Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1281: Minh Sa




Tiếu Tĩnh Khiêm nhập linh đường, nhưng Tiếu phủ không hỗn loạn.

Thực tế, trên dưới trong phủ đều biết, thời gian bận rộn thực sự là từ lúc trời sáng. Đường đường là nhị công tử của Tổng đốc Bắc Sơn đạo bị hại, tang sự này đương nhiên không thể làm tầm thường. Tiếu Hoán Chương tuổi tác đã cao, quản gia Lưu Kiền bị nhốt lại, cho nên người chủ sự chỉ có thể là Tiếu Tĩnh Sanh.

Tiếu Tĩnh Sanh cả đêm sắp xếp công việc, bên linh đường đương nhiên không quản được, những người khác trong phủ cũng đã về nghỉ sớm, chỉ đợi khi trời vừa sáng, là bắt đầu công việc bận rộn.

Bên linh đường, Tiếu Hằng túc trực bên linh cữu, vốn có mấy gia phó cũng được phân túc trực, nhưng lại được Tiếu Hằng dặn dò về nghỉ ngơi. Gia nhân thấy Tiếu Hằng thương cảm như vậy, trong lòng đều rất cảm kích.

Linh đường hoàn toàn yên tĩnh, trước tấm rèm trắng đã bày xong linh vị, sau tấm rèm chính là linh sàng của Tiếu Tĩnh Khiêm.

Đêm đầu đông tương đối lạnh, Tiếu Hằng một mình trong linh đường cũng cảm giác có chút sợ hãi. Y không dám đi tới phía sau linh đường, chỉ ngồi ở chánh đường, trong lòng có chút phiền loạn.

Y ngồi hồi lâu, cuối cùng đi đến trước cửa chính, nhìn ra ngoài, một mảnh yên tĩnh. Y hơi cau mày, một trận gió thổi đến khiến Tiếu Hằng không khỏi rùng mình, đang chuẩn bị trở về phòng, chợt nhìn thấy trên con đường nhỏ đá xanh có ngọn đèn, ngọn đèn di chuyển về hướng bên này.

Tiếu Hằng lập tức lộ vẻ vui mừng, trở lại trong phòng.

Tiếu phu nhân một tay cầm hộp cơm, một tay cầm đèn lồng trắng.

Từ con đường nhỏ đi tới, lúc này đi đến cổng chính, nhìn vào bên trong, không có một bóng người, chỉ có tấm rèm trắng kia nhẹ bay.

Tiếu phu nhân cảm thấy có chút lạnh run, đi vào bên trong, khẽ kêu:

- Hằng nhi...!

Nhưng không có tiếng trả lời, Tiếu phu nhân nhíu mày, bước nhẹ đến cạnh bên linh vị, nhìn xung quanh vẫn không thấy Tiếu Hằng lại khẽ gọi một tiếng, vẫn không có tiếng Tiếu Hằng trả lời.

Nàng đem đèn lồng để ở một bên, để hộp cơm ở trên mặt bàn, lúc này mới nhẹ bước vào bên sau phía linh đường. Vừa mới đi qua tấm rèm trắng, một cánh tay bên cạnh vươn ra, ôm lấy eo thon của Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân thở nhẹ một tiếng liền bị kéo đến sau tấm rèm, lập tức cũng cảm nhận được eo của mình bị người từ phía sau ôm chặt lấy, kinh hãi nói:

- Là ai?

- Thím, ngoài ta ra thì còn có thể là ai chứ.

Tiếu Hằng nói từ phía sau:

- Thím, ta nhớ người chết mất, từ khi ở Cổ Thủy Tự trở về, ta còn chưa được động vào người thím!

Tiếu phu nhân uốn éo người, nhẹ nhàng giãy giụa, nhẹ giọng mắng:

- Muốn chết sao, tên khốn ngươi, giờ là lúc nào chứ, lại ở nơi như thế này. Ngươi thật to gan lớn mật, mau buông ta ra, nếu như bị người khác nhìn thấy thì chúng ta đều không thể sống được.

- Cháu giờ sống không được rồi.

Tiếu Hằng di chuyển bàn tay lên trên, cởi y phục rồi nắm lấy bộ ngực đầy đặn cao vút của Tiếu phu nhân, dùng sức vuốt ve vài cái:

- Thím, sao lâu như thế người mới đến, để ta đợi người khổ quá.

- Hằng Nhi, ta biết ngươi nhớ ta nhưng ở đây thì không được.

Tiếu phu nhân ưỡn ẹo thân thể, cái mông đầy đặn kia sát vào phía bụng Tiếu Hằng, lập tức cảm nhận được một vật cứng cứng chõ vào phía mông mình, trên người cũng có chút mềm yếu, thở hổn hển nói:

- Ngươi cố nhịn chút, qua một thời gian, ta nhất định có thể để ngươi toại nguyện...giờ ở trong phủ, không thể để xảy ra sự cố, nếu không cả ngươi và ta đều xong.

- Thím, ta biết người cũng muốn mà.

Tiếu Hằng đưa tay xuống phía dưới, luồn xuống váy Tiếu phu nhân, kéo quần trong của nàng xuống, Tiếu phu nhân vội vàng dùng tay níu lại, hơi giận nói:

- Tên khốn, thả ta ra, ngươi muốn chết phải không?

Tiếu Hằng thở hổn hển:

- Thím, rất nhanh thôi, không ai biết đâu...ta biết người cũng muốn mà, nếu không sao lại tự mình đến, tùy ý dặn một hạ nhân đưa đến là được...!

Cưỡng ép lột quần Tiếu phu nhân ra, Tiếu phu nhân không thể làm gì, cắn cặp môi đỏ mọng, thấp giọng nói:

- Không thể cởi váy được, như vậy đi...ngươi mau lên, lão già đáng chết đó nói không chừng còn đang đợi ta về đó...Ah...!

Quần của Tiếu phu nhân bị cởi ra, chỉ có thể khom người, mân mê mông, Tiếu Hằng như lửa đốt đi vào thân thể Tiếu phu nhân, phát hiện diễm phụ này sớm đã... Y đành ở trong linh đường, ôm vòng eo Tiếu phu nhân, đem váy áo vung lên, nhìn thân thể đầy đặn trắng như tuyết của Tiếu phu nhân.

Tiếu phu nhân lấy tay che miệng, cũng không dám nhắm mắt lại, trong miệng phát ra đè nén rên rỉ. Không lâu sau, Tiếu Hằng dừng lại, mềm nhũn ngồi phịch trên lưng Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân vội vàng đẩy y qua một bên, sửa sang lại váy áo, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tiếu Hằng, lấy ngón tay ấn lên trán Tiếu Hằng một cái, có chút giận dỗi:

- Tên tiểu tử nhà ngươi, giờ là lúc nào rồi, nếu như có người biết thì tất cả sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ta và ngươi chết cũng không có chỗ chôn.

Tiếu Hằng kéo quần, nắm tay Tiếu phu nhân, khẽ nói:

- Thím, thật sự là nhịn không nổi rồi, sau khi trở về, ta ngày nhớ đêm mong, cho dù phải chết thì cũng muốn âu yếm.

Tiếu phu nhân không thể làm gì, lườm y một cái. **nàng cực mạnh, Tiếu Hằng đốt lên ngọn lửa dục vọng của nàng, lại nhanh chóng thu binh. Thân thể có chút mềm ra nóng lên, nhưng biết giờ không phải lúc, nhìn ra phía bên ngoài tấm rèm trắng, vẫn là một mảnh im ắng, lúc này mới hạ giọng nói:

- Thím muốn thương lượng với ngươi một chuyện.

- Thím nói đi.

Tiếu Hằng ôm Tiếu phu nhân trong lòng, thò tay vào trong ngực Tiếu phu nhân, nắm lấy bộ ngực đầy đặn co dãn, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Tiếu phu nhân thở dồn dập, cắn cặp môi đỏ mọng, mị nhãn như tơ nhưng vẫn mở ra, lúc này nói:

- Tiếu Hoán Chương muốn làm bộ trúng kế, chuẩn bị xuất binh Tây Quan, dụ Chu Lăng Nhạc xuất binh. Đến lúc đó nếu như quân của Bắc Sơn thực sự xuất binh Tây Quan, Sở Hoan có hiểu lầm hay không?

- Ý thím là Sở Hoan sẽ cho là chúng ta làm việc bất lợi?

- Đúng vậy.

Tiếu phu nhân khẽ nói:

- Ngươi tìm cơ hội, phái người đáng tin cậy đi đến Tây Quan một chuyến, đem tâm tư của Tiếu Hoán Chương nói cho hắn, để hắn hiểu rõ, Tiếu Hoán Chương xuất binh, chỉ là kế sách, chứ không phải thật sự muốn đánh Tây Quan...!

Tiếu Hằng nói khẽ:

- Thím yên tâm, việc này ta tự có sắp xếp, cho dù có muốn xuất binh Tây Quan, ít nhất cũng phải đợi đến khi tang sự của Tiếu Tĩnh Khiêm xong xuôi. Hơn nữa còn phải điều binh, điều lương thực, trong thời gian ngắn thì chưa thể xảy ra, chúng ta có đủ thời gian để báo cho Sở Hoan bên kia.

Tiếu phu nhân "Ừ" một tiếng, lúc này mới nói:

- Ngươi phải cẩn thận, Tiếu Hoán Chương hôm nay thăm dò ngươi, vô cùng nguy hiểm...xem ra lão già đáng chết kia không quá hồ đồ, vẫn giảo hoạt như trước.

- Đó cũng là việc nằm trong dự liệu của chúng ta.

Tiếu Hằng cười lạnh nói:

- Lão vốn giảo hoạt đa đoan, ta một mực đề phòng lão thăm dò ta...!

- Lúc trước ngươi làm ta sợ muốn chết.

Tiếu phu nhân khẽ vỗ bộ ngực của y, ngực rung lên:

- Nếu như lão không kéo ngươi, thì làm sao hả?

- Để thím phải sợ rồi.

Tiếu Hằng trong mắt lộ vẻ âm lãnh:

- Cháu có chuẩn bị, cho dù lão không kéo cháu thì cháu cũng đã chọn trúng một chỗ, nhiều nhất thì cũng chỉ bị trọng thương, còn giữ được mạng. Đối phó với lão hồ ly này, không dốc hết vốn liếng không cách nào làm lão tin được. Đúng rồi, thím, lão giờ còn hoài nghi ta không?

- Việc xảy ra hôm đó, lão cũng không hoài nghi gì.

Tiếu phu nhân nói khẽ:

- Nhưng mà ngươi vẫn cần phải cẩn thận, tâm tư của lão hồ ly này, ai cũng không đoán được...Được rồi, ta không thể ở chỗ này lâu được, ta lấy trong bếp một ít đồ ăn, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi, ta đi trước đây.

- Thím, khi nào chúng ta lại có thể ở bên nhau.

- Sắp tới càng ít bên nhau càng tốt.

Tiếu phu nhân vuốt mặt Tiếu Hằng:

- Hằng Nhi, dục tốc bất đạt, không nên nóng lòng. Thím biết tâm tư của ngươi, thím cũng muốn được ở bên ngươi, nhưng giờ thì không thể... chúng ta muốn làm vợ chồng lâu dài, giờ chỉ có thể nhẫn nại, nhất định có một ngày, thím sẽ là của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được...!

Thơm vào miệng Tiếu Hằng một cái, không ở lại thêm, xoay người bước đi.

Thiên Sơn đạo.

Sa Châu Minh Sa Thành cùng Bắc Sơn Du Xương Thành, Tây Sơn Sóc Tuyền Thành là một trong tam đại phủ thành, cũng là tòa thành trì nhỏ nhất trong ba thành, nhưng vị trí địa lý lại hết sức hiểm trở, lưng tựa núi Minh Sa, không đến trăm dặm phía trước chính là Kim Xương Quan. Nếu muốn đến gần Minh Sa Thành thì nhất định phải đi qua Kim Xương Quan.

Trong đại đường Tổng Đốc Minh Sa Thành, hơn mười viên quan ngồi hai bên, Chu Lăng Nhạc chủ tọa, trên khuôn mặt nho nhã kia, lúc này lại cau mày.

- Chu Đốc, tin tức tuyệt đối không sai, Tiếu Tĩnh Khiêm thực sự đã chết rồi.

Một viên quan vóc dáng gầy gò nói:

- Hiện tại Bắc Sơn đang tiến hành tang sự của Tiếu Tĩnh Khiêm, Tiếu Tĩnh Khiêm đích thực là chết trong phục kích.

Chu Lăng Nhạc như có điều suy nghĩ, không có lập tức nói gì, hồi lâu sau, cuối cùng hỏi:

- Y chết mấy ngày rồi?

- Là 3 ngày trước, người bên đó nhận được tin tức lập tức dùng bồ câu đưa mật thư đến.

Viên quan kia nói:

- Chu Đốc, Tiếu Tĩnh Khiêm chết, Ngọc Điền Thành quần long vô thủ, đang loạn lên. Chúng ta xuất binh lúc này, không cần tốn nhiều sức thì đã có thể có được Ngọc Điền.

Chu Lăng Nhạc hỏi:

- Vậy sau khi lấy được Ngọc Điền thành thì sao?

- Đương nhiên là tiếp tục tiến vào, công hạ Du Xương phủ.

Chu Lăng Nhạc cười lạnh nói:

- Công hạ Du Xương phủ? Nếu Tiếu Hoán Chương dễ đối phó như vậy thì đã không phải là Tiếu Hoán Chương rồi. Ngươi đừng quên, Bắc Sơn đạo có mấy vạn binh mã, La Định Tây cũng là kiêu tướng từng chinh chiến trăm trận, Tiếu Hoán Chương là lão cáo già, tốc chiến tốc thắng cũng được, nhưng nếu trì hoãn, hậu hoạn vô cùng. Tây Quan Sở Hoan cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.

- Chu Đốc, Hắc Phong Kỵ ta thiên hạ vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì ngăn được.

Một gã võ tướng mặc giáp đen đứng lên nói:

- Chỉ cần Hắc Phong Kỵ xuất mã, muốn tốc chiến tốc thắng không có khó.

Người này chính là đệ nhất hổ tướng trong tay Chu Lăng Nhạc — Hầu Kim Cương.

Chu Lăng Nhạc cau mày nói:

- Bản đốc lo lắng nhất chính là các ngươi có kiêu binh chi tâm, đừng cho rằng chúng ta binh nhiều lương đủ thì nghĩ bọn họ không chịu nổi một kích. Tiếu Hoán Chương cũng không phải hạng tầm thường, cho dù chúng ta có Hắc Phong Kỵ, muốn lấy được Bắc Sơn, cũng không có khả năng tốc chiến tốc thắng.

Dừng lại một chút, hỏi:

- Bản đốc muốn biết, Tiếu Tĩnh Khiêm bị phục kích là do ai làm? Cuối cùng thì ai đã giết Tiếu Tĩnh Khiêm?

Chúng quan văn võ ngơ ngác nhìn nhau, đều mơ hồ.

Chu Lăng Nhạc nhìn về phía viên quan có vóc người cao gầy hỏi:

- Cổ Đình Thọ, ngươi thống soái Trừ Gian Đường, bố trí tai mắt vào Bắc Sơn cũng là do ngươi phụ trách, Tiếu Tĩnh Khiêm chết chẳng lẽ không có tin tức truyền đến là do ai giết Tiếu Tĩnh Khiêm sao?

Viên quan cao gầy Cổ Đình Thọ cúi đầu nói:

- Hồi Đô đốc, bên đó chỉ nói Tiếu Tĩnh Khiêm bị phục kích mà chết, còn rốt cuộc là thuộc hạ của ai, tạm thời chưa có tin tức gì. Ti chức có dặn dò bọn họ điều tra kỹ lưỡng.

Chu Lăng Nhạc dựa vào ghế, nhắm mắt, lông mày cau lại, trầm ngâm hồi lâu, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Chu Đốc, ty chức cho rằng, lúc này nên yên lặng quan sát biến động.

Một viên quan râu dài khẽ nói:

- Thế cục Bắc Sơn giờ không rõ, trước khi xác thực chân tướng cái chết của Tiếu Tĩnh Khiêm, ti chức cho rằng vẫn nên thận trọng làm đầu. Nếu như có cơ hội lợi dụng, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Chu Lăng Nhạc mở to mắt, gật đầu nói:

- Hàn đại nhân nói đúng lắm, hiện tại đừng hành động thiếu suy nghĩ, bản đốc hiện tại muốn biết nhất là ai giết Tiếu Tĩnh Khiêm, trong này có âm mưu gì?

Viên quan râu dài là chủ sự Thiên Sơn đạo Lại Bộ tư, đại danh là Hàn Thiên Dưỡng, là một trong những người mưu trí dưới trướng Chu Lăng Nhạc.

- Chu đốc, việc hiện tại chúng ta phải làm là, không phải xuất binh đánh Bắc Sơn, mà là phái người đi tế, mượn cơ hội này tìm hiểu thực hư bên kia.

Hàn Thiên Dưỡng chậm rãi nói.

Chu Lăng Nhạc nói:

- Tạm thời không vội, chúng ta nhận được tin qua bồ câu đưa thư. Nếu như lúc này phái người đi, ngược lại sẽ khiến Tiếu Hoán Chương cảm thấy tin tức của chúng ta quá nhanh...!

Ánh mắt lăng liệt, cười lạnh nói:

- Tiếu Hoán chương trời sinh tính đa nghi, người dám động thủ với Tiếu Tĩnh Khiêm không nhiều, có khả năng giết chết y thì lại càng ít. Bản đốc chỉ e là lão hồ ly Tiếu Hoán Chương kia đang hoài nghi bản đốc phái người hạ thủ.

Mọi người đều hơi biến sắc.

Hầu Kim Cương đã hỏi:

- Chu Đốc, ngài cảm thấy Tiếu Hoán Chương sẽ nghĩ là người bên ta hạ thủ?

- Cũng không phải không có khả năng.

Thần sắc Chu Lăng Nhạc ngưng trọng:

- Tiếu Tĩnh Khiêm trấn thủ Ngọc Điền thành, lá chắn đầu tiên chúng ta tấn công Bắc Sơn đạo, chúng ta có lý do để diệt trừ cái gai trong mắt này.

Hàn Thiên dưỡng hơi suy nghĩ một chút, mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Chu Đốc, theo ý kiến của ngài, người giết Tiếu Tĩnh Khiêm có thể là ai?

- Cuối cùng là do ai giết, bản đốc cũng không biết. Có lẽ là bội phỉ trong Bắc Sơn, cũng có khả năng là kẻ thù của y. Tiếu Tĩnh Khiêm bản tính ngang ngược càn rỡ, kẻ thù cũng không ít.

Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:

- Nhưng nếu không phải đám bội phỉ cùng kẻ thù gây nên, bản đốc cũng nghi ngờ hai người.

- Hai người?

- Tây quan Sở Hoan, Bắc Sơn Tiếu Tĩnh Sanh!

Chu Lăng Nhạc cười lạnh nói:

- Hai người này là đối tượng hoài nghi lớn nhất, Sở Hoan giết người, có lẽ vì châm ngòi ly gián, dẫn tai họa đến cho Thiên Sơn chúng ta. Mà Tiếu Tĩnh Sanh thủ túc tương tàn, chính là muốn loại bỏ chướng ngại kế thừa quyền hành Bắc Sơn, nhưng bản đốc khẳng định, nếu là Tiếu Tĩnh Sanh làm thì rất dễ có nhiều sơ hở. Tiếu Hoán Chướng rất nhanh có thể phát hiện chân tướng, nếu như là Sở Hoan làm, việc mưu sát này, có nhiều điểm nghi ngờ, trong thời gian ngắn, Tiếu Hoán Chương e là cũng bị che mắt, trong thời gian ngắn, không phân rõ chân tướng.