Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1136: Tai Vách Mạch Rừng




Ngân Hương không dám nói nữa, chỉ cúi đầu, túm mảnh vỡ chén trà trong vạt áo vải thô của mình, đang muốn đứng dậy, chợt nghe Tiếu Hằng thở dài một tiếng, nhịn không được nhìn Tiếu Hằng, thấy y mặt buồn rười rượi, tiểu nha hoàn do dự một chút, rốt cuộc hỏi:

- Công tử, người... Người có chuyện không vui sao?

Tiếu Hằng cười khổ một tiếng, nói:

- Ngân Hương, ta cũng không gạt nàng, thật ra lần này đến đây, là được lệnh tới thương lượng chút việc với Sở đốc. Hôm nay gặp lại nàng, ta dự định sớm trở về Bắc Sơn, sau đó chuẩn bị cho người tới gặp Sở đốc cầu hôn... !

Ngân Hương vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương:

- Công tử, người... người gặp lão gia cầu hôn?

- Tiếu Hằng ta trước nay nói chuyện làm việc đều quả quyết gọn gàng.

Tiếu Hằng nghiêm mặt nói:

- Ta đã muốn cưới nàng làm vợ, dù có bao nhiêu khó khăn, ta cũng mặc kệ. Ta muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng, vẻ vang rạng rỡ đón nàng về nhà chồng!

Lập tức, vẻ mặt y nôn nóng:

- Nhưng chuyện ở Sóc Tuyền vẫn chưa làm xong, không thể rời đi, chuyện này... phải làm sao bây giờ!

Ngân Hương do dự một chút, rốt cuộc hỏi:

- Tiếu... Tiếu công tử, người tìm lão gia có phải có việc quan trọng không? Lão gia... lão gia hiện đang thương nghị đại sự với mấy vị quan viên, bọn họ... bọn họ hình như đang tranh luận chuyện… chuyện Bắc Sơn các người... !

Khóe mắt Tiếu Hằng giật một cái, thần sắc không thay đổi, mỉm cười hỏi:

- Sở đốc đang nói đến Bắc Sơn sao?

Ngân Hương nhẹ gật đầu, nói:

- Những quan viên kia cũng vì chuyện Bắc Sơn mà cãi ầm cả lên... !

- Hả?

Tiếu Hằng trong lòng gấp gáp, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, hứng thú hỏi:

- Chuyện Bắc Sơn, bọn họ cãi nhau sao? Sao lại như vậy?

- Ta... !

Ngân Hương do dự một chút, mới cúi đầu nói:

- Ta không biết, Tiếu công tử, người chờ một lát, nô tì... nô tì cáo lui trước.

Tiểu nha hoàn vội vã ra ngoài, Tiếu Hằng đứng dậy, theo sau vài bước, tiểu nha hoàn đi tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt đỏ ửng, thấy Tiếu Hằng cũng đang nhìn mình, vội vàng xoay người bước đi.

- Ngân Hương, ta ở khách sạn Hưng Long... !

Tiếu Hằng đuổi tới trước cửa, thấy Ngân Hương đã chạy qua hành lang gấp khúc, quẹo sang một hành lang khác.

Tiếu Hằng khóe miệng mỉm cười, rồi lại nhíu mà lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay màu đỏ, chậm rãi đi vào trong nhà, cẩn thận kỹ lưỡng nắm chiếc khăn trong tay, vào đến trong phòng, y đưa khăn lên mũi ngửi, vẻ mặt say mê, nhẹ giọng tự nói:

- Cũng đã lâu như vậy, vẫn còn đọng hương... Thân thể nàng thơm mềm cỡ nào... những phụ nữ khác, sao ta có thể để mắt tới, chỉ có nàng, chỉ có nàng, ngày đêm ở trong lòng ta... Nàng cũng biết, ngày đêm ta đều tưởng tượng có thể ôm nàng vào lòng, đè nàng dưới thân, ta muốn hôn nàng... hôn nàng... !

Y vuốt ve chiếc khăn đỏ, giống như đang vuốt ve da thịt mỹ nhân, một chiếc khăn nho nhỏ, hình như thoáng chốc đã khiến y đi vào giấc mộng. Đúng lúc nà loáng thoáng nghe có tiếng cãi vã truyền tới, âm thanh như có như không, chỉ là trong sân cực kỳ yên tĩnh, nên Tiếu Hằng có thể nghe được, vội vàng cẩn thận cất chiếc khăn đỏ, nghiêng tai lắng nghe, âm thanh kia hình như chỉ ở gần đây thôi.

Tròng mắt Tiếu Hằng đảo một vòng, lập tức ra cửa, nhìn chung quanh, xác định không người, mới men theo âm thanh khe khẽ đi qua. Tiếu Hằng đã từng thăm dò, diện tích phủ tổng đốc Tây Quan mặc dù rất lớn, nhưng người hầu trong phủ lại không nhiều. Nếu là vị tổng đốc khác, người nhà và kẻ hầu người hạ vào ở, không khi nào dưới một trăm, duy chỉ có vị tổng đốc này, nghe nói cao thấp cộng lại, chỉ có mấy chục người thôi.

Một tòa phủ đệ to như vậy, đình viện chằng chịt, phòng ốc vô số, hành lang gấp khúc quanh co, người chưa quen thậm chí có thể bị lạc đường, phủ đệ lớn như vậy, chỉ có mấy chục người, đương nhiên là trống trải vô cùng.

Quẹo qua một hành lang gấp khúc, tiếng cãi vã truyền tới càng thêm rõ ràng, đi đến bức tường bên ngoài một khu nhà, Tiếu Hằng nghe được âm thanh chính là từ nơi này truyền ra. Y nhìn quanh cửa chính, thấy có binh sĩ thủ vệ, không dám đến gần, do dự một chút, vòng ra phía sau, thấy bốn bề vắng lặng, liền vén tay áo leo qua tường viện, đây là tường ở trong phủ, cho nên không cao, thân thủ Tiếu Hằng cũng khá linh hoạt, leo qua tường rồi tiến vào trong viện, liền nghe rõ ràng, tiếng cãi vã từ cửa sổ một gian phòng truyền ra.

Những người trong phòng tất nhiên không ngời trong phủ tổng đốc lại có người dám leo tường vào, cho nên cãi vã cũng không ngại to tiếng, Tiếu Hằng thấy sau phòng vừa khéo có một vườn hoa, liền trốn vào trong đó, nép sát chân tường, nín thở lắng nghe.

Y vốn thấy hơi kinh ngạc, phủ tổng đốc thương nghị chuyện quan trọng, sao lại thành ra cãi vã, hơn nữa như Ngân Hương nói, hình như là vì chuyện Bắc Sơn.

- Sở đốc, dù không điều động binh mã hai châu Kim Hạ, binh lực trong tay chúng ta cũng không thua gì Bắc Sơn.

Một giọng nói thô lỗ vang lên:

- Tiếu Hoán Chương muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn, nếu chúng ta không cho hắn biết thế nào là lễ độ, hắn còn tưởng Tây Quan chúng ta dễ ăn hiếp, ngày sau sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tiếu Hằng trong lòng trầm xuống.

- Sở đốc, vạn lần không được.

Có giọng khuyên nhủ:

- Mặc dù Tiếu Hoán Chương tập trung binh mã ở biên giới, nhưng dù sao cũng chưa bước vào Tây Quan chúng ta, đều là quan chức với nhau, nếu chúng ta đánh Bắc Sơn, thì phải giải thích sao với triều đình đây?

- Không phải không muốn vào, mà là không dám vào.

Giọng nói thô lỗ lập tức cãi lại:

- Nếu chúng ta chinh phạt Kim Hạ thất bại, ông dám chắc Tiếu Hoán Chương sẽ không thừa cơ mà vào hay không? Khi đó, ông cảm thấy triều đình còn hơi sức để ý tới hắn không? Tiếu Hoán Chương cũng vì biết rõ triều đình không còn hơi sức nhúng tay vào chuyện Tây Bắc, nên mới có lòng lang dạ sói như vậy... Hôm nay chúng ta thắng, tất nhiên không thể bỏ qua cho hắn.

- Không sai!

Lại một giọng khác nói:

- Sở đốc, Tiếu Hoán Chương bất nhân bất nghĩa, dám chĩa đao sau lưng chúng ta, chúng ta quyết không thể buông tha. Hiên Viên tướng quân đang ở Giáp Châu, chúng ta âm thầm điều động binh lực... Không phải nói cháu trai Tiếu Hoán Chương đã tới Sóc Tuyền sao? Chúng ta liền mê hoặc hắn, cố ý lấy lòng hắn, để hắn lơ là phòng bị, đợi sau khi hắn trở về, Tiếu Hoán Chương cho rằng chúng ta không có hành động, tất nhiên sẽ buông lỏng, chúng ta lại tập trung binh lực, bất ngờ đánh hạ Thanh Châu, sau đó đánh thẳng tới Tín Châu, bắt tên Tiếu Hoán Chương đáng chết kia, đến lúc đó người nhà của hắn, một người cũng không để lại... !

Tiếu Hằng nấp ở chân tường hãi hùng khiếp vía, cả người toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lần mạo hiểm hôm nay đúng là đáng giá, nếu không sẽ chẳng bao giờ biết được Tây Quan lại chuẩn bị kế hoạch âm hiểm như vậy.

- Cho dù triều đình không còn sức quản? Chúng ta tùy tiện xuất binh, không có lý do, cuộc chiến này làm sao mà đánh?

- Ai nói xuất binh vô cớ.

Có người cười lạnh nói:

- Quân Bắc Sơn của Tiếu Hoán Chương chẳng phải ở biên giới chúng ta sao? Vậy thì dễ rồi, phái người hóa trang thành một tiểu đội quân Bắc Sơn, đi đánh cướp một hai cái thôn, dù chỉ bị thương bị chết một người, chúng ta liền có cớ xuất binh đánh Bắc Sơn.

Tiếu Hằng nhịn không được thầm mắng "hèn hạ", lại nghĩ bên cạnh Sở Hoan đều là một đám âm hiểm xảo trá, vì muốn tìm cớ đánh Bắc Sơn, ngay cả thủ đoạn bỉ ổi vu oan giá họa mà cũng dùng tới, lúc này y lại quên mất, chính y vì giúp cho Tiếu Hoán Chương, thủ đoạn vu oan giá họa cũng đã luyện tới cực kỳ nhuần nhuyễn.

Đúng lúc này, nghe được một giọng nói quen thuộc:

- Ý kiến này được đấy!

Tiếu Hằng mặc dù chỉ gặp qua Sở Hoan một lần, nhưng y là người có sức quan sát rất mạnh, biết địa vị của Sở Hoan tại Tây Bắc, lúc ấ liền cẩn thận để ý cử chỉ thần sắc của Sở Hoan, cả giọng nói của Sở Hoan cũng vẫn còn nhớ như in.

Thoáng cái y đã nghe ra người nói câu này chắc chắn là Sở Hoan.

Chỉ là, mấy câu này làm cho Tiếu Hằng thót tim, nghe ý tứ Sở Hoan, hình như rất tán thành phương pháp vu oan giá họa này, phải chăng có nghĩa là Sở Hoan cũng muốn đánh Bắc Sơn.

Tiếu Hằng biết rõ, mặc dù ba đạo Tây Bắc hôm nay đều là lãnh thổ đế quốc, nhưng nếu trên đất Tây Bắc xảy ra chuyện gì, đổi lại là nửa năm trước, có lẽ triều đình còn có thể nhúng tay vào, nhưng triều đình hiện nay, bên trong thì tranh giành bè đảng, bên ngoài phải ứng phó với Thanh Thiên Vương và đạo Thiên Môn, hoàng đế bệ hạ lại quá ham mê tu đạo, triều đình căn bản không còn hơi sức quản chuyện Tây Bắc nữa. Nếu Tây Quan thật sự xuất binh đánh Bắc Sơn, đối với Bắc Sơn mà nói, chắc chắn là tin dữ.

Y may mắn nghe được cơ mật quan trọng như thế của Tây Quan, càng lo lắng tiếp theo Tây Quan sẽ có tính toán gì, nén hơi thở, chỉ nghe một người trong đó nói:

- Kế này rất hay, chỉ cần có người chết hoặc bị thương, chúng ta liền có thể nói Tiếu Hoán Chương phái binh xâm nhập lãnh thổ Tây Quan, hắn tập trung binh mã ở biên giới, dã tâm bừng bừng, có lòng mưu phản, đến lúc đó giống như đối phó hai châu Kim Hạ, chúng ta lại bắt tên phản tặc Tiếu Hoán Chương kia đem chém dưới đao, đúng rồi, người nhà của hắn cũng không cần buông tha. À..., lần này cháu trai Tiếu Hoán Chương chẳng phải đã tới sao? Sở đốc, có cần chém đầu tiểu tử kia để tế cờ không?

Sắc mặt Tiếu Hằng lập tức tái nhợt, lạnh cả người, hắn biết lần này đi Sóc Tuyền rất hung hiểm, nhưng trong lòng thầm nghĩ còn chút may mắn, vì y biết Sở Hoan không phải người hồ đồ, cũng không đến mức tùy tiện chém giết quan viên triều đình, tuy chỉ là một quan viên trong ti Lại Bộ ở Bắc Sơn, nhưng dầu gì cũng là quan.

- Giết hắn rồi làm sao mê hoặc Tiếu Hoán Chương?

Lập tức có người phản đối nói:

- Người này tạm thời vẫn không thể giết, chúng ta phải lợi dụng hắn, để Tiếu Hoán Chương lơ là đề phòng, đợi khi công phá Tín Châu, bắt được Tiếu Hoán Chương, đến lúc đó sẽ chém cùng với tên tiểu tử kia cũng không muộn.

- Nói không sai.

Lại có người nói:

- Chỉ là, nếu thật muốn xuất binh đánh Bắc Sơn, với thực lực của chúng ta, có nắm chắc phần thắng không? Đừng quên, Bắc Sơn chưa từng bị người Tây Lương chiếm lĩnh, vật tư không hề thiếu thốn, ít nhất lương thực so với chúng ta sung túc hơn nhiều.

- Ta lại cảm thấy vấn đề không lớn.

Giọng thô lỗ kia nói:

- Tiếu Hoán Chương dù đã tăng cường quân bị, binh mã không ít, nhưng đám lính dưới tay hắn cũng chỉ là quân địa phương Trong tay chúng ta có Bình Tây quân, trong Bình Tây quân, không ít người trước kia là cấm vệ quân Tây Quan, quân địa phương của các châu, thậm chí còn có một bộ phận là tướng sĩ quân Tây Bắc, những người này đã từ trong trận chiến đẫm máu với người Tây Lương sống sót trở về. Lần này xuất chinh hai châu Kim Hạ, nhìn khắp ba đạo Tây Bắc, sức chiến đấu của Bình Tây quân rất mạnh, so với đám giá áo túi cơm dưới trướng Tiếu Hoán Chương, cách biệt như trời với đất, không đánh thì thôi, một khi đã đánh, quân Bắc Sơn sẽ thua đến hoa rơi nước chảy. Nói đến lương thực, ông nói không sai, lương thực của chúng ta đúng là không nhiều như họ, nhưng cái này cũng không quan trọng, không có lương thực, chúng ta đánh vào Bắc Sơn thì sẽ có ngay thôi.

Một giọng trong trẻo nói:

- Đúng là như thế, chúng ta đột nhiên xuất kích, người Bắc Sơn căn bản không có phòng bị, bất ngờ đánh lấy Thanh Châu. Thân sĩ nhà giàu ở Thanh Châu không ít, trong nhà bọn chúng đều có lương thực, chúng ta lấy được Thanh Châu rồi, bọn chúng còn chưa kịp khôi phục tinh thần, sẽ không kịp chuyển lương đi, đến lúc đó, lương thực ở Thanh Châu đủ để cung ứng cho quân ta!

Tiếu Hằng siết nắm tay, sắc mặt tái nhợt, thầm nghĩ:

- Các ngươi quả nhiên là âm hiểm ác độc, ông trời có mắt, may mà để ta nghe được, nếu không hậu quả khôn lường.

Y cảm thấy thật may mắn, thầm nghĩ nấp ở chân tường rất nguy hiểm, nếu bị người khác phát hiện, Sở Hoan thấy mình nghe lén quân tình trọng đại, ắt sẽ giết người diệt khẩu, vốn định len lén trốn ra, nhưng muốn biết bọn họ thương nghị kết quả như thế nào, y do dự mãi, cuối cùng vẫn có chút gan dạ, lặng yên không một tiếng động, nín thở tiếp tục nghe lén.