Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1110: Cầu Tướng Quân




Ánh mắt Hứa Thiệu dưới mặt nạ cũng chứa đựng vài phần nghi hoặc, nói khẽ:

- Cầu tướng quân là đại đương gia của Hồ Lô Trại, ta cũng từng nghe qua lai lịch người này, nhưng đến nay, ta cũng chỉ biết hắn là một gã cao to, để râu quai nón, hơn bốn mươi tuổi, nghe nói sử dụng trường thương, thương pháp cũng khá cao minh, còn lại thì không biết rõ lắm. Àh, đúng rồi, lúc đầu nhiều người cung kính gọi hắn là Cầu Nhiêm Đại Vương, nhưng hắn không thích cách xưng hô này, cho nên tự đổi thành Cầu tướng quân, từ đó về sau, cái tên Cầu tướng quân liền lan truyền ra ngoài.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ, nói:

- Chữ ‘Cầu’ này cũng không khó giải thích, nhưng vì sao hắn phải dùng hiệu là ‘tướng quân’?

- Rất có khả năng hắn xuất thân từ quân đội.

Hứa Thiệu lập tức nói:

- Chỉ có người xuất thân từ quân đội, mới có ham muốn đối với thân phận tướng quân. Ngàn vạn binh sĩ Đại Tần, có ai không muốn trở thành tướng quân oai phong lẫm liệt?

Sở Hoan nhìn vào Hứa Thiệu, hỏi:

- Ngươi nói là, Cầu tướng quân có thể là quân nhân?

- Phải.

Hứa Thiệu gật đầu nói:

- Chỉ có quân nhân, mới quan tâm cách xưng hô như thế. Hắn đã để người khác gọi hắn là Cầu tướng quân, vậy chắc chắn là rất thèm muốn cái danh xưng ‘tướng quân’ này, nên mới để lộ ra dấu vết.

- Nếu là quân nhân, vậy ngươi cảm thấy, có thể nào hắn xuất thân từ doanh Tiên phong không?

Sở Hoan hỏi lần nữa.

Hứa Thiệu nói:

- Ta cũng không dám nói chắc, nhưng nếu Cầu tướng quân đúng là xuất thân quân đội, vậy khả năng xuất thân từ doanh Tiên phong là cao nhất.

Dừng một chút, y mới giải thích:

- Cầu tướng quân có thể trong thời gian ngắn tập hợp đến mấy ngàn người, hơn nữa theo ta biết, Hồ Lô Trại dưới sự thống lĩnh của hắn cũng ngay ngắn trật tự. Người này có khả năng thống lĩnh nhất định, nếu hắn quả thật từng ở trong quân đội, với thương pháp và tài năng thống lĩnh của hắn, tuyệt đối không thể là loại vô danh, cho nên chỉ có một khả năng, chính là hắn xuất thân từ doanh Tiên phong.

- Doanh Tiên phong... !

Sở Hoan lẩm bẩm một mình, như đang nghĩ gì, một lát sau mới nói:

- Nghe nói một khi đã vào doanh Tiên phong, sẽ rất khó được nổi danh... !

Hứa Thiệu nói:

- Sở đốc có điều không biết, nguồn cung cấp binh sĩ cho doanh Tiên phong, chủ yếu là những phạm nhân tội ác tày trời bị đày đi sung quân. Những phạm nhân này đến biên quan, nếu sức khỏe cường tráng, thì sau khi chọn lọc sẽ bị xếp vào doanh Tiên phong. Thường ngày, họ sẽ làm dân phu, làm một số công việc nặng nhọc. Một khi đã vào doanh Tiên phong, thì khó có ngày ngóc đầu dậy, nói như vậy là vì, binh sĩ bình thường, nếu lập công trên chiến trường, liền có thể thăng quan tiến tước, được phong được thưởng, nhưng mà doanh Tiên phong không có loại may mắn này. Bọn họ mang tội trên mình, sung quân ra biên ải vốn là để họ dùng máu tươi rửa sạch tội lỗi, cho nên sau khi lập công, có thể sẽ được thưởng chút ít tiền bạc, nhưng vĩnh viễn không có khả năng thăng quan.

- Nói như vậy, hình như ta hiểu ra được chút gì.

Đôi mắt Sở Hoan lóe sáng:

- Vị Cầu tướng quân này của chúng ta, có lẽ đúng là xuất thân từ doanh Tiên phong. Hắn có tài thống soái, nhưng bởi vì mang tội, cả đời không thể nào thăng chức, cho nên đối với những thứ vĩnh viễn không thể có được, lại sinh ra ** vô cùng. Hắn biết đời này không thể trở thành tướng quân, nhưng đối với thân phận tướng quân trước sau vẫn đầy ham muốn, chính vì như vậy, mới chọn cho mình danh hiệu Cầu tướng quân.

- Lúc người Tây Lương đánh Nhạn Môn Quan, quân đội Tây Bắc quân đã từng chống cự một lần, nghe nói chính là doanh Tiên phong xung trận. Nhạn Môn Quan bị phá, doanh Tiên phong tử thương nặng nề.

Hứa Thiệu nhớ lại, nói:

- Theo ta được biết, doanh Tiên phong vốn có sáu bảy ngàn người, chiến đấu với người Tây Lương xong, tử thương hơn phân nửa, còn lại không đến ba ngàn. Sau đó, thiết kỵ Tây Lương đánh vào rất gấp, quân Tây Bắc tháo lui gần hết, doanh Tiên phong không còn bị quản lý, một số lớn binh sĩ trong doanh Tiên phong liền thừa cơ bỏ trốn. Sau khi lão tướng quân đến Tây Bắc, tụ tập chấn chỉnh quân đội, thu nạp lại binh sĩ doanh Tiên phong, nhưng chỉ còn hai ba trăm người mà thôi !

Sở Hoan cau mày nói:

- Nói như thế, nghĩa là có hơn hai ngàn binh sĩ doanh Tiên phong tản lạc ở bên ngoài?

Hứa Thiệu gật đầu nói:

- Đúng là như thế, một phần lớn ở ngay tại Tây Bắc gây họa. Lúc trước ta cũng đã nói, chúng ta tiêu diệt hai mươi mốt ổ thảo khấu, tám ổ trong đó, chính là do binh sĩ tản lạc của doanh Tiên phong cầm đầu. Người của doanh Tiên phong vốn là đám liều mạng, Tây Quan hỗn loạn, bọn chúng đương nhiên muốn thừa cơ làm xằng làm bậy.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Nói như vậy, tình huống thực tế của Hồ Lô Trại cũng đã rõ ràng rồi. Cái gọi là Cầu tướng quân, tám phần mười là người của doanh tiên phong. Hắn thừa dịp loạn lạc bỏ trốn, hơn nữa kêu gọi tập hợp một đám binh sĩ doanh Tiên phong lên núi làm giặc. Bọn chúng trốn đi từ chiến trường, đương nhiên không thiếu vũ khí, còn chiến mã kia, rất có thể cũng do bọn chúng thừa cơ vơ vét.

- Binh sĩ doanh Tiên phong bị huấn luyện nghiêm khắc nhất trong quân đội Tây Bắc, mỗi tên đều là kẻ liều mạng.

Hứa Thiệu nghiêm nghị nói:

- Bọn họ không giống thảo khấu bình thường, tính kỷ luật cao, hơn nữa rất quen tác chiến. Thảo khấu ở Tây Quan tuy đông, nhưng phần lớn là dân chạy nạn làm loạn, đám thảo khấu này quyết không thể so sánh với Hồ Lô Trại. Thực lực Hồ Lô Trại lớn mạnh, đám ô hợp kia muốn tìm chỗ dựa, đến nương tựa dưới trướng Hồ Lô Trại, cũng là chuyện tất nhiên.

- Vụ huyết án thôn Ngưu Lan, nhất định để Hồ Lô Trại phải trả giá.

Sở Hoan lãnh đạm cười cười, lập tức hỏi:

- Hổ Dực Kỵ bây giờ còn là một phần của Bình Tây quân không?

Hứa Thiệu lắc đầu thở dài:

- Từ khoảnh khắc phá vòng vây ra khỏi thành Sóc Tuyền, chúng ta đã bị xem là phản tặc, Bình Tây quân đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, hỏi:

- Vậy sau này các ngươi dự tính thế nào?

Hứa Thiệu cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu, rồi chậm rãi ngẩn lên, nói:

- Trước khi lão tướng quân lâm chung đã dặn dò ta, muốn ta tìm cho các huynh đệ Hổ Dực Kỵ một chỗ tốt để trở về. Ta vốn định giải tán Hổ Dực Kỵ, cho mọi người hồi hương, nhưng lúc các huynh đệ vào doanh, đều từng thề sẽ chỉ chết trận sa trường, một ngày là Hổ Dực Kỵ, cả đời cũng là Hổ Dực Kỵ, bọn họ không muốn Hổ Dực Kỵ biến mất như vậy, mà ta... !

Siết chặt nắm ta cười khổ nói:

- ...ta cũng không muốn Hổ Dực Kỵ bị chôn vùi trong tay mình.

- Đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ không gì cản nổi.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Trước mắt nạn trộm cướp nổi lên khắp nơi, Hổ Dực Kỵ còn có thể làm rất nhiều việc.

- Ta cũng từng nghĩ qua, sẽ dẫn các huynh đệ diệt trừ thổ phỉ.

Hứa Thiệu bình tĩnh nói:

- Nhưng cho dù như vậy, chúng ta cuối cùng chỉ là một đám bèo không nơi bám rễ, đây cũng không phải là chỗ tốt để quay về mà lão tướng quân muốn thấy.

- Hứa thống lĩnh, thật ra ta có một ý nghĩ, không biết có nên nói hay không.

Sở Hoan nhìn thẳng vào Hứa Thiệu, nói.

Hứa Thiệu nhấc tay, nói:

- Sở đốc có lời gì xin cứ nói thẳng!

- Ngươi nói đúng, Hổ Dực Kỵ là đội quân huấn luyện cực tốt, có thể vang danh cùng Thập Tam Thái Bảo, Kinh Lôi Kỵ và Liêu Đông Thập Bát Tuấn, sao có thể để Hổ Dực Kỵ biến mất như vậy.

Sở Hoan hơi vươn người về phía trước:

- Hổ Dực Kỵ là bèo trôi không chỗ bám, Hứa thống lĩnh, nếu ta cho các ngươi chỗ bám, không biết các ngươi có chấp nhận hay không?

Hứa Thiệu bình tĩnh nói:

- Ý của Sở đốc là...?

- Tây Quan trộm cướp gây họa, muốn bá tánh an cư lạc nghiệp, trước hết phải tiêu diệt mấy đảng cướp lớn nhỏ này, ít nhất để cho dân chúng Tây Quan không còn bị thổ phỉ quấy rối.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Cho nên ta xây dựng lại cấm vệ quân Tây Quan, hơn nữa cấm vệ quân ở Tây Quan so với những nơi khác không giống, chế độ cũng có chút bất đồng. Cấm vệ quân Tây Quan đã chuẩn bị thành lập bốn doanh Phong, Lâm, Hỏa, Sơn... !

- Tốc độ như gió, sâm nghiêm như rừng, tấn công như lửa, vững vàng như núi.

Hứa Thiệu cười nói:

- Đây là cách giải thích trong binh pháp Tôn Vũ. Sở đốc lập ra bốn doanh này, quả nhiên không phải tầm thường.

Sở Hoan lại cười nói:

- Chuẩn bị thành lập bốn doanh, thật là khó khăn vô cùng. Theo ý của ta, cấm vệ quân sau khi thành lập, chính là dùng để tiêu diệt thổ phỉ, bảo vệ bình an một cõi. Trong doanh chữ Phong, ta chuẩn bị lập doanh kỵ binh... !

Hứa Thiệu hiểu ra, nói:

- Ý Sở đốc là muốn đem Hổ Dực Kỵ chúng ta xếp vào doanh chữ Phong?

- Không giấu gì Hứa thống lĩnh, Tây Quan hoang tàn cần phải chấn hưng lại, chuyện thành lập cấm vệ quân cũng gặp nhiều vướng mắc. Thành lập doanh chữ Phong, cần một số chiến mã rất lớn, nhưng chiến mã của ta hiện nay đều là giật gấu vá vai, quan trọng nhất là, bên cạnh ta không có tướng lĩnh nào thật sự giỏi về xây dựng kỵ binh.

Sở Hoan nhìn vào mắt Hứa Thiệu dưới lớp mặt nạ, chân thành nói:

- Hôm nay ở đây, hi vọng Hứa thống lĩnh có thể giúp ta huấn luyện kỵ binh, Hổ Dực Kỵ sắp xếp vào doanh chữ Phong, danh hiệu sẽ không thay đổi, vẫn lấy tên là Hổ Dực Kỵ thuộc doanh chữ Phong. Trụ cột của doanh chữ Phong sẽ lấy bốn trăm Hổ Dực Kỵ các ngươi làm căn bản để mở rộng, mà doanh chữ Phong sau này xin giao cho Hứa thống lĩnh làm thống soái, không biết ý của Hứa thống lĩnh như thế nào?

Hứa Thiệu không nói gì, do dự hồi lâu, mới nói:

- Sở đốc, nếu lão tướng quân vẫn còn, ngài cảm thấy lão tướng quân có muốn nhìn thấy Hổ Dực Kỵ biến thành cấm vệ quân hay không?

- Ta chỉ biết, lão tướng quân là trí giả luôn nghĩ đến thiên hạ.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Chí hướng của lão tướng quân, là muốn cho vùng đất Tây Quan tràn ngập chiến loạn này có thể yên ổn trở lại, cũng chính vì thế, lão tướng quân mới gượng thân bệnh tật mà đến Tây Bắc, tự mình ra tay... !

Hứa Thiệu khẽ vuốt cằm:

- Ta đã hiểu ý Sở đốc, ý ngài là, lão tướng quân vì sự thái bình của Tây Quan, ngay cả bản thân cũng mặc kệ, như vậy người đương nhiên có thể dùng Hổ Dực Kỵ làm cái giá đổi lấy sự yên ổn cho Tây Quan.

Sở Hoan nói:

- Ta đoán lão tướng quân trước khi lâm chung chắc chắn là nghĩ như vậy, kết cục tốt nhất cho Hổ Dực Kỵ có lẽ không phải là giải ngũ về quê, mà là vì dân chúng thiên hạ, chảy đến giọt máu cuối cùng!

Hứa Thiệu trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:

- Sở đốc, ý của ngài, ta đã hiểu, nhưng ta bây giờ không thể lập tức trả lời ngài, dù ta là thống lĩnh Hổ Dực Kỵ, nhưng chuyện lớn như vậy, ta vẫn phải thương lượng với các huynh đệ dưới trướng.

Sở Hoan nói:

- Ta hi vọng Hứa thống lĩnh có thể mang đến cho ta tin tốt lành.

Hắn vừa nói xong, lại nghe tiếng bước chân dồn dập, ngoài sân có người đi vào, Hàn Anh phía trước, theo sau là một gã binh sĩ lưng đeo cờ nhỏ.

Sở Hoan thấy Hàn Anh sắc mặt nghiêm trọng, lập tức cảm giác sự việc hình như không ổn. Hắn đứng dậy, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Sở đốc, đây là người đưa tin khẩn cấp từ Sóc Tuyền.

Hàn Anh chỉ vào binh sĩ kia, nói:

- Hắn mang tin tức từ Sóc Tuyền đến.

Binh sĩ đó bước lên, quỳ xuống, lấy trong ngực ra một phần giấy viết thư, trình cho Sở Hoan:

- Tổng đốc đại nhân, đây là mật hàm của Hiên Viên tướng quân phái tiểu nhân khẩn cấp đưa tới!

Sở Hoan nhíu mày, tiếp nhận mật hàm, mật hàm dùng sáp dán kín, hắn mở ra, rút lấy lá thư, nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức biến thành hết sức lạnh lùng, hai đồng tử cũng lóe lên sắc lạnh.