Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 139: Luyện da, luyện cốt, luyện khí




Người áo đen cũng không kinh ngạc, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Sở Hoan, cười nói:

- Ngươi nhận ra được sao?

Sở Hoan thở dài:

- Các hạ chẳng những võ công cao cường, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào, thật khiến tại hạ khâm phục. Chỉ là khuya khoắt các hạ không nghỉ ngơi tại Hòa Thịnh Tuyền, chạy tới đây làm cái gì?

Người áo đen nâng tay lên, chập rãi xốc mũ, lập tức lộ ra một khuôn mặt râu quai nón, tóc vẫn rối bời, râu quai nón dày đặc của gã bao lại hơn nửa khuôn mặt, ngoại trừ đối mắt có thể thấy rõ ràng, cả khuôn mặt của gã gây ra cho người ta một loại cảm giác mơ hồ.

Người này đương nhiên không phải ai khác, đúng là đại hán râu quai nón cùng phòng với Sở Hoan khi hắn ở Hòa thịnh Tuyền, rất nhiều người đều chỉ nghĩ rằng gã là người câm, trên thực tế võ công người này sâu xa khó hiểu, không phải thấp.

Người này tháo mũ xuống, liền cười ha ha nói:

- Ánh mắt ngươi cũng linh mẫn, xem ra trang phục này của ta thật sự không tốt!

Sở Hoan tự nhiên không thể tưởng được đại hán râu quai nón này khuya khoắt tới tìm mình, cũng không rõ rốt cuộc gã có mục đích gì, tuy rằng là người quen, nhưng Sở Hoan vẫn đề phòng, thản nhiên hỏi:

- Lúc trước tại hạ cùng với các hạ đã nói trước, ai đi đường người đó, lại không biết vì sao tối nay dụ ta tới tận đây?

Đại hán râu quai nón cũng không trả lời, chỉ nói:

- Ta nói rồi, ba mươi chiêu không ra tay, nếu ngươi có chút năng lực chạm được ta, ta liền tha cho ngươi lần này!

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Hai ta không oán không thù, vì sao phải vật lộn sống chết?

- Chưa nói tới vật lộn sống chết.

Đại hán râu quai nón cười ha ha nói:

- Dùng võ công của ngươi, đánh nhau với ta, chỉ có thể là ngươi chết mà ta sống!

Tuy rằng Sở Hoan biết lời gã nói là sự thật, nhưng người này nói thẳng như thế, vẫn khiến Sở Hoan rất không thoải mái trong lòng. Hắn nắm chặt dao gắm, cách đại hán râu quai nón chẳng qua bốn năm bước, trầm giọng nói:

- Ngươi giả thần giả quỷ, rốt cuộc là muốn làm gì?

Đại hán râu quai nón cũng nâng tay sờ râu của mình, nói:

- Ngươi không động thủ nữa, có thể ta sẽ động thủ... !

Sở Hoan thấy đại hán râu quai nón này có ý định muốn tìm mình phiền toái, trong nhất thời thật sự không biết người này muốn thế nào, chẳng lẽ lần trước làm hỏng việc của người này, gười này càng nghĩ, lại muốn tới giết người bịt miệng?

Sở Hoan vốn là người làm việc rõ ràng lưu loát, nhưng võ công người này thật sự rất cao, Sở Hoan rõ ràng, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, lúc này hắn lẻ loi một mình, thật sự không có biện pháp hay gì khác.

- Còn chưa động thủ!

Đại hán râu quai nón quát mạnh một tiếng, hiển nhiên hơi mất kiên nhẫn, trong khi nói chuyện, người gã đã nhào tới phía trước. Sở Hoan thấy gã tới, cũng không do dự nữa, quát mạnh một tiếng, dao găm trong tay đâm thẳng qua.

Đại hán râu quai nón đến gần trong gang tấc, nhìn thấy dao găm tới, không tiến về phía trước, trái lại lui về sau, thân hình gã tựa như quỷ mị, nhưng Sở Hoan cũng không phải quả hồng mềm, thân hình đại hán râu quai nón trượt về phía sau như quỷ mị, tốc độ của Sở Hoan cũng không chậm, hắn biết cho dù mình công kích toàn lực, cũng chưa chắc có thể thương tổn đến đại hán râu quai nón này, nhưng đại hán này nói rõ trong ba mươi chiêu mình không thể đụng vào thân thể gã, cũng không tránh khỏi hơi kiêu ngạo. Sở Hoan hạ quyết tâm trong lòng, một khi người này tự tin như vậy, cho dù mình không gây thương tổn được cho gã, nhưng nếu trong ba mươi chiêu có thể sử dụng dao găm cắt một lỗ hổng trên áo gã, nhất định có thể giết uy phong của người này.

Dao găm của Sở Hoan như điện, mặc dù thân thể đại hán râu quai nón khôi ngô cao lớn, nhưng hành động lại vô cùng nhẹ nhàng, bay bổng như mây, trong đêm lạnh, tại nơi yên tĩnh này, tốc độ hai người đều không chậm, giống như hai du hồn bồng bềnh trong đêm tối vậy.

Ngay từ đầu Sở Hoan còn hơi tự tin, thật ra từ khi hắn tập võ đến nay, gặp gỡ không ít địch thủ, trong đó cũng không thiếu nhân vật lợi hại, nhưng Sở Hoan gần như chưa bao giờ thua, cũng bởi như thế, từ trước đến nay Sở Hoan đều vô cùng tự tin đối với võ công của mình.

Hắn một lòng muốn vạch một lỗ hổng trên quần áo đại hán râu quai nón, cũng biết rõ đối phương không phải hạng người đơn giản, cho nên vừa ra tay là đem hết toàn lực, cũng không lưu thủ.

Nhưng qua hơn mười chiêu, đại hán râu quai nón vẫn bồng bềnh giống như du hồn trước người mình, mỗi khi dao găm của mình muốn vạch lên quần áo đại hán râu quai nón, có đôi khi Sở Hoan thậm chí cảm giác được lưỡi dao gần như là dính vào quần áo, nhưng đại hán râu quai nón thường xuyên tránh qua trong nháy mắt, mỗi nhát dao đều sai một ly.

Lại qua mười chiêu, trong nháy mắt sẽ tới ba mươi chiêu, Sở Hoan cắn chặt khớp hàm, trong lòng ngày càng khiếp sợ.

Lần trước Sở Hoan vụng trộm theo dõi đại hán râu quai nón một hồi, lại bị đại hán râu quai nón phát hiện, lúc ấy cũng đã giao thủ, chẳng qua lần đó chưa quá ba hiệp, Sở Hoan đã bị đại hán râu quai nón khống chế, lúc ấy Sở Hoan liền ngạc nhiên thán phục công phu người này mạnh mẽ, đúng là hiếm thấy.

Tối nay giao thủ, Sở Hoan lại phát hiện, so với lần trước, công phu đại hán râu quai nón thi triển tối nay lại khiến người ta cảm thấy khủng bố, tốc độ, phản ứng của gã gần như đã vượt qua cực hạn của thân thể, hơn nữa mỗi lần gã né tránh, đều vừa đúng, chỉ sai một ly, Sở Hoan kinh hãi nhưng trong lòng cũng rất tán thưởng.

Bỗng nghe đại hán râu quai nón kia quát lạnh:

- Ba mươi chiêu đã qua, Sở Hoan, xem ra võ công của ngươi quả thật chỉ là mèo ba chân.

Sở Hoan cả kinh, lúc này mới hiểu được, trong vô tình mình đã công ra ba mươi chiêu, mà trong vòng ba mươi chiêu này, mình lại căn bản không thể mảy may chạm tới đại hán râu quai nón này.

Không để cho hắn nghĩ nhiều, đại hán râu quai nón đã tiến về phía hắn, trong miệng nói:

- Đến lượt ta giáo huấn công phu mèo ba chân ngươi một chút... !

Dường như một tháp sắt đè tới trước mắt Sở Hoan, một mảnh tối đen, biết chuyện không ổn, hai chân hắn điểm một cái, mượn lực nhảy ra sau, Lúc thân thể hắn lùi lại, đại hán râu quai nón giống như hóa thành bóng của hắn, dán chặt với hắn.

Thân thể Sở Hoan nhảy lùi lại, trong miệng cũng quát chói tia, cánh tay vạch ngang phía trước, muốn ngăn cản đại hán râu quai nón dán lại gần.

Cảm thấy cổ tay xiết chặt, Sở Hoan giật mình, cảm thấy cánh tay nắm dao của mình run lên một hồi, hổ khẩu mơ hồ đau đớn, cánh tay mềm nhũn, dao gắm kia rời tay rơi xuống đất.

Sở Hoan vừa sợ vừa giận, lập tức cảm giác được đại hán râu quai nón nhẹ nhàng chạm lên cánh tay của mình một chút, tuy rằng chỉ chạm rất nhẹ, nhưng Sở Hoan lại cảm thấy trên cánh tay đau đớn giống như kim đâm.

- Da không căng!

Bên tai truyền đến một tiếng than thở của đại hán râu quai nón, trong lúc nhất thời Sở Hoan còn nghe không rõ có ý tứ gì, lập tức lại cảm thấy đại hán râu quai nón kéo lấy cánh tay phải của mình, dường như cũng không dùng lực mà lôi kéo, nghe được một tiếc ‘cạch’ vang lên, Sở Hoan cảm thấy xương bả vai buông lỏng, nháy mắt hắn hiểu được, cái kéo này của đại hán râu quai nón, đã kéo xương bả vai của mình trật khớp.

- Xương rất lỏng!

Đại hán râu quai nón lại than thở một câu.

Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Sở Hoan, tuy rằng cánh tay phải đau đớn, nhưng hắn vẫn cố gắng đá chân trái ra, thối công là công phu hắn đắc ý nhất, một cước này đá ra, uy lực mười phần.

Đại hán râu quai nón không đợi chân trái của hắn đá tới, thân thể nhoáng lên một cái, đã tới bên cạnh Sở Hoan, lúc thoáng kề vai, một tay của đại hán râu quai nón nhẹ nhàng nâng lên, trong nháy mắt đã vỗ vào ngực Sở Hoan.

Theo lý thuyết dùng dáng người khôi ngô của gã, lúc đánh ra một chưởng này, phải chứa khí thế uy mãnh vỡ đá nát vàng, nhưng hoàn toàn ngược lại, một chưởng này vô cùng mềm mại, trái lại giống như bạn cũ xa cách lâu năm vỗ ngực thăm hỏi.

Chẳng qua một chưởng này của gã tuy rằng đơn giản, nhưng Sở Hoan lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình lật qua lật lại một hồi, hơn nữa một lực lớn đập vào mặt, hắn liên tục lui về sau mười bước, cố gắng đứng vững, lập tức cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi dĩ nhiên tràn ra khóe miệng.

Đại hán râu quai nón ổn định thân hình, cũng không tấn công nữa, chỉ lắc đầu, thở dài:

- Da không căng, xương không chắc, khí không đủ... Sở Hoan, ngươi luyện đều là công phu chó má gì đó? Chỉ bằng một thân công phu này của ngươi, cũng muốn trở nên nổi bật?

Sở Hoan gần như là vô lực trả đòn mà thua dưới tay đại hán râu quai nón, đối với công phu đại hán râu quai nón này, hắn đã cảm thấy khâm phục sâu sắc, thấy đại hán râu quai nón không tiếp tục ý tứ gia hại mình, hắn vươn tay trái nắm đầu vai cánh tay phải, cắn răng dùng sức di động, nghe được một tiếng “rắc” vang lên, tự hắn đã tiếp lại cánh tay phải bị trật khớp của mình.

Lúc này hắn nhìn cánh tay của mình, liền biến sắc, mới vừa rồi đại hán râu quai nón nhẹ nhàng chạm lên cánh tay, lúc ấy cảm giác được một trận đau đớn, lúc này thấy rõ, trên áo cánh tay phải rách năm lỗ thủng, mà da thịt lại có năm vết thương máu tươi đầm đìa, đây tự nhiên là vết thương cái chạm nhẹ nhàng vừa rồi lưu lại.

Sở Hoan cảm thấy võ công đại hán râu quai nón sâu không lường được, cực kỳ tò mò đối với thân phận của gã, chắp tay hỏi:

- Các hạ rốt cuộc có lai lịch gì? Tối nay có gì chỉ giáo, rốt cuộc có mưu đồ gì?

Đại hán râu quai nón cười nói:

- Ta giống ngươi, cũng thích xen vào chuyện của người khác.

Sở Hoan nhíu mày, nói:

- Xen vào chuyện người khác?

- Người luyện võ trong thiên hạ, dựa theo đánh giá của ta, nếu chia làm mười phẩm mà nói, ngươi nhiều lắm chỉ có thể xem như người luyện võ tứ phẩm.

Đại hán râu quai nón vuốt râu nói:

- Không được xếp hạng mà thôi!

Sở Hoan thở dài:

- Trước mặt các hạ, võ công tại hạ thật sự không được xếp hạng.

Đại hán râu quai nón nghiêm mặt nói:

- Sở Hoan, võ công của ngươi nếu đối phó hạng người đơn giản, đó là dư dả, nhưng thật sự gặp phải cao thủ chân chính, dùng bản lĩnh hiện giờ của ngươi, rất là nguy hiểm.

Sở Hoan ngẩn ra, nghe lời này của gã, dường như là lo lắng cho mình, trong nhất thời không rõ đại hán râu quai nón này rốt cuộc có tâm tư gì, nhíu mày hỏi:

- Các hạ có ý gì?

Đại hán râu quai nón ngẩng đầu nhìn trời, không nói gì, màn trời tối đen, âm u lạnh lẽo, một lúc lâu sau, đại hán râu quai nón mới chậm rãi nói:

- Ngươi còn có người nhà?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Có!

- Nghe nói hiện giờ ngươi tiến vào nha môn, thành Vệ tướng.

Đại hán râu quai nón chậm rãi nói:

- Nếu là như thế, người bên cạnh ngươi sẽ ngày càng nhiều, trách nhiệm của ngươi cũng ngày càng lớn, người cần bảo vệ tự nhiên cũng sẽ không ít, màm ngay cả bản thân ngươi cũng không bảo vệ được, nói gì bảo vệ người khác?

Sở Hoan càng nghe càng nghi hoặc, hỏi:

- Lời này của các hạ, rốt cuộc có dụng ý gì?

- Ngươi phải luyện da, luyện cốt, luyện khí!

Đại hán râu quai nón thản nhiên nói.