Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1137: Lòng Người Khó Đoán




Giọng Sở Hoan lại vang lên, hình như có chút lo lắng, hỏi:

- Nếu chúng ta thật sự đánh Bắc Sơn, Chu Lăng Nhạc bên kia sẽ có động tĩnh gì hay không?

- Sở đốc lo Chu Lăng Nhạc thừa dịp chúng ta đánh Bắc Sơn, xuất binh công đánh phía sau chúng ta?

Có người lập tức hỏi.

Giọng Sở Hoan nói:

- Đúng vậy, Chu Lăng Nhạc dã tâm bừng bừng, còn xảo trá hơn Tiếu Hoán Chương, nếu chúng ta đem trọng binh đi đánh Tiếu Hoán Chương, chỉ sợ Chu Lăng Nhạc từ phía sau đánh qua, đến lúc đó chúng ta hai mặt thọ địch, với thực lực của chúng ta bây giờ, sợ sẽ phải kiệt sức.

Giọng thô lỗ nói:

- Sở đốc, thuộc hạ của Hàn Anh ở Hạ Châu cũng có mấy ngàn binh mã, nếu hắn đánh Hạ Châu, Hàn Anh cứ thủ thành không ra, sẽ có thể chịu đựng được đến khi chúng ta chiếm xong Thanh Châu. Nếu hắn trực tiếp đánh Sóc Tuyền, chúng ta đã chừa lại binh mã, đủ để thủ thành, lúc đó viện binh hai châu Kim Hạ cũng có thể về cứu, so binh lực, trong ba đạo Tây Bắc, binh lực của chúng ta là hùng mạnh nhất.

- Sở đốc, theo ty chức thấy, Chu Lăng Nhạc tất nhiên sẽ thừa cơ mà đánh, nhưng chưa chắc là đánh chúng ta, rất có thể sẽ đánh Tiếu Hoán Chương đấy.

Giọng trong trẻo kia chậm rãi nói.

Tiếu Hằng nghe vậy, tim gan giật thót.

Sở Hoan "ah" một tiếng, lập tức hỏi:

- Chỉ giáo cho?

- Nghe nói Chu Lăng Nhạc là người rất sáng suốt, hắn chắc chắn biết rõ, cho dù chúng ta xuất binh Bắc Sơn, cũng nhất định sẽ chừa lại binh mã đề phòng Thiên Sơn thừa cơ hội.

Giọng kia chậm rãi nói:

- So ra, nếu Tiếu Hoán Chương bị chúng ta công kích, tất nhiên sẽ phải điều động tất cả binh mã mới ngăn chặn được. Như vậy, Chu Lăng Nhạc thừa dịp đánh Tiếu Hoán Chương, so với đánh Tây Quan chúng ta dễ dàng hơn nhiều.

- Đúng vậy, nghe nói Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương cũng minh tranh ám đấu, chúng ta đánh Bắc Sơn, Chu Lăng Nhạc rất có khả năng sẽ bất ngờ công kích phía tây, hắc hắc, đến lúc đó, Tiếu Hoán Chương hai mặt đều là địch, chỉ có chạy đằng trời.

Trong phòng yên lặng một chút, tim của Tiếu Hằng nhảy dồn dập, sau một lát, rốt cuộc nghe được Sở Hoan nói:

- Ý của các ngươi là muốn đánh Bắc Sơn?

Mấy người bên cạnh lập tức luôn miệng nói:

- Xin Sở đốc định đoạt!

Sở Hoan thở dài, nói:

- Thật ra so với Tiếu Hoán Chương, bản đốc càng chán ghét Chu Lăng Nhạc, nếu quả thật muốn đánh, bản đốc còn muốn phân cao thấp với Chu Lăng Nhạc một phen... Chỉ là, đáng hận Tiếu Hoán Chương lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, cơn giận này không trả, chỉ sợ trong lòng tướng sĩ cũng không phục.

- Đúng vậy, Sở đốc, cơn giận này tất nhiên phải phát ra ngoài.

Có người lớn tiếng nói:

- Cho dù thật sự để Chu Lăng Nhạc chiếm lợi ích lớn, chúng ta cũng phải toàn lực đánh cho Tiếu Hoán Chương tàn phế sụp đổ!

Sở Hoan suy nghĩ một chút, hỏi:

- Các ngươi cảm thấy lần này Tiếu Hằng đến đây có chuyện gì?

- Sở đốc, Tiếu Hoán Chương thấy chúng ta thắng trận, trong lòng nhất định sợ hãi rồi.

Có người cười nói:

- E rằng hắn cũng đang sợ chúng ta trả thù, nên phái người tới, chẳng qua muốn giải thích một phen, bất quá dù Tiếu Hằng kia có nói gì, cũng chỉ biện hộ, không đáng tin cậy.

Sở Hoan thở dài:

- Thật ra, từ đầu bản đốc đã chuẩn bị liên thủ với Tiếu Hoán Chương đối phó Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc mấy lần muốn đẩy bản đốc vào chỗ chết, bản đốc hận hắn thấu xương. Trước khi Tiếu Hoán Chương tập trung binh ở biên giới, bản đốc thậm chí còn nghĩ thà để cho Tiếu Hoán Chương chiếm lợi ích lớn, cũng muốn ép chết Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc trấn giữ Thiên Sơn, căn cơ vững chắc, thực lực cũng rất hùng hậu, chỉ dựa vào Tây Quan chúng ta, muốn đối phó hắn thì rất tốn sức. Lúc đầu bản đốc còn tính để Tiếu Hoán Chương bên kia góp tiền tài, chúng ta góp binh mã, tất nhiên sẽ không phải sợ Chu Lăng Nhạc nữa, chỉ là bản đốc không ngờ, Tiếu Hoán Chương quá nóng vội, lại muốn liên thủ với Chu Lăng Nhạc đối phó chúng ta... !

Tiếu Hằng nghe vậy, tức khắc nheo mắt lại, như đang suy nghĩ gì.

- Sở đốc, sự việc quan trọng, xin ngài quyết định.

Giọng thô lỗ nói:

- Hiện giờ Hiên Viên tướng quân đang ở ngay Giáp Châu, có cần âm thầm điều động binh mã không, xin Sở đốc ra lệnh.

Sở Hoan nói:

- Binh đao chinh chiến là việc lớn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Như vậy đi, hôm nay Tiếu Hằng muốn gặp bản đốc, bản đốc trước tiên nghe thử xem hắn nói gì, nếu như bản đốc cảm thấy không ổn, sẽ lợi dụng Tiếu Hằng khiến cho Tiếu Hoán Chương buông lỏng, khi đó chúng ta chỉnh quân chuẩn bị xuất chinh, lại gửi mật hàm cho Hiên Viên Thắng Tài, nói hắn phái người giả trang thành quân Bắc Sơn tập kích thôn trang, đến khi chúng ta phát động công kích, cũng đã có lý do.

- Đã như vậy, bọn ty chức ở đây chờ tin của Sở đốc.

Có người lập tức nói:

- Sở đốc gặp Tiếu Hằng xong, đưa ra quyết định, bọn ty chức cũng có thể lập tức đi chuẩn bị.

Sở Hoan nói:

- Như vậy cũng tốt, các ngươi chờ ở đây đi, bây giờ bản đốc liền đi gặp Tiếu Hằng.

Tiếu Hằng nghe Sở Hoan muốn ra ngoài, không do dự nữa, hóp lưng lại như mèo, quan sát bốn phía không thấy người, lặng lẽ chạy đến chân tường, nhanh nhẹn leo tường mà ra, theo đường cũ về sảnh lúc trước, cũng may người trong phủ tổng đốc khá ít, trên đường đi cũng không gặp phải người nào.

Hắn vừa mới ngồi xuống, đã nghe tiếng chân bên ngoài, biết tám chín phần mười là Sở Hoan đến, lập tức hít sâu một hơi, để bản thân trấn tĩnh lại, quả nhiên thấy một người xuất hiện trước cửa, đúng là Sở Hoan đang mặc thường phục, Tiếu Hằng đứng dậy, tỏ ra cung kính khác thường, sải mấy bước đi qua, vái một vái thật sâu:

- Tiếu Hằng bái kiến Sở đốc!

- Là Tiếu công tử à!

Sở Hoan kéo tay Tiếu Hằng, tỏ ra vô cùng nhiệt tình, cười nói:

- Đợi lâu, đợi lâu rồi, mời ngồi, xin mời ngồi!

Giống như thấy người bạn lâu năm không gặp vậy.

Tiếu Hằng ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì hồn bay phách lạc, thầm nghĩ Sở Hoan nhiệt tình như vậy, chẳng hề làm bộ làm phách gì, nhất định là muốn ra vẻ thân mật, muốn làm mình lơ là, rồi lợi dụng mình đi mê hoặc Tiếu Hoán Chương, cũng may mình gan dạ sáng suốt hơn người, nghe lén được chuyện bọn họ nói hôm nay, bây giờ cũng coi như biết người biết ta, biết phải làm sao ứng đối.

- Tiếu Hằng được lệnh thúc phụ, đến bái kiến Sở đốc, mạo muội quấy rầy, xin Sở đốc thứ lỗi!

Tiếu Hằng đợi Sở Hoan ngồi xuống, bản thân cũng không dám ngồi xuống ngay, mà chắp tay, khách khí, cung kính khác thường.

Sở Hoan lại cười nói:

- Ngồi xuống nói chuyện. Tiếu công tử, chúng ta đều là người của triều đình, người trong nhà, cũng không cần khách sáo. Ngược lại bản đốc có chút việc công, phải thương lượng với thủ hạ quan viên về phương pháp thực hiện lệnh phân chia ruộng đất, chuyện quá phức tạp, cho nên để Tiếu công tử đợi lâu, ngươi cũng đừng trách bản đốc tiếp đón không chu toàn nha.

Nói xong, cười ha ha lên.

Tiếu Hằng chỉ cảm thấy tiếng cười sang sảng kia của Sở Hoan thật là âm hiểm, trong lòng cười lạnh, cái gì lệnh phân chia ruộng đất, ngươi và đám thuộc hạ thương nghị muốn đánh Bắc Sơn, còn tưởng ta không biết sao? Ngoài mặt tất nhiên không dám thể hiện ra, mỉm cười nói:

- Sở đốc công vụ bề bộn, một ngày trăm việc, xin phải giữ gìn sức khỏe. Lệnh phân chia ruộng đất, thúc phụ cũng có nghe nói qua, khen ngợi Sở đốc tạo phúc cho dân, công lớn nghìn năm, thúc phụ còn nói, đợi lo xong mấy chuyện bận rộn, sẽ tự mình đến thăm Sở đốc, tìm hiểu lệnh phân chia ruộng đất một chút, cũng chuẩn bị thi hành ở Bắc Sơn, tạo phúc cho dân.

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Thật ra lệnh phân chia ruộng đất chưa chắc thích hợp dùng ở Bắc Sơn. Bởi vì, sau chiến tranh, hầu hết đồng ruộng ở Tây Quan đều bị bỏ hoang, có rất nhiều ruộng hoang vô chủ, nên mới có thể thu về tay quan phủ, sau đó chia đều lại cho dân chúng, để cho bọn họ có đất trồng trọt. Bắc Sơn chưa từng trải qua chiến hỏa, ruộng đồng có thể giữ nguyên, ruộng quan cũng không nhiều, cho dù đem ruộng quan phân chia ra hết, cũng không thỏa mãn được nhu cầu của dân chúng Bắc Sơn. Bất quá, nếu Tiếu đốc muốn chỉnh đốn lại đất đai ở Bắc Sơn, gia tăng thuế má, chi bằng cứ cho kiểm kê ruộng đất, kiểm tra ruộng đất trong tay mấy nhà thân sĩ quyền thế, đảm bảo so với trong danh sách đăng ký phải nhiều hơn gấp mấy lần, chỉ vì trốn thuế nên khi báo lên mới giảm bớt số lượng mà thôi!

Tiếu Hằng cảm thán nói:

- Sở đốc một câu bừng tỉnh người trong mộng, đây đúng là biện pháp tốt, sau khi Tiếu Hằng trở lại Bắc Sơn, nhất định sẽ báo cáo với thúc phụ, thúc phụ cũng nhất định sẽ cảm tạ Sở đốc chỉ điểm.

- Đều là người trong nhà, không nên khách sáo, nếu không xem các người là người trong nhà, bản đốc cũng sẽ không nói ra mấy câu này, bị người khác nghe được, lại nói bản đốc nhúng tay vào chuyện ở Bắc Sơn, ha ha ha... !

Sở Hoan cởi mở cười to, Tiếu Hằng nghe hắn nói "người trong nhà" đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Sở Hoan cười xong, rốt cuộc hỏi:

- Đúng rồi, Tiếu đốc gần đây vẫn khỏe chứ?

- Sức khỏe thúc phụ xem như cũng khá.

Tiếu Hằng thở dài:

- Chỉ là mấy ngày gần đây, tâm trạng u uất, tình huống không được tốt lắm.

Sở Hoan "a" một tiếng, hỏi:

- Chẳng lẽ Tiếu đốc có chuyện phiền lòng?

- Lời ra tiếng vào thật đáng sợ mà.

Tiếu Hằng cười khổ nói:

- Sở đốc, ngài có nghe đồn đãi, quân Bắc Sơn tập trung ở biên giới muốn thừa dịp đánh Tây Quan không?

Sở Hoan ngơ ngác một chút, như có điều suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói:

- Bản đốc không tin những lời này.

- Nếu ngươi không tin, sao lại chuẩn bị trả thù?

Tiếu Hằng trong lòng thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn như ấm ức nói:

- Sở đốc cơ trí anh minh, đương nhiên sẽ không tin lời đồn, nhưng mà dân chúng ngu muội là dễ dàng bị đầu độc nhất.

Sở Hoan hỏi:

- Đúng rồi, Tiếu đốc điều động vạn binh mã tập trung ở biên giới Bắc Sơn và Tây Quan, việc này hẳn là có thật? Bản đốc đã nhận được báo cáo của Hiên Viên tướng quân, ban đầu còn chưa tin, nhưng sau đó xác thật đúng là có chuyện này. Bản đốc không tin Tiếu đốc lại hồ đồ như thế, chỉ là... Tiếu công tử, Tiếu đốc làm như vậy, cuối cùng là vì cái gì?

Tiếu Hằng thở dài:

- Sở đốc, thúc phụ trước giờ chưa từng có ý chiếm đất, đều là đất đai của Đại Tần, đều là binh mã của Đại Tần, quân Bắc Sơn sao có thể đánh Tây Quan? Đây chẳng phải là hết sức hoang đường sao? Sự thật là thúc phụ lo lắng sau khi Sở đốc xuất chinh, trong lãnh thổ Tây Quan sẽ xuất hiện giặc cướp khắp nơi, đều là quan binh triều đình, thúc phụ và Sở đốc lại hợp nhau, cho nên thúc phụ lo cho thế cục ở Tây Quan. Thật ra, thúc phụ không chỉ một lần khen ngợi Sở đốc tuổi trẻ tài cao, phách lực mười phần, có Sở đốc tại Tây Bắc, Tây Bắc khôi phục là chuyện sớm hay muộn, ông ấy điều quân đến biên giới, mục đích thực sự, cũng là vì ủng hộ Sở đốc, đồng thời cũng vì trấn áp thảo khấu ở Tây Quan!

Sở Hoan tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra là thế.

- Thúc phụ cho rằng, quân Bắc Sơn là binh mã của triều đình, quân Tây Quan cũng là binh mã của triều đình, mọi người đều là quan binh Đại Tần. Sở đốc tự mình xuất chinh thảo phạt phản loạn, binh lực hai châu Giáp, Việt khó tránh ít đi mấy phần, thúc phụ cũng biết phần đông giặc cướp ở Tây Quan thấy Sở đốc xuất chinh, hậu phương không ai trấn giữ, sẽ thừa cơ rục rịch.

Tiếu Hằng vẻ mặt chân thành nói:

- Cho nên thúc phụ mặc kệ nguy cơ bị người khác dèm pha, vẫn xuất binh đến biên giới, mục đích thật sự là để đám thổ phỉ kia hiểu rõ, mặc dù Sở đốc đi rồi, nhưng mà triều đình vẫn còn binh mã có thể tiêu diệt bọn chúng bất cứ lúc nào. Sở đốc, thực không dám giấu diếm, trước khi xuất binh, rất nhiều quan viên đều cực lực phản đối, bọn họ sợ cuối cùng gây ra hiểu lầm, khiến Sở đốc bên này cho rằng quân Bắc Sơn thừa dịp Tây Quan bỏ trống mà quấy nhiễu, nhưng thúc phụ bác bỏ lời can ngăn, nói Sở đốc là quan viên triều đình, xuất binh bình định, là vì thần phục triều đình, ông ấy không thể chỉ vì sợ người khác hiểu lầm, mà ngồi yên không để ý, thúc phụ còn nói, Sở đốc cơ trí anh minh, người khác không hiểu lòng ông ấy, nhưng Sở đốc nhất định sẽ hiểu.

Sở Hoan thở dài một tiếng, nói:

- Tiếu công tử, nghe ngươi một phen, đã hiểu rồi, bản đốc vẫn luôn không tin Tiếu đốc lại hồ đồ như thế, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao, bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ rồi.

Cảm kích nói:

- Tiếu đốc dốc lòng bảo vệ thật khiến người ta cảm động.