Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1076: Lương Ngọc




Sở Hoan tự hỏi không phải một người thích học tập, kiếp trước lúc hắn là học sinh cũng không để quá nhiều tâm tư trong việc học, gần như thành tích mỗi khóa đều hết sức bình thường, nhưng chỉ có khoa hóa học Sở Hoan lại dùng một chút tâm tư.

Đây cũng không phải bởi vì ngay từ đầu cảm thấy hứng thú đối với hóa học, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, lúc ấy giáo sư hóa học là nữ, chẳng qua ba mươi tuổi, dáng người rất đẹp, eo nhỏ mông tròn, da thịt trắng nõn, lúc ấy giơ tay nhấc chân rất có phong vận, đặc biệt khuôn mặt trái xoan trông hơi quyến rũ cười rộ lên, tràn đầy hương vị mềm mại đáng yêu của phụ nữ, bắt đầu từ lần đầu giảng dạy, vị giáo sư nữ này đã trở thành đối tượng thầm mến của rất nhiều học sinh nam trong lớp, đối với mối tình đầu của đám học sinh nam này mà nói, sức hấp dẫn của giáo viên nữ phong vận động lòng người này rất lớn.

Sở Hoan đương nhiên cũng là một trong những học sinh thầm mến, khi đó chỉ muốn để giáo viên chú ý tới mình nhiều một chút, cho nên chỉ cần là khóa hóa học, hắn liền toàn tâm học tập. Hắn vốn là người vô cùng thông minh, đặt tâm tư trên khoa hóa học này, trái lại nổi tiếng, thậm chí cuối cùng còn tưởng chọn làm đại biểu khóa hóa học, tiếp xúc rất nhiều với giao viên nữ kia, vì có thể ở cùng một chỗ với giáo viên nhiều hơn, Sở Hoan động chút lại đi thỉnh giáo một số vấn đề hóa học.

Cho tới giờ Sở Hoan cũng không rõ ràng giáo viên nữa kia phải chăng cảm thấy mình có thiện cảm với nàng, chẳng qua giáo viên nữ kia thường thích tới phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, sau này còn để Sở Hoan làm phụ tá, thường xuyên mang theo Sở Hoan cùng làm thí nghiệm. Thời gian ở một mình với giáo viên nữ, Sở Hoan ngoại trừ có thể thưởng thức tư thái mềm mại đáng yêu của giáo viên nữ, còn mưa dầm thấm đất, mắt thất rất nhiều hóa học, so với rất nhiều học sinh, hắn đã từng thấy rất nhiều tiêu bản hóa học chân thật.

Cũng bởi vì kiếp trước có bản lĩnh hóa học nhất định, cho nên lần trước Sở Hoan trông thấy đá lạnh, trước tiên nghĩ tới có thể lợi dụng đá lạnh chế muối, hôm nay tại sơn động ở Tây Hạp Sơn này, lại ngoài ý muốn phát hiện một khoáng vật mới, nếu là người khác, cho dù là người tương lai xuyên việt tới, cũng chưa chắc có thể nhận ra loại khoáng vật này là gì, nhưng kiếp trước Sở Hoan đã từng gặp qua vật chất này, hơn nữa nhớ rất rõ ràng, vị giáo viên nữ eo nhỏ mông tròn ôn nhu kia, đặc biệt tiến hành giới thiệu cặn kẽ về loại vật chất này.

Cầm cát thạch anh trong tay, trong đầu Sở Hoan nhịn không được nghĩ tới thời gian ở chung với giáo viên nữ năm đó, ngoại trừ nhớ mong, lại còn một chút cảm kích, không có người phụ nữ kia, hiện giờ chỉ sợ hắn cũng không nhận ra trong tay chính là cát thạch anh, như vậy sẽ bỏ qua một số tài phú lớn.

- Cát thạch anh?

Đỗ Phụ Công hiển nhiên hết sức lạ lẫm đối với cái tên này:

- Đại nhân, cát thạch anh này là thứ gì?

Sở Hoan đứng dậy hỏi:

- Đỗ Tổng quản, loại khoáng vật này, Tây Hạp Sơn có bao nhiêu?

Đỗ Phụ Công suy nghĩ, lắc đầu nói:

- Đại nhân, điều này cũng không dễ xác nhận, lúc trước chỉ khảo sát đá lạnh ở các nơi tại Tây Hạp Sơn, đối với loại khoáng vật này cũng không quá chú ý.

Gã dừng một chút, nhìn biểu tình của Sở Hoan, hiển nhiên Tổng đốc đại nhân tràn đầy hứng thú đối với loại khoảng vật mới này, gã nói:

- Chẳng qua không chỉ trong sơn động này, có bốn năm chỗ khác cũng có loại khoáng vật này, nếu dựa theo tỷ lệ, trong Tây Hạp Sơn này, cho dù loại khoáng vật này không so được với đá lạnh, nhưng cũng không phải ít.

Sở Hoan hưng phấn nói:

- Nếu là như vậy, trong núi này còn chứa rất nhiều cát thạch anh?

- Hẳn là như thế.

Đỗ Phụ Công khẽ vuốt cằm, hiếu kỳ nói:

- Đại nhân, nhìn bộ dáng của ngài, dường như phát hiện bảo bối gì rất quý vậy… !

- Đây đúng là bảo bối.

Sở Hoan cười nói:

- Chẳng những có thể tạo phúc cho dân, hơn nữa còn có thể mang tới cho Tây Quan ta thêm một trụ cột kinh tế.

Lời Sở Hoan nói, mọi người đều nghe không rõ, Sở Hoan cũng không giải thích kỹ càng, phân phó Kỳ Hồng:

- Mang tất cả cát thạch anh về, ta muốn dùng.

Tôn Tử Không ở bên không nhịn được hỏi:

- Sư phụ, lần trước ngài phát hiện đá lạnh, chế tạo ra muối ăn, lần này phát hiện cát thạch anh, phải chăng có thể chế ra thứ gì?

Sở Hoan liếc Tôn Tử Không một cái, nghĩ trong lòng tiểu tử ngươi xấu xí, nhưng đầu óc lại không đần, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng.

Hôm nay Sở Hoan thị sát công trường, vốn là rút thời gian trong lúc cấp bách, ngoài ý muốn thu hoạch được cát thạch anh, trong lòng cao hứng, cũng không ở lại công trường quá lâu, hắn dặn dò Đỗ Phụ Công một vài việc, lúc này mới rời khỏi công trường, trước khi đi còn nói:

- Công trường chế muối, một khi đưa ra thị trường, chẳng mấy chốc sẽ có người biết được nơi này chế muối, hiện giờ nạn trộm cướp của Tây Quan chưa bình, tiếp theo ta sẽ tiêu diệt toàn bộ nạn trộm cướp, trước khi nạn trộm cướp lắng xuống, bên này nhất định phải chú ý an toàn. Ta đã để cho Hiên Viên Thắng Tài đưa Chấn Tự Doanh đóng ở một nơi cách Tây Hạp Sơn không đếm mười lăm dặm, bên này có biến, ngươi có thể phái người lập tức tới Chấn Tự Doanh cầu viện, mặt khác có thể bắn tên lệnh lên trời, trong đêm có thể dùng tên lửa cầu viện, bên kia nhận được tín hiệu, sẽ lập tức chạy tới trợ giúp.

Đỗ Phụ Công thấy Sở Hoan an bài vô cùng thỏa đáng, cũng rất an tâm.

Sở Hoan thầm nghĩ cát thạch anh, trên đường cưỡi ngựa như bay, trong đầu lại không ngừng nhớ lại tình cảnh thực tế lúc cùng thí nghiệm với giáo viên nữ kia, cũng không nghĩ quá nhiều về vóc dáng nóng bỏng quyến rũ bộ dáng thùy mị của giáo viên nữ kia, chỉ nghĩ tới quá trình thí nghiệm cát thạch anh lúc trước, suy nghĩ sau khi trở về thành, chuẩn bị một chút, dựa theo ký ức năm đó, xem phải chăng có thể lợi dụng cát thạch anh chế tạo thứ hắn muốn.

Mơ hồ trong thấy thành Sóc Tuyền, Sở Hoan xông ngựa lên trước, Kỳ Hồng dẫn hơn hai mươi võ sĩ Cận Vệ theo sát phía sau, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, hai kỵ sĩ phi tới đối diện. Sở Hoan nghe tiếng vó ngựa, thả chậm tốc độ. Kỳ Hồng thúc ngựa tiến lên, tới ngang Sở Hoan, hai kỵ sĩ trước mặt cũng thả chậm tốc độ, cách xa mấy mét, liền tung người xuống ngựa, bước tới, cùng quỳ xuống nói:

- Xin chào Tổng đốc đại nhân!

Kỳ Hồng dò xét một cái, ngạc nhiên hỏi:

- Dưỡng Lão Bát, sao lại là các ngươi?

Kỳ Hồng đã nhận ra, hai người tới trước mặt là hai huynh đệ xuất thân Cận Vệ Quân, hai người này vốn là hai trong số hai trăm võ sĩ Cận Vệ theo Sở Hoan rời quan, chẳng qua Sở Hoan điều động một phen đối với hai trăm võ sĩ Cận Vệ, năm mươi người điều cho Hiên Viên Thắng Tài, bản thân lưu lại năm mươi người, còn lại một trăm người điều cho Bùi Tích, tạm thời tiến vào Cấm Vệ Quân, giúp đỡ Bùi Tích huấn luyện tân binh, hai người trước mắt đã được điều cho Bùi Tích.

Một võ sĩ Cận Vệ Quân nói:

- Tổng đốc đại nhân, binh doanh Cấm Vệ Quân xuất hiện biến cố, hai người chúng ta đặc biệt tới bẩm báo đại nhân!

Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Một đám dân chúng tới binh doanh gây sự.

Võ sĩ trả lời:

- Họ nói có oan tình, hai bên thiếu chút nữa đánh nhau… !

- Bùi tiên sinh đâu?

- Bùi tiên sinh đang ở chỗ trưng binh, còn một số tân binh cuối cùng cần phải chiêu mộ.

Võ sĩ trả lời:

- Sáng sớm Bùi tiên sinh tới quân doanh, an bài quân đội huấn luyện, sau đó liền tới chỗ trưng binh, chúng ta tới tìm đại nhân bẩm báo, có người khác đi báo Bùi tiên sinh.

Sở Hoan biết rõ, Bùi Tích xây dựng Cấm Vệ Quân, huấn luyện ngoài thành, binh doanh cách nơi này cũng không quá xa, hắn trầm giọng nói:

- Chúng ta sẽ tới!

Hắn không nói hai lời, thúc ngựa phi tới quân doanh Cấm Vệ Quân.

Lôi Hỏa Kỳ Lân nhanh như lôi điện, bỏ xa đám người Kỳ Hồng, không mất quá nhiều thời gian, Sở Hoan liền trông thấy quân doanh Cấm Vệ Quân, nơi này có mấy trăm Cấm Vệ Quân đồn trú, từ xa trông thấy một đám người tập trung cửa doanh, cửa doanh đóng chặt, một đám binh sĩ đứng ngang phía sau cửa doanh bên trong, trường thương hướng về phía trước. Ngoài cửa doanh là một đám dân chúng quần áo cũ nát, trong đó có hơn mười tên đô con, cầm côn gỗ trong tay, quát mắng bên trong cửa doanh.

Sở Hoan nhíu mày, tới gần cửa doanh, ghìm ngựa lại, mũi Lôi Hỏa Kỳ Lân phì ra một hơi, giống như sấm sét. Đám dân chúng kia nghe được tiếng động, vốn ồn ào lập tức yên tĩnh, mọi người đều đưa mắt nhìn lại. Hôm nay Sở Hoan dò xét công trường, không mặc quan bào, chỉ mặc cẩm y, chẳng qua Lôi Hỏa Kỳ Lân dưới háng hắn bộ lông đỏ thẫm, rất bắt mắt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết thần thánh phương nào tới.

Sở Hoan tung người xuống ngựa, vỗ nhẹ cổ Lôi Hỏa Kỳ Lân, lúc này mới cất bước tiến lên. Mọi người dò xét Sở Hoan tới gần, có người cẩn thận hỏi:

- Này, ngươi là ai?

Sở Hoan chắp tay cười nói:

- Các vị phụ lão hương thân, đây là quân doanh, mọi người tới quân doanh làm gì?

Một người chậm rãi đi ra từ trogn đám người, người này trông gần năm mươi, vóc dáng thon gày, ánh mắt dài nhỏ, dưới hàm để một chòm râu dê, làn da hơi đen, gã mặc trường sam, mặc dù hơi cũ, nhưng ăn mặc gọn gàng khác hẳn đám dân chúng, ở trong đám người cũng khiến người khác chú ý.

- Nếu không có chuyện gì, ai muốn tới binh doanh này?

Hai mắt người mặc trường sam rất có thần:

- Chúng ta tới giải oan… !

Gã dò xét Sở Hoan một phen, thản nhiên hỏi:

- Ngươi làm quan?

Sở Hoan cười hỏi:

- Ngươi biết ta?

- Đương nhiên không biết.

Người mặc trường sam đáp:

- Chẳng qua ngươi mặc áo gấm cưỡi ngựa tốt, tới binh doanh vào lúc này, đương nhiên không phải tới đây xem náo nhiệt.

Sở Hoan mỉm cười, liếc cửa doanh một cái, mới hỏi:

- Ngươi nói các ngươi có oan tình?

- Không sai!

- Không biết ở đây lại có oan tình gì?

- Vốn không có oan tình gì, nhưng Tổng đốc của chúng ta trị quân không tốt, liền có oan tình.

Người mặc trường sam nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan, không chút sợ hãi.

Sở Hoan cười nói:

- Nói như vậy, là Tổng đốc mang tới oan tình? Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?

- Không có tôn tính, tiểu dân quê mùa, Tư Đồ Lương Ngọc!

Sở Hoan nhịn không được dò xét người mặc trường sam này một phen, tuổi gần năm mươi, mặc dù có chút tinh thần, nhưng xem ra cuộc sống cũng không dễ chịu, trường sam cũ trên người đã chứng minh điểm này, chỉ nhìn bề ngoài, Sở Hoan rất khó liên hệ gã với hai chữ Lương Ngọc. Tư Đồ Lương Ngọc mặc trường sam này dường như đoán được tâm tư của Sở Hoan, nhìn chằm chằm hắn nói:

- Các hạ cũng không cần xem nhiều, nếu như ngươi quả thật làm quan, hôm này liền cho chúng ta một lời giải thích, không giải thích được ở đây, thành Sóc Tuyền đang ở bên cạnh, chúng ta vào thành tìm Sở Hoan đòi công đạo!

Nói tới đây, gã bỗng nhiên che bụng dưới, trong mắt xẹt qua một tia đau đớn, trán đổ mồ hôi lạnh, lập tức có người bên cạnh tiến tới đỡ lấy, ân cần hỏi:

- Tư Đồ tiên sinh, ngài không sao chứ?