Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1149: Ban Công




Hành dinh Sóc Tuyền.

Tất cả Châu Phủ Đại Tần đều thiết lập hành dinh, nói theo cách thông tục, chính là dịch trạm dùng để tiếp đón quan viên nơi khác, với tư cách hành dinh phủ thành Tây Quan, mặc dù quy mô không tú lệ ưu mỹ như hành dinh Vân Sơn, nhưng cũng có vài phần khí phái.

Đình đài lầu các, nước chảy cầu nhỏ, hành lang gấp khúc, một mảnh yên tĩnh.

Mặc dù người Tây Lương đã từng chiếm cứ thành Sóc Tuyền, nhưng coi như đã hạ thủ lưu tình đối với hành dinh Sóc Tuyền, không hề phóng hỏa đốt cháy. Sau khi người Tây Lương lui lại, quan phủ tu chỉnh đơn giản hành dinh Sóc Tuyền một lần, chẳng qua Tây Bắc rồi loạn, cũng không có quan viên nào tới nơi này, cho nên trước khi Lưu Ly phu nhân tới ở, hành dinh vẫn trống không.

Lúc Sở Hoan tới hành dinh, vừa mới qua buổi trưa.

Đi vào hành dinh, biết được Lưu Ly không hề ở đó, mà ở trong một lầu gác phía nam hành dinh. Sở Hoan đi tới lầu gác này, tuy nói hành dinh cách phủ Tổng đốc không xa, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hoan tới hành dinh, trông thấy lầu gác kia, biết rõ đó là lầu gác cao nhất bên trong hành dinh, là nơi thích hợp ngắm phong cảnh nhất.

Hành dinh cũng đã từng tốn công phu, hòn non bộ vườn hoa chằng chịt, lầu gác nơi này ở giữa đám cây xanh um tùm, trước ban công lại có một ao sen, hoa sen trong ao đua nở, một mảnh xanh biếc, khiến người ta hết sức thích thú, một mùi thơm mát thổi tới, thật khiến người ta vui vẻ thoải mái. Sở Hoan cũng hơi kinh ngạc, phong cảnh hành dinh này dường như còn xinh đẹp hơn phủ Tổng đốc của hắn rất nhiều, không thể tưởng được trong thành Sóc Tuyền này còn có một nơi đẹp như vậy.

Ban công cung khuyết, tạo hình xinh đẹp, một chiếc đài cao nổi bật từ dưới lầu có thể trông thấy, đài cao kia có rào chắn màu trắng, Sở Hoan nhẹ bước lên lầu, còn chưa tới đài, chợt nghe phía đài cao truyền tới giọng nói:

- Ánh mặt trời quá độc, ánh mặt trời nơi này không thể sánh với quan nội, phơi nắng quá dài có thể làm hỏng làn da… !

Giọng nói êm tai, đúng là giọng của Lưu Ly phu nhân.

Sở Hoan khẽ đi tới, liền thấy đài cao che một chiếc rèm màu vàng nhạt, chiếc rèm kia mềm như liễu rủ, trong gió mát, hơi hơi lay động, tràn đầy cảm xúc cung đình uyển chuyển.

Lúc này lại thấy Lưu Ly phu nhân đang nằm phơi nắng trên một mặt ghế, ánh mặt trời xuyên qua rèm lụa mỏng kia, trở nên dịu dàng, toàn bộ đài cao đều bao phủ một màu vàng nhạt xinh đẹp, cảnh vật trước mắt diễm lệ như thế, giai nhân trên mặt ghế càng động lòng người, tóc dài đen nhánh, da thịt trắng nõn, trên lớp son phấn màu hồng hiện ra ánh sáng lộng lẫy của phấn trân châu, váy áo màu xanh nhạt, giống như một bức họa cổ kính được vẽ tỉ mỉ, dường như trên giấy, lại dường như trong giấc mộng.

Váy áo của Lưu Ly phu nhân vừa mềm lại nhẹ, nằm ngửa trên mặt ghế, dáng người lộ ra, bộ ngực mềm mại đẫy đà phập phồng hai bên, cực kỳ sống động, đường cong lưng áo cũng hết sức lưu loát, bởi vì váy áo rủ xuống phía dưới, hai chiếc chân thon dài cũng lộ ra, hoàn mỹ không gì sánh được.

Trông thấy bộ ngực cực kỳ đẫy đà của Lưu Ly phu nhân, trong đầu Sở Hoan lập tức lại nghĩ tới lần ở Tô phủ, lúc ấy trời đưa đất đẩy làm sao, bắt nhầm ngực mỹ nhân, lúc này thậm chí vẫn có thể nhớ lại độ mềm mại và tính co dãn của bộ ngực, loại cảm giác này thực sự quá đẹp, rất khó để người ta quên mất.

Dường như nghe được tiếng bước chân vang lên, Lưu Ly phu nhân hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng rỡ nhìn Sở Hoan chậm rãi đến gần, khuôn mặt tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh kia hơi nổi lên nụ cười khiến cho vạn vật cảm động, Sở Hoan không dám nhìn mặt nàng, cũng không phải bởi vì nhớ tới mạo phạm đêm đó, mà vì Lưu Ly phu nhân đẹp, tạo cảm giác áp lực cho người khác.

Có lẽ chỉ cần ngũ quan tinh mỹ là có thể xưng mỹ nhân, nhưng mỗi một loại phối hợp sẽ hình thành cho người khác một cảm giác đặc biệt, nhưng trong tất cả các cảm giác, ngũ quan và móc khóa của khuôn mặt Lưu Ly phu nhân hiển nhiên thực sự đạt tới cực hạn của xinh đẹp.

Bình thường nữ nhân xuất thân quan gia, đặc biệt nữ nhân thông minh như Lưu Ly phu nhân, đều sẽ có một loại cảm giác thấy rõ thế sự, mà cảm giác như vậy luôn không tránh được mang theo hương vị phong trần, đây là quan hệ tới lịch duyệt, lịch duyệt của bản thân chính là nhuộm dần hồng trần.

Chẳng qua Lưu Ly phu nhân rất đặc biệt, nàng không có chút khí chất khói lửa phong trần nào, nàng giống như tiên tử được chạm trổ tinh mỹ, hoặc là nói, nàng vốn là tiên tử, trong sáng tinh khiết, xuất trần thoát tục.

- Phu nhân thích phơi nắng, đây là thói quen tốt.

Sở Hoan trông thấy cảnh tượng duyên dáng giống như bức tranh cuộn này, cảm thấy tim đập nhanh hơn, vội vàng lên tiếng đè nhịp tim của mình:

- Chỉ tiếc quan ngoại rất khó có được ánh mặt trời dịu dàng kia.

Lưu Ly phu nhân hơi ngồi dậy, không mạo muội chút nào, mỗi một động tác đều xinh đẹp khác thường, bộ ngực đẫy đà vốn phập phồng hai bên, lúc ngồi dậy lại dựng lên thẳng tắp, nàng mỉm cười nói:

- Hôm nay Sở Công phó thực sự rảnh rỗi, sao có thời gian tới nơi này? Biết rõ ngài đánh thắng trận lớn, vốn nên đi chúc mừng ngài, chỉ là sợ quấy rầy thời gian của ngài, cho nên cũng không dám mạo muội đi thăm.

Ánh mắt nàng như nước, yên tĩnh.

Sở Hoan cười đáp:

- Phu nhân khách khí rồi, nàng cũng biết, ta văn võ đều kém, được Thánh thượng ưu ái, cho nên mới ở lại chỗ này làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày... !

Lưu Ly phu nhân cười cười dịu dàng, giống như gió xuân:

- Ví dụ này của Sở đại nhân dường như không thỏa đáng, đường làm quan của ngài mở rộng, nói gì cũng sẽ không đi làm hòa thượng.

Nàng giơ tay lên, chỉ chiếc ghế bên cạnh nói:

- Vốn ngài là chủ nhân, hôm nay Lưu Ly đảo khách thành chủ, mượn hoa hiến Phật mời Công phó đại nhân ngồi một chút.

Sở Hoan đi tới, khóe mắt thoáng nhìn Quỷ Đao Điền Hầu đứng trên đài, mặc dù hắn không nhìn thẳng Điền Hầu, cũng đã cảm nhận được hàn ý sắc bén trong ánh mắt Điền Hầu.

Sở Hoan chẳng quan tâm.

Điền Hầu vẫn luôn có thành kiến với mình, Sở Hoan biết rõ trong lòng, chẳng qua không biết rốt cuộc vì sao trong đầu vị Quỷ Đao Thống lĩnh này lại tràn ngập địch ý với mình như vậy.

Sở Hoan ngồi xuống, một trận gió mát thổi qua, mang theo không khí tươi mát trong rừng cây, đồng thời cũng mang theo một hương thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu. Sở Hoan đã quen mùi này, đây là mùi thơm đặc biệt trên người Lưu Ly phu nhân, không nồng, lại khiến người ta ngửi thấy rất thoải mái.

Lúc này hắn ngồi đối diện Lưu Ly phu nhân, có thể trông thấy rõ khuôn mặt tuyệt mỹ kia, Lưu Ly phu nhân là người không thích trang điểm đậm, nhưng lại giỏi về trang điểm, hơi lưu ý một chút là có thể thấy được hoa văn tinh xảo vẽ trên móng tay nàng, màu sắc cũng khác biệt, lông mày tinh tế kia hiển nhiên cũng đã trải qua sửa chữa tỉ mỉ, nhưng khẳng định không dùng tới bút vẽ lông mày, màu sắc trên môi cũng không đậm, nhìn xem rất trơn bóng, còn da thịt, có lẽ khắp thiên hạ này cũng chỉ có Lưu Ly phu nhân có tư cách không cần trang điểm thêm, bởi vì da thịt nàng trắng nõn, không cần trang điểm.

Chỉ cần thoáng trang điểm, hoặc nói không cần phải trang điểm, nàng đã có thể xinh đẹp thoát tục như vậy. Mái tóc mềm đen nhánh, môi hồng phớt, răng trắng muốt, da thịt như tuyết, là một người phụ nữ xinh đẹp, tinh khiết, cao quý, dường như nàng đại biểu mặt xinh đẹp của thế gian.

Nàng chính là một bài thơ.

Thậm chí Sở Hoan có một loại ảo giác, cùng Lưu Ly phu nhân ngồi trên lầu gác này, bản thân mình dường như cũng là một bộ phận của bức tranh, ưu mỹ điềm tĩnh, tràn đầy ấm áp.

Chỉ là thứ tốt đẹp, luôn khó tránh được lâu dài, Sở Hoan chưa dung nhập vào không khí duy mỹ này, bên người đã vang lên giọng nói lạnh như băng của Điền Hầu:

- Xem ra mặc dù Sở đại nhân quan lớn lộc hậu, lại quên quy tắc rồi!

Sở Hoan cũng không quay đầu lại, chỉ cười nhạt nói:

- Cớ sao Điền Thống lĩnh nói ra lời ấy?

- Nơi này là chỗ ở của phu nhân, ngài không trải qua thông báo, liền tự tiện đi vào nơi này, chẳng lẽ không phải bất kính đối với phu nhân?

Điền Hầu ở sau lưng lạnh lùng nói.

Thậm chí Sở Hoan cảm giác được một luồng hơi lạnh quanh quẩn sau lưng.

Sở Hoan thở dài:

- Thật ra bản Đốc rất muốn hỏi Điền Thống lĩnh, Điện hạ sai ngài hộ vệ phu nhân, không biết ngài hộ vệ thế nào vậy? Trên đường bản Đốc tới đây, mặc dù thỉnh thoảng trông thấy hộ vệ, nhưng lại không một người tới hỏi? Còn ngài nữa Điền Thống lĩnh, lúc bản Đốc lên lầu, rất công khai, ngài lại không phát giác chút nào, tùy ý bản Đốc đi tới bên người phu nhân, nếu như hôm nay không phải bản Đốc, mà là một thích khách, hiện giờ ngài đã rất thất trách rồi.

Điền Hầu nhíu mày, cười lạnh nói:

- Nếu như là thích khách, lúc này máu tươi đã đổ!

- Nếu như bản Đốc là thích khách?

Sở Hoan lập tức hỏi ngược lại:

- Nếu như bản Đốc là thích khách, hiện giờ chẳng phải phu nhân rất nguy hiểm?

Điền Hầu khẽ giật mình.

- Điền Thống lĩnh, ngài đã theo Thái tử điện hạ nhiều năm, thân là một hộ vệ, vẫn phải cảnh giác một chút thì tốt.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- An nguy của phu nhân vô cùng quan trọng, không thể có chút qua loa, ngài cũng không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào, chẳng lẽ bởi vì thân phận của bản Đốc, ngài liền đề phòng sơ suất, chuyện này... là không đúng.

Hắn mỉm cười nhìn về phía Lưu Ly phu nhân, hỏi:

- Phu nhân, nàng cảm thấy ta nói có đạo lý hay không?

Trong mắt Điền Hầu xẹt qua hàn mang, nhìn chằm chằm phía sau Sở Hoan, cười lạnh hỏi:

- Chẳng lẽ người là thích khách?

- Ta có phải thích khách hay không, là một chuyện, ngài cảnh giác hay không, là chuyện khác.

Sở Hoan lắc đầu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:

- Phu nhân, xem ra Điền Thống lĩnh hộ vệ không chu toàn, bên ta lại có mấy người hữu dụng, nếu phu nhân cảm thấy không an toàn, ta đại khái có thể điều những người này tới đây tăng cường phòng vệ.

Điền Hầu nắm chặt hai tay.

Sở Hoan đã luyện Long Tượng Kinh, sớm đã xưa đâu bằng nay, bước chân của hắn nhẹ nhàng như mây, lúc lên lầu lại đặc biệt thả nhẹ bước chân, mặc dù Điền Hầu đao pháp xuất chúng, hơn nữa vô cùng cảnh giác, lúc Sở Hoan lên lầu, không ngờ thực sự không cảm giác được Sở Hoan xuất thiện, mãi đến khi Sở Hoan ra cửa lầu, lúc này Điền Hầu mới phát giác có người đi tới, chẳng qua thấy được Sở Hoan, đương nhiên không cảm thấy cần phải đề phòng.

Sở Hoan nói một phen, đây rõ ràng là Điền Hầu hộ vệ không chu toàn, đối với Điền Hầu mà nói, quả thực là sỉ nhục cực lớn.

Gã cắn chặt hàm răng, Lưu Ly phu nhân đã khẽ cười nói:

- Điền Thống lĩnh hộ vệ rất đắc lực, Công phó đại nhân không cần phí tâm, có hắn bên cạnh ta, ta rất an toàn.

Điền Hầu nghe vậy, trong mắt lộ vẻ dị sắc, lại thêm một tia cảm kích.

- Hôm nay Công phó đại nhân sẽ không phải tới đây phơi nắng chứ.

Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly nhìn quanh:

- Lại không biết hôm nay Công phó đại nhân tới đây, có gì chỉ giáo?

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Phu nhân chê cười rồi, nào dám chỉ giáo cái gì, chẳng qua thực sự có một chuyện muốn tìm phu nhân.

- Ồ?

Lưu Ly thấy váy của mình hơi lộ ra, một bàn tay trắng như ngọc hơi giật váy che lại đôi chân thon dài, động tác ưu nhã thùy mị động lòng người:

- Không biết Công phó đại nhân nói là chuyện gì?

Sở Hoan đáp:

- Việc này lại không tiện để người khác biết rõ, phu nhân, không biết có thể cho mọi người lui hay không?

Trên đài lúc này chỉ có ba người, ngoại trừ Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân, cũng chỉ có Điền Hầu, ý của Sở Hoan rõ ràng là để Điền Hầu lui xuống.

Điền Hầu sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Điền mỗ phải luôn luôn hộ vệ phu nhân… !

Không chờ gã nói xong, Sở Hoan đã thản nhiên nói:

- Hiện giờ bản Đốc bảo ngài lùi ra, có chuyện lớn muốn thương lượng với phu nhân, ngài còn muốn lưu lại sao? Ngài muốn nghe được gì?

Điền Hầu cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, Lưu Ly lại mỉm cười, hòa nhã nói với Điền Hầu:

- Điền Thống lĩnh, ta hơi khát nước, ngài sai người đi làm chén canh bách hoa...

Điền Hầu muốn nói lại thôi, do dự một chút, cuối cùng hung hăng trừng mặt nhìn Sở Hoan một cái, không thể làm gì đành lui xuống.

Chờ Điền Hầu lui ra, Lưu Ly phu nhân mới than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:

- Công phó, Điền Hầu tính tình cổ quái, ngài không nên so đo với hắn, xưa nay ngài lòng dạ rộng lớn, có một số việc không nên để ở trong lòng.

Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, tiếp theo cầm một cái bao bên người, đặt lên bàn nhỏ.

- Công phó đây là ý gì?

Lưu Ly nhìn bao nhỏ trên bàn, hơi kỳ quái:

- Đây là lễ vật muốn tặng ta sao? Chẳng lẽ hôm nay ngài muốn tới bồi tội?

Sở Hoan khẽ giật mình, hỏi ngược:

- Bồi tội? Ồ, ta đã đắc tội phu nhân khi nào?

Đôi má Lưu Ly ửng đỏ, quay đầu đi, nhìn ra ngoài đài cao, khẽ nói:

- Không... không có gì... !

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng xem ra thần sắc mang theo vài phần ngượng ngùng.

Lúc này Sở Hoan đã hiểu được, Lưu Ly phu nhân nói bồi tội, nhất định là chỉ việc bắt nhầm ngực mỹ nhân ở Tô phủ, lập tức cũng hơi xấu hổ, nhưng trong lòng nghĩ tới: "Mình không quên chuyện kia, hóa ra nàng cũng không quên!"

Trong lòng hắn sinh ra một cảm giác cực kỳ lạ lùng, dường như hơi kích thích.