Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1124: Ngoài Thành Hoa Khoe Sắc




Trên kế hoạch, Sở Hoan đã xác định để Hứa Thiệu huấn luyện doanh chữ Phong, hơn nữa hắn còn cam đoan với Hứa Thiệu, sẽ cố sức cung cấp cho doanh chữ Phong thêm nhiều chiến mã hơn nữa. Còn doanh chữ Hỏa thì huấn luyện cung tiễn thủ, Sở Hoan nghĩ tới nghĩ lui, nếu nói đến huấn luyện tiễn thuật, người được chọn đầu tiên tất nhiên là Hiên Viên Thắng Tài, em họ của Hiên Viên Thiệu, nhưng mà Hiên Viên Thắng Tài là tướng của Bình Tây quân, thống lĩnh Bình Tây quân, lúc này, cũng chỉ có Hiên Viên Thắng Tài mới quản nổi Bình Tây quân, đương nhiên không thể điều chuyển Hiên Viên Thắng Tài từ vị trí tướng quân về doanh chữ Hỏa làm thống lĩnh cấm vệ quân được.

Lùi một bước mà nói, cho dù Hiên Viên Thắng Tài đồng ý, thì Sở Hoan cũng phải thận trọng, thật lòng thì Hiên Viên Thắng Tài và Sở Hoan quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng Hiên Viên Thắng Tài dù sao cũng xuất thân từ gia tộc Hiên Viên, một khi Hiên Viên Thắng Tài vào cấm vệ quân, cấm vệ quân liền có bóng dáng của gia tộc Hiên Viên, Sở Hoan không hi vọng đội quân trực tiếp dưới tay mình lại bị ảnh hưởng của một gia tộc nổi tiếng nghề võ.

Ngoại trừ Hiên Viên Thắng Tài, Sở Hoan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người thích hợp nhất chỉ có thể là Lang Oa Tử. Lang Oa Tử tuy không để lộ tài năng, nhưng Sở Hoan không cho rằng tiễn thuật của y thua kém Hiên Viên Thắng Tài, chỉ là Lang Oa Tử không thể nói chuyện. Sở Hoan cân nhắc mãi, cuối cùng Bùi Tích giúp hắn ra chủ ý. Bùi Tích dạy cho Lang Oa Tử một bộ ký hiệu quân lệnh bằng tay, bộ ký hiệu tay này bao gồm các quân lệnh cơ bản, hơn nữa, một phụ tá được chỉ định sẽ đọc quân lệnh cho Lang Oa Tử, cũng theo học bộ ký hiệu này. Sau này, khi Lang Oa Tử phát ra hiệu lệnh, người phụ tá này sẽ truyền lệnh cho toàn doanh chữ Hỏa.

Bùi Tích rất thưởng thức việc Sở Hoan chọn Lang Oa Tử làm thống lĩnh doanh chữ Hỏa.

Bản thân ông ta là một người què, nhưng Sở Hoan lại xem là huynh trưởng, không hề khinh thường, hôm nay Sở Hoan không để ý xuất thân, mặc kệ thân thể khiếm khuyết, lựa chọn Lang Oa Tử, khí phách này, ít nhất ở thời đại này, rất là hiếm thấy.

Ngoài ra, Sở Hoan từng muốn để cho Cừu Như Huyết qua chỗ Bùi Tích để thống lĩnh doanh chữ Sơn. Doanh chữ Sơn huấn luyện thuẫn bài binh, dùng đao làm chủ, với đao pháp của Cừu Như Huyết, lại đi huấn luyện đao pháp, tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành bỏ ý định.

Cũng không phải bởi vì Cừu Như Huyết chỉ có một con mắt, một cánh tay, mà là Sở Hoan bây giờ đã hiểu tính tình Cừu Như Huyết. Cừu Như Huyết là một đao khách, thích độc lai độc vãng, dù không thể độc lai độc vãng tung hoành giang hồ, nhưng y cũng không thích xuất đầu lộ diện trước mặt nhiều người.

Đây là tính cách tự nhiên, có lẽ đối với loại dẫn binh chinh chiến này, Cừu Như Huyết căn bản không có hứng thú gì.

Hơn nữa, Cừu Như Huyết vẫn còn có đại sự muốn làm, y bây giờ ngoại trừ trợ giúp Sở Hoan âm thầm làm chút chuyện không muốn người khác biết, còn những lúc rảnh rỗi, sẽ chuyên tâm nghiên cứu đao pháp.

Sau khi chứng kiến đao pháp quỷ dị của Tiêu Thần ở An Ấp, Cừu Như Huyết liền tập trung suy nghĩ cách kết hợp ưu thế của đao pháp Trung Nguyên với đao pháp của những nơi khác, sáng tạo một bộ đao pháp mới lạ hiếm có trên đời...

Là một đao khách, sự si mê đối với đao pháp cũng không phải người ngoài có thể hiểu được, Cừu Như Huyết đã tập trung tinh thần muốn sáng tạo một bộ đao pháp lưu danh ngàn đời, như vậy chuyện huấn luyện doanh chữ Sơn đối với Cừu Như Huyết mà nói, tất nhiên là một sự phiền toái thật to. Sở Hoan không muốn nhận câu trả lời từ chối của Cừu Như Huyết, cũng không muốn Cừu Như Huyết nhận lời mà trong lòng không tình nguyện, cho nên, tuy có nghĩ qua, nhưng cuối cùng lại thôi.

Cấm vệ quân với hắn mà nói, quan trọng nhất là lòng trung thành. Bùi Tích là người hắn tín nhiệm nhất, mà thống lĩnh bốn doanh Phong Lâm Hỏa Sơn, đương nhiên cũng phải lựa người tin cậy. Hứa Thiệu và Lang Oa Tử, Sở Hoan đều có thể tin được, Lang Oa Tử thì không cần phải nói, mà Sở Hoan trong lòng cũng hiểu rõ, Dư Bất Khuất qua đời, thế lực của ông cũng tan thành mây khói, Hứa Thiệu không có chỗ dựa nào, bản thân hắn cần Hổ Dực Kỵ của Hứa Thiệu, mà Hổ Dực Kỵ rõ ràng cũng cần chỗ dựa như hắn.

Binh mã đều trở về doanh, hai thiên tướng của Bình Tây quân là Phương Như Thủy và Hàn Anh đã đóng ở Kim Châu và Hạ Châu, Sở Hoan đương nhiên không cần phải quan tâm chuyện chọn thiên tướng khác, dù sao Hiên Viên Thắng Tài muốn đề bạt mấy người, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Dẫn theo một đám thân binh đến gần thành Sóc Tuyền, hắn lại phát hiện ngoài thành Sóc Tuyền nhấp nhô bóng người, còn chưa đến gần, chợt nghe phía trước có tiếng chiêng trống vang lên, lại thấy một nhóm người phi ngựa mà tới, Sở Hoan đang cảm thấy có chút kỳ quái, lại nhìn thấy phi người phi ngựa dẫn đầu chính là Kỳ Hoành, đội trưởng thân binh của mình.

Sở Hoan xuất chinh, không có dẫn Kỳ Hoành theo trên người, mà để Kỳ Hoành ở lại Sóc Tuyền bảo vệ người nhà. Sở Hoan biết dưới tay Chu Lăng Nhạc có một tổ chức gọi là Trừ Gian Đường. Ban đầu, để ám sát tướng lĩnh Tây Lương, Chu Lăng Nhạc thừa cơ thu nạp kỳ nhân dị sĩ, gây dựng một tổ chức như thế, nghe nói trong đó có không ít cao thủ. Phản loạn ở Hạ Châu và Kim Châu do Chu Lăng Nhạc giật dây, nhớ đến Chu Lăng Nhạc vì muốn chống đối mình, mà thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng, cho nên Sở Hoan cũng cẩn thận lưu ý, để Kỳ Hoành Bảo ở lại bảo vệ người nhà, để phòng bất trắc, ai dám nói trước, Chu Lăng Nhạc biết đâu sẽ phái người xuống tay với người nhà Sở Hoan.

Kỳ Hoành phi ngựa đến gần, trông thấy Sở Hoan liền ghìm ngựa chậm lại, tung người xuống ngựa tới, quỳ xuống đất, vẻ mặt vui vẻ nói:

- Sở đốc, chúc mừng ngài chiến thắng trở về, lần này xuất chinh đại thắng, Sóc Tuyền trên dưới mọi người vui mừng, ngài khổ cực rồi.

Sở Hoan nói:

- Tin tức truyền đi nhanh thật!

Nâng lên roi ngựa, chỉ về phía trước nói:

- Bên kia xảy ra chuyện gì?

- Hồi bẩm Sở đốc, hương thân phụ lão trong thành biết đại nhân bình loạn thành công, hôm nay chiến thắng trở về, cho nên từ sớm liền chuẩn bị ở đây chờ đón, mọi người đã đợi hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng đón được ngài trở về.

Kỳ Hoành có vẻ hết sức mừng rỡ, trở tay chỉ ngược về phía sau, nói:

- Rất nhiều thân sĩ và dân chúng trong thành đều ra nghênh tiếp ngài, còn chuẩn bị chiêng trống, đại nhân anh minh cơ trí, dẫn binh có phương pháp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cao lớn đẹp trai, như quỳnh như ngọc... !

Sở Hoan lập tức nói:

- Ngừng, ngừng, ngừng, ***, đánh thắng trận và cao lớn đẹp trai, như quỳnh như ngọc có liên quan gì với nhau? Cái này mặc dù là ưu điểm của bản đốc, nhưng cùng với tiêu diệt phản loạn thì tới tám đời cũng chẳng liên quan gì sất, chẳng lẽ cao lớn đẹp trai thì có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi?

Lắc đầu, ý tứ sâu xa nói:

- Kỳ Hoành, qua lại với Bạch Hạt Tử nhiều một chút, học hỏi người ta đi, vuốt mông ngựa không lộ dấu vết, thuần thục hơn ngươi nhiều.

Sở Hoan lại hỏi:

- Bạch Hạt Tử đâu?

Kỳ Hoành thở dài:

- Bạch lão đại biết đại nhân sắp trở về, hắn nói lúc này tuy vui mừng nhưng không thể lơ là, hắn bảo ty chức ra ngoài đón đại nhân, còn tự mình nói là phải bảo vệ phu nhân và người nhà an toàn, bây giờ đang ngồi trước cửa phủ tổng đốc, bảo vệ phủ đệ!

- Thật là nhân tài mà!

Sở Hoan thở dài một tiếng, lúc này lại nhìn thấy đội chiêng trống đang đi về phía bên này, đám người đông đúc, đi đầu là một ông lão tóc trắng xóa, đúng là Tô lão thái gia tự mình ra nghênh đón. Lão thái gia một tay chống quải trượng, bên cạnh có một người dìu đỡ, không phải ai khác, chính là Lâm Lang mà Sở Hoan ngày đêm mong nhớ.

Lâm Lang mặc áo gấm dệt hoa hồng màu tím, búi tóc chải kiểu thiên nga, cài trâm phượng rung rinh, khí chất như lan, rõ ràng là đã cố ý trang điểm, vịn lão thái gia, một đôi mắt sáng nhìn Sở Hoan đang ngồi trên ngựa ở xa xa. Sở Hoan nhìn thấy Lâm Lang, tâm trạng vốn đã không tệ giờ càng thêm vui vẻ, hắn đương nhiên hiểu tâm ý của Lâm Lang, nàng cùng Tô lão thái gia ra ngoài thành, chính là muốn sớm được nhìn thấy ái lang.

Lúc này, Sở Hoan hận không thể xông lên ôm Lâm Lang vào ngực, hắn và Lâm Lang vốn đã chia cách quá lâu. Lâm Lang từ Vân Sơn vất vả đến Sóc Tuyền, Sở Hoan còn chưa kịp vui vẻ hạnh phúc với nàng, thì hai châu Kim Hạ lại tạo phản, đành phải bất đắc dĩ, phải chỉnh quân xuất trận, không rảnh gặp Lâm Lang. Hôm nay gặp mặt, trong lòng vui mừng, hắn thúc ngựa đi lên, trước mắt bao nhiêu người, cũng không tiện gọi Lâm Lang, chỉ đành nhìn Tô lão thái gia cười nói:

- Lão thái gia, ngài làm sao tự mình ra nghênh đón? Thật là ngại quá, thật là ngại quá!

Hắn tiến lên phía trước, tung người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, thấy Lâm Lang dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp như hoa, cố nén xúc động muốn ôm mỹ nhân vào lòng, giả vờ giả vịt đến đỡ lão thái gia.

Một bàn tay thon thả trắng như ngọc của Lâm Lang vốn đang đỡ tay của lão thái gia, Sở Hoan cũng vờ vịt đỡ tay lão thái gia, động tác nhanh chóng, đã chạm vào bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lâm Lang, bàn tay bóng loáng mềm mại, chạm vào rất dễ chịu. Lâm Lang vội vàng rút tay về, đôi má xinh đẹp trắng nõn lập tức ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn Sở Hoan, nhưng trái tim lại đang nhảy thình thịch, bộ ngực sữa phập phồng, trong lòng thầm nghĩ, lá gan Sở lang thật là lớn, ở đây nhiều người như vậy, cũng không chịu đàng hoàng, chỉ là, tuy trong lòng oán trách, nhưng lại cảm ngọt ngào vô cùng.

Sở Hoan lại như không có việc gì, cười ha hả nhìn Lão thái gia. Lão thái gia híp mắt, cũng không biết có phát giác động tác nhỏ này của Sở Hoan hay không, cười ha hả nói:

- Sở đốc chiến thắng trở về, bình định phản loạn, bảo vệ thái bình ở Tây Quan, đây là việc lớn có thể tạo phúc Tây Quan, dân chúng Tây Quan không thể không vui mừng, lão hủ có thể ra nghênh tiếp, đó là được nở mặt nở mày.

Sở Hoan thấy Lâm Lang rụt tay lại, cũng không tiện nắm mãi bàn tay khô gầy của Lão thái gia, cũng đành rút tay, rồi lại chắp tay nói:

- Lão thái gia khách khí.

Liếc Lâm Lang một cái, thấy mỹ nhân mặt ngọc ửng hồng, mắt hạnh mày cong, đôi mắt long lanh như nước, làn da trắng nõn như tuyết, khuôn mặt hoa đào kiều diễm ướt át, đẹp đến cực điểm, lộ ra vẻ quyến rũ phong tình của thiếu phụ, tâm trạng hắn càng thêm vui vẻ, ôn nhu nói:

- Lâm Lang, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?