Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1131: Thân Thế




Sở Hoan thở dài:

- Bản thân ông ta là một đại phu, thê tử lại chết vì bệnh tật, trong lòng ông ta nhất định sẽ rất đau khổ, tự oán tự than cũng là chuyện thường tình.

Dừng một chút, hỏi:

- Lưu Ly phu nhân còn có anh chị em gì không?

- Phụ thân nàng chỉ có một người em trai, chính là của thúc phụ của nàng.

Lâm Lang giải thích nói:

- Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân nàng cũng không có cưới ai nữa, chỉ cùng Lưu Ly tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, bởi vì vợ bị bệnh qua đời, phụ thân nàng cảm thấy y thuật của mình không đủ tốt, cho nên ông ta hi vọng bồi dưỡng Lưu Ly tỷ tỷ thành một đại phu y thuật cao minh. Lưu Ly tỷ tỷ từ nhỏ đã đi theo phụ thân học tập y thuật, nếm hết thảo dược, cho đến khi nàng lớn lên, phụ thân hắn bỗng nhiên biết thái tử dán thông báo cần người chữa bệnh, cho nên muốn đến chữa tật chân cho thái tử.

Sở Hoan hỏi:

- Nhưng người đi xin chữa bệnh lại là Lưu Ly phu nhân?

- Đúng vậy.

Lâm Lang nói khẽ:

- Bởi vì phụ thân nàng còn chưa lên đường thì đột nhiên qua đời... Lưu Ly tỷ tỷ nói, sau khi mẫu thân của nàng qua đời, phụ thân liền ngày đêm uống rượu, tiền xem bệnh kiếm được, ngoại trừ nuôi dưỡng Lưu Ly tỷ tỷ, còn lại ông ta đều dùng để mua rượu, hơn hai mươi năm trời, rượu mạnh đã làm thương tổn nghiêm trọng nội tạng của phụ thân nàng, đến lúc đó đã không thể cứu vãn.

- Rượu là thứ tốt, có thể có đôi khi cũng là thứ khốn nạn, mọi thứ đều không thể quá độ.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Phụ thân nàng qua đời, cho nên nàng mới tự đi kinh thành?

- Phụ thân của Lưu Ly tỷ tỷ trước khi lâm chung đã dặn dò, hi vọng Lưu Ly tỷ tỷ vào kinh ứng tuyển, một khi được chọn trúng, ông ta hi vọng Lưu Ly tỷ tỷ có thể trị hết tật chân của thái tử, như vậy mới có thể khiến tâm huyết hai mươi năm nay của ông ta không đến mức uổng phí.

Lâm Lang sâu kín thở dài:

- Lưu Ly tỷ tỷ còn nói, nàng thật ra vẫn luôn cố gắng trị thương cho thái tử, thái tử thấy nàng có lòng, cho nên mới tự mình làm mai, gả nàng cho vị Đường đại nhân kia... !

Sở Hoan nghĩ, câu chuyện thân thế của Lưu Ly phu nhân bất kể có phải là sự thật hay không, nhưng mà câu cuối cùng này tất nhiên là giả, thái tử đúng là có làm mai, nhưng không phải cho vị Đường đại nhân kia, mà là gả vị Lưu Ly phu nhân nghiêng nước nghiêng thành này cho chính mình, mỹ nhân như vậy, thái tử cho dù là đầu đất, cũng không thể tình nguyện giao cho người khác.

Nhưng nhìn biểu hiện của Lâm Lang, rõ ràng không hề nghi ngời những điều Lưu Ly phu nhân nói.

Sở Hoan lúc này ngược lại có chút hoài nghi, câu chuyện Lâm Lang kể về thân thế của Lưu Ly phu nhân, Sở Hoan có bảy tám phần tin tưởng, Lưu Ly phu nhân đôi mắt đẹp màu xanh biển, bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng biết nàng tuyệt đối không phải huyết thống thuần chánh của Trung Nguyên.

Lưu Ly phu nhân có dung nhan tuyệt mỹ, nhìn thoáng qua giống kiểu phụ nữ Trung Nguyên dịu dàng thanh tú, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra khuôn mặt của Lưu Ly phu nhân hơi góc cạnh hơn so với phụ nữ Trung Nguyên, đó là loại xinh đẹp nhờ được kết hợp hai dòng máu Trung Quốc và Phương Tây, mà đôi mắt màu xanh lam khó có thể che giấu của nàng ta, lại khiến nàng càng thêm xinh đẹp, nhưng cũng thể hiện dòng máu trong người nàng. Sở Hoan rất sớm đã đoán được, Lưu Ly phu nhân có khuôn mặt mỹ lệ của người Trung Nguyên, lại vừa có đôi mắt xanh lam của người phương Tây, tất nhiên là do lai giữa hai dòng máu phương đông và Tây Phương.

Lâm Lang kể chuyện thân thế của Lưu Ly phu nhân, Sở Hoan cảm thấy rất có khả năng, chỉ là, một câu cuối cùng kia, lại khiến Sở Hoan vô cùng hoài nghi.

Mặc dù có thể vì Lưu Ly phu nhân muốn che giấu mối quan hệ của mình và thái tử, không muốn để cho Lâm Lang biết thân phận thật của mình, nhưng mà Sở Hoan vẫn cảm thấy chuyện thân thế của nàng chưa hẳn toàn bộ đều là thật, có lẽ là nửa thật nửa giả, hắn vẫn nhớ một câu, phụ nữ là diễn viên trời sanh, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, các nàng đều rất biết nói dối, hơn nữa khiến người ta rất dễ dàng tin tưởng.

Lâm Lang thấy Sở Hoan như đang suy nghĩ, cũng không quấy rầy, mãi đến khi thần sắc của Sở Hoan hơi giãn ra, Lâm Lang mới nhẹ giọng hỏi:

- Sở lang, chàng... Chàng thật đã gặp qua vị Đường đại nhân kia à?

Lâm Lang là cô gái thông minh, từ mấy câu nói của Sở Hoan, nàng thoáng cảm thấy thân phận của Lưu Ly phu nhân không đơn giản như vậy.

- A...... !

Sở Hoan không hề muốn gạt Lâm Lang, thậm chí nhịn không được muốn nói thật thân phận của Lưu Ly phu nhân cho Lâm Lang biết, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, đối với Lâm Lang mà nói, có một số việc, biết càng ít càng tốt, chỉ có thể cười nói:

- Có gặp qua.

- Vị Đường đại nhân kia tướng mạo như thế nào?

Lâm Lang mở trừng hai mắt.

Sở Hoan thở dài:

- Hơn bốn mươi tuổi, là người tốt!

Lâm Lang sâu kín thở dài:

- Lưu Ly tỷ tỷ đẹp như vậy, trên đời này không có mấy nam nhân có thể xứng đôi với nàng, sao lại bị thái tử gả cho một quan viên như vậy... !

Dường như cảm thấy không nên nói chuyện thị phi sau lưng người khác, đôi má ửng đỏ, hơi hổ thẹn nói:

- Sở lang, thiếp... thiếp không phải nói Đường đại nhân không tốt... !

Sở Hoan ôm vai Lâm Lang, nhẹ nhàng nói:

- Ta hiểu. Thật ra ta cũng nghĩ vậy, Đường đại nhân đương nhiên là không xứng với Lưu Ly phu nhân, nhưng mà... nếu là thái tử làm mai thì ai cũng không thể ngăn trở, Lưu Ly phu nhân cho dù không muốn, cũng không thể làm gì được.

Lâm Lang sâu kín thở dài:

- Cho nên thiếp cảm thấy Lưu Ly tỷ tỷ thật đáng thương, nàng nhất định không thích Đường đại nhân kia... Không thể ở cùng người mình thích, nàng nhất định rất không vui.

Nghĩ đến bản thân cũng từng trải qua chuyện không tốt như thế, nhưng cuối cùng lại được Sở Hoan yêu thương, hơn nữa cuối cùng đã có thể ở cạnh người đàn ông mình thích, trong lòng Lâm Lang chỉ cảm thấy vô cùng may mắn, vận mệnh của mình, hình như tốt hơn Lưu Ly phu nhân nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, Lâm Lang trong lòng thật ngọt ngào, càng dựa thân thể trắng như tuyết sát vào người ái lang.

- Nàng ta còn nói những gì?

Sở Hoan yên lặng một chút, rốt cuộc hỏi.

Lâm Lang nghĩ nghĩ, mới nói:

- A..., Lưu Ly tỷ tỷ nói, phụ thân nàng chỉ mong nàng có thể trị lành chân của thái tử, như vậy mới có thể chứng minh y thuật của ông ta cũng không tệ, trước lúc qua đời ông ta còn dặn Lưu Ly tỷ tỷ, nếu như có một ngày thật có thể chữa khỏi chân của thái tử, muốn Lưu Ly tỷ tỷ đến trước mộ phần của ông ấy, nói cho ông ấy một tiếng, như vậy ông ấy sẽ có thể nhắm mắt. Lưu Ly tỷ tỷ nói, chân của thái tử đã có chuyển biến tốt, chỉ là bị thương quá nặng, nên muốn khôi phục cần phải có thời gian, bất quá sớm muộn cũng sẽ phục hồi như cũ.

- Chỉ hy vọng như thế.

Sở Hoan thản nhiên nói.

- Lúc nàng rời khỏi Tây Bắc đi kinh thành, còn có một người thúc phụ ở tại Tây Bắc.

Lâm Lang nói khẽ:

- Quê quán nàng ở Giáp Châu, hơn nữa lúc người Tây Lương tấn công, quê nàng từng bị người Tây Lương chiếm lĩnh, thôn trấn nàng từng sống, sớm đã là một vùng đất cằn cỗi, nàng vốn phái người đi đón thúc phụ nàng đến kinh thành, nhưng mà thôn trấn bị hủy, nhà cửa cũng không còn, dĩ nhiên là càng không tìm được thúc phụ của nàng.

Dừng một chút, cười khổ nói:

- Nàng chỉ có thúc phụ là người thân duy nhất, trong lòng lo lắng, đã sớm muốn đi tìm, chỉ là vị Đường đại nhân kia lo lắng an nguy của nàng, vẫn chưa từng đồng ý, là nàng vất vả thuyết phục Đường đại nhân, Đường đại nhân mới phái một đám hộ vệ võ công cao cường theo bảo vệ nàng... !

- Nàng không có nói là tìm được tung tích thúc phụ sao?

Sở Hoan hỏi.

Lâm Lang lắc đầu nói:

- Hôm trước còn ghé qua một chuyến, thiếp hỏi nàng phải chăng đã tìm được thân nhân, nàng chỉ nói rồi sẽ tìm được, cũng không có nhiều lời, bất quá nhìn nàng rất mệt mỏi, lần tìm kiếm này nhất định là rất vất vả.

- Trở về ta sẽ ghé thăm nàng ta.

Sở Hoan nhẹ nhàng nói:

- Lâm Lang, chuyện trên quan trường, nàng cũng hiểu rõ, ngươi lừa ta gạt, có những người nhìn như bằng hữu, nhưng sự thật chưa hẳn là vậy... !

- Sở lang, sao chàng lại nói vậy?

Sở Hoan trong lòng lo lắng Lâm Lang có hảo cảm với Lưu Ly phu nhân, về sau sẽ đi lại quá thân cận, hắn bây giờ còn chưa xác định được mục đích Lưu Ly phu nhân đến Tây Bắc là gì, lo lắng Lâm Lang sẽ bị Lưu Ly phu nhân lôi vào chuuyện này, trong lòng nghĩ vẫn là không nên quá thân cận mới tốt, nói khẽ:

- Nàng cũng biết, ta có thể vào kinh, hơn nữa có địa vị hôm nay, nói cho cùng, là bởi vì qua lại mật thiết với Tề vương, có Tề vương chiếu cố, hơn nữa vì một số nguyên nhân trong triều, cho dù ta không cảm thấy bản thân là người trong phe Tề vương, nhưng người khác nhìn vào sẽ không nghĩ như vậy.

Lâm Lang nhu thuận nói:

- Thiếp biết, Sở lang, chàng nhất định phải cẩn thận hơn, đấu tranh trong triều đình, xưa nay đều là ngươi chết ta sống, sơ ý một chút... !

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút sợ hãi, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng:

- Sở lang, Lâm Lang rất sợ... !

- Không phải sợ.

Sở Hoan nói:

- Nàng còn không tin tưởng nam nhân của nàng sao? Không có việc gì. Chỉ là, trong triều thái tử lo lắng Tề vương uy hiếp địa vị của hắn, hơn nữa những người bên phía thái tử, cũng luôn lấy người trong phe Tề vương làm mục tiêu, đả kích ngấm ngầm hoặc công khai... Lưu Ly phu nhân cuối cùng là người bên thái tử, nàng mặc dù không phải là người xấu gì, nhưng có một số việc, chúng ta cẩn thận vẫn hơn.

Lâm Lang là vốn người linh lợi, chân thành nói:

- Sở lang, thiếp biết rồi, về sau thiếp không sẽ cùng nàng ta trò chuyện lung tung.

- Nàng vốn chưa từng nói lung tung.

Sở Hoan hôn một cái lên trán Lâm Lang:

- Hơn nữa Lưu Ly phu nhân cũng không phải người xấu, chúng ta cũng không phải thật sự không qua lại với nàng ta, chỉ là lúc đi với nàng ta, phải để ý một chút là được.

- Thiếp biết nên làm thế nào.

Lâm Lang tự nhiên cười nói, nghe bên ngoài truyền tới tiếng gà gáy, nàng ngồi dậy, núi đôi đầy đặn trắng như tuyết rung rung trước mắt Sở Hoan, Lâm Lang thúc giục nói:

- Sở lang, không thể nằm lỳ nữa, gà đã gáy ba lần rồi, ngươi còn không đứng dậy về phủ, Lâm Lang sẽ giận đó.

Sở Hoan lưu luyến không nỡ rời, đứng dậy, ôm Lâm Lang vào trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, mặc dù đã giày vò cả đêm bốn năm lần, nhưng mà Sở Hoan lúc này vẫn cảm thấy tràn đầy phấn khởi, Lâm Lang thoáng nhìn dưới thân Sở Hoan cứng cỏi như sắt, đôi má nóng lên, tiến đến bên tai Sở Hoan, nói khẽ:

- Sở lang, chàng về trước đi, đợi... đợi Lâm Lang đỡ một chút, sẽ để chàng... để chàng khi dễ... !

Sở Hoan nói khẽ:

- Chờ nó hạ xuống một chút rồi ta sẽ dậy, bây giờ ra ngoài, bị người ta trông thấy không tốt.

Lâm Lang dở khóc dở cười, nói:

- Chàng... chàng cứ ôm thiếp như vậy, chừng nào mới có thể hạ xuống... !

Sở Hoan tiến đến bên tai Lâm Lang, nói nhỏ một câu, khuôn mặt Lâm Lang lập tức che kín rặng mây đỏ, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, một chút ánh sáng đã rọi vào, cắn cặp môi đỏ mọng, nói khẽ:

- Chàng... chàng nằm xuống... !

Chờ Sở Hoan nằm xuống, Lâm Lang vén mái tóc mình lên, thấy Sở Hoan nhìn mình cằm chằm, ngượng ngập nói:

- Chàng... chàng nhắm mắt lại!

Sở Hoan cười hắc hắc, nhắm hai mắt, Lâm Lang lúc này mới chuyển qua giữa hai chân Sở Hoan, nâng núi đôi trắng như tuyết trắng, cúi cái mông trắng tròn non mềm kia, cẩn thận kẹp cái kia vào giữa khe sâu giữa núi đôi, gió nổi mây bay, sóng núi cuồn cuộn, chấn động rất nhỏ, đỉnh nụ hoa phấn hồng đẹp đẽ.

Trong lúc cao thấp phập phồng, dựa theo Sở lang dạy bảo, cái lưỡi đinh hương lưỡi giống như linh xà, thỉnh thoảng liếm láp trên kia, cảm giác mềm mại đầy đặn, ướt át ấm áp, khiến Tổng đốc đại nhân dường như đặt mình trong mây, đằng vân giá vũ, phiêu phiêu dục tiên.