Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1122: Ai Sống, Ai Chết?




Sở Hoan đột nhiên xuất hiện trên đầu tường, khiến cho dân chúng thành Lan Dịch đều rất bất ngờ. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Sở Hoan, nếu không có Trương Thúc Nghiêm cung kính đứng bên cạnh, thì thật khó mà tin tưởng thanh niên trẻ tuổi này lại chính là tổng đốc Tây Quan.

Sau một lúc yên lặng, Sở Hoan rốt cuộc cười nói:

- Các vị hương thân phụ lão, Trương tướng quân nói không sai, bản đốc đã hạ lệnh thi hành phân chia ruộng đất, chỉ cần có hộ tịch ở Tây Quan, quan phủ sẽ tính theo đầu người mà chia ruộng cho mọi người. Bắt đầu từ năm nay, trong vòng ba năm, quan phủ sẽ giảm thuế và lao dịch, để mọi người khôi phục cuộc sống, nội dung cụ thể của lệnh phân chia ruộng đất rất nhanh sẽ được dán thông cáo.

Vẫn có người dân nghi hoặc nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngài... Ngài nói ra thì sẽ giữ lời chứ? Ngài nói phân chia ruộng đất, có phải là, số ruộng đất kia, sẽ là... sẽ là của chúng ta sao?

- Nội dung lệnh phân chia ruộng đất có tuyên bố, chỉ cần mọi người chăm chỉ canh tác trên phần đất được chia, thì sau một số năm quy định, ruộng đất kia sẽ trở thành đất riêng của mọi người. Từ nay về sau, mọi người không cần lo không có đất mà làm nữa.

Vẻ mặt Sở Hoan ôn hoà, cười nói:

- Đêm qua, bản đốc đã bàn luận một chút với Trương tướng quân về tình hình cụ thể ở Kim Châu, cũng biết diện tích đất canh tác ở Kim Châu không lớn, ngoại trừ nông dân, còn có một bộ phận dân chúng làm nghề đãi vàng... !

Sở Hoan nói tới đây, phía dưới lại càng lặng ngắt như tờ, mọi người đều chăm chú lắng nghe. Dù sao, vùng Kim Châu có một lượng lớn người dân đãi vàng, lệnh phân chia ruộng đất vốn đã làm tinh thần mọi người chấn động, lúc này, nghe tổng đốc đại nhân nói đến dân đãi vàng, mọi người càng tập trung tinh thần, muốn biết đối với chính sách đãi vàng, Sở Hoan sẽ có những thay đổi gì.

Sở Hoan nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng lại cười nói:

- Bản đốc biết, dân đãi vàng rất cực khổ, quanh năm suốt tháng làm việc ở bãi vàng. Đãi vàng vốn là công việc gian nan, hơn nữa hiệu suất không cao, một người mỗi năm cũng không đãi được bao nhiêu, cuối cùng còn lại, chẳng qua chỉ hai, ba phần trăm, vẻn vẹn chỉ có thể sống tạm qua ngày mà thôi.

Dân chúng nghe vậy, cũng không nén được gật đầu.

Cuộc sống của dân đãi vàng rất gian khổ, một khi bị quan phủ sắp xếp vào đội đãi vàng, không cần biết đông lạnh hè nóng, đều phải ở bãi vàng làm việc không ngơi tay, không có ngày nghỉ. Hơn nữa, hiệu suất lao động của nhân công đãi vàng cực kỳ thấp, một người đãi quanh năm suốt tháng, cũng không đãi được bao nhiêu. Đãi ngộ của quan phủ lại cực thấp. Dân đãi vàng bình thường có thể miễn cưỡng nhét đầy bao tử. Một số người may mắn có thể dư dả trong chốc lát. Thế nhưng, một khi đãi không được vàng, hoặc lượng vàng sa khoáng đãi được quá ít, quan phủ sẽ không nể mặt, lúc đó ngay cả ăn no bụng cũng là vấn đề, rất nhiều dân đãi vàng bởi vì tiền công quá ít, thậm chí còn bị chết đói.

- Bản đốc hạ lệnh, từ giờ trở đi, người dân làm việc trong bãi vàng, mỗi tháng đãi được bao nhiêu vàng sa khoáng, thì hai phần trong đó sẽ thuộc về người đãi.

Sở Hoan lớn tiếng nói:

- Mỗi tháng, có thể nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này vẫn được trả công như bình thường, lệnh này bắt đầu thực hiện từ bây giờ!

Lời vừa nói ra, đám đông dưới thành lập tức hoan hô ầm ĩ, người nào người nấy đều lộ vẻ vui mừng, đặc biệt là những nhà có người thân đi đãi vàng, nghe Sở Hoan hạ lệnh, không ít người vui sướng rơi lệ.

Mệnh lệnh này của Sở Hoan đồng nghĩa với tăng gấp đôi thù lao đãi vàng, hơn nữa có thể khuyến khích phu vàng làm nhiều thì được nhiều, dù chỉ có hai phần thù lao, cũng không phải quá nhiều, nhưng đã đủ để dân đãi vàng không lo cơm ăn áo mặc, ngay cả với những người đãi được ít vàng, cũng đủ sống ấm no. Mệnh lệnh này, đối với dân đãi vàng ở Kim Châu, đúng là tin mừng to lớn, tiếng hoan hô không dứt, trong ngoài thành nhất thời tràn ngập không khí vui mừng.

Chính sách đãi vàng của quan phủ lúc trước chia thành ba mức độ trả công, ứng với số lượng vàng sa khoáng nhất định, nếu đãi đủ số lượng quy định kia, thì sẽ được trả công tương ứng. Chỉ là, con số quy định vô cùng hà khắc, trừ khi rất may mắn, nếu không, dân đãi vàng khó mà đạt đến mức cao nhất, cố sống cố chết cũng chỉ đạt đến mức thứ hai, mà thù lao mức thứ hai, chỉ vừa đủ giải quyết vấn đề no ấm.

Lệnh đãi vàng hôm nay Sở Hoan ban xuống, lại có thể khích lệ dân đãi vàng tích cực làm việc, dù sao tiền công mỗi tháng là chia theo số vàng mình đãi được, làm càng nhiều thì được càng nhiều.

Dân đãi vàng không sợ vất vả, bao nhiêu năm nay, đời này qua đời khác, người dân đãi vàng đã được tôi luyện bản tính cần cù, bọn họ không sợ gian khổ, mà chỉ sợ cố sống cố chết vẫn không đủ cho cả nhà ăn no.

Lệnh đãi vàng của Sở Hoan cũng giống như để quan phủ nhường một phần lợi ích lớn cho dân chúng, đây là yêu thương dân chúng một cách thực tế, chỉ một thoáng, trong mắt dân chúng, hình ảnh vị tổng đốc trẻ mặc Lang giáp đứng ở đầu tường kia bỗng nhiên trở nên to lớn vĩ đại, như thần trên trời.

Sở Hoan giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, dân chúng đè nén nỗi vui mừng, yên lặng xuống, lại nghe Sở Hoan nói:

- Sau khi áp dụng lệnh phân chia ruộng đất và lệnh đãi vàng, bản đốc hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, xây dựng lại quê hương bị tàn phá. Các vị hương thân, người Tây Lương có thể phá hoại nhà cửa chúng ta, nhưng bọn chúng không thể phá được ước mơ của chúng ta về một cuộc sống tốt đẹp, muốn được thái bình, thì phải đổ máu hi sinh, vùng đất Tây Quan này, đã có biết bao nhiêu con dân máu nhiễm sa trường, để thân nhân của mình có thể sống sót... Chúng ta phải sống cho tốt, an cư lạc nghiệp, thì máu tươi của họ mới không chảy vô ích... !

Dân chúng đang vui mừng, giờ lại chuyển thành bi thương, nghe Sở Hoan tiếp tục nói:

- Chúng ta không thể quên bọn họ, chẳng những chúng ta, mà con cháu đời sau của chúng ta cũng không thể quên thế hệ trước đã đổ máu để bảo vệ mảnh đất này, cho nên bản đốc quyết định dựng bia tráng sĩ ở ngoài thành Lan Dịch, dùng để bái tế các chiến sĩ đã hi sinh trên sa trường!

Mọi người đều khẽ giật mình, ngẩn đầu lên, người có thị lực tốt, đã nhìn thấy khuôn mặt tổng đốc đầy nghiêm túc và trang trọng. Những người dân đứng gần tường thành, có người đột nhiên lặng lẽ quỳ xuống, lập tức, bên cạnh người này nối người kia cũng quỳ xuống, chỉ trong chốc lát, trong thành ngoài thành, dù là dân chúng hay là binh sĩ, tất cả đều quỳ xuống đất.

- Tổng đốc đại nhân, ngài là một vị quan tốt.

Một cụ già cố hết sức lực, lớn tiếng nói:

- Không có ai để ý đến cuộc sống của nhân dân, không có ai bái tế vong hồn các chiến sĩ... Tổng đốc đại nhân, hương thân phụ lão Kim Châu đa tạ ngài... !

Ông lão tóc bạc trắng cúi lạy Sở tổng đốc trên đầu tường, mà vô số dân chúng cũng làm theo, rối rít nói:

- Tổng đốc đại nhân, bách tính Kim Châu đa tạ ngài, ngài là Bồ Tát sống của chúng ta... !

Sở Hoan đưa tay, lớn tiếng nói:

- Mọi người đứng lên đi, đứng lên đi, Sở Hoan có tài đức gì có thể nhận đại lễ của các vị hương thân phụ lão như thế, khi đã làm quan, thì phải tạo phúc cho dân, các vị mau đứng lên... !

Dân chúng vẫn liên tục dập đầu, lời cảm kích vẫn cứ vang rộn.

- Các vị hương thân, các vị đứng lên trước, ta còn có lời muốn nói.

Sở Hoan thở dài:

- Các vị như vậy, ta không biết phải nói tiếp như thế nào.

Ông lão kia lúc này mới quay đầu nói:

- Các hương thân, chúng ta đứng lên, nghe tổng đốc đại nhân dạy bảo!

Bên cạnh, có người đỡ ông lão dậy, dân chúng lúc này mới lần lượt đứng lên.

Sở Hoan chờ mọi người đứng dậy, mới nói:

- Các vị hương thân, nói với mọi người một câu từ đáy lòng, người sống một đời, cây sống một mùa, cuộc đời này của chúng ta, không phải là muốn bình an yên ổn, cùng người nhà sống cuộc sống tốt đẹp sao?

- Đúng đó, chúng ta muốn sống bình an yên ổn... !

- Tổng đốc đại nhân, chúng ta có thể sống yên ổn sao? Thật khó khăn mới chạy thoát ra ngoài, chờ người Tây Lương rút lui rồi, chúng ta lại trèo non lội suối trở về quê cũ, thế nhưng... đất Kim Châu ở đâu cũng có thổ phỉ cướp đốt giết hiếp... !

Dân chúng nghị luận ầm ĩ.

Thần sắc Sở Hoan đã trở nên nghiêm nghị:

- Lần này bản đốc tới đây, là muốn cho mọi người một câu trả lời. Sở Hoan bất tài, may được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, đến Tây Quan trấn giữ đất an dân, vừa muốn bảo vệ cương thổ, vừa muốn giúp dân chúng có thể an hưởng thái bình.

Một tay hắn đặt lên ô nắp tên, tay kia nắm chặt nắm đấm, đặt trước ngực mình, lớn tiếng nói:

- Trong vùng bản đốc quản lý, quyết không cho phép bất cứ điều gì quấy nhiễu dân chúng, người nào phá hoại cuộc sống của dân chúng, bản đốc sẽ khiến hắn không được sống yên.

Trầm giọng nói:

- Lôi ra đây!

Chỉ nghe một trận ồn ào ở đầu tường thành, rất nhanh, dân chúng bên dưới đều nhìn thấy một đám giáp sĩ xô đẩy hơn mười người ra tới, những người này đều bị trói gô, đa phần mặc áo giáp, nhưng áo giáp đã rách nát, nhìn qua rất chật vật.

Dân chúng nghị luận xôn xao, chợt nghe trong đám người bị trói kia, có người tức giận mắng to:

- Sở Hoan, ngươi sẽ chết không yên lành, hôm nay lấy đầu của lão tử, không bao lâu nữa, đầu của ngươi cũng không giữ được... Ngươi tên khốn kiếp này... !

Người đang mở miệng chửi mắng chính là tướng trấn thủ Hạ Châu lúc trước, Hồ Tông Mậu.

Trương Thúc Nghiêm thấy Hồ Tông Mậu bị đẩy ra, vẫn còn chửi ầm lên, liền quát lớn:

- Hồ Tông Mậu, ngươi khởi binh tạo phản, hại nước hại dân, còn muốn dẫn dụ Sở đốc tới Kim Châu, muốn lợi dụng chúng ta giết chết Sở đốc, nhưng ngươi tất nhiên không biết, lão phu một lòng thuần phục triều đình, nhẫn nhục chịu đựng, há có thể cấu kết với ngươi làm việc xấu?

Hồ Tông Mậu biết giờ chết đã đến, không thể tránh được, nhìn Trương Thúc Nghiêm, giận quá hóa cười, nói:

- Trương Thúc Nghiêm, ngươi con mẹ nó chính là tiểu nhân hai mặt, vì giữ tính mạng, cái gì ngươi cũng dám làm, cái gì cũng có thể bán đứng, nếu Sở Hoan muốn vợ ngươi lên giường với hắn, ngươi cái tên tiểu nhân bỉ ổi này chắc cũng không do dự...!

Trương Hãn đang đứng bên cạnh, nghe Hồ Tông Mậu nhục mạ tới mẹ mình, không nói gì lập tức tiến lên, một cước đá vào bụng Hồ Tông Mậu. Gã vốn là người tập võ, hơn nữa thẹn quá hoá giận, một cước này sức mạnh không nhỏ. Hồ Tông Mậu bị đá trúng bụng dưới, chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, khom người xuống, mồ hôi trên trán lớn bằng hạt đậu. Y cắn chặt hàm răng, cái chết trước mặt, ngược lại có vài phần can đảm, cố nén cơn đau kịch liệt, đứng lên, nhìn Trương Hãn chằm chằm, vẫn cười nói:

- Ranh con, một cước này không thoải mái, lão tử hôm nay đi trước một bước, bất quá các ngươi cũng đừng vui mừng, cây đao treo trên đầu kia, các ngươi cũng chạy không thoát. Chu Lăng Nhạc là ai, các ngươi còn rõ ràng hơn ta, lòng dạ độc ác, xuống tay vô tình, các ngươi vì muốn giữ mạng, nịnh nọt Sở Hoan, mấy lời các ngươi nói ra, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai Chu Lăng Nhạc, hắn là người có thù phải báo... Ha ha ha ha, lão tử hôm nay quả quyết, hai cha con các ngươi, không chết trong tay Sở Hoan, thì cũng chết trong tay Chu Lăng Nhạc, cuối cùng vẫn chết không yên lành... !