Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1201: Ôm Cây Đợi Thỏ




Lúc Cầu tướng quân từ trên lầu xuống, mặt trời đã lặn xuống tới đường chân trời.

Một gã thuộc hạ vội vàng chạy tới, cung kính nói:

- Tướng quân, đã thăm dò rõ ràng, mười lăm dặm bên ngoài đỉnh Lạc Nhật quả nhiên xuất hiện một đoàn binh mã, xem ra ít nhất cũng phải mấy ngàn người.

Đôi mắt dưới mặt nạ của Cầu tướng quân lóe sáng, gã cười lạnh:

- Đó mới chính là đội quân chủ lực của bọn họ, tình hình thực tế bên đỉnh Lạc Nhật thế nào rồi?

- Bẩm tướng quân, các đỉnh khác hầu hết đã điều quân chi viện đến chỗ đỉnh Lạc Nhật. Mỗi một chỗ quan trọng ở đỉnh Lạc Nhật bọn thuộc hạ đều đã sắp xếp người canh phòng.

Tên thuộc hạ nói khẽ:

- Hôm nay chỉ chờ quan binh sa vào bẫy. Không đến thì không sao, nhưng một khi tiến vào đỉnh Lạc Nhật, bọn họ chỉ có đi mà không có về.

- Những nơi trọng yếu của các đỉnh khác cũng vẫn phải phái người ở lại canh, phòng ngừa bất trắc.

Cầu tướng quân nghiêm nghị nói.

Người kia trả lời:

- Tất cả các trại đều để lại một nhóm người, nhưng lần này quan binh phái tới đội quân lớn, người đông vô kể, một khi bọn họ tấn công vào đỉnh Lạc Nhật, nếu như số người ở đỉnh Lạc Nhật không đủ chống đỡ, vậy thì sẽ làm lỡ đại sự. Bọn thuộc hạ đã dốc hết khả năng để một bộ phận huynh đệ ở lại các đỉnh.

Cầu tướng quân khẽ gật đầu.

Cuối cùng y nhìn về hướng quan binh vẫn án binh bất động, sau đó phân phó:

- Để 20 huynh đệ ở lại cầu Điếu, bên này chắc chắn không có vấn đề gì.

Bên cạnh, một gã sơn phỉ nhìn trông hung hãn lên tiếng:

- Tướng quân yên tâm, thuộc hạ dù chết cũng quyết cố thủ vững nơi này. Nếu như cầu Điếu có chuyện, thuộc hạ sẽ mang đầu đến gặp tướng quân.

- Bổn tướng quân không cần ngươi mang đầu đến gặp.

Cầu tướng quân trầm giọng nói:

- Bổn tướng quân chỉ cần ngươi dù có chết cũng phải giữ được cầu Điếu, chỉ cần cầu Điếu còn, quan binh không thể nào tiến vào.

Rồi y quay người:

- Mấy người các ngươi đi cùng ta tới đỉnh Lạc Nhật.

Lúc Cầu tướng quân đến được đỉnh Lạc Nhật thì trời cũng đã tối sầm. Xa xa có thể thấy bên ngoài đỉnh Húc Nhật, một đội quân đã đốt đuốc, số bó đuốc vô cùng nhiều, giống như bầu trời đêm đầy sao. Cầu tướng quân nhìn thấy vậy trong lòng khẽ cười lạnh.

Kỹ xảo biểu diễn của Sở Hoan quả thực rất cao thâm, hắn cố ý đốt nhiều đuốc như vậy, nguyên nhân chính là để thu hút sự chú ý của trại Hồ Lô vào đỉnh Húc Nhật.

Nếu không phải đã nhìn thấu quỷ kế của Sở Hoan, chỉ sợ cả trại đã thật sự tập trung hết binh lực vào đỉnh Húc Nhật. Thành lũy làm bằng tường đá kiên cố vững chắc. Lúc này Phó Cương đang nơm nớp lo sợ đứng ở dưới tường đá.

Bán đứng Sở Hoan, độc tố trong người tất nhiên vô phương cứu chữa, gã biết mình chẳng sống được bao lâu nữa. Chỉ là nếu như không đem kế hoạch nội ứng ngoại hợp của Sở Hoan nói cho Cầu tướng quân biết, e rằng cái đầu trên cổ mình sớm đã bị Cầu tướng quân xử lý.

Bây giờ gã chỉ trông chờ vào một tia hi vọng, hi vọng lần này công núi, Sở Hoan đích thân dẫn quân đến đây. Chỉ cần quan binh tiến vào, hàng nghìn thổ phỉ mai phục ở đây sẽ đánh cho quan binh tan tác tơi bời. Nếu lúc đó có thể bắt sống Sở Hoan, vậy thì có thể ép hắn ta giao ra thuốc giải trên người.

Đó là hi vọng cuối cùng.

Tiếng bước chân vang lên, một đám người cùng Cầu tướng quân đi tới.

Đám người Phó Cương vội vàng khom người, Cầu tướng quân đi thẳng tới trước mặt Phó Cương nói nhỏ:

- Ngươi đã giao ước với bọn họ, sẽ châm ba bó đuốc trên tường trước khi mở cửa đá?

Phó Cương vội nói:

- Đúng vậy, thêm vào một quân kỳ ở trên núi là để nói cho bọn họ biết đã đến lượt thuộc hạ tuần tra buổi tối. nếu như xác định có cơ hội mở cửa đá thì sẽ châm ba ngọn đuốc lên, bọn họ nhìn thấy đuốc sáng sẽ phái người đến ngay...!

Cầu tướng quân nói:

- Vậy tại sao ngươi không đốt đuốc lên?

Phó Cương khẽ giật mình, đôi mắt tinh quang của Cầu tướng quân dưới ánh lửa bắn ra tia lạnh bốn phía khiến người ta kinh sợ. Không hề do dự, y thấp giọng phân phó:

- Châm ba bó đuốc trên tường đá cho ta!

Ba bó đuốc được cắm trên tường thạch hiên ngang sừng sững. Phó Cương đã bước lên và quỳ bên tường thành, ngước nhìn con đường nhỏ hẹp bằng đá tối như bưng. Con đường gập ghềnh nhỏ hẹp ấy chính là đường dẫn xuống chân núi.

Cũng không biết bao lâu sau, tiếng kêu thanh thoát của chim tước bỗng nhiên vang lên. Phó Cương nhướn mày ngước nhìn sau đó vội vàng bước xuống tường đá, thấp giọng báo cáo với Cầu tướng quân:

- Tướng quân, người của bọn họ đến rồi!

Trong mắt Cầu tướng quân ánh lên ý cười, thấp giọng hỏi:

- Tiếng kêu đó là ám hiệu?

- Đúng thế!

Phó Cương nói:

- Đó là tín hiệu của bọn họ, cũng là lần xác nhận cuối cùng. Người của ta ở bên đó nhận được tin, rất nhanh sẽ dẫn quân đến đây!

Dừng một lát, tiếng kêu của chim tước càng lúc càng lanh lảnh, tựa như rất gần mà cũng lại rất xa. Phó Cương do dự một lát, cuối cùng thấp giọng nói:

- Tướng quân, thuộc hạ...thuộc hạ lập tức ra ngoài cửa!

Cầu tướng quân lắc đầu nói:

- Chuyện này không cần ngươi đi.

Y đưa mắt ra hiệu, một tên thổ phỉ phía sau xuất hiện, đã có người chậm rãi mở một cái khe ở cửa đá, sau đó lách mình ra ngoài.

Lòng Phó Cương trùng xuống, biết rằng Cầu tướng quân trước nay vẫn không tin tưởng mình. Cầu tướng quân rõ ràng lo lắng sau khi mình ra ngoài sẽ mật báo tin với quan binh, nói cho bọn họ biết nơi này đã bố trí cạm bẫy. Nếu quả thực là như vậy, trận địa ở trại Hồ Lô coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tên sơn phỉ mà Cầu tướng quân phái đi tay cầm đao, cúi thấp lưng xuống, trong thoáng chốc đã biến mất trước mặt bao người. Hắn đi men theo con đường đá gập ghềnh, hướng thẳng về phía trước. Đi được một đoạn, đột nhiên y cảm thấy có một trận kình phong đánh tới. Vẫn chưa kịp vung đao lên y đã thấy bên cổ mình lạnh buốt, một thanh đao sáng loáng kề bên cổ.

Sơn phỉ trong lòng cả kinh, bên tai truyền tới một âm thanh lạnh như băng:

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta một đao giết chết ngươi.

Tên sơn phỉ này dù sao cũng là người Cầu tướng quân phái đi, tố chất tâm lý cũng không phải quá mềm yếu. Y kinh động trong giây lát sau đó lập tức lấy lại sự bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Các người là ai?

- Ngươi đoán xem?

- Ngươi biết Phó Cương?

Tên sơn phỉ đi thẳng vào vấn đề, y đoán được đối phương tám chín phần là người quan binh phái tới.

Quả nghe người kia hỏi ngược lại:

- Ngươi biết Phó Cương?

- Phó Cương là bạn kết giao trong lúc sinh ra tử với ta.

Tên sơn phỉ dùng núi lời lẽ chính nghĩa hạ giọng nói:

- Ngài ấy từng cứu mạng ta, lần này phái ta đi giúp ông ấy một việc.

- Ồ?

Người kia cười lạnh nói:

- Giúp việc gì?

- Ngươi là ai?

Sơn phỉ cố làm ra vẻ cẩn thận hỏi.

Người kia thản nhiên nói:

- Ngươi là người Phó Cương phái tới?

- Không sai.

- Như vậy chắc chắn Phó Cương đã nói với ngươi, người ngươi ra gặp là ai?

Sơn phỉ do dự một lát, cuối cùng hỏi:

- Ngươi...ngươi là người của quan phủ?

- Vì sao Phó Cương không đến?

Người kia không hề trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi.

Sơn phỉ đã sớm chuẩn bị xong lý do thoái thác:

- Phó lão đại đang điều quân canh giữ ở cửa đá đi. Ngài ấy nghe thấy bên này có tín hiệu, nếu như lúc đó ngài ấy đột nhiên rời đi chỉ sợ sẽ bị người khác nghi ngờ, vì vậy mới phái ta đến đây. Chúng ta đã khống chế được cửa đá, đợi đến khi quan binh tiến vào, chúng ta sẽ bỏ gian tà theo chính nghĩa.

- Bên đỉnh Lạc Nhật còn bao nhiêu binh mã?

- Người và ngựa của các đỉnh đều đã bị Cầu tướng quân điều hết sang đỉnh Húc Nhật.

Sơn phỉ vô cùng trấn tĩnh:

- Quan binh bày trận dưới đỉnh Húc Nhật, người trên núi đều cho rằng quan binh muốn tấn công đỉnh Húc Nhật. Đỉnh Lạc Nhật vốn dĩ có gần nghìn binh mã nhưng nay chỉ còn lại không đến hai trăm, đại đa số đều đã bị điều đến đỉnh Húc Nhật cả rồi.

Người kia cười hắc hắc, hỏi:

- Cầu tướng quân thật sự tin rằng quan binh muốn tấn công đỉnh Lạc Nhật?

- Vâng.

Sơn phỉ nói:

- Cầu tướng quân đã hạ lệnh, lần này nhất định phải phân cao thấp với quan binh, hơn nữa còn hứa sẽ trọng thưởng...!

- Ngươi yên tâm, chỉ cần lần này các ngươi thành tâm quy thuận, trợ giúp chúng ta công phá Hồ Lô trại, vinh hoa phú quý quan to lộc hậu không thể thiếu phần của các ngươi.

Người kia đã thu đao lại:

- Có phải các ngươi lúc nào cũng có thể mở cửa đá?

- Trước giờ sửu cửa đá sẽ nằm trong tầm khống chế của bọn ta. Qua giờ đó sẽ có một đội tuần tra khác đến thay.

Sơn phỉ vô cùng bình tĩnh:

- Nếu đêm nay các người tiến binh thì nhất định phải tiến hành trước giờ sửu.

Người kia do dự một chút, rốt cuộc hỏi:

- Người trong sơn trại, đại khái đến lúc nào thì đều đi ngủ hết?

- Huynh đệ trên núi làm việc và nghỉ ngơi đều có quy định, mỗi sáng sớm đều dậy tập luyện.

Sơn phỉ nói:

- Vì vậy buổi tối ngủ muộn nhất không quá giờ hợi. Trừ đội tuần tra ra thì tất cả đều đi ngủ... thông thường trước giờ tí canh ba tất cả đều đang ngủ say.

Rồi gã lập tức nói thêm một câu:

- Nhưng hiện nay quan binh đánh tới, cho dù là buổi tối thì bọn họ cũng không ngủ. Mặc dù bọn họ đều nghĩ quan quân sẽ đánh vào đỉnh chủ chốt nhưng Cầu tướng quân hạ lệnh, huynh đệ trấn giữ tại các đỉnh khác cũng phải dốc toàn bộ tinh thần đề phòng, không thể sơ sẩy.

- Tốt lắm.

Người kia nói khẽ:

- Trước giờ hợi canh ba, đỉnh Lạc Nhật bên kia sẽ bắt đầu đánh nghi binh. Chúng ta dốc hết khả năng tạo ra động tĩnh lớn ở bên kia, các ngươi bên này chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau khi bên kia phát động tấn công, trong khoảng thời gian một khắc, chúng ta sẽ lén qua bên này, đến lúc đó các ngươi mở cửa đá, chúng ta tiến vào đỉnh Lạc Nhật, sau đó từ Lạc Nhật tấn công sang Húc Nhật.

Sơn phỉ nói:

- Ta hiểu, nhất định tuân theo kế hoạch của các ngươi.

Người kia rất hòa khí vỗ vỗ bả vai sơn phỉ, hòa nhã nói:

- Đây là cơ hội tốt lập đại công, sau khi chuyện thành công, các ngươi cứ chờ mà hưởng vinh hoa phú quý đi.

Sau đó không nói gì liền xoay người đi. Sơn phỉ nhìn bóng người kia biến mất, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, lúc này mới nhanh chóng trở về, tiến vào bên trong cửa đá. Cầu tướng quân đã đứng ở đó chờ, gã bẩm báo nói:

- Tướng quân, là người của bọn hắn. Bọn họ đã lên kế hoạch trước canh ba giờ hợi, phát động đánh nghi binh ngọn núi chính, khiến chúng ta chú ý ngọn núi chính, sau đó một đoàn binh mã lén đến đỉnh Lạc Nhật, sau khi tiến vào đỉnh Lạc Nhật, lại từ đỉnh Lạc Nhật tấn công sang đỉnh Húc Nhật.

...

...

Phía trước núi Hồ Lô là bình nguyên, phía sau là hồ lớn. Ở sau núi Hồ Lô là một hồ nước rộng lớn. Từ nhiều năm nay, dân chúng ở gần núi Hồ Lô mặc dù sống cuộc sống bần hàn nhưng bụng thì không hề đói.

Thứ nhất là có Núi Hồ Lô, có thể vào núi săn bắn, thứ hai cũng là bởi vì phía sau núi Hồ Lô có hồ nước lớn, trong hồ có nhiều thủy sản. Mấy thôn lân cận đã từng vì việc phân chia thủy sản trong hồ mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu.

Chỉ là từ sau khi Cầu tướng quân chiếm lĩnh núi Hồ Lô, ngọn núi và chiếc hồ cũng trở thành tài sản của trại Hồ Lô. Người dân tránh xa còn chẳng kịp, cũng chẳng có ai dám đến nơi đây.

Hồ nước này tương liên với dãy núi. Không giống như ngọn núi phía trước, sau lưng núi Hồ Lô đều là những núi cao thẳng đứng, nhất định phải bơi qua hồ nước, sau đó bắt đầu từ một số chỗ yếu địa phía sau núi mới có thể leo lên.

Chỉ là mấy chỗ yếu địa đó đã xây dựng những công sự kiên cố, lại có người canh giữ ngày đêm, về cơ bản không thể nào đi qua.

Nếu muốn tránh những yếu địa đó, chỉ có thể bám vào nham bích mà leo.

Nhưng đao tước nham bích hiểm trở dị thường, cao đến mấy chục thước, cho dù là binh sĩ được huấn luyện bài bản đến mấy cũng rất khó có thể leo lên.

Bóng đêm phủ kín, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này ở bên bờ hồ, hơn mười người nằm rạp trên mặt đất nhìn cái ngọn núi cao sừng sững chọc trời.