Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 130: Ai giết ai?




Sở Hoan đột nhiên ra tay, nháy mắt khống chế Tôn Nha tướng, cổ Tôn Nha tướng bị Sở Hoan lấy tay bóp chặt, căn bản hô hấp không được, hơn nữa bụng trúng một quyền nặng của Sở Hoan, toàn thân mềm nhũn vô lực. Không tới một lát, tròng mắt gã bắt đầu lồi ra bên ngoài, trên mặt đỏ bừng giống như hỏa thiệu, lại vô lực giãy dụa, đại đao trong tay rốt cuộc không cầm được, rời tay mà rơi, Sở Hoan cũng thuận tay tiếp được, nắm ở trong tay.

Tôn Nha tướng mắt thấy hít thở không thông mà chết, lúc này Sở Hoan mới hơi buông tay, hắn đã nhìn thấy vài người nhảy ra từ trong bóng tối, trước sau đều có người ngăn chặn.

Sở Hoan nâng tay lên, sống đao đập thật mạnh sau đầu Tôn Nha tướng, Tôn Nha tướng lập tức liền quỵ xuống đất.

Trước sau có tổng cộng năm người, thuận một trang phục áo đen, trong tay đều nắm đại đao hàn quang lóng lánh, chỉ nghe một người cười lạnh nói:

- Họ Sở, ngươi thật sự là thông minh. Chẳng qua đã quá muộn rồi, hiện giờ cho dù ngươi phát hiện, cũng đi không được.

Sở Hoan nắm đại đao, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy hiện giờ ta mới phát hiện?

Năm người nháy mắt vây Sở Hoan ở giữa, có người lạnh giọng hỏi:

- Ngươi phát hiện như thế nào?

- Kỳ thật điều này cũng chỉ có thể trách các ngươi rất ngu xuẩn.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Các ngươi không biết vị Tôn Nha tướng này hóa trang thật sự là trăm ngàn chỗ hở sao?

Hắn một chân giẫm lên người Tôn Nha tướng, chậm rãi nói:

- Bộ quân phục này của hắn quá mới rồi, thật giống như lần đầu mặc... Điều này thì thôi, nói không chừng là hắn lưu lại một bộ giáp trụ mới, không thể dựa vào điều này kết luận hắn ngụy trang.

- Vậy ngươi phát hiện từ đâu?

- Ngựa!

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Các ngươi đã có lòng muốn gạt ta tới đây, nên đóng giả giống một chút. Vừa vặn ta từng thấy ngựa của Cấm vệ quân, tuy rằng ngựa không có gì kỳ quái, nhưng yên ngựa của Cấm vệ quân khác với yên ngựa bình thường, giữa chân đạp và yên ngựa của bọn họ, chỉ dùng da trâu nối lại một chỗ, nhưng tối nay giữa chân đạp và yên ngựa của Tôn Nha tướng, lại là dây thừng, điểm này, khiến ta sinh ra hoài nghi!

- Nói khoác không biết ngượng!

Trong đám hắc y nhân có người cười ha ha nói:

- Sở Hoan, ngươi chẳng qua là Gia Cát sau khi xảy ra chuyện, chỉ sợ là vừa rồi mới nghĩ như vậy đi? Bằng không nếu người phát hiện Tôn Nha tướng là giả, sao lại đi theo hắn đến nơi này?

Một gã áo đen bên cạnh trầm giọng nói:

- Đừng nói lời vô nghĩa với hắn, chém đầu hắn, trở về lĩnh thưởng!

Sở Hoan đề phòng toàn bộ tinh thần, hắn cũng nhìn ra, tay nắm đao của năm người này đều có lớp chai dầy, vô cùng thô ráp, hiển nhiên là đao thủ thường duyên dùng đao, không thể khinh thường.

- Các ngươi muốn giết ta, cũng nên có lý do chứ.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Cũng không thể khiến ta chết không rõ ràng!

Hắc y nhân cười lạnh nói:

- Điều này ngươi cũng không cần phải vội vàng, chờ ngươi tới Diêm La điện rồi, Diêm La Vương tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết chết trong tay ai!

Sở Hoan nói:

- Các ngươi muốn lấy nhiều bắt nạt ít sao?

Năm tên hắc y nhân đều lạnh lùng nhìn Sở Hoan, lại nghe một người nói:

- Ta tới thử công phu của hắn!

- Không nên đơn đả độc đấu!

Một hắc y nhân khác lạnh lùng nói:

- Đao pháp của tiểu tử này rất tà dị, không nên khinh địch... Cùng sóng vai mà lên, tốc chiến tốc thắng!

Giọng nói chưa dứt, hai hắc y nhân đã nhào về phía trước, không nói thêm lời nào, vung đao chém tới Sở Hoan, vài tên hắc y nhân khác cũng không do dự nữa, cùng nhau nhào lên.

Năm cây đại đao, hàn quang lấp lánh.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, khi hắc y nhân nhào tới từ bốn phía, đại đao trong tay hắn cũng biến thành ánh đao, lúc này bất kể hắn đi phương hướng nào, đều không có đường lui, dưới tình thế như vậy, hắn có tiến mà không có lùi.

Trong mắt Sở Hoan, lúc năm người này nhào lên, nháy mắt hắn có thể phán đoán ra ai mạnh nhất trong năm người này, cũng có thể phán đoán ra ai yếu nhất trong năm người.

Rơi vào vòng vây, hắn tự nhiên có ý đồ muốn phá từ trên người kẻ yếu, miệng gầm lên trầm thấp, thân thể lướt qua trái, khi đao đối phương chém xuống, đại đao trong tay hắn cũng giơ lên đón. Một tiếng keng vang lên, hai đao chạm nhau, đốm lửa văng khắp nơi, Sở Hoan không đợi đối phương biến chiêu, lưỡi đao đã dán mặt đao đối phương nhanh chóng trượt, trong chớp mắt liền tới chỗ cổ tay đối phương, tay Sở Hoan vừa chuyển, lưỡi đao rét lạnh đã chọc qua mạch tay đối phương.

Nhưng mặc dù người này so sánh là yếu nhất trong năm người, nhưng công phu bản thân cũng tuyệt đối không kém, đã nhìn ra ý đồ của Sở Hoan, cổ tay cũng đảo, trong chớp mắt tránh khỏi một kích xảo quyệt này của Sở Hoan, cả người lui ra sau một bước.

Không đợi Sở Hoan lại tiến tới, hắc y nhân trái phải phía sau đều nhào lên, kình phong tập kích bốn phía, những người này hiển nhiên không có mục đích gì khác, mục đích duy nhất chính là muốn đưa Sở Hoan vào chỗ chết.

Thân trong đao trận, Sở Hoan cũng không dám phớt lờ, đại đao trong tay hắn giống như du long, ánh đao chói lọi, trong nhất thời trên đường dài vang lên từng tiếng giết.

Sở Hoan lấy một địch năm, tuy rằng chưa chiếm thượng phong, lại không bị rơi vào hạ phong tuyệt đối, năm tên hắc ý nhân quả thật có vẻ hơi kinh ngạc, bọn họ vốn tưởng rằng năm người hợp lực, muốn chém giết Sở Hoan cũng chỉ là chuyện khoảng khắc, nhưng võ công của Sở Hoan, hiển nhiên ngoài dự kiến của bọn họ.

Đao pháp của Sở Hoan, không hề sặc sỡ, nhưng vô cùng đơn giản.

Kỳ thật người luyện tập đao pháp, không ít người theo đuổi đao pháp thoải mái, những động tác võ thuật đẹp mắt này nhìn qua đao đao sắc bén, nhưng trên thực tế không thể thật sự phát huy sở trường lực tay, đơn giản phát huy lực cánh tay thực chất, nhưng nếu có thể phối hợp khéo léo phát lực lưng chân vai khuỷu tay, vây có thể phát huy ra mười hai thành lực đạo cánh tay.

Sở Hoan chưa tiến vào cảnh giới đao pháp cao nhất nhân đao hợp nhất, nhưng trên đao thế, cũng trải qua khổ luyện, hoàn toàn có thể phối hợp với các bộ vị khác trên thân thể phát lực, từ đó, mỗi đao hắn công ra uy lực đều không hề nhỏ.

Bóng người chớp động, đúng lúc này, một mũi tên sắc bén đột nhiên bắn ra từ trên phố dài tối mồ, mục tiêu không phải Sở Hoan, mà một tên đao thủ trong đó. Đao thủ kia căn bản không thể tưởng được tại thời điểm này lại có mũi tên bắn tới, đợi khi gã nhận được, ũi tên đã bắn vào cổ gã, hai mắt gã mở to, cả người ngã xuống đất.

Biến đổi này tất nhiên khiến đám hắc y nhân trở tay không kịp, trong bóng tối, lại có vô số mũi tên phóng tới, một tên hắc y nhân đã lạnh lùng nói:

- Không tốt, có mai phục, mau lui lại... !

Bên trái phố dài xuát hiện hơn chục bóng người, đang nhào tới đây như lang như hổ, những người này mặc giáp trụ trên người, dĩ nhiên là binh sĩ Cấm vệ quân, một người tay cầm cung tên đi trước, chính là Chỉ huy sứ Cấm vệ quân Vệ Thiên Thanh.

Hắc y nhân nhìn thấy quan binh đột nhiên tới, hồn bay phách lạc, cũng bất chấp Sở Hoan, nhanh chóng chạy về phía khác. Sở Hoan không để bọn chúng chạy thoát, theo sau một tên hắc y nhân, quát to một tiếng, đại đao trong tay hung hăng chém xuống. Hắc y nhân kia tuy rằng kinh hãi, nhưng vẫn bất đắc dĩ cầm đao ngăn cản, ai biết một đao này của Sở Hoan lực đạo mười phần, chém thật mạnh lên đao người nọ. Người nọ chỉ cảm thấy hổ khẩu cánh tay nắm đao run lên, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đao thứ hai của Sở Hoan đã chém xuống.

Tốc độ xuất đao của Sở Hoan cực nhanh, liên tục chém bảy tám đao, hổ khẩu người nọ tóe máu, rốt cuộc không chống đỡ được, đại đao rời tay. Sở Hoan lại bổ một đao tới trán gã, người này mặt xám như tro tàn, chỉ nghĩ không còn đường sống, nhưng đao Sở Hoan chém tới trán gã, lại đột nhiên dừng lại, chỉ thiếu mấy tấc liền có thể chém tới đầu.

Người này đổ mồ hôi lạnh cả người, cảm thấy đại đao không chém xuống, kinh hồn táng đảm mở to mắt, nhưng không thấy rõ mặt Sở Hoan, lại cảm thấy bụng đau nhức một hồi, Sở Hoan đã đá vào bụng gã, người này ôm bụng, không tự chủ được mà ngồi xổm xuống đất.

Ba hắc y nhân khác một đường chạy như điên về phía khác, nhưng chạy không xa, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên phía trước, đối mặt lại xuất hiện một đội quan binh, lúc này mấy người này rốt cuộc hiểu được, tối nay rơi vào bẫy không phải Sở Hoan, mà là chính bọn họ.

Hắc y nhân nhìn nhau, một người thấp giọng nói:

- Giết qua!

Gã nắm chặt đại đao, dĩ nhiên đón lấy đội quan binh kia, vô cùng dũng mãnh.

Đội Cấm vệ quân này cũng có mười người tới, một người trong đó thân áo gấm, mang theo một cái che mắt, đúng là Bạch Hạt Tử. Trong tay Bạch Hạt Tử cũng nắm một thanh đao, dẫn đầu xông về phía trước.

Trong chớp mắt, ba gã áo đen này liền đan lấy Cấm vệ quân, mấy người này một lòng muốn xông ra khỏi vòng vây, tự nhiên là đem hết toàn lực. Đao pháp của bọn họ không kém, tuy rằng Cấm vệ quân tới lần này đều là người giỏi, nhưng trong lúc nhất thời cũng không bắt được bọn họ.

Vệ Thiên Thanh chạy vội tới bên cạnh Sở Hoan, nhìn thấy Sở Hoan đã bắt được một người sống, gã vung tay lên, phân phó mọi người phía sau:

- Đi lên bắt bọn chúng, không bắt sống được, chết cũng được!

Cấm vệ quân phía sau đều xông lên.

Sở Hoan chắp tay nói:

- Vệ đại ca, may mắn huynh tới kịp, vài tên đao thủ này công phu không kém, nếu không phải mọi người tới đúng lúc, ta lành ít dữ nhiều.

Vệ Thiên Thanh giơ tay vỗ bả vai Sở Hoan, cười ha ha nói:

- Sở huynh đệ, Bạch Hạt Tử tới tìm ta, nói có người muốn hại ngươi, ta chỉ sợ không kịp mang theo thủ hạ có thể sử dụng chạy tới trước, ven đường theo dấu ngựa của các ngươi, cũng không khó tìm thấy.

Sở Hoan cười nói:

- Ta ăn mì trên đường, lại cố ý làm bộ đau bụng, kéo dài thời gian, đánh giá thời gian cũng đủ để Vệ đại ca tới.

Vẻ mặt Vệ Thiên Thanh lập tức nghiêm nghị lên, nắm tay nói:

- Ông lại muốn nhìn, là ai dám đâm người sau lưng.

Gã thu cung rút đao, lưỡi đao chỉ hắc y nhân ngồi xổm trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Nói, là ai phái ngươi tới?

Hắc y nhân kia ngẩng đầu, lúc này đôi mắt của gã chẳng những không sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn Vệ Thiên Thanh, cũng không nói lời nào.

Vệ Thiên Thanh một cước đá gã ngã lăn trên mặt đất, tiến tới giẫm lên ngực gã, lớn tiếng quát:

- Còn không thành thật khai ra? Nếu ngươi thành thật khai ra, bản quan còn có thể tha cho ngươi một tính mạng!

Sở Hoan tiến lên hai bước, còn chưa nói, cảm thấy phía sau có một trận kình phong đánh úp lại, kình phong này cực kỳ hùng hồn, Sở Hoan biết chuyện tình không tốt, thân thể vội né tránh, kêu lớn:

- Vệ đại ca cẩn thận!

Vệ Thiên Thanh cũng cảm thấy kình phong chợt tới sau lưng mình, gã cũng phản ứng cực nhanh, cá người đã tránh về phía trước.

Lúc Sở Hoan né tránh, dưới ánh trăn cũng thoáng nhìn thấy, từ trong gian phòng bên cạnh, đột nhiên bay ra một tảng đá lớn, tảng đá kia bắn tới giống như sao băng.

Sở Hoan và Vệ Thiên Thanh nhanh chóng tránh thoát, tảng đá lớn kia lại nện lên người hắc y nhân nằm trên mặt đất, xem ra mục tiêu của tảng đá này không phải Sở Hoan, lại càng không phải Vệ Thiên Thanh, mà là hắc y nhân trên mặt đất.

Tảng đá nện lên ngực hắc y nhân, hắc y nhân kia phun ra một ngụm máu tươi, cơ trên mặt vẹo thống khổ không chịu nổi, thân thể lại co giật hai cái, liền khí tuyệt.