Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1169: Dã Thú




Sở Hoan kinh ngạc nói:

- Cửa đá không mở được thì mọi người đều bị vây chết ở đây sao?

Giọng nói già nua của Tân Quy Nguyên thản nhiên vang lên:

- Sau khi trải qua chín tháng sống trong khe núi này thì bên ngoài vẫn chưa bình yên trở lại, Phong Hàn Tiếu vẫn phái rất nhiều người đi tìm chúng ta... Lúc đó lương thực tồn trữ trong núi chỉ còn đủ ba tháng!

Lưu Ly cau mày nói:

- Mọi người sau đó bị nhốt trong này những hơn một năm, ba tháng lương thực đó làm sao đủ được!

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Các ngươi cũng biết, cái kinh khủng nhất không phải cái chết mà chính là đói khát.

Sở Hoan rất đồng cảm với hắn, người chưa từng chịu qua cảnh đói khát thì không thể hiểu nổi sự đáng sợ của nó, sự đáng sợ thậm chí còn kinh hoàng hơn cái chết rất nhiều.

Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra gì đó, cau mày quét mắt qua một lượt đống xương khắp nơi rồi nói:

- Chẳng lẽ những kẻ này đều vì lương thực mà giết lẫn nhau?

- Dù đã giảm đến mức chỉ đủ để kéo dài hơi tàn nhưng phần lương thực còn lại cũng chỉ duy trì được thêm năm tháng mà thôi.

Ánh mắt Tân Quy Nguyên rút lại:

- Ban đầu thì không ai ý thức được nguy cơ về mặt lương thực, lúc ấy mọi người chỉ thi nhau tìm cách mở cánh cửa đá kia ra, mãi đến khi sức cùng lực kiệt, xác định cánh cửa đó không thể mở ra được nữa mới vội vã tìm cách khác.

- Nếu ngươi đã là quốc tướng thì hẳn đã nghĩ đến vấn đề lương thực sớm.

Sở Hoan nhìn Tân Quy Nguyên nói.

Tân Quy Nguyên nói:

- Vì thế nên ngoài đại vương và vài người nữa, ta đã tìm mọi cách để khấu trừ bớt khẩu phần ăn của từng người. Đại vương muốn đồng cam cộng khổ với mọi người nên đã yêu cầu giảm khẩu phần ăn của mình đi, ông ấy vẫn luôn tin rằng chỉ cần mọi người tìm về phía dưới thì sẽ có thể tìm được đường ra.

Lưu Ly thở dài:

- Mọi người đã vất vả ở đây suốt một năm, nói cách khác, mấy trăm người đã tìm một cái lối ra trong một năm mà vẫn không ra.

Lòng Sở Hoan cũng trầm xuống. Nếu năm đó mấy trăm tướng sĩ Tây Xương quốc bỏ ra hơn một năm mà còn không tìm được đường ra thì chỉ bằng mình với Lưu Ly làm sao có thể tìm ra trong thời gian ngắn được.

Hơn nữa năm đó tướng sĩ Tây Lương ít nhiều gì cũng còn chút lương thực còn hai người mình bây giờ thì chẳng có gì ăn cả.

Có điều hắn cũng hiểu được nếu Tân Quy Nguyên có thể sống đến giờ thì đã chứng minh được rằng họ đã tìm ra được lối ra rồi, muốn rời khỏi khe núi này thì vị thần tướng áo đen trước mặt này chính là hi vọng cuối cùng.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Lương thực ngày càng vơi đi, các tướng sĩ cũng ngày càng trở nên nôn nóng, sĩ khí sa sút, cũng chỉ có thời điểm như thế mới khảo nghiệm được ai mới là người trung thành thực sự mà thôi.

Sở Hoan nói:

- Binh sĩ bất ngờ làm phản phải không.

- Đúng là một lũ ham sống sợ chết.

Tân Quy Nguyên lạnh lùng nói:

- Lúc ấy còn thừa không nhiều lương thực, tất cả đều cất vào trong thạch thất này, bọn họ đều ăn ngủ bên ngoài, Vân tướng quân cũng cùng ăn cùng ngủ với bọn binh sĩ. Vân tướng quân không hổ là một bậc trung can nghĩa đảm, lúc đó ông ấy biết lương thực chẳng còn nhiều nên đã chuẩn bị tinh thần xả thân vì nghĩa. Hơn hai trăm binh sĩ dưới trướng đều là thân vệ của ông ấy nhiều năm, trước giờ luôn trung thành nên Vân tướng quân rất tin tưởng, ông ấy nghĩ lúc mình xả thân vì nghĩa thì chúng binh sĩ dưới trướng cũng sẽ cam nguyện chết cùng.

Sở Hoan thở dài:

- Vân Đỉnh Thiên muốn tự tuyệt để nhường lương thực cho Tây Xương Vương sao? Hắn nghĩ binh sĩ dưới trướng cũng sẽ làm theo mình sao, một đời dũng tướng lại quên mất nhân tính con người là thế nào rồi.

- Cho nên hắn đã làm một chuyện sai lầm.

Tân Quy Nguyên cười khổ:

- Tuy khẩu phần ăn của mọi người chỉ còn đủ cho tối đa một tháng nhưng lúc đó bọn binh sĩ đều không biết việc này. Thế nhưng Vân Đỉnh Thiên lại thông báo cho mọi người mọi chuyện, sau đó còn cho thấy quyết tâm tự tận của mình, ý là để giành phần lương thực cho Tây Xương Vương.

Lưu Ly thở dài một tiếng, không lên tiếng.

- Cũng vì vậy mới xảy ra chuyện làm phản bất ngờ.

Tân Quy Nguyên nắm chặt nắm đấm:

- Những binh sĩ kia lập tức bị kích động, Vân Đỉnh Thiên muốn ước thúc mọi người nhưng đã không kịp nữa, bọn chúng vốn đã đói tới mờ mắt, giờ nghe nói lương thực sắp hết, phần còn lại đều ở trong thạch thất này, thế là dưới sự hô hào của vài tên, tất cả đều vứt hết liêm sỉ trung nghĩa sang một bên, nhao nhao xông vào trong thạch thất để cướp lương thực...

Tân Quy Nguyên nói đến đây, thân hình đã run lên nhè nhẹ, hiển nhiên ký ức của năm đó vẫn đang hiện lên trước mắt.

Sở Hoan tựa như đang nhìn thấy rõ cảnh tượng năm đó.

- Vân Đỉnh Thiên thật không ngờ đám súc sinh đó lại táng tận lương tâm tới như vậy.

Đôi mắt Tân Quy Nguyên lộ ra vẻ ác độc:

- Trong số hơn hai trăm người mà chỉ có mười mấy người được xem là trung nghĩa, cùng Vân Đỉnh Thiên ngăn cản bọn kia xông vào thạch thất. Có điều bọn kia đều đã như chó dại, Vân Đỉnh Thiên đứng ra ngăn cản liền bị chúng cắn xé tơi bời, Vân tướng quân cho dù dũng mãnh nhưng đối mặt với gần hai trăm người, lấy ít địch nhiều... Mười mấy tên thuộc hạ kia đều chết cả, hắn thì bị bức đến sát thạch thật, chúng ta đứng sau cánh cửa đều trông thấy rõ ràng, hắn một mình chống lại đám chó dại kia, trên người chi chít vết thương, giết được một tên thì hai tên xông lên, cả một con đường toàn là xác chết. Đại vương hạ lệnh mở cửa thạch thất cho Vân tướng quân vào nhưng Vân tướng quân bị bọn kia quấn lấy, không ngừng hét bảo bọn ta đóng kín cửa động, cuối cùng chúng ta không thể làm gì được nữa, chỉ có thể đóng chặt cửa động để bảo vệ đại vương!

Sở Hoan cau mày, cảnh tượng thê thảm năm đó như vụt qua trước mắt.

Hắn cũng không cách nào nhận định được ai đúng ai sai trong chuyện này. Có lẽ đúng như Tân Quy Nguyên nói, đám binh sĩ kia đã mất đi trung nghĩa, thế nhưng dưới tình huống đói khát như thế, đối mặt với sự đáng sợ kinh khủng như thế thì rất dễ mất đi lí trí, bọn họ chém giết trên sa trường chắc sẽ không nhíu mày lấy một cái, nhưng bị sự đói khát dày vò, chết dần chết mòn như thế thì chuyện gì cũng có thể làm ra được...

Lưu Ly lắng nghe hồi lâu, lúc này mới buồn bã nói:

- Cửa động bị đóng chặt thì bọn họ đều không vào được, Vân Đỉnh Thiên chết rồi, chỉ sợ cả đám hai trăm người kia cũng không sống được.

- Bọn chúng đáng chết.

Tân Quy Nguyên thản nhiên nói:

- Một đám phản tặc, chết rồi cũng không được siêu sinh.

Đôi môi Sở Hoan khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời.

Lưu Ly nói khẽ:

- Mặc dù thoáng cái đã bớt được hơn 200 miệng ăn nhưng trong này còn những hơn 10 người, lương thực còn lại vẫn không đủ.

- Cho dù đã bớt đi được 200 người nhưng lương thực còn lại vẫn chỉ đủ để duy trì khoảng 6, 7 tháng.

Tân Quy Nguyên chậm rãi nói:

- Lúc đầu thì mọi chuyện đều bình an vô sự, đợi đến một tháng sau bọn ta phái người ra ngoài mới phát hiện đám phản đồ đó vẫn chưa chết đói hết... Thậm chí vẫn còn đến mười mấy tên sống sờ sờ!

Sở Hoan và Lưu Ly nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức kỳ quặc. Cho dù khỏe mạnh đến đâu nhưng không có lương thực thì đừng nói một tháng, sợ là sáu, bảy ngày đã chết rồi.

Chỉ trong nháy mắt, trong mắt Sở Hoan và Lưu Ly đều hiện lên vẻ kinh hãi, bởi vì bọn họ đều đang nghĩ tới một điều khiến cho bản thân giật nảy mình.

Tân Quy Nguyên cũng đã lên tiếng, giọng nói cực kỳ cổ quái:

- Xem ra các ngươi đã nghĩ ra rồi, đúng là quả báo, cuối cùng thì chúng đã biến thành súc sinh chân chính rồi!

- Nếu quả đúng là vậy thì bọn chúng sống được lâu như vậy cũng phải.

Sở Hoan thở dài.

Hơn hai trăm xác chết, đủ để duy trì trong thời gian rất dài.

Tân Quy Nguyên nói tiếp:

- Đại vương biết được chuyện này thì đương nhiên sẽ không để nó tiếp diễn nữa. Vì thế vào lúc trời tối, bọn ta mò ra khỏi động rồi giết sạch đám phản đồ kia trong lúc chúng đang ngủ, sau đó dưới sự phân phó của đại vương mới cho một mồi lửa đốt sạch những thi thể bên ngoài.

Sở Hoan lúc này mới hiểu được tại sao bên ngoài thạch thất đều không nhìn thấy xương khô, chỉ còn một bộ xương của Vân Đỉnh Thiên là vẫn còn ở đây, thì ra thi thể những kẻ khác đều đã bị thiêu ra tro rồi.

Trong lòng hắn tràn đầy sự nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng hỏi:

- Nếu đã đốt thi thể của bọn họ thì sao vẫn để thi thể của Vân Đỉnh Thiên ngoài động?

- Đó là do đại vương phân phó.

Tân Quy Nguyên nói:

- Vân Đỉnh Thiên là trung thần số một, đại vương hạ chỉ, nếu một ngày kia đại vương băng hà thì muốn chôn cùng với Vân tướng quân trong Phật quật... Nếu chúng ta phải bị vây chết trong này thì cho dù trăm năm, ngàn năm sau có người đến đây phát hiện ra thì cũng muốn cho người đời biết đến một vị dũng sĩ trung nghĩa đã từng thủ vệ bên ngoài.

- Cuối cùng thì Tây Xương Vương cũng không thể ra ngoài.

Sở Hoan nói:

- Những người trong thạch thất này chắc cũng vì đồ ăn mà giết lẫn nhau.

- Nhân tính chung quy lại thì có thiện cũng có ác, bọn họ luôn cho rằng chết đi một người thì bớt được một miệng ăn, lương thực còn lại sẽ duy trì thêm được một thời gian, bản thân cũng sống lâu thêm được chút.

Tân Quy Nguyên trầm giọng nói:

- Lúc ấy đi cùng đại vương đến đây phần lớn là các văn thần, ngoài Vân Đỉnh Thiên đang ở bên ngoài ra thì còn có mấy danh tướng nữa vốn là hộ vệ bên cạnh thánh thượng. Cuối cùng thì chính chúng lại thông đồng với nhau muốn tàn sát hết các văn thần!

Sở Hoan cau mày nói:

- Tân quốc tướng cũng là một văn thần phải không.

- Cho nên thiếu chút nữa ta cũng không tránh khỏi.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Bọn chúng cắn xé nhau tựa như dã thú, đồng liêu khi xưa nay chỉ vì miếng ăn mà không niệm tình chút nào. Các văn thần tuy không biết võ công nhưng dầu sao cũng đều có vũ khí trong người, hơn nữa người đông thế mạnh, thế là đám văn thần võ tướng chém giết lẫn nhau. Lúc ấy đại vương đã yếu lắm rồi, Dược Ông vẫn miệt mài điều trị cho đại vương trong tiểu thạch thất, chính ta đã bảo Dược Ông đóng cửa tiểu thạch thất lại. Đến khi trận chém giết kết thúc, khắp nơi đều là thi thể, máu tươi loang lổ, ta vốn tưởng rằng mình đã chết nhưng khi tỉnh lại mới biết, Dược Ông đã cứu cái mạng này của ta.

- Cuối cùng chỉ còn lại ông và Dược Ông sao?

Sở Hoan nhíu mày hỏi.

Đôi mắt Tân Quy Nguyên hiện lên vẻ oán độc, cười lạnh nói:

- Nếu vậy thì thôi đi, thế nhưng còn có thêm hai kẻ nữa... Chính hai kẻ đó mới là phản đồ chân chính.

Sở Hoan khẽ giật mình, hắn vốn tưởng chuyện này đã dừng lại ở đây rồi, nhưng nghe Tân Quy Nguyên nói vậy chắc về sau còn có chuyện khác xảy ra. Hắn nhìn sang Lưu Ly thấy nàng cũng đầy vẻ nghi hoặc đang chăm chú nhìn thần tướng hắc y.