Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1146: Thím




Tiếu Tĩnh sanh cười lạnh:

- Theo như lời ngươi nói, đây chính là danh sách vật tư?

Tiếu Hằng gật đầu:

- Đúng vậy. Cũng chỉ có làm vậy, Tây Quan mới có thể tin tưởng vào thành ý của chúng ta.

- Nói tới nói lui, vẫn là các ngươi đang chuẩn bị thể hiện sự yếu thế trước Tây Quan.

Tiếu Tĩnh Sanh bất mãn.

- Đây không phải là yếu thế, mà là một sách lược.

Tiếu Hoán Chương tức giận:

- Uổng phí mấy năm ngươi sống lâu hơn Tiếu Hằng. Kiến thức vẫn còn không bằng nó.

Lão vuốt vuốt râu:

- Đưa vật tư cho Tây Quan, có thể khiến cho Tây Quan không còn địch ý với chúng ta, quan trọng hơn, có những thứ này, đại khái Sở Hoan có thể nghỉ ngơi lấy sức, dùng những thứ này đối phó với Chu Lăng Nhạc...

- Vậy phụ thân đã bao giờ nghĩ, nếu quả thực đưa tới cho Tây Quan những vật này, cho dù Tây Quan không có địch ý với chúng ta, nhưng đương nhiên Chu Lăng Nhạc sẽ bất mãn với chúng ta.

- Vốn lão vẫn xem chúng ta là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt.

Tiếu Hoán Chương cười lạnh:

- Ngược lại, nếu chúng ta đưa vật tư cho Sở Hoan, Chu Lăng Nhạc nên hiểu, nếu quả thực Bắc Sơn liên thủ với Tây Quan, lòng muông dạ thú của Chu Lăng Nhạc chưa chắc đã có thể thực hiện được. Lão muốn đánh vỡ cục diện tây bắc, đương nhiên sẽ phải lôi kéo lấy một. Loạn hai châu Kim Hạ, Sở Hoan và lão đã như nước với lửa, không thể có khả năng liên thủ. Cho nên lão cũng chỉ có thể tới lôi kéo chúng ta... Đến lúc đó, cho dù chúng ta có đưa ra một vài điều kiện, chưa chắc lão đã đáp ứng.

Tiếu Hằng cực lực chủ trương liên thủ với Tây Quan, ngược lại cũng không có được tầm mắt quá xa, càng không phải vì có hảo cảm gì với Sở Hoan, chỉ là y đã khổ tâm tới Tây Quan, thật vất vả mới có được danh sách này, nếu như có thể liên thủ với Tây Quan, thì danh sách này rất quan trọng, cũng càng làm nổi bật công lao của y. Một khi song phương trở mặt, thì tất cả những việc y làm cũng là kiếm củi ba năm đốt một giờ, chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

- Thúc phụ, chúng ta có dựa theo danh sách đưa đồ cho bọn họ không?

Tiếu Hoán Chương do dự một lát mới nói:

- Vấn đề lương thực cũng không lớn, một chút vũ khí kia cũng không phải không thể, nhưng ngựa thì cũng không thể nghe theo ý của bọn họ...

Tiếu Hằng gật đầu:

- Cháu cũng nghĩ vậy. Một ngàn con ngựa, số lượng ấy quá lớn, cho dù chúng ta muốn cũng không thể đáp ứng.

- Có thể đưa lên năm trăm con đã là giới hạn của chúng ta rồi.

Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:

- Còn những thứ khác, ngươi cứ chuẩn bị trước đi, do ngươi phụ trách, còn ngựa thì cứ để cho ta suy nghĩ một lát.

Tựa như hơi mệt mỏi, lão giơ tay lên nói:

- Các ngươi đi xuống trước đi.

Tiếu Tĩnh Sanh và Tiếu Hằng cùng đứng dậy, thi lễ rồi mới lui ra.

Ra tới cửa, Tiếu Tĩnh Sanh và Tiếu Hằng một trước một sau đi quanh trong hành lang gấp khúc. Chỉ một lát sau, Tiếu Tĩnh Sanh đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, thái độ có phần hơi bất thiện.

Ngược lại, Tiếu Hằng vẫn bình tĩnh tự tin, đi vòng lên phía trước, cười nói:

- Đại huynh có gì cần dặn dò không?

- Tiếu Hằng, ngươi được phụ thân yêu sủng, trước mặt phụ thân, lão tử không xen vào, nhưng nếu ngươi muốn hãm Tiếu gia ta vào khốn cảnh, lão tử sẽ không tha cho ngươi.

Tiếu Hằng cười khổ:

- Vì sao đại huynh lại nói vậy? Huynh là con cháu Tiếu gia, ta cũng là con cháu Tiếu gia, sao ta có thể dồn Tiếu gia vào khốn cảnh?

- Ngươi biết rõ, đối địch với Chu Lăng Nhạc, sớm muộn gì cũng khiến cho Tiếu gia ta sa vào tình thế nguy hiểm. – Tiếu Tĩnh Sanh siết nắm tay – Nếu không phải ngươi đánh trống reo hò trước mặt phụ thân, chưa chắc phụ thân đã đối địch với Chu Lăng Nhạc.

Tiếu Hằng lắc đầu:

- Đại huynh nói vậy sai rồi. Đại huynh vẫn còn chưa nhìn ra, thiên hạ ngày nay đã sắp đại loạn, triều đình đã không còn khả năng nhúng tay vào sự vụ tây bắc, mà ba đường tây bắc sớm muộn gì cũng giống như mười tám nước tranh hùng hồi đó, tranh giành nhau tới ngươi chết ta sống. Chu Lăng Nhạc dã tâm bừng bừng, ý đồ của lão, người khác có thể không biết, nhưng chẳng lẽ đại huynh không biết? Vậy thì, kẻ sắp độc bá tây bắc, vô luận là Tây Quan hay Bắc Sơn chúng ta đều là mục tiêu của lão.

Tiếu Tĩnh Sanh nổi giận:

- Đương nhiên lão tử biết. Chính vì biết rõ điều này nên mới cần coi chừng, cẩn thận. Dưới trướng Chu Lăng Nhạc binh hùng tướng mạnh, lương ruộng sung túc, nếu chúng ta đối địch với lão, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa.

- Không đối địch thì sao? Có phải đại huynh cảm thấy, nếu lấy lòng Chu Lăng Nhạc lão sẽ đối đãi tốt với chúng ta?

- Vì sao không thể? Lão muốn làm vua tây bắc, chúng ta cứ để lão làm. Với thực lực trong tay lão, sớm muộn gì tây bắc cũng là đồ trong tay lão. Chúng ta cứ giữ gìn mối quan hệ với lão, cho dù ngày khác có xảy ra biến cố cũng không đến nỗi kết cục toàn tộc bị tru di.

Tiếu Hằng thở dài:

- Đại huynh hà tất phải đề cao người khác hạ thấp uy phong của mình? Cái ghế Tây Bắc Vương rơi trúng nhà nào còn chưa biết, thúc phụ nhìn xa, cơ trí khôn khéo, sao lại không thể đảm đương vị trí ghế Tây Bắc Vương?

Tiếu Tĩnh Sanh cười lạnh:

- Chính vì ngươi đánh trống reo hò, phụ thân mới có ý nghĩ đó. Binh mã trong tay chúng ta không thể so sánh với Chu Lăng Nhạc, hơn nữa, khả năng chiến đấu càng không thể đánh đồng với quân nhân Thiên Sơn...

Y còn chưa dứt lời, Tiếu Hằng đã lên tiếng:

- Chính vì vậy chúng ta mới gây xích mích cho Tây Quan và Thiên Sơn tranh chấp, để cho Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc thủy hỏa bất dung, mới có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu.

Tiếu Tĩnh Sanh nhìn Tiếu Hằng từ trên xuống dưới dò xét, thản nhiên nói:

- Tiếu Hằng, ngươi đừng có quên thân phận của mình. Ngươi phải hiểu, Tiếu gia Bắc Sơn cũng không phải ngươi.

- Điều này Tiếu Hằng rất rõ ràng. Nhưng ta đã là người của Tiếu gia, sẽ suy nghĩ vì tiền đồ của Tiếu gia. Đại huynh, sau thúc phụ, Bắc Sơn này sẽ là của ngươi. Nếu một ngày thúc phụ trở thành Tây Bắc Vương, thì ngươi chính là người thừa kế. Tất cả những gì Tiếu Hằng làm cũng chỉ vì thúc phụ, cũng là vì đại huynh...!

Tiếu Tĩnh Sanh cũng không vì vậy mà kích động, thản nhiên nói:

- Đa tạ hảo ý của ngươi, chỉ tiếc là lão tử không thèm. Chỉ sợ đến lúc đó còn chưa làm được Tiêu Bắc Vương, cái đầu này của lão tử đã bị ngươi giật xuống...!

Hung tợn trừng mắt nhìn Tiếu Hằng, Tiếu Tĩnh Sanh bỏ lại một câu, nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo bóng lưng y, trong mắt Tiếu Hằng hiện lên vẻ oán độc, chợt nghe có tiếng người bên cạnh:

- Hằng Nhi, đừng có chấp nhặt với nó. Tính nó đã như vậy rồi, có mấy lời không lọt tai, con đừng có để bụng.

Tiếu Hằng quay đầu lại, chợt thấy một vị phu nhân thành thục đẫy đà đi tới, xiêm y hoa lệ, cho dù đã qua tuổi ba mươi nhưng vẫn hết sức xinh đẹp, da trắng nõn nà, vóc dáng đẫy đà, giữa hai chân mày có một nốt ruồi nhỏ đỏ thẫm, khiến cho bộ dáng thùy mị xinh đẹp thành thục của nàng lại càng thêm vũ mị xinh đẹp.

- Thím!

Tiếu Hằng vội vàng hành lễ.

Tiếu phu nhân nhẹ nhàng cười cười, phong độ thư thái yểu điệu, ôn nhu nói:

- Người trong nhà, không cần khách khí như vậy. Những lời các con nói thím đều nghe thấy. Con là vì nghĩ cho tiền đồ của Tiếu gia thôi, sớm muộn gì Tĩnh Sanh cũng sẽ hiểu.

Tiếu Hằng thở dài:

- Hy vọng là vậy. Thím, thực ra...tất cả những gì con làm vốn cũng không phải là vì mình, hôm nay đã rơi vào loạn thế như vậy, nếu không thể vươn lên từ nghịch cảnh, rất có khả năng sẽ chết trong thuận cảnh.

Tiếu phu nhân khẽ lắc vòng eo, một làn gió thơm thoảng qua, bà ta cười quyến rũ:

- Lão gia hiểu sự vất vả của ngươi là được rồi. Ngươi vừa từ Sóc Tuyền về, một đường vất vả, sớm về nghỉ ngơi đi.

- Đa tạ thím quan tâm.

Tiếu Hằng cong người cung kính, sắc mặt vô cùng cảm kích.

- Ai, con cũng nên lấy vợ rồi.

Tiếu phu nhân khẽ thở dài:

- Có một nữ nhân chăm sóc vẫn luôn tốt hơn. Nếu con có lòng, sau này thím sẽ tìm cho con một cô nương thích hợp...

- Thím, con...!

Tiếu Hằng ngẩng dầu nhìn Tiếu phu nhân, cổ họng giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu cười khổ:

- Đa tạ thím quan tâm, việc này thực ra cũng không gấp. Có một số chuyện đã là thiên duyên định trước, có lẽ đến lúc cũng sẽ đâu vào đấy.

Đôi mắt Tiếu phu nhân khẽ lưu chuyển, “Ơ” một tiếng, khẽ cười nói:

- Nghe ý của con, có phải đã có người trong lòng không? Tới đây, nói cho thím, đến cùng là cô nương nhà nào có thể khiến cho Hằng Nhi coi trọng?

Tiếu Hằng đỏ mặt khẽ đáp:

- Thím, cái này...

Tiếu phu nhân ghé sát lại, hai mắt mở to, bộ dạng thùy mỵ động lòng người:

- Ơ, sao mặt lại đỏ lên thế này? A..., Hằng Nhi rất thích cô nương kia phải không? Nói thím nghe, đến tột cùng là cô nương nhà nào? Nếu phù hợp, thím sẽ đi tìm nói chuyện với thúc phụ, để cho người làm chủ cho con. Thúc phụ con trông vậy thôi nhưng vẫn một lòng lo nghĩ về hôn sự của con. Tuổi con cũng không còn nhỏ, cũng không thể trì hoãn được nữa.

- Thím nói đùa.

Tiếu Hằng nhìn đôi tròng mắt lóng lánh của Tiếu phu nhân, khẽ nói:

- Mặc dù con thích nàng, nhưng không biết ý nàng thế nào... Con đã quyết định, cả đời này, nếu không phải nàng sẽ không cưới.

- Hả?

Tiếu phu nhân khẽ cười:

- Nàng cũng biết tâm ý của con?

Y khẽ thở dài:

- Con vẫn chưa dám ngỏ lời với nàng.

- Tại sao?

Tiếu phu nhân trợn tròn hai mắt dạy bảo:

- Hằng Nhi, nếu thực sự thích nàng, nhưng lại không nói, vì sao biết con gái người ta không thích mình?

- Thím nói đúng lắm. Con sẽ tìm cơ hội nói với nàng...

Tiếu phu nhân vũ mị cười:

- Vậy được rồi. Chuyện này cũng không thể để cho con gái người ta chủ động. Con là nam nhân, nên phải do con nói trước... Đúng rồi, con còn chưa nói với thím, là cô nương nhà nào vậy?

Tiếu Hằng ghé sát vào tai bà ta, khẽ đáp:

- Thím không cần vội, cuối cùng rồi thím cũng sẽ biết thôi.

- A, vẫn trêu chọc thím nữa.

Bà ta cười khanh khách, khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực sữa lay động phấp phới:

- Được rồi, thím không ép con. Đúng rồi, Hằng Nhi, con có biết Bồ Tát miếu nào linh nhất Bắc Sơn ta không?

Tiếu Hằng khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Thím muốn bái Phật?

- Ai...

Tiếu phu nhân kín đáo thở dài:

- Gần đây, trong lòng ta vẫn không yên, vẫn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra...

Đôi mày xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu lên, khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp thuần thục hơi lo âu:

- Muốn tới một căn chùa miếu linh nghiệm, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ lão gia và người nhà được yên ổn thái bình...!

Tiếu Hằng nghĩ một chút mới nói:

- Tòa chùa miếu lớn nhất Bắc Sơn ta chính là Thanh Châu Cổ Thủy Tự, chỉ là đường không gần, cả đi và về cũng phải bảy tám ngày. Nhưng lại rất linh nghiệm, Bồ Tát Cổ Thủy Tự vô cùng linh nghiệm...!

Tiếu phu nhân “A” một tiếng, cười nói:

- Vậy là tốt rồi, không ngại đường xa, chỉ cần linh nghiệm là tốt rồi.

- Nếu thím muốn đi bái Phật, cháu trai sẽ đi thu xếp một chút. Cổ Thủy Tự rất nhiều khách hành hương, nối liền không dứt, hơn nữa, Thanh Châu có nhiều giặc cỏ, đương nhiên cần phải cẩn thận đề phòng. Nếu thím muốn đi, trước hết con phải phái người qua đó chuẩn bị một chút, tránh cho tới đó người tốt thì ít kẻ xấu thì nhiều, không an tâm bái Phật được.

Tiếu phu nhân suy nghĩ một chút, hơi nhíu mày, cười nói:

- Như vậy cũng tốt. Ta sẽ nói với thúc phụ con trước, chờ qua lần này sẽ tới Cổ Thủy Tự bái Phật cầu an.

Bà ta nhu hòa cười cười:

- Đến lúc đó, lại cần con vất vả rồi.

Ánh mắt Tiếu Hằng hơi sáng lên:

- Thím khách khí rồi, cháu có thể làm một vài chuyện cho thím, vui mừng còn không kịp, nói gì đến vất vả.