Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 116: Chặt đứt một cánh tay




Hoàng Chí Tiếu nhảy lên lấy hết sức chém mạnh xuống, nhìn thấy Sở Hoan cũng dũng mãnh bổ tới, trong lòng giật mình kinh hãi.

Hoàng Chí Tiếu là người đã trải qua hàng trăm trận chiến, vì năng lực và công lao nên được La Thế Lương từng bước đề bạt. Gã chinh chiến đã nhiều, đối thủ giao đấu dĩ nhiên cũng không ít, về đao pháp cũng có phần hiểu biết. Tốc độ, lực đạo và cả tư thế xuất đao của Sở Hoan đều khiến Hoàng Chí Tiếu trong nháy mắt nhận ra Sở Hoan cũng là một cao thủ, không khỏi cực kỳ kinh ngạc.

Gã hôm nay so đao, đơn giản là cảm thấy cầm chắc thắng lợi, chưa bao giờ nghĩ Sở Hoan có thể có bất cứ uy hiếp nào với mình.

Cũng chính vì vô cùng tự tin vào đao pháp của mình, cho nên gã mới khinh thường Sở Hoan ra mặt, thậm chí đưa ra hạn định là 30 chiêu, mục đích chính là gây huyên náo một hồi mua vui mà thôi.

Nhưng khi Sở Hoan vừa nhảy lên vừa vung đao, Hoàng Chí Tiếu đã phát hiện, đừng nói là 30 chiêu, chỉ sợ qua 100 chiêu cũng không chắc có thể đánh bại được Sở Hoan.

Hoàng Chí Tiếu đã hiểu hôm nay gã đã quá mức khinh địch.

Hai người huy đao chém xuống, đều không hề lưu tình, trước khi so đao đã nói qua, đao kiếm vô tình, nếu có tổn thương cũng không được làm to chuyện. Cho nên hai người trong lòng đều hiểu, nếu đối phương tìm được cơ hội, tuyệt đối sẽ không kiêng dè.

Sở Hoan xuất đao uy mãnh không phải quá sức tưởng tượng nhưng khí thế tràn đầy, ánh đao liên tục thay đổi, dường như sinh tử đang ở trên một đường thẳng, khí thế dũng mãnh của Sở Hoan khiến cho Hoàng Chí Tiếu trong lòng phát run.

Gã nhìn không ra chiêu thức của Sở Hoan, nhưng Sở Hoan thì hhiểu đao thế của gã.

Vị Nha tướng trước mắt này, đao thế hung mãnh, dường như thật sự muốn liều mạng với mình. Đó là thế lấy công làm chính, mà thế công rất thịnh, tất nhiên thủ sẽ sơ hở. Hoàng Chí Tiếu vài lần nhìn thấy Sở Hoan lộ ra sơ hở, nhưng nói cũng kỳ quái, sơ hở có vẻ rất lớn, cảm thấy một kích sẽ đâm trúng, tuy nhiên Hoàng Chí Tiếu lại thấy rằng, nếu mình xuất đao công kích vào sơ hở của đối thủ, thì hắn chỉ cần nháy mắt sẽ biến hóa chiêu thức, chính mình không có khả năng đả thương đến Sở Hoan nhưng Sở Hoan hoàn toàn có thể đả thương đến mình.

Cho nên Sở Hoan mặc dù để lộ sơ hở, nhưng Hoàng Chí Tiếu không dám công kích vào sơ hở đó. Cả nhà gã đều ở Vân Sơn phủ, một nhà già trẻ trông cả vào gã, gã không dám liều mạng.

Gã không dám liều mạng, trong lòng do dự mà Sở Hoan đao phong sắc bén, nếu tính khí thế, thì hắn rõ ràng đang chiếm thượng phong.

Dưới mái hiên, đại đa số mọi người chỉ thấy hai cái bóng chớp động khắp nơi, người tới ta đi, ánh đao lóe ra, hàn quang từng trận, cũng không nhìn ra ai đang chiếm thượng phong. Nhưng La Thế Lương và Vệ Thiên Thanh đều là quân nhân nên dĩ nhiên có thể thấy rất rõ là Sở Hoan đang thắng thế. Vệ Thiên Thanh nhẹ nhàng thở ra. La Thế Lương thì sắc mặt bắt đầu âm trầm xuống, vô cùng khó coi.

Hoàng Chí Tiếu liên tục phải chống đỡ đao của Sở Hoan uy dũng chém xuống, gã tất nhiên không muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương, chỉ có điều vừa rồi sĩ khí hừng hực, đã biến sang do dự, chiêu thức bắt đầu loạn.

Nếu là võ công cách xa, Hoàng Chí Tiếu lòng do dự, trong chiêu thức xuất hiện tỳ vết đối thủ cũng không dễ phát hiện. Nhưng Sở Hoan đao pháp không hề thua kém, ánh mắt cũng nhạy bén, trong giây lát đã phát hiện Hoàng Chí Tiếu để lộ sườn, không chút do dự chém tới, đâm thẳng vào bên sườn của Hoàng Chí Tiếu.

Hoàng Chí Tiếu đang ở không trung giật bắn mình nhìn thấy Sở Hoan đao pháp không theo khuôn mẫu nào, đao theo thế kiếm, đem đao pháp hùng hậu chuyển thành kiếm thuật linh động, nên kinh hãi xoay mình lại, chỉ có điều gã biến chiêu mặc dù nhanh nhưng vẫn bị Sở Hoan đâm trúng vạt áo, khối giáp trụ bên sườn bay khỏi người.

La Thế Lương và nhóm tùy tùng hộ vệ hiểu về đao pháp đều giật mình hoảng sợ, không thể tưởng được Sở Hoan chỉ cần 10 chiêu đã có thể đâm thủng giáp trụ của Hoàng Chí Tiếu.

Điều này đối với Hoàng Chí Tiếu mà nói là đã thua một bước.

Cho dù là người không hiểu đao pháp, nhưng nhìn giáp trụ của Hoàng Chí Tiếu bị đánh bay, cũng biết ai đang chiếm thượng phong. Lâm Lang vẫn đang nhắm chặt mắt không dám nhìn. Tô bá đứng bên cạnh thấy tình huống đó, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, tiểu thư xem kìa….

Sở Hoan lúc này thân mình gập lại, Hoàng Chí Tiếu sau khi tránh thoát một đao của hắn, hắn vẫn như cũ bám theo không rời. Hoàng Chí Tiếu sau khi rơi xuống đất liền phát hiện ánh đao loang loáng trước mặt, quát lớn một tiếng, chân quét ngang mặt đất, bông tuyết tung lên trắng xóa, đá thẳng vào Sở Hoan.

Sở Hoan nhảy bổ vào trong đám bông tuyết.

Bông tuyết cuồn cuộn, mọi người chỉ thấy hai cái bóng bị tuyết bao phủ, không thấy chiêu thức động tác, chỉ nghe tiếng binh khí va vào nhau, lửa bắn khắp nơi, song đao mãnh liệt va vào nhau.

Lâm Lang đặt tay lên ngực, hai mắt nhắm lại, căng thẳng vô cùng.

Lục Thế Huân đứng bên cạnh, thấy thái độ của Lâm Lang như vậy, trong lòng tức giận, lạnh lùng nhìn đống tuyết rơi như sương, chỉ trông Hoàng Chí Tiếu thắng, thậm chí còn hy vọng Hoàng Chí Tiếu một đao giết chết Sở Hoan.

Sở Hoan và Hoàng Chí Tiếu đánh nhau kịch liệt trong tuyết. Hoàng Chí Tiếu khí lực đã suy. Gã xưa nay ra tay tàn nhẫn, nhưng hôm nay Sở Hoan vừa xuất đao đã dọa người, một bộ thái độ toàn lực tấn công, điều này khiến cho Hoàng Chí Tiếu chột dạ, ra tay do dự. Mà Sở Hoan căn bản không cho gã có cơ hội nghỉ ngơi, liên tục chém ra hơn mười đao, đao phong hung hãn gấp bội, làm cho Hoàng Chí Tiếu liên tục phải ngăn cản, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có sức trả đòn.

Sở Hoan mỗi đao đánh ra, tác dụng vô cùng lớn, Hoàng Chí Tiếu trong lòng biết, nếu cứ tiếp tục, mình sẽ không cần so đao pháp, cũng đã bị Sở Hoan ăn sống nuốt tươi. Sở Hoan dường như cũng không phải dốc hết lực, giống như sóng biển, liên miên không dứt, vô cùng vô tận, hết đao này đến đao khác, cả tốc độ lẫn lực đạo khiến Hoàng Chí Tiếu trong lòng vạn phần kinh hãi, liên tục lui về phía sau, khổ sở không chịu nổi.

Sở Hoan mỗi đao bổ xuống, Hoàng Chí Tiếu phải mất rất nhiều sức ngăn cản, trong tình huống đối kháng cao như thế này, rất nhanh chóng bị tiêu hao sinh lực, dưới sự mệt mỏi, gã thậm chí chỉ muốn buông đao nhận thua, nhưng cũng biết trận đấu này rất quan trọng, nếu mình buông đao, không nói sẽ bị La Thế Lương nghiêm trị mà điểm mấu chốt chính là, lấy đao pháp hung hãn hiện nay của Sở Hoan, nói không chừng đao còn chưa kịp rơi xuống đất, đầu đã bị hắn chém bay.

Bên trong sương tuyết, mọi người nhìn thấy hoa cả mắt, chợt nghe một tiếng hét vang lên thảm thiết, Lâm Lang hoa dung thất sắc, thân hình run rẩy, không kìm nổi tiến lên phía trước hai bước, chợt thấy từ bên trong máu bắn ra tung tóe, rồi có một vật gì đó bay vọt ra.

Dưới ngọn đèn dầu, mọi người nhìn thấy rõ ràng, rơi trên mặt đất rõ ràng là một cánh tay. Cánh tay này không ngờ còn nắm chặt đao.

Lâm Lang che miệng lại, mắt tái mét kinh hãi, đám đại thương cũng đều lùi về phía sau, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Tuyết tản đi, Sở Hoan đứng lặng, tay nắm chặt đao, Hoàng Chí Tiếu sắc mặt tái nhợt, hiện ra vẻ thống khổ, cơ thể vặn vẹo co giật, tay trái gã bịt lên vết thương trên đầu vai phải đang tràn máu tươi, cánh tay phải, đã bị Sở Hoan chém đứt.

Giờ khắc này, ai thắng ai bại đã rõ.

Sở Hoan nâng tay cầm đao lên, ôm quyền nói:

- Chấp nhận đi!

La Thế Lương sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, vung mạnh tay lên, lớn tiếng quát:

- Người đâu, bắt Sở Hoan lại!

Mấy tên Vệ Sở quân hộ vệ đã xông lên định bắt Sở Hoan. Kiều Minh Đường lạnh lùng nói:

- Dừng tay!

Vệ Thiên Thanh cũng vung tay lên. Cấm Vệ quân hộ vệ xông lên, hai bên đồng thời rút đao ra, địch ý mười phần.

La Thế Lương sắc mặt âm u lạnh lẽo, hỏi:

- Tổng đốc đại nhân có ý gì?

Kiều Minh Đường chậm rãi nắm chặt áo khoác, thản nhiên hỏi lại :

- Bản quan cũng muốn biết La đại nhân đang định làm gì?

- Sở Hoan phạm thương, chém đứt cánh tay Hoàng Thiên hộ, phải trị tội!

La Thế Lương nhìn thấy Sở Hoan đánh bại Hoàng Chí Tiếu, giận không thể nén, thậm chí muốn một đao chém chết hắn.

Sở Hoan thắng trận này, khiến La Thế Lương cực kỳ mất mặt. Hơn nữa, đáng giận nhất chính là Hoàng Thiên hộ vốn là thủ hạ tâm phúc, là một tướng lãnh quan trọng, hôm nay bị Sở Hoan phế bỏ, chẳng khác nào chém mất cánh tay đắc lực của La Thế Lương.

Đáng sợ hơn, khi gã mất đi một mãnh tướng, thì Kiều Minh Đường lại có thêm một thủ hạ đắc lực, hai bên tình huống trái nghịch nhau, khiến gã giận quên cả khôn.

Lâm Lang lúc này chỉ muốn đi lên xem Sở Hoan có bị thương hay không? Nhưng đang đứng trước mặt đông người, nàng cũng sợ bị hiểu nhầm, nên chỉ dám đứng xa xa nhìn hắn.

Kiều Minh Đường bìn thản:

- La đại nhân hình như quên, trước đó Vệ Thống chế nói không được đả thương cơ thể, nhưng La đại nhân lại không đồng ý, muốn bọn họ so đao không kiêng kỵ gì cả. Hiện giờ Sở Hoan lỡ tay chém đứt cánh tay của Hoàng Thiên hộ, ngài lại muốn trị tội. Bản quan muốn hỏi, nếu là Hoàng Thiên hộ chém đứt cánh tay của Sở Hoan, ngài sẽ làm thế nào?

La Thế Lương vừa rồi cũng là giận quá. Gã thật sự không thể ngờ Hoàng Chí Tiếu lại bại dưới tay một tiểu bối vô danh như vậy. Kiều Minh Đường hỏi khó, gã cứng họng không biết trả lời thế nào.

Kiều Minh Đường cười nhẹ:

- La đại nhân, Hoàng Thiên hộ khảo giáo Sở Hoan, không ngờ Sở Hoan thắng. Hiện giờ xem ra, Cấm Vệ quân có một Nha tướng như Sở Hoan, thật là phúc lớn của triều đình. Sẽ không còn ai dám nói bản quan dùng người không khách quan nữa chứ?

Y vỗ chòm râu, nói tiếp:

- La đại nhân muốn nghe Tô Đại đông gia xướng khúc, xem ra hôm nay không được rồi, bản quan nghe nói, trong phủ La đại nhân có dưỡng ca cơ, nên hồi phủ nghe mới đúng.

La Thế Lương vốn định mượn cơ hội đả kích Kiều Minh Đường, ai biết lại thành ra nông nỗi này, trong lòng thật sự uất nghẹn, không còn cách nào khác, hừ lạnh một tiếng, phất tay nói:

- Chúng ta đi!

Lục Thế Huân bước lên một bước, nói:

- La đại nhân, tiệc rượu còn chưa kết thúc, ngài…

Gã còn chưa nói hết, La Thế Lương dùng ánh mắt rét lạnh liếc gã một cái, Lục Thế Huân liền ngậm miệng lại.

La Thế Lương đang định rời khỏi, Kiều Minh Đường đã lại lên tiếng:

- La đại nhân, chậm đã.

La Thế Lương dừng chân, quay đầu lại hỏi:

- Tổng đốc đại nhân còn gì chỉ giáo?

- Bản quan và La đại nhân là đồng liêu, có chuyện cũng nên nhắc nhở La đại nhân.

Kiều Minh Đường chậm rãi nói.

La Thế Lương nói:

- Ồ, Tổng đốc đại nhân muốn nói gì?

- La đại nhân trước đó có nói, bản quan dùng Sở Hoan là không khách quan.

Kiều Minh Đường cười:

- Nhưng hôm nay một Nha tướng nho nhỏ dưới trướng bản quan lại có thể đánh bạn Thiên hộ dưới trướng La đại nhân, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ có người sẽ nói La đại nhân dùng người không khách quan!

La Thế Lương hừ lạnh một tiếng.

Kiều Minh Đường vuốt râu, thản nhiên:

- Hoàng Chí Tiếu ngay một Nha tướng cũng không đánh lại, bản quan thật hoài nghi hắn có tư cách đảm nhận chức trách trong Vệ Sở quân hay không? Hoàng Chí Tiếu là người La đại nhân hết sức tin tưởng, chỉ có điều… bản quan đúng là không thể tưởng lại bại trận nhanh đến thế. Bản quan thì không sao, nhưng nếu trong kinh có người biết, không thiếu được có người cho rằng La đại nhân dùng người không khách quan. Một kẻ vô năng như thế lại có thể đảm nhận chức trách Thiên hộ Vệ Sở quân phủ Vân Sơn. Có người sẽ tưởng rằng Vệ Sở quân Tây Sơn đạo của ta toàn một lũ giá áo túi cơm, thanh danh La đại nhân chỉ sợ là có tổn hại.

La Thế Lương hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, liếc Hoàng Chí Tiếu đau đớn đứng đó, lạnh lùng nói:

- Tổng đốc đại nhân nói phải, là mạt tướng dùng người không tinh. Cũng may có Tổng đốc đại nhân nhắc nhờ, còn kịp sửa sai.

Gã trầm giọng quát:

- Bắt đầu từ hôm nay, miễn chức Thiên hộ của Hoàng Chí Tiếu, đuổi khỏi Vệ Sở quân, từ nay về sau, không còn là người của Vệ Sở quân. Việc này bản tướng sẽ phái người trình tấu chương lên triều đình.

Gã nhìn Kiều Minh Đường, hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, xử trí như thế, ngài có vừa lòng không?

Kiều Minh Đương lại cười:

- La đại nhân làm việc công minh, bản quan đã được an ủi.

La Thế Lương không nói thêm lời nào, bước đi, một đám tùy tùng vội đuổi theo, không ai để ý đến Hoàng Chí Tiếu đã bị chặt đứt một cánh tay.

Hoàng Chí Tiếu ngẩng đầu nhìn màn trời tối mịt, buồn bã cười, bịt đầu vai vẫn đang tiếp tục chảy máu, nhấc bước chân lên, nặng nề rời khỏi Tô phủ, gã một mình một bóng cô đơn thê lương.

Bị chặt đứt một cánh tay, chẳng khác nào thành phế nhân, La Thế Lương lại ném gã như ném một thứ rác rưởi, không cho gã cơ hội nói nửa câu, có thể nói là tuyệt tình đến tận xương tủy. Hoàng Chí Tiếu chẳng những thân thể bị thương nặng mà trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

Đợi cho Hoàng Chí Tiếu khuất bóng, Lưu lão thái gia lúc này mới khí định thần nhàn đi ra, chắp tay cười nói với Kiều Minh Đường:

- Đại nhân, lão hủ tuổi cao sức yếu, xin cáo từ trước.

Kiều Minh Đường mỉm cười:

- Trời đông giá rét, lão thái gia đi đường cẩn thận.

Chờ Lưu lão thái gia rời khỏi, y hướng Sở Hoan cười vui vẻ:

- Sở Nha tướng, ngươi được lắm, công trạng hôm nay, tất cả mọi người đều thấy. Ngươi có thể đánh hạ Hoàng Chí Tiếu, võ công không tầm thường, bắt đầu từ hôm nay, bản quan thăng cho ngươi làm Cấm Vệ quân Vệ tướng.

Lục Thế Lương gần như muốn té xỉu. Các đại thương thì chắp tay nói lấy lòng:

- Chúc mừng Sở Vệ tướng, chúc mừng Sở Vệ tướng.

Sở Hoan ngơ ngác, Nha tướng mới nhận, rất nhanh lại đã làm Vệ tướng, thật sự nhanh như tên bắn. Tuy nhiên hắn cũng hiểu, hôm nay mình đã giúp Kiều Minh Đường nở mày nở mặt, hơn nữa, thể hiện công phu cao cường, Kiều Minh Đường tất nhiên phải cực lực lôi kéo.

Nếu tướng sĩ Cấm Vệ quân mà biết, không ít người phải hộc máu, có người 8-10 năm cũng chưa chắc đã tăng được một bậc. Sở Hoan chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, từ một thảo dân đã liên tục thăng quan, trở thành Cấm Vệ quân Vệ tướng.

Vệ Thiên Thanh tiến lên cười nói:

- Sở huynh đệ, chúc mừng đệ. Ta đã nói rồi, đi theo đại nhân, đại nhân tuyệt sẽ không bạc đãi đệ.

Sở Hoan trả đao lại cho Vệ Thiên Thanh, cười nói:

- Đa tạ Vệ thống chế.

Rồi lại hướng sang Kiều Minh Đường chắp tay thi lễ:

- Tạ ơn Tổng đốc đại nhân!

Bên trong viện, đám người hầu Tô phủ đều há hốc mồm, ai ngờ tới, một sư phụ hộ viện nho nhỏ ở Tô phủ lại là tướng lãnh Cấm Vệ quân.

Lâm Lang thái độ cũng rất lạ, không biết nên buồn hay vui.

Mọi người đang chuẩn bị quay về đại sảnh, chợt nghe từ trước viện có động tĩnh, lập tức thấy một gã người hầu chạy tới bẩm:

- Tiểu thư, đã xảy ra chuyện…