Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1197: Giương Đông Kích Tây




Không ít tên cướp vốn đã vẽ xong trong thời gian quy định của Sở Hoan, nghe Sở Hoan nói như vậy, cả đám đều trở thành học sinh khiêm tốn, cẩn thận nhìn kỹ lại một lần bản đồ mà mình vẽ, không ít người trán đổ mồ hôi lạnh, vắt hết óc suy nghĩ, chỉ sợ mình lọt một chỗ, cái mạng coi như bỏ đi.

Sở Hoan ngồi xuống một chiếc bàn lớn bên cạnh, sau một lát ý bảo thu tất cả bản đồ lại, trên mỗi tấm bản đồ đều đã ký hiệu người vẽ.

Tuy chỉ có hơn mười tấm bản đồ, nhưng thật sự muốn xem, cũng không phải chuyện trong chốc lát.

Sở Hoan vốn tùy ý lật xem một lần mỗi tấm bản đồ, sau đó ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt, đưa tay chỉ chỉ mấy tên cướp, binh sĩ xung quanh tiếng tới như lang như hổ, không nói lời nào, kéo tất cả năm sáu người kia xuống.

Sở Hoan ném một tấm bản đồ qua bên, thản nhiên nói:

- Bản đồ chỉ có một góc của núi băng, bản Đốc thực sự chướng mắt, thân ở trong núi, lại biết quá ít về địa hình, thật sự đáng chết.

Đám cướp còn lại nơm nớp lo sợ, chờ Sở Hoan quyết định vận mệnh của mình.

Sau nửa ngày, Sở Hoan mới lấy ba tấm bản đồ ra, lại cười nói:

- So sánh với nhau, ba tấm bản đồ này khá tỉ mỉ, bổ sung cho nhau, là người may mắn trong cuộc thi này.

Hắn lập tức gọi ba người, tính cả Giao Cương, sắc mặt ba người thay đổi, cho rằng Sở Hoan muốn kéo họ đi chém, lại nghe Sở Hoan nói:

- Ba người các ngươi có thể lưu lại, những người... đều giải đi.

Đám binh sĩ cùng xông lên, kéo đám người còn lại, cuối cùng chỉ để lại ba người tính cả Giao Cương.

Ba người thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết quả thực đặc biệt.

- Bản đồ của ba người các ngươi, đại khái tương tự. Giao Cương, bản Đốc quả thực phải khen ngợi ngươi một chút, ngươi hiểu khá rõ về địa hình trại Hồ Lô, vẽ cũng rất kỹ càng, không phụ kỳ vọng của bản Đốc.

Giao Cương đưa tay lau mồ hôi trán:

- Tiểu nhân cống hiến sức lực cho đại nhân, sẽ tận tâm tận lực.

- Địa hình trên đỉnh Lạc Nhật vẽ cặn kẽ nhất.

Sở Hoan chăm chú nhìn Giao Cương, hỏi:

- So với các đỉnh núi khác, cứ điểm và trạm gác của sơn trại Lạc Nhật rất rõ ràng, Giao Cương, đây là cớ gì?

Giao Cương vội vàng giải thích:

- Đại nhân, sau khi chúng tôi nương tựa Cầu tướng quân, được điều tới đỉnh Lạc Nhật, ban đầu thủ vệ cơ quan yếu đạo của đỉnh Lạc Nhật, trông coi cửa chính trại Lạc Nhật, hiện giờ chủ yếu là tuần tra trên đỉnh Lạc Nhật, cho nên hết sức quen thuộc địa hình nơi đó.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan lại cười nói:

- Hiện giờ ngươi giữ chức vị gì ở đỉnh Lạc Nhật?

- Hồi bẩm đại nhân, hiện giờ tiểu nhân là đội trưởng tuần tra đỉnh Lạc Nhật.

Giao Cương nói:

- Đỉnh Lạc Nhật có tổng cộng ba đội tuần tra, một ngày mười hai canh giờ, mỗi đội tuần tra bốn canh giờ, thay phiên nhau.

- Một đội tuần tra đại khái bao nhiêu người?

- Có bảy tám chục người.

Giao Cương biết gì đều nói hết, hết sức phối hợp:

- Mỗi đội tuần tra lại chia thành năm sáu đội nhỏ, tuần tra các nơi hẻo lánh trong trại.

Sở Hoan như có suy nghĩ, trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi:

- Con đường đi thông từ đỉnh Lạc Nhật tới đỉnh chủ Húc Nhật có dễ đi hay không?

Giao Cương nói:

- Tiểu nhân đã vẽ các con đường thông tới đỉnh chủ trên bản đồ, trạm canh và cơ quan trên đường tiểu nhân cũng đều có ký hiệu.

Gã mang theo vài phần tự tin nói:

- Đừng xem thường tiểu nhân, tất cả con đường nối từ đỉnh Lạc Nhật tới đỉnh Húc Nhật, tiểu nhân nhớ kỹ trong lòng, không chút sai lầm.

Sở Hoan cười đáp:

- Ba đội tuần tra của đỉnh Lạc Nhật, thay phiên tuần tra mười hai canh giờ, đội ngũ của ngươi phụ trách tuần tra vào giờ nào?

Giao Cương lắc đầu nói:

- Việc này thì không nhất định, mỗi tháng đều có thay đổi, có đôi khi là ban ngày, có đôi khi là buổi tối, điều này cần Phong chủ an bài, chúng ta không thể làm chủ.

Sở Hoan ồ một tiếng, ánh mắt chuyển về phía hai người khác. Hai người kia vội vàng gật đầu nói:

- Giao... Giao Cương nói không sai, chúng ta không thể nắm được thời gian, đều do Phong chủ điều động.

Sở Hoan vẫy tay với ba người, ba người nhìn nhau, cẩn thận nhích tới gần, lúc này Sở Hoan mới thấp giọng nói:

- Bản Đốc hỏi các ngươi, nếu như từ đỉnh Lạc Nhật đánh tới đỉnh Húc Nhật, có dễ dàng hay không?

Giao Cương khẽ giật mình, hai người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

Do dự một chút, Giao Cương mới nói:

- Đại nhân, có bản đồ, từ đỉnh Lạc Nhật đánh đỉnh Húc Nhật, quả thực không quá khó khăn, chẳng qua... Phong chủ đỉnh Lạc Nhật là thân tín của Cầu tướng quân, hơn nữa địa hình của đỉnh Lạc Nhật cũng hết sức hiểm trở, núi non trùng điệp, vách núi cheo leo, muốn đánh hạ đỉnh Lạc Nhật, kỳ thực... cũng không dễ dàng.

Sở Hoan cười nói:

- Có ba vị giúp đỡ, đánh được đỉnh Lạc Nhật hẳn không phải vấn đề lớn.

Giao Cương giật mình hỏi:

- Chúng ta?

Sở Hoan sờ lên cằm, nhìn chằm chằm vào mắt Giao Cương nói:

- Giao Cương, ngươi có muốn vinh hoa phú quý?

Giao Cương do dự một chút, cuối cùng hỏi:

- Đại nhân có dặn dò gì?

Sở Hoan lại cười nói:

- Bản Đốc có một suy nghĩ, cần ba người các ngươi giúp đỡ, nếu như các ngươi có thể giúp bản Đốc hoàn thành chuyện này, bản Đốc cam đoan các ngươi thăng quan tiến tước, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay.

Hai tên cướp khác nhìn nhau, cuối cùng đưa mắt nhìn Giao Cương.

Sở Hoan đặt tấm bản đồ của Giao Cương lên bàn, chỉ vào một điểm nói:

- Đây có phải lối vào đỉnh Lạc Nhật không?

- Đúng vậy.

Giao Cương gật đầu nói.

Sở Hoan đáp:

- Lối vào đỉnh Lạc Nhật, xây bằng đá lớn, con đường chật hẹp, muốn tấn công đỉnh Lạc Nhật chắc chắn phải công phá cửa đá lớn dưới tường đá kia... !

Giao Cương vội đáp:

- Đại nhân, đây là lối vào đỉnh Lạc Nhật, hơn nữa muốn đánh tới trại Lạc Nhật, nhất định phải đi qua nơi này, bức tường đá lớn này là Cầu tướng quân phái người xây dựng, vô cùng chắc chắn, tuy chỉ rộng mấy trượng, nhưng chính bởi như vậy, có thể phòng ngừa địch nhân đông đảo đánh tới.

Đằng sau bức tường đá này, Phong chủ vẫn luôn sắp xếp người ngày đêm canh giữ, một người giữ cửa, vạn người khó qua... Đại nhân muốn cường công ở đây, thật sự khó khăn.

Sở Hoan cười nói:

- Nếu như cửa đá đóng, đánh tới đương nhiên rất khó khăn, nhưng nếu cửa đá mở, binh lính của ta xông qua tường đá, chắc hẳn đám hảo hán trại Hồ Lô cũng không phải địch thủ của quan binh.

Giao Cương cau mày nói:

- Cửa đá này lại không dễ dàng mở ra, không có mệnh lệnh của Phong chủ, nếu ai tùy tiện mở cửa đá, giết không tha.

- Người khác mở không được, Giao Cương ngươi có thể mở.

Sở Hoan lại cười nói:

- Ngươi đã nói, đỉnh Lạc Nhật có ba đội tuần tra, một đội tuần tra trong đó do ngươi đứng đầu, chờ tới lúc ngươi tuần tra, tìm được cơ hội mở cửa đá, sư đoàn hổ lang thủ hạ của bản Đốc sẽ cùng nhau tiến lên, chắc chắn đỉnh Lạc Nhật sẽ bị công phá.

Giao Cương trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói:

- Tiểu nhân quả thực có thể tìm được cơ hội mở cửa đá, chỉ là... đại nhân sẽ thả tiểu nhân trở về?

- Chẳng những thả ngươi, ba người các ngươi, bản Đốc đều sẽ tha cho các ngươi rời đi.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Không tha các ngươi trở về, các ngươi làm sao có thể lập được công lao lớn cho bản Đốc?

Ba người lập tức đều lộ vẻ sợ hãi và vui mừng, Giao Cương không chút do dự nói:

- Đại nhân, sau khi chúng ta trở về, tiểu nhân chắc chắn tuân theo phân phó của đại nhân, chờ sau khi đại quân của đại nhân tới nơi, đến lúc đó mở cửa đá ra, để quan binh vào trại.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Không vội.

Hắn ân cần nói:

- Mấy ngươi các ngươi đã vài ngày chưa ăn gì, chắc chắn đói bụng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Hắn cao giọng phân phó:

- Hứa Thống lĩnh, sai người đưa tới một ít thức ăn, bản Đốc trao đổi chuyện quan trọng với ba vị hảo hán này.

Đồ ăn đưa tới đều là cháo bát bảo hạt sen nóng hôi hổi, mùi thơm mát thấm người, một chén cháo này, đối với ba người Giao Cương bụng đói kêu vang mà nói, sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Ba người mỗi người một chén, Sở Hoan hòa ái nói:

- Nhanh ăn đi, có khí lực chúng ta mới dễ thương lượng chuyện lớn.

Ba người nhìn nhau, mùi thơm mát kia nhẹ bay ở chóp mũi, họ không do dự nữa, ăn như hổ đói, trong chớp mắt ba người đã ăn sạch bát cháo không còn lại gì.

- Hương vị thế nào?

Sở Hoan cười hỏi.

Giao Cương chắp tay nói:

- Đa tạ đại nhân ban thưởng, hương vị thực sự rất ngon.

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Đó là đương nhiên, bên trong có thêm gia vị, hương vị chắc chắn không tồi.

Giao Cương đang muốn gật đầu, bỗng ý thức được trong lời nói có chuyện, gã hơi biến sắc, thất thanh nói:

- Đại nhân, ngài... !

- Không cần lo lắng.

Sở Hoan hòa nhã nói:

- Trong thời gian ngắn sẽ không phát tác, dù sao các ngươi cũng xuất thân giặc cỏ, bản Đốc vẫn phải thử thách các ngươi một phen, các ngươi nói có đúng không?

Hai tên cướp khác cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, sắc mặt trắng bệch.

Trong bát cháo hạt sen này đương nhiên có thêm độc dược.

Giao Cương hơi tức giận, nhưng không dám biểu hiện trên mặt, nhắm mắt nói:

- Đại nhân, chúng ta thật lòng quy thuận, tuyệt đối không dám hai lòng... !

- Bây giờ bản Đốc còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng các ngươi.

Sở Hoan thở dài:

- Chờ đến ngày cửa đá trại Lạc Nhật mở ra, bản Đốc mới thực sự tin tưởng các ngươi, các ngươi yên tâm, trước ngày đó, độc dược sẽ không phát tác, đợi đến ngày phá trại, bản Đốc đương nhiên sẽ giao giải dược cho các ngươi.

Ba người Giao Cương không thể làm gì, Sở Hoan lại cười nói:

- Kế hoạch của bản Đốc là như vậy, đến lúc đó đại quân của bản Đốc tới núi Hồ Lô, sẽ cố tình bày nghi trận, làm cho trại Hồ Lô cho rằng binh mã của bản Đốc muốn đánh đỉnh chủ Húc Nhật, thế nhưng đây chẳng qua là kế dương binh, mục tiêu thực sự của bản Đốc, chính là đỉnh Lạc Nhật.

Mắt ba người Giao Cương cũng không chớp, nghe Sở Hoan an bài.

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Cầu tướng quân sẽ điều động nhân mã các sơn trại tới đỉnh chủ, ứng phó chúng ta đánh đỉnh Húc Nhật, như vậy tám chín phần mười đỉnh Lạc Nhật sẽ trống không.

Sở Hoan thần sắc nghiêm nghị nói:

- Chẳng qua chúng tự cho rằng đỉnh Lạc Nhật có cửa đá một người giữ cửa vạn người khó qua, cho nên sẽ chỉ lưu lại một đám người giữ vững cửa đá kia, những người khác đều điều đi hết... Khi đó đỉnh Lạc Nhật binh lực hư không, Giao Cương các ngươi nhất định phải tìm được cơ hội, mở cửa đá, lúc Cầu tướng quân cho rằng chúng ta muốn đánh tới đỉnh Húc Nhật, chúng ta lại đột nhiên đánh hạ đỉnh Lạc Nhật, đám tinh binh huấn luyện nghiêm chỉnh dưới trướng bản Đốc đánh hạ trại chủ, vậy sẽ dễ hơn nhiều.

Giao Cương nhịn không được nói:

- Đại nhân muốn giương đông kích tây sao?

- Không sai.

Ánh mắt Sở Hoan lộ vẻ tán thưởng:

- Đúng là biện pháp giương đông kích tây, Giao Cương, các ngươi thấy kế hoạch này của bản Đốc có được hay không?

Giao Cương đáp:

- Đại nhân cơ trí anh minh, tiểu nhân khâm phục vạn phần.

- Thực ra mục đích cuối cùng, đó là đột nhiên đánh hạ đỉnh Lạc Nhật.

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Giao Cương:

- Mà khâu quan trọng nhất chính là mấy người các ngươi có thể mở cửa đá cho bản Đốc.

Thần sắc hắn nghiêm nghị:

- Giao Cương, việc này liên quan tới tính mạng của ngươi, một khi được chuyện, vinh hoa phú quý ắt không thể thiếu, nhưng một khi thất bại, không cần bản Đốc đích thân ra tay, chỉ sợ các ngươi cũng không sống nổi.

Sở Hoan ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người, ba người Giao Cương cảm thấy toàn thân rùng mình.