Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1208: Tướng Quân Sát




- Tiên sinh, bên kia có động tĩnh.

Hộ vệ bảo vệ bên cạnh Bùi Tích thấp giọng nói.

Mặc dù Sở Hoan giao Cấm vệ quân Tổng đốc cho Bùi Tích, hơn nữa từng muốn để Bùi Tích đảm nhiệm Thống chế Cấm vệ quân danh chính ngôn thuận, nhưng Bùi Tích vẫn không đáp ứng, chỉ nói chờ sau khi Cấm vệ quân luyện thành, sẽ lựa chọn Thống chế.

Sở Hoan khuyên nhủ mấy lần không thành liền thôi, tuy nói danh không chính thì ngôn không thuận, nhưng từ ngày đầu tiên xây dựng, Cấm vệ quân do một tay Bùi Tích lo luyện, trong quân từ trên xuống dưới đều biết Bùi Tích là lãnh đạo chân chính, ngay cả các tướng lĩnh như Hứa Thiệu, đều hết sức tôn kích Bùi Tích.

Trong quân từ trên xuống dưới đều xưng Bùi Tích là tiên sinh.

Bùi Tích khẽ vuốt râu dài, cười nhạt một tiếng, đây là chuyện trong dự liệu của gã. Đám cướp bị vây trong trại Lạc Nhật, chắc chắn không ngồi chờ chết. Hiện giờ quan binh đang tấn công các trại khác, Cầu tướng quân chắc chắn lo lắng sau khi chủ lực của quan binh đánh hạ tất cả các trại, sẽ tăng binh trại Lạc Nhật, khi đó muốn phá vòng vây, chắc chắn khó khăn, cho nên Bùi Tích đã tính toán, trước khi chủ lực quan binh đánh hạ các trại khác, đám cướp bị nhốt trên núi chắc chắn sẽ chọn con đường dưới chân núi trại Lạc Nhật này để phá vòng vây.

Quân trận ở dưới núi bằng phẳng, cách trại Lạc Nhật một khoảng cách.

Một tiếng kèn vang lên, các tướng sĩ phấn chấn tinh thần, biết rõ đại chiến sắp tới, đều sẵn sàng đón địch, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía trại Lạc Nhật. Cũng không lâu lắm, quả nhiên trông thấy trong bóng tối, dường như có một đám mây đen tuôn ra, giương nanh múa vuốt đánh xuống núi, tốc độ rất nhanh.

- Lui về phía sau!

Bùi Tích vung tay lên, lập tức có binh sĩ bên cạnh truyền xuống quân lệnh. Mấy ngàn tướng sĩ, ngoại trừ còn hai hàng cung thủ vẫn lưu lại sau hàng rào gỗ, các tướng sĩ khác đều lui về phía sau.

Toàn quân bước chân chỉnh tề, ngay ngắn trật tự.

Mây đen lao xuống từ trên núi, ngày càng lớn, một mảng lớn đông nghịt. Tướng sĩ Sở quân nhìn thấy rõ, đám mây đen bay xuống từ trên núi, chính là đám cướp chuẩn bị phá vòng vây.

Đám cướp trại Hồ Lô cũng không kêu ra tiếng, cầm đao thương lá chắn trong tay, không ít người dắt chiến mã, không lập tức xông tới, trông thấy hàng rào gỗ dựng thành hình nửa vòng cung, trông thấy trận địa cung thủ sẵn sàng đón địch sau hàng rào gỗ, trong lúc nhất thời hai bên đều không nói một lời, không khí ngột ngạt tới cực điểm, yên tĩnh như chết.

Đám cướp ánh mắt hung ác, lúc này đã không phải lập công ban thưởng cái gì, mà là muốn bảo vệ tính mạng của mình, vì cầu được sống sót, chỉ có thể liều mạng một lần.

Trong đám cướp, Cầu tướng quân dĩ nhiên cưỡi trên một thớt chiến mã toàn thân màu đen, chiến mã kia hết sức cao lớn, người biết ngựa nhìn một cái là có thể nhận ra, tọa kỵ của Cầu tướng quân chính là một thớt ngựa Tây Lương thuần chính, hơn nữa còn là lương câu ngàn dặm chọn một trong ngựa Tây Lương.

Gã đeo mặt nạ, đôi mắt giống như chim ưng, vô cùng sắc bén. Giờ phút này trên người mặc chiến giáp màu đen, thân hình gã dũng mãnh và thớt ngựa cường tráng làm nổi bật lẫn nhau, hết sức xứng đôi, vô cùng bắt mắt trong đám người.

Gã tay trái cầm cương ngựa, tay phải nắm một thanh binh khí chế tạo bằng sắt, binh khí dài 2-3 mét, phía trước là mũi thương rất sắc nhọn, nhưng đằng sau mũi thương lại có một quả chùy thép tròn dẹp, loại binh khí này vô cùng hiếm thấy, vừa có thể đâm, cũng có thể nện, chẳng qua muốn sử dụng loại vũ khí này, đương nhiên yêu cầu rất cao, đầu tiên phải có lực lượng mạnh mẽ.

Sau lưng Cầu tướng quân dĩ nhiên là Hắc tiên sinh, hai người cưỡi chung một con ngựa. Ở thời khắc nguy cấp này, Cầu tướng quân vẫn không quên Hắc tiên sinh này, thậm chí mang theo gã bên người, cùng mình phá vòng vây.

Đám cướp nắm chặt vũ khí, chỉ chờ Cầu tướng quân ra lệnh một tiếng, lập tức xung phong liều chết.

Lúc này Bùi Tích đã đứng dậy khỏi ghế, tay cầm một chiếc trường côn, nhìn đám mây đen kia, thần sắc bình tĩnh.

Cầu tướng quân chậm rãi giơ tay lên, thiết chùy thương trong tay đột nhiên chỉ về phía trước, lạnh lùng nói:

- Các huynh đệ, chúng ta đã không có đường lui, lần này tử chiến đến cùng, không thành công, tất thành nhân, giết đi!

Hắn nói rất vang, âm thành chấn động khắp nơi. Lời còn chưa dứt, đám cướp đều rống giận, một số tên cướp không sợ chết đã xông lên trước, đám cướp sau lưng lập tức đuổi theo, một đám mây đen che trời phủ đất xông tới.

Mấy ngàn sơn tặc này, giống như hồng thủy vỡ đê, đổ xuống núi.

Mặc dù nhân số quân binh không ít hơn đối phương, nhưng đám cướp dữ tợn gầm lên như vậy, thanh thế rất mạnh, không ít binh sĩ thầm giật mình trong lòng.

Bùi Tính lại bình tĩnh ung dung, mắt thấy sơn tặc chém giết tới, bờ môi khẽ động, phun ra một chữ:

- Bắn!

Quân lệnh vừa ra, tiếng kèn vang lên.

Trong tiếng kèn, cung thủ sau hàng rào gỗ đã giương cung bắn tên, mấy trăm mũi tên nhọn tập trung trên không, giống như một thanh đao nhọn, bắn thẳng về đám mây đen kia.

Mấy trăm mũi tên nhọn này, giống như búa tạ đánh vào sóng nước, lưỡi liềm cắt lúa, trong tiếng vun vút như gió, đám cướp người ngã ngựa đổ, rú thảm không ngừng.

Một vòng tên này, khiến cho đám cướp bị xé ra một khe hở, bối rối tản ra. Hơn mười tên ngã xuống đất, tốc độ của đám cướp đằng sau chậm lại một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi, lập tức rống giận, điên cuồng xông tới.

Trong đám sơn tặc này, có một phần là binh sĩ Tiên Phong Doanh Tây Bắc Quân trước đây, họ vốn bị đày tới biên quan làm pháo hôi, trải qua sinh tử, khách quan mà nói, nghị lực và kinh nghiệm tác chiến của đám người này tuyệt đối không dưới quân chính quy của Sở Hoan.

Mặc dù tên như mưa, nhưng đám cướp nhanh chóng ổn định trận hình, đám cướp cầm lá chắn trong tay xông về phía trước, đám cướp cầm đao trong tay thì theo sau, tựa như dòng nước lũ xông tới.

Mắt thấy đám cướp tới gần, Bùi Tích ra lệnh một tiếng, trường thương binh đã nhanh chóng tiến lên, cung thủ ăn ý lui về phía sau, kéo khoảng cách với đám cướp, vẫn không ngừng bắn tên.

Tốc độ xông tới của đám cướp quả thực không chậm, nhanh chóng có không ít người vọt tới cạnh hàng rào gỗ, mặc dù chỉ xây dựng tạm thời, nhưng trong thời gian ngắn mấy ngàn quan binh đã xây dựng hàng rào gỗ có mô có dạng, chế tạo một tấm bình phong, hàng rào gỗ cao ngang một người, đóng trên mặt đất, hơn nữa dùng đá chèn vững chắc, lúc đám cướp xông tới, trường thương binh đã ngay ngắn vô tình đâm trường thương ra từ bên trong hàng rào gỗ.

Trường thương giống như rắn độc, đều đặn. Đám cướp tới gần hàng rào gỗ, trong nháy mắt bị trường thương đâm xuyên qua một dãy lớn.

Vì bảo vệ tính mạng, đám cướp phía sau chỉ có thể liều mạng đánh một trận, đám cướp phía trước ngã xuống, phía sau tiếp tục bổ sung.

Tuy nói đám cướp trại Hồ Lô có một phần nhỏ xuất thân Tiên Phong Doanh Tây Bắc Quân, nhưng phần lớn đều do giặc cỏ tạo thành, trước kia chỉ bắt nạt bách tính bình dân, lực chiến đấu của chúng quả thực không tốt. Tuy nói sau khi đám cướp này lên núi, Cầu tướng quân bỏ ra rất nhiều khí lực tiến hành huấn luyện quân sự, nhưng muốn làm cho chúng đạt tới sự thống nhất hài hòa như quân chính quy, đạt tới trình độ rèn luyện chiến đấu hàng ngày của quân chính quy, thì vẫn kém rất nhiều.

Quan binh mà Sở Hoan dẫn dắt, phần lớn đều đã trải qua đối kháng với Tây Lương, rất nhiều người đều leo ra từ đống người chết, không thể nói không dũng mãnh hung hãn.

Trường thương đâm ra, lập tức rút về, sau đó lại tiếp tục đâm tới, lặp lại động tác như vậy, đối với nhưng quan binh huấn luyện nghiêm chỉnh này mà nói, thật sự là chuyện dễ dàng.

Chỉ trong chốc lát, xác chết chất đầy bên cạnh hàng rào gỗ.

Sau khi cung binh kéo dài khoảng cách, không ngừng bắn tên, trước có trường thương, sau có tên nhọn, mấy ngàn tên cướp giống như dê đợi làm thịt, dưới sự tàn sát vô tình của trường thương và mũi tên, chúng khàn giọng rú thảm, tràng cảnh rất thảm thiết.

Chẳng qua dẫu sao đám cướp nhiều người, mặc dù tử thương vô số, nhưng dưới hi vọng cầu sinh vẫn đột phá hàng rào gỗ. Tiếng kèn vang lên, cung thủ quan binh lập tức rút lui, trường thương binh vẫn chém giết với đám cướp, đúng lúc này nghe tiếng bước chân vang lên, liền thấy quan binh hậu đội đã bày trận hoàn thành, hình thành một nửa hình cung giống như mặt trăng, đang bước đều tới gần.

Đám cướp vừa mới xông vào hàng rào gỗ, Bùi Tích hạ lệnh tướng sĩ lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, cũng chính trong thời gian ngắn ngủi này, quân trận thứ hai đã chuẩn bị xong.

Đây đều là thuẫn bài binh tay cầm lá chắn. Sở Hoan không tính có nhiều của cải, ngoại trừ đám vật tư chiến lược cướp lại được từ tay Đông Phương Tín, bản thân hắn cũng không có bao nhiêu tài nguyên.

Lá chắn trong Binh Khố, lần này đều lấy hết ra, hơn nữa phần lớn lá chắn đều chuyển tới chỗ Bùi Tích, cho nên số lượng thuẫn bài binh của Bùi Tích không ít, thuẫn bài binh hình bán nguyệt nối liền nhau, giống như mặt trăng được tạo thành từ tường đồng vách sắt, đằng đằng sát khí.

Trường thương binh chém giết phía trước thấy hậu đội đi lên, vừa đánh vừa lui. Đám cướp theo sát, thế nhưng thuẫn bài binh đã xông lên, trông thấy trường thương binh phía mình, lá chắn hai mặt lập tức mở ra, trường thương binh lọt qua khe hở, chờ đến lúc đám cướp đuổi theo, lá chắn đã khép lại, đẩy mạnh phía trước, đại đao chém mạnh về phía trước. Đám lính trường thương binh kia ở phía sau trận hình của thuẫn bài binh, tìm cơ hội chuẩn xác, trường thương đâm về phía trước.

Đám cướp đột phá hai tầng rào gỗ, sĩ khí đại chấn, nhưng dưới sự bức bách của thuẫn bài trận, chúng vẫn phải lui về sau.

Đúng lúc này chợt nghe được tiếng hí của chiến mã, tiếng ầm ầm vang lên, đám cướp nghe được tiếng động này truyền tới từ phía sau, quay đầu nhìn liền, liền thấy được gần trăm thớt chiến mã tạo thành một đội kỵ binh, người đi đầu đúng là Cầu tướng quân đang mặc giáp sắt, chiến mã dưới thân gã tên là Ô Long, quả thực giống như một con thần long gào thét mà tới, đám cướp vội tránh ra, chờ kỵ binh xông lại.

Vốn đám cướp sắp chém giết về phía trước, Cầu tướng quân tìm được cơ hội, tập hợp đám chiến mã từ trên núi lại. Trại Hồ Lô vốn huấn luyện một đội kỵ binh, những kỵ binh này tung người lên ngựa, dưới sự chỉ huy của Cầu tướng quân, trong thời gian ngắn đã thành một đội kỵ binh, nhanh chóng xông về phía trước.

Đội kỵ binh này, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng khí thế mạnh mẽ, Bùi Tích từ xa nhìn thấy, lập tức nhíu mày.

Cầu tướng quân xông lên đầu tiên, vọt tới trước mặt thuẫn bài binh.

Chiến mã chưa tới, thiết chùy thương trong tay gã đã đập mạnh tới.

Một tiếng rầm vang lên, một gã thuẫn bài binh bị nện thành thịt vụn, ngựa Ô Long kia hí dài một tiếng, đạp về phía trước. Trường thương binh và thuẫn bài binh hai bên đồng thời giết tới Cầu tướng quân.

Cầu tướng quân rống to một tiếng, thiết chùy thương trong tay vạch ra một vòng tròn lớn, kình đạo phi phàm, đám binh sĩ chung quanh không chết cũng bị thương dưới thiết chùy thương của gã.

Bùi Tích vuốt râu dài, khẽ thở dài:

- Cầu tướng quân nổi tiếng bên ngoài, quả nhiên không phải hạng đơn giản... !

Chỉ trong chốc lát, Cầu tướng quân đã đẩy về phía tước hơn mười mét, thiết chùy thương trong tay gã liên tục nện ra, vô cùng dũng mãnh gan dạ, lúc này thật sự giống như mãnh hổ lọt vào đàn sói.