Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1096: Nắm Giữ Thượng Thế Và Dẫn Quân Tử Chiến




Quân Sở thật sự sắp công thành rồi.

Quân tiên phong liều mạng xông lên, dùng ván gỗ bắc qua chiến hào, trong tiếng trống trận ầm ầm, từ trong trận địa quân Sở, hơn mười chiếc xe bắn đá chậm rãi xuất hiện, một nhóm binh sĩ vây quanh bốn mặt xe, đẩy xe bắn đá hướng về phía trước.

Cờ lệnh bay phấp phới, xe bắn đá xếp thành một hàng, giữa các xe chừa một khoảng cách, quân tiên phong giữa tiếng trống trận ầm ầm, bắc ván gỗ lót đường xong, dưới sự yểm hộ của thuẫn bài binh và cung tiễn thủ, nhanh chóng rút lui, Hàn Anh lúc này thúc ngựa lên trước, dừng ngay bên cạnh xe bắn đá, giơ cao thanh đao trong tay, đợi lắp đá xong, Hàn Anh thần sắc nghiêm nghị, đao trong tay chém xuống.

Xe bắn đá lập tức khởi động, những khối đá to bắn đi như đạn pháo, trong tiếng “ầm ầm”, nện vào tường thành, mười mấy khối đá phá vỡ nhiều chỗ khác nhau, có khối đập vào chân tường, có khối đập vào giữa tường, nhưng thành Hạ Châu từng được sửa chữa cẩn thận, tường thành cao lên không ít, nên không có khối đá nào bắn tới trên đầu tường.

Binh lính nhanh chóng lắp đá, từng khối đá vẫn gào thét bắn tới thành Hạ Châu, những xe bắn đá này kích thước tuy không lớn, nhưng đá lắp vào cũng không nhỏ, chỉ là đập vào tường thành, cũng không tạo ra hư hỏng gì lớn.

Lúc xe bắn đá đi ra, Hồ Tông Mậu vẫn còn nhíu mày, đợi đến khi xe bắn đá bắn liên tục mấy đợt, thấy lực phá hoại đối với tường thành có hạn, vẻ tươi cười lần nữa hiện lên trên mặt Hồ Tông Mậu, y cười lạnh nói:

- "Đúng là trò trẻ con, chỉ bằng mấy chiếc xe bắn đá mà muốn đánh thành Hạ Châu, Sở Hoan thật là mơ mộng hão huyền."

Bên cạnh lập tức có phó tướng giễu cợt nói:

- "Tướng quân, mấy xe bắn đá kia của Sở Hoan chắc mới chế tạo không lâu, kích thước quá nhỏ, căn bản không thể uy hiếp chúng ta. Ngài xem mấy tay bắn đá kia, kỹ thuật bắn rất không thành thạo. Hắc hắc, cứ nhìn bọn chúng bắn trúng được bao nhiêu khối, thành Hạ Châu là tòa thành lâu năm, đã trải bao nhiêu đời, căn cơ vững chắc, tường dày rất dày. Năm đó, người Tây Lương đánh qua, nếu đám quân thủ thành không bỏ thành mà chạy, thì chắc gì bị chiếm dễ dàng như thế !"

Hồ Tông Mậu vuốt vuốt chòm râu, chỉ cười lạnh, chợt thấy mấy xe bắn đá bên kia đã ngừng, hình như sắp lui xuống. Hồ Tông Mậu liền cười ha ha, giơ lên tay chỉ mười mấy chiếc xe bắn đá đang chậm rãi lùi về sau, dương dương đắc ý nói:

- "Các ngươi nhìn kìa, Sở Hoan đã triệt hạ xe bắn đá, đây là tự mình rước nhục, xem ra hắn cũng biết mấy xe bắn đá hắn dốc lòng chuẩn bị đối với chúng ta không có tác dụng... !"

Sở Hoan nhìn thấy xe bắn đá không mấy hữu dụng, liền cho lùi xuống, giục ngựa tới trước trận, rồi quay đầu ngựa. Hắn đang cưỡi con Lôi Hỏa Kỳ Lân, mặc Lang giáp chiến bào, khí thế bừng bừng, từ bên hông rút ra Huyết Ẩm đao, trầm giọng nói:

- "Bản đốc ở đây, chúng tướng sĩ nghe lệnh, Hồ Tông Mậu khởi binh tạo phản, làm loạn Tây Bắc, nay bản đốc dẫn quân đến đây, nhất định phải công phá thành Hạ Châu, tiêu diệt phản tặc, thắng bại là ở lúc này. Bản đốc ra lệnh, người đầu tiên lên đến đầu tường, thăng quan hai cấp, thưởng trăm lượng hoàng kim. Người lấy được đầu Hồ Tông Mậu, thăng quan ba cấp, thưởng hoàng kim ba trăm lượng!"

Lời vừa nói ra, quân Sở sĩ khí chấn động, Phương Như Thủy cầm đao trên tay, trầm giọng nói:

- "Các huynh đệ, xông lên!"

Nói rồi, y thúc ngựa xông về phía trước.

Tiếng hô “giết” nhất thời vang dậy, quân Sở như hổ như sói theo y xông lên, trống trận ầm ầm, thủ vệ trên thành thấy quân Sở bắt đầu tấn công, cũng nghiêm chỉnh chuẩn bị ứng chiến.

Tiếng hô "giết" rung trời, không gian tràn ngập sát khí, quân Sở lao tới như thác lũ. Trên tường thành, tên bắn xuống như mưa, trong đội quân đang xung phong, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu thảm, có người ngã xuống.

Chỉ cần có trọng thưởng, tất sẽ có người can đảm, thân tại chiến trường, nhiệt huyết dâng trào, lại thêm có phần thưởng hấp dẫn, binh lính đều cố gắng quên mình, xông thẳng về phía dưới thành. Cung tiễn thủ của quân Sở đương nhiên cũng không rảnh rỗi, tuy lực sát thương so với cung tiễn thủ của phản quân yếu hơn không ít, nhưng bọn họ tập trung đông ở dưới thành, cũng khiến cho cung tiễn thủ trên đầu thành bị trở ngại không ít.

Cát bụi cuồn cuộn, tiếng “giết” không ngớt, mặc dù trong số binh sĩ xung phong có người ngã xuống, mặc dù đội quân này của Sở Hoan chưa từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, còn chưa hoàn toàn phối hợp thành một thể, nhưng cũng đã đạt đến người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Đội quân lấy con cháu người Tây Bắc làm nòng cốt, cơ thể trời sinh mạnh mẽ, trên chiến trường đúng là dũng mãnh vô cùng.

Binh lính đã vọt tới dưới tường thành, sớm có binh sĩ bắc thang mây nhanh chóng trèo lên. Trên đầu thành, phản quân nhìn thấy quân Sở bắc thang leo lên, đầu thang cách chỗ nấp tên trên tường thành không quá nửa mét, phản quân nhoài người ra, muốn đem thang mây đẩy ngã, nhưng cung tiễn thủ dưới thành đã chuẩn bị tốt, cung đã lắp sẵn tên, nhắm kỹ vào đầu thang mây, chỉ cần có phản quân nhô ra, lập tức bị mười mấy mũi tên bắn trúng.

Hồ Tông Mậu mắt nhìn thấy thang mây gác vào tường thành, ngược lại không chút kinh hoảng, những thứ này y đều đã dự tính trước. Một tiếng kèn hiệu, từng cái nồi to được đẩy lên chỗ ẩn nấp trên đầu thành. Phản quân thủ thành đã chuẩn bị kỹ, một mớ thùng gỗ cũng được để sẵn. Binh sĩ dùng thùng gỗ múc dầu sôi sùng sục trong nồi, đây là loại dầu đen bỏ đi không thể ăn được, nhưng có độ sôi rất cao, từng thùng dầu sôi trên đầu thành dội thẳng xuống thang mây, binh sĩ trên thang bị dầu nóng xối lên người, kêu lên thảm thiết, giống như từng viên đá từ trên thang mây rơi xuống.

Tướng sĩ quân Sở nghe tiếng kêu thảm bên trên, trong lòng cũng giật mình, phía dưới thang mây vốn tập trung không ít binh sĩ, dầu nóng dội xuống, không chỉ binh sĩ trên thang bị dầu xối toàn thân, mà những người ở gần thang mây cũng bị dầu bắn lên tung tóe. Thuẫn bài binh thấy tình thế không ổn, dùng thuẫn bài chống lên phía trước, chắn bớt dầu nóng từ trên đổ xuống.

Sở Hoan nhìn từ phía xa, khóe mắt hơi giật giật, những tướng sĩ không tham gia công thành đứng sau lưng hắn, trông thấy cuộc chiến phía dưới chân thành, thần sắc nghiêm trọng, trên mặt ai cũng hiện ra vẻ giận dữ…

Binh lực quân Sở chiếm ưu thế tuyệt đối, tuy một trận dầu nóng khiến binh sĩ trèo lên thành bị thương nặng, nhưng binh lính của quân Sở đều từ thực chiến rèn luyện mà ra, đối phương dùng dầu nóng, bên này lập tức đổi thành thuẫn bài binh trèo lên thang, dùng thuẫn bài che chắn phía trên, dầu nóng đổ xuống chỉ xối lên thuẫn bài, trong một lúc cũng không làm bị thương tới binh sĩ công thành.

Quân Sở bên này thay đổi phương pháp, phản quân cũng lập tức thay đổi, họ không tiếp tục dùng dầu nóng, mà dùng những khối đá đã chuẩn bị sẵn, từ chỗ nấp tên trên tường thành hung hăng ném xuống.

Dưới chân tường thành đã chất đống không ít thi thể, hơn nữa, binh sĩ từ thang mây rơi xuống cũng nhập vào đống thi thể đó, chỉ là, quân Sở vẫn phải dẫm lên thi thể đồng bạn, leo lên phía trên.

Tiếng thét “giết” rung trời vang vọng trên từng góc chiến trường, nơi đây đã trở thành địa ngục, cung tiễn thủ hai bên không ngừng bắn tên, trên không tên bay qua lại, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.

Thủ vệ trên tường thành lúc thì dội dầu nóng, lúc thì ném đá, quân Sở tử thương vô số, có người rất khó khăn mới bám chắc được vào thang mây, lập tức bị thủ vệ trên tường thành dùng trường thương đâm xuống. Trên chiến trường, chính là ngươi chết ta sống, ai cũng không thể thương hại kẻ khác, chỉ có giết chết địch nhân thì bản thân mới có thể an toàn sống tiếp.

Chợt thấy trên đầu tường lại xuất hiện một nhóm binh sĩ, giữa ban ngày lại cầm đuốc lửa trong tay. Trên thành hạ lệnh một tiếng, đuốc lửa từ trên cao ném xuống, khi đuốc rơi xuống đến chân thành, trong chốc lát, ngọn lửa bùng lên hừng hực, biến thành cả một biển lửa. Dầu nóng lúc nãy dội xuống, không đơn giản chỉ dùng để đối phó binh sĩ trên thang, mà đã chuẩn bị trước, đợi dầu xối đủ rồi, sẽ thả đuốc xuống thiêu chết quân Sở

Trong biển lửa, quân Sở toàn thân bốc khói kêu thảm, ra sức gào thét, đi vài bước rồi mất sức ngã xuống đất, đồng bạn bên cạnh muốn dập lửa, nhưng thế lửa kia ngược lại càng cháy càng lớn, bừng lên hừng hực, binh sĩ rất nhanh liền bị đốt thành than.

Dầu sôi sùng sục, dù là người sống hay là thi thể, chỉ cần bị dính vào, trong chớp mắt đều bị khói bốc dày dặc, lửa cháy bừng bừng. Một luồng khói đen tỏa ra, bốc thẳng lên trời, khiến cho không trung vốn đã tràn ngập cát bụi lại càng tối tăm mù mịt.

Tướng sĩ quân Sở nhìn thấy một biển lửa cháy hừng hực, dù có bao nhiêu dũng cảm, lúc này cũng không dám tiến lên, dũng mãnh không có nghĩa là ngu xuẩn, lúc này xông lên chính là tự tìm đường chết. Không ít tướng sĩ trong mắt lộ vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh, thần sắc này liền bị phẫn nộ thay thế, nhìn thấy rất nhiều đồng bạn giãy giụa kêu gào trong ngọn lửa, răng bọn họ đều nghiến đến sắp vỡ ra.

Nhìn binh sĩ dưới thành lăn lộn kêu gào, binh sĩ trên thành không hề có một tia thương cảm, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, biết đâu không lâu sau, kẻ kêu rên sẽ là bọn họ. Trên chiến trường, không thể có thương hại, thương hại chính là nhu nhược, mà trên chiến trường nhu nhược, chính là tự đưa bản thân vào địa ngục.

Trong hậu quân của quân Sở, một âm thanh dồn dập rốt cuộc vang lên, đó là mệnh lệnh triệt thoái. Tướng sĩ quân Sở vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, nhanh chóng rút về phía sau. Nhìn thấy quân Sở tốn công vô ích, vứt bỏ thi thể lui binh, các tướng sĩ trên đầu thành nhất thời hoan hô như sấm. Một đám phó tướng sớm đã chạy đến bên cạnh Hồ Tông Mậu, tên nào tên nấy nịnh nọt, mấy câu tâng bốc làm cho Hồ Tông Mậu vô vùng hưởng thụ. Nhìn quân Sở tan rã rút lui, Hồ Tông Mậu hăng hái, thậm chí phấn khích muốn lãnh binh xông ra ngoài thành, nhưng chỉ là xúc động thoáng qua, hắn biết rõ, dù lần công kích đầu tiên quân Sở hao binh tổn tướng, thất bại rút lui, nhưng thực lực của đối phương không bị tổn hại quá lớn. Thực lực của quân Sở vẫn hơn xa quân thủ thành, một tướng lĩnh anh minh, không thể để thắng lợi làm cho mụ mị đầu óc.

- "Sở đốc, chúng ta còn có thể chống đỡ tiếp !"

Hàn Anh mặt đầy tro bụi, lui đến giữa trận địa, nhìn thấy Sở Hoan, trên mặt liền có vẻ xấu hổ. Công kích lần này, Sở Hoan để cho gã dẫn quân công thành, cũng là cho gã cơ hội lập công, nhưng kết quả lại là hao binh tổn tướng, Hàn Anh cảm thấy thật mất mặt.

Sở Hoan nhìn thẳng vào Hàn Anh, nói:

- "Hàn thiên tướng, các ngươi đã đánh rất tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Khi một tướng quân dẫn quân xuất trận, binh sĩ của hắn mạnh yếu nhiều ít, vũ khí tốt xấu, và tình hình hậu cần như thế nào, những thứ này đều đã được xác định, không có cách nào thay đổi. Tướng quân trên chiến trường, có hai trách nhiệm, phải nắm giữ được “thượng thế”, sắp xếp quân đội của mình ở tình thế có lợi, đội quân yếu đến mấy, cũng phải tìm ra sở trường của họ, đội quân mạnh đến mấy, cũng phải hiểu rõ ưu điểm của họ, phát huy ưu thế của quân ta ở mức lớn nhất, đó là “mưu” của người làm tướng. Thứ hai là suất lĩnh quân đội thề chết chiến đấu, biết sẽ chết vẫn không né tránh, không được lâm trận lùi bước, đây là “lược” của người làm tướng. Nhớ lấy trình tự, trước tiên phải sắp xếp quân đội ở thế có lợi nhất, sau đó mới dẫn quân liều chết chiến đấu, nếu ở trong trạng thái bất lợi, mà còn muốn dẫn quân tử chiến, cái đó không thể nghi ngờ chính là để cho các tướng sĩ không dưng đi chịu chết.”