Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1186: Nghi Ngờ Của Thái Tử




Sở Hoan lộ vẻ ngờ vực, Bùi Tích thấy trong mắt, mơ hồ đoán được tâm tư của Sở Hoan, hỏi:

- Nhị đệ cảm thấy Hoàng đế không nên trốn khỏi kinh thành?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Thực sự không phải không nên, chỉ là Hoàng đế chính là vua lập nước, tung hoành sa trường nửa đời, ta cảm thấy khó mà tưởng tượng được bởi vì sợ hãi Thiên Môn Đạo đánh tới kinh thành, ngài lại vội vàng trốn đi.

Hắn nhìn Bùi Tích:

- Đại ca chưa từng gặp Hoàng đế, cũng không biết về ngài, ta đã nhiều lần gặp ngài, mặc dù đã già rồi, nhưng dư uy năm đó vẫn còn, ta không nhìn ra ngài là một người hèn nhát.

Bùi Tích thở dài:

- Năm đó Hoàng đế đúng là một đời thiết huyết kiêu hùng, chẳng qua con người tuổi càng lớn, lại càng sợ chết, trong tay càng nhiều đồ, cũng sẽ càng sợ hãi mất đi.

Gã do dự một chút, mới khẽ nói:

- Ta cũng chỉ suy đoán theo lẽ thường, rốt cuộc có phải như vậy hay không, ta cũng không thể xác định. Hoặc là nói hắn lo lắng nơi khác sinh ra hỗn loạn, lần này bắc tuần cũng là vì uy hiếp… !

Gã khoát tay nói:

- Không nói tới Hoàng đế, chẳng qua sau khi Hoàng đế rời khỏi, do ai tọa trấn kinh thành?

Sở Hoan hỏi:

- Đại ca không có được tin tức ai tọa trấn kinh thành sao?

Bùi Tích lắc đầu nói:

- Còn không biết được.

Gã hỏi:

- Nhị đệ có biết không?

- Cũng vừa nhận được tin tức, Hoàng đế bắc tuần, Thái tử giám quốc.

Sở Hoan thần sắc ngưng trọng.

Lông mày Bùi Tích cũng nhíu chặt:

- Thái tử giám quốc?

Gã hơi trầm ngâm, hỏi:

- Nếu là Thái tử giám quốc, như vậy Tề Vương còn ở lại kinh thành không? Hay là cùng tới Hà Tây với Hoàng đế?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Tạm thời còn không có tin tức của Tề Vương.

Bùi Tích lo nghĩ:

- Nếu như Hoàng đế không mang theo Tề Vương rời khỏi kinh thành, sau khi Thái tử giám quốc, sao lại bỏ qua cho người của Tề Vương đảng?

Gã như có suy nghĩ:

- Thái tử đảng tranh đấu với Tề Vương đảng, triều đình đều biết, sau khi Hoàng đế bắc tuần, kinh thành dưới sự khống chế của Thái tử, Thái tử không có khả năng không có động tác nào… !

Đôi mắt gã lộ vẻ nghi hoặc, tự lẩm bẩm:

- Kỳ quái… !

Sở Hoan khẽ nói:

- Đại ca cảm thấy Hoàng đế giao kinh thành cho Thái tử là hết sức kỳ quái sao?

- Không sai.

Bùi Tích hoài nghi nói:

- Nhiều năm trước, Thái tử vẫn bị Hoàng đế đối đãi lạnh nhạt, thậm chí Hoàng đế từng đỡ Hán Vương để ngăn cản Thái tử… Nghe nói hai cha con Hoàng đế và Thái tử có đôi khi một năm cũng khó gặp mặt một lần, từ sau khi Thái tử mắc tật ở chân, Hoàng đế hạ ý chỉ, Thái tử có thể không cần vào cung vấn an… !

Sở Hoan nghe được Bùi Tích tựa như đang nói chuyện với mình, lại giống như đang lầm bầm, thấy gã rõ ràng chuyện cung đình, hơi kinh ngạc.

Hắn và Bùi Tích tâm đầu ý hợp, kết nghĩa kim lan, thế nhưng thật sự mà nói, Sở Hoan cũng không quá hiểu rõ vị huynh trưởng kết nghĩa của mình.

Gã trông giống một người thọt, không có gì lạ thường, nhưng Sở Hoan ở chung với gã lâu ngày, lại cảm thấy gã thâm bất khả trắc, nhiều chuyện trong thiên hạ dường như đều ở trong đầu gã.

Sở Hoan biết rõ Bùi Tích thật lòng giúp đỡ mình, cho nên có một số việc mặc dù hắn hoài nghi, nhưng Bùi Tích không chủ động giải thích, Sở Hoan cũng chưa từng hỏi. Cũng giống như Bùi Tích, chuyện Sở Hoan nói cho gã, gã sẽ cẩn thận lắng nghe, chuyện không nói, Bùi Tích chưa bao giờ hỏi thăm quá nhiều.

Bùi Tích như có suy nghĩ, sau một lát, mặt mũi vẫn tràn đầy hoài nghi lắc đầu nói:

- Thật sự nghĩ không ra đạo lý trong đó, vẫn luôn lạnh nhạt với Thái tử, giờ bỗng nhiên lại giao vị trí giám quốc cho Thái tử… !

- Đại ca, Thánh thượng bắc tuần, kinh thành cần có nhân vật quan trọng tọa trấn, lựa chọn của hắn cũng chỉ có thể là Thái tử hoặc Tề Vương. Danh phận của Thái tử chưa hề hủy bỏ, để hắn giám quốc cũng không phải chuyện nói không thông.

Sở Hoan khẽ nói.

Bùi Tích khoát tay nói:

- Nhị đệ, Tần Quốc có Trung Thư Môn Hạ Tỉnh, trước đây cũng không phải Hoàng đế chưa từng đi tuần, khi đó kinh thành được giao cho Trung Thư Môn Hạ Tỉnh xử lý. Lần này bắc tuần, mặc dù đặc biệt, nhưng vẫn có phương pháp xử lý, hắn có thể để Thái tử và Tề Vương cùng vào Trung Thư Tỉnh, như vậy ngăn cản lẫn nhau, cũng sẽ không để một người độc đại, nhưng một khi giám quốc, chính là trong thời gian Hoàng đế rời khỏi kinh thành, chuyện quốc gia đều giao cho giám quốc chủ trì... Thái tử giám quốc, cũng đại biểu cho Hoàng đế, một mình nắm quyền hành... !

Sở Hoan hiểu được, thần sắc ngưng trọng nói:

- Nói như vậy, một khi Tề Vương không thể đi theo Hoàng đế bắc tuần, ở lại kinh thành chẳng phải sẽ rất nguy hiểm?

Bùi Tích gật đầu nói:

- Ta khó hiểu chính là điểm này. Hán Vương đã rời khỏi cuộc tranh giành đế vị, Hoàng đế đương nhiên không có khả năng giao vị trí thống nhất đất nước cho một Hoàng tử thần chí không rõ ràng, người có thể kế thừa ngai vàng, chỉ có thể là Thái tử và Tề Vương. Thật ra trước giờ, ta luôn cho rằng Hoàng đế muốn truyền ngôi vị cho Tề Vương... !

Sở Hoan ồ một tiếng, Bùi Tích giải thích:

- Lúc trước Thái tử tranh đoạt vị Thái tử với Hán Vương, mà Tề Vương thân trong nội cung, cục diện này đương nhiên do một tay Hoàng đế tạo thành, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm Thái tử và Hán Vương, rất ít người thấy được trong cung còn có một Tề Vương, mặc dù Tề Vương đã đến tuổi rời cung lập phủ, trong nội cung vẫn không có động tĩnh, ta vẫn cho rằng Hoàng đế cố ý bảo vệ Tề Vương, ngồi chờ cơ hội, đến thời cơ sẽ đổi lập Thái tử.

Sở Hoan hơi kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ đại ca đã sớm biết vị Thái tử bất ổn?

- Hoàng đế đương nhiên sẽ không để cho một Hoàng tử ngay cả đi đường cũng không được quân lâm thiên hạ.

Bùi Tích thở dài:

- Chẳng qua cuối cùng ta vẫn tự cho là thông minh rồi, ta vẫn cho rằng Hoàng đế sớm sắp xếp xong để Tề Vương kế thừa nghiệp vị, hiện giờ ta thấy chỉ sợ là ta nhìn nhầm rồi.

Ánh mắt của gã chớp động:

- Lần này để Thái tử giám quốc, đó chính là bỏ mặc Thái tử đảng độc đại, không có gì bất ngờ xảy ra, giống như là thừa nhận quyền thừa kế của Thái tử... Đã là như thế, lúc trước hắn cần gì phải để cho Tề Vương rời cung lập phủ, cần gì phải ngồi nhìn Tề Vương đảng thành thế, tranh phong đối kháng với Thái tử đảng?

Sở Hoan khẽ nói:

- Hán Vương đảng bị diệt, Hoàng đế muốn hạn chế Thái tử đảng, cho nên đỡ Tề Vương tiếp tục ngăn cản Thái tử.

- Đây cũng là một loại giải thích, thậm chí ta cho rằng khi đó đỡ Tề Vương, là cố ý để Tề Vương lên vị, không bao lâu sẽ phế Thái tử lập Tề Vương.

Bùi Tích thở dài:

- Nhưng hiện giờ xem ra, lần này Hoàng đế giao vị giám quốc cho Thái tử, cũng không có lòng phế Thái tử, như vậy cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, đỡ Tề Vương ngăn cản Thái tử? Hiện giờ xem ra, đỡ Tề Vương chẳng những không ngăn cản được Thái tử, lại khiến cho hai đứa con của hắn thù địch lẫn nhau, chẳng lẽ đây là thứ mà Hoàng đế muốn thấy? Chuyện này... về tình về lý đều không thể giải thích.

Sở Hoan nghe Bùi Tích nói như vậy, cũng cảm thấy chuyện hết sức cổ quái.

Mặc dù Hoàng đế đã già, nhưng Sở Hoan lại không cho rằng bởi vì tuổi tác đã cao cho nên Hoàng đế cũng trở nên hồ đồ, ít nhất trong mắt Sở Hoan, Doanh Nguyên có thể đánh hạ một giang sơn như vậy, đương nhiên là người vũ dũng và giảo hoạt, làm chuyện gì cũng không phải tâm huyết dâng trào, làm một Hoàng đế trải qua thế sự, luôn sống trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, cho dù làm chuyện gì cũng sớm có kế hoạch trong lòng.

Cũng giống như chuyện lựa chọn người thừa kế, liên quan tới vận mệnh quốc gia, với Hoàng đế mà nói, có lẽ là việc lớn nhất ngoại trừ việc lão theo đuổi trường sinh bất tử, chuyện như vậy đương nhiên không có khả năng lão tâm huyết dâng trào tạm thời quyết định, chắc chắn trải qua suy tính thật lâu.

Lần này giao quyền lực giám quốc cho Thái tử, dựa theo cách nói của Bùi Tích, gần như là xác định người thừa kế của mình.

Nếu như ở thời điểm Hán Vương và Thái tử tranh chấp, Hoàng đế còn cân nhắc ứng cử viên, như vậy sau chuyện Thông Thiên Điện, chắc chắn Hoàng đế đã lựa chọn Thái tử trong lòng.

Nếu như mới đầu Hoàng đế chưa từng nghĩ tới để Thái tử kế thừa nghiệp vị, cho nên nâng đỡ Hán Vương, đương nhiên có dụng ý ngăn cản Thái tử, chắc chắn cũng có ý khảo nghiệm Hán Vương, cân nhắc Thái tử.

Dẫu sao ngoại trừ Thái tử, có thể lập Thái tử còn hai người Hán Vương và Tề Vương, sau khi Hoàng đế loại trừ Thái tử, khảo sát Tề Vương và Hán Vương ai mới là lựa chọn thích hợp nhất, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nếu như nói ban đầu Hoàng đế đã muốn để cho Tề Vương kế thừa đại nghiệp, như vậy nâng đỡ Hán Vương vẫn có thể nói thông được. Hoàng đế lo lắng Thái tử độc đại, cho nên đỡ Hán Vương ngăn cản Thái tử, mục đích là vì ngăn cản thế lực của Thái tử, chờ lúc Tề Vương thành thục, thời điểm Thái tử và Hán Vương lưỡng bại câu thương, đổi lập Tề Vương, Thái Tử và Hán Vương cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng sau sự kiện Thông Thiên Điện, Hoàng đế đã không cần phải cân nhắc nữa.

Hán Vương rời khỏi cuộc tranh giành Thái tử, có thể kế thừa đại thống chỉ có Thái tử và Tề Vương, nếu như Hoàng đế thật sự không muốn để Thái tử kế thừa đại thống, như vậy nâng đỡ Tề Vương, chuẩn bị phế trưởng lập ấu, đó là chuyện đương nhiên.

Nếu như Hoàng đế vẫn xác định Thái tử làm Thái tử, cũng không có ý truyền ngôi cho Tề Vương, như vậy căn bản không cần phải nâng đỡ Tề Vương đảng, dẫu sao đảng phái tranh giành chắc chắn tổn thương nền tảng lập quốc, nếu như xác định Thái tử, đương nhiên để cho người kế tục một hoàn cảnh bình hòa, dưới tình huống này nếu còn muốn đỡ Tề Vương chống đỡ Thái tử, về công bất lợi cho quốc gia, về tư lại phá hoại cực lớn đối với tình huynh đệ, trừ khi đầu óc Hoàng đế không bình thường, nếu không quyết không làm như vậy.

Thế nhưng tình huống hiện giờ, Hoàng đế đã giao quyền lực giám quốc cho Thái tử, như vậy tất cả an bài của lão lúc trước, cho dù đối với xã tắc hay đối với gia tộc của mình, đều là trăm hại mà không một lợi.

Bởi vậy Bùi Tích nghi hoặc, Sở Hoan suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, trong lòng cũng ngạc nhiên.

Chẳng lẽ Hoàng đế thật sự ăn nhiều tiên đan rồi, đầu óc đã từng cơ trí thông tuệ đã trở nên hồ đồ ngu xuẩn?

Bùi Tích nghĩ không ra, Sở Hoan cũng nghĩ không thông.

Sau khi yên lặng một hồi, Bùi Tích rốt cuộc nói:

- Nhị đệ, Hoàng đế bắc tuần, Thái tử giám quốc, mặc dù xảy ra ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn ảnh hưởng cực lớn đối với chúng ta, đệ cần phải sớm chuẩn bị.

Sở Hoan hỏi:

- Đại ca lo lắng sau khi Thái tử lên vị, sẽ xuống tay với ta?

- Đây là thứ nhất.

Bùi Tích nghiêm nghị nói:

- Cho dù bản thân đệ nghĩ thế nào, trong mắt THái tử, đệ là nhân vật quan trọng của Tề Vương đảng, Hoàng đế không chết, Thái tử cũng không dám tùy tiện ra tay với Tề Vương, nhưng nhân cơ hội này, chắc chắn hắn sẽ chén ép mạnh mẽ người trong Tề Vương đảng, có lẽ trong lòng Thái tử, đệ là nhân vật cực kỳ quan trọng của Tề Vương đảng, chắc chắn hắn sẽ lấy cớ, kéo đệ xuống khỏi vị trí Tổng đốc Tây Quan Đạo.

Sở Hoan nhíu mày, lập tức cười nhạt một tiếng nói:

- Nếu quả thực tới tình trạng kia rồi, ta cũng không còn gì để nói.

- Không lời nào để nói?

Bùi Tích nghiêm mặt nói:

- Nhị đệ tuyệt đối không nên có suy nghĩ này, mặc dù đệ ở Tây Quan Đạo không quá nửa năm, nhưng có thể có được hôm nay, thực sự không dễ dàng. Quan trọng hơn là, đệ cố gắng thực hành lệnh chia đều đất, có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với Tây Quan Đạo, đó là gốc rễ sinh tồn của mấy triệu dân chúng Tây Quan. Hiện giờ đúng là thời gian mấu chốt thi hành lệnh chia đều đất, lệnh chia đều đất thi hành khó khăn, cần có đệ tọa trấn mới có thể ngăn chặn, nếu như không có bảy họ Tây Quan chống đỡ, lệnh chia đều đất tuyệt đối không thể dễ dàng áp dụng ở Tây Quan như vậy... !

Sở Hoan khẽ vuốt cằm.

Lệnh chia đều đất thi hành ở Tây Quan, ngoại trừ tổn thương một bộ phận quan liêu, bị tổn hao nặng nhất chính là thân sĩ Tây Quan do bảy họ Tây Quan đứng đầu. Lúc mới bắt đầu kiểm kê đất đai, kỳ thực thân sĩ Tây Quan cũng hơi bất mãn, nếu không phải bảy họ Tây Quan vì đại cục mà chống đỡ Sở Hoan, đừng nói hiện giờ lệnh chia đều đất đã áp dụng xuống, sợ rằng ngay cả trình tự kiểm kê đất đai cũng không thể thi hành bình thường.

Bảy họ Tây Quan chống đỡ Sở Hoan, đương nhiên bởi vì lúc trước Sở Hoan từng có ân huệ đối với bảy họ Tây Quan, trong thời khắc quan trọng nhất, cũng bởi vì Sở Hoan thông qua con đường muối, khôi phục địa vị trung tâm thương nghiệp Tây Quan, điều này có bù đắp nhất định đối với bảy họ Tây Quan và rất nhiều thân sĩ, hơn nữa cũng bởi vì hôn sự của Lâm Lang, mặc dù chưa thành hôn, nhưng bảy họ Tây Quan đã coi Sở Hoan là người trong nhà.

- Bảy họ Tây Quan có thể ủng hộ đệ, nhưng không đại biểu họ sẽ ủng hộ Tổng đốc Tây Quan.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Đệ rời đi lúc này, chắc chắn lệnh chia đều đất sẽ sụp đổ, không cách nào thực hành, toàn bộ Tây Quan chắc chắn sẽ rối loạn. Nhị đệ không quan tâm vị trí Tổng đốc, nhưng chẳng lẽ đệ lại không để ý cuộc sống của mấy triệu dân chúng Tây Quan?