huyện thành lâu, chỉ rút thời gian vấn an Cữu gia Lý phu tử một chuyến, không thiếu được mua chút rượu bánh đi qua.

Hắn tự nhiên không nói với Lý phủ tử tới huyện thành tiến hành tang sự, chỉ là đặc biệt tới đây thăm, sau đó liền để người thuê xe, Như Liên ngồi xe, đoàn người quay về phủ thành.

Bởi vì Linh Già sư thái có di chúc, tuy rằng Như Liên cảm thấy đi theo Sở Hoan sẽ tăng thêm phiền tới cho Sở Hoan, nhưng cũng không cãi lời. Sở Hoan biết tâm tình nàng không tốt, thường xuyên an ủi vài câu.

Đang lúc hoàng hôn ngày hôm đó, cũng đã quay về phủ thành, xe ngựa dừng bên ngoài tòa nhà của Sở Hoan, Liễu béo cực kỳ nhanh nhẹn mà đi gõ cửa, mở cửa tự nhiên là Tố Nương. Nhìn thấy Liễu béo cầm đại đao, hơi sợ hãi, thật sự muốn đóng cửa, lại thoáng nhìn Sở Hoan đi tới, lúc này nàng mới thở nhẹ ra, mở cửa, lại nhìn thấy một tiểu cô nương mười bốn mười năm tuổi đi ra từ trong xe ngựa, cực kỳ buồn bực.

Lúc này Như Liên mặc áo bông nhỏ, đầu đội mũ, đuôi mày xinh đẹp, làn da trắng nõn, vừa nhìn là tiểu cô nương. Tố Nương nhìn Như Liên cảm thấy kỳ quái, Như Liên nhìn thấy Tố Nương, lại hơi nhút nhát e lệ mà rụt rụt ra sau, Sở Hoan cười nói:

- Như Liên, đây là Tố Nương tỷ của muội, về sau sẽ ở cùng một chỗ, nàng vô cùng tốt đối với mọi người, không phải sợ.

Tố Nương nhất thời hồ đồ, cái gì ở cùng một chỗ, trong nhất thời không hiểu được, chỉ là lúc này cũng không tiện hỏi nhiều. Sở Hoan thanh toán tiền xe, lại để Liễu béo cùng Vương Hàm tạm thời trở về, trước khi đi, không thiếu được cho chút tiền bạc, nói là để bọn họ ăn một bữa thật ngon.

Liễu báo rất vui mừng, trước đây gã đã thấy được Sở Hoan ra tay hào phóng, không phải người nhỏ mọn, bạc móc ra lúc này, đủ để ăn một bữa thả cửa, trong lòng chỉ cảm thấy sau này nhất định đều là ngày tốt lành, vui vẻ đi cùng Vương Hàm.

Trái lại Tố Nương thấy Sở Hoan móc ra không ít bạc cho hai người Liễu béo, trong lòng đau một hồi, âm thầm trách cứ Sở Hoan ra tay quá mức hào phóng, không biết nồi làm bằng sắt.

Vào trong cửa, Như Liên nhìn xung quanh, trên mặt vẫn bộ dáng nhút nhát. Lúc này Sở Lý thị đã đi ra, nhìn thấy Sở Hoan, tất nhiên vui mừng, nhưng khi nhìn thấy thêm một vị cô nương, lại cực kỳ nghi hoặc, nhưng tuy bà xuất thân bần hàn, lại nhiệt tình hiếu khách, nếu là Sở Hoan mang về, tóm lại là khách. Bà tiến lên lôi kéo cánh tay Như Liên, nhẹ nhàng nói:

- Đây là cô nương nhà nào, lớn lên thanh tú… Cô nương, cô tên là gì? Năm nay bao nhiêu rồi?

Như Liên thấy Sở Lý thị ôn hòa hiền lành, trong lòng ấm áp, sợ hãi trong lòng nhỏ đi một chút, nhẹ giọng nói:

- Ta gọi Như Liên, năm nay… năm nay mười lăm… A di… !

Thiếu chút nữa nàng đọc ra Phật hiệu, nhưng lập tức nhớ tới di chúc của Linh Già sư thái, lại nghĩ tới lời nhắn nhủ của Sở Hoan, một tiếng Phật hiệu này chỉ đọc một nửa liền dừng lại.

- A di?

Lỗ tai Sở Lý thị trái lại không điếc, thấy Như Liên nói một nửa không có nói tiếp, ngạc nhiên nói:

- Cô nương, cô nói cái gì?

Khuôn mặt Như Liên lập tức đỏ lên, Sở Hoan đã tiến lên cười nói:

- Mẹ, mẹ đừng dọa Như Liên.

Hắn lập tức vịn Sở Lý thị trở lại trong phòng, nhẹ nhàng nói:

- Như Liên cô nương gặp khó khăn, muốn ở lại chỗ này của chúng ta, về sau còn cần mẹ chiếu cố.

Tố Nương ở một bên nhìn, đầy bụng nghi ngờ, trong lòng có rất nhiều vấn đề, nhưng nhất thời lại không có cơ hội để hỏi.

Sở Lý thị nghe nói Như Liên gặp được khó khăn, vội đáp:

- Nhà này rất lớn, ở cùng một chỗ cũng tiện chiếu ứng.

Bà lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Như Liên:

- Tay nha đầu kia đông lạnh cả rồi, tới, tới phòng bà bà đi, chỗ đó có lò sưởi, cực kỳ ấm áp.

Sở Lý thị biểu hiện hết sức thân mật, Như Liên chưa từng được đối đãi ôn nhu như thế, trong lòng cảm động, sinh ra thiện cảm với Sở Lý thị, dĩ nhiên rất nghe lời theo sát phía sau.

Tố Nương thấy Như Liên được Sở Lý thị mang vào, lúc này mới nhẹ nhàng đi đến bên người Sở Hoan, thăm dò bên kia, nhẹ giọng hỏi:

- Nhị lang, nàng sẽ ở lại nhà chúng ta?

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Tố Nương tỷ, chuyện này ta còn muốn thương lượng với tỷ… !

Tố Nương thầm nghĩ trong lòng: "Người cũng dẫn về rồi, còn nói thương lượng với mình". Nhưng trên mặt nàng lại lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi:

- Nàng là ai? Trước kia ta chưa từng thấy qua.

Trên đường Sở Hoan cũng đã nghĩ, nếu như nói với người nhà Như Liên là ni cô, như vậy sẽ khiến người nhà cảm thấy hơi quái dị, nghĩ lý do thoái thác, thấp giọng nói:

- Thật ra thân thế nàng rất đáng thương. Quê nàng không may gặp tai ương, sống nương tựa với mẫu thân, lang thang bốn phía, rồi lại gặp kẻ xấu, mẫu thân bị thổ phỉ giết chết, chỉ còn lại một mình nàng, không người thân quen. Ta vừa mới gặp gỡ nàng, thấy nàng đáng thương, vốn không muốn thu lưu, nhưng trong lòng lại nghĩ, tỷ và mẫu thân đều là người thiện lương, nếu như hai người gặp phải việc này, nhất định sẽ mang về nhà, nghĩ mãi, cho nên lúc này mới dẫn trở về… !

Tố Nương nghe vậy, mũi đau xót nói:

- Đương nhiên phải dẫn trở về. Nàng một mình không chỗ để đi, nếu không thu lưu, một tiểu nha đầu sẽ sinh ra rất nhiều nguy hiểm. Dù sao trong nhà chúng ta nhiều phòng ốc, hiện giờ ta đi thu dọn cho nàng. Đúng rồi, nàng đã ăn gì chưa? Ta thu dọn phòng cho nàng xong, lập tức đi nấu cơm cho hai người… !

Tố Nương cũng là người xuất thân nghèo khổ, tự nhiên có thể hiểu rõ người nghèo khổ cực, lúc trước nàng cũng sống nương tựa với Sở Lý thị, nếm qua rất nhiều khổ, lúc này Sở Hoan nói đến cảnh ngộ của Như Liên, lại khiến Tố Nương cảm động lây.

Sở Hoan cảm thán trong lòng, cho dù thế nào, tâm địa Tố Nương cuối cùng cực kỳ tốt bụng, mình bất đắc dĩ nói như vậy, cũng là nói dối thiện ý, nhẹ giọng nói:

- Tố Nương tỷ, vất vả tỷ rồi!

Giọng hắn ôn nhu, khuôn mặt Tố Nương nóng lên, muốn đi thu dọn gian phòng, Sở Hoan đã kêu lên:

- Tố Nương tỷ, tỷ chờ một chút!

Tố Nương quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi:

- Làm sao vậy?

- Tự nhiên thu nhận một người trở về, sau này giải thích quanh co cũng nhiều.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Ngày sau nếu có người nhắc tới, liền nói là chúng ta mua một nha đầu.

- Nha đầu?

Tố Nương mở to hai mắt, rất có phong tình.

Quần áo của nàng hiện giờ không thể so với ngày xưa, ngày xưa ăn mặc mộc mạc quần áo vải thô, đã có vài phần phong tình, hiện giờ mặc áo gấm, hơn nữa giặt giũ sạch sẽ, tóc dài như hai đóa hoa trên đầu, một khuôn mặt trắng nõn, mắt hạnh má đao, lông mày cong cong, ngũ quan tuy không xưng tinh xảo, thực sự rất xinh đẹp, phối hợp với thân thể mềm mại của nữ nhân, tràn đầy phong tình mê người của nữ nhân thành thục.

- Hộ lớn đều có nha hoàn hầu hạ chủ nhân.

Sở Hoan nói:

- Về sau nói với bên ngoài Như Liên là nha hoàn mua để hầu hạ mẫu thân, cũng tránh đi rất nhiều phiền toái.