Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1073: Bình Tây Đại Tướng Quân




Sở Hoan mỉm cười nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài, nói:

- Hiên Viên, Hàn Thiên tướng tiến cử ngươi tạm thời giữ chức vụ Bình Tây Tướng quân, ngươi có ý gì?

Hiên Viên Thắng Tài hơi kinh ngạc, nhưng hai hàng lông mày hiển nhiên sáng rọi, nói:

- Mạt tướng tư lịch nông cạn, chỉ sợ khó để kẻ dưới phục tùng.

Gã cũng không cự tuyệt, chỉ nói là kẻ dưới khó phục tùng mà thôi.

- Thật ra bản Đốc không cho rằng như vậy.

Sở Hoan cười đáp:

- Hiên Viên, ngươi xuất thân Hiên Viên thế gia, hơn nữa thuở nhỏ đã học hành binh, là quân nhân chân chính. Tuy nói ngươi chưa từng ở trong Bình Tây Quân, nhưng mọi thứ đều có lần đầu tiên, dùng tài năng của ngươi, chưa hẳn không thể gánh vác trọng trách như thế, huống chi cũng không phải thực sự để ngươi trở thành Bình Tây Tướng quân, chỉ là tạm thời thay thế mà thôi, trước khi triều đình hạ ý chỉ xuống, bản Đốc cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được.

Hiên Viên Thắng Tài đáp:

- Nếu như vậy, mạt tướng không ngại thử một lần.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ trong lòng Hiên Viên Thắng Tài cũng không khách khí, nhưng trong lòng họ hiểu được, tuy nói là tạm thời thay thế Bình Tây Tướng quân, nhưng chỉ sợ triều đình cũng thực khó lựa chọn ra người thích hợp. Sở Hoan đã muốn đỡ Hiên Viên Thắng Tài lên vị, sau này đương nhiên dâng tấu đề cử với triều đình, dù sao sau lưng Hiên Viên Thắng Tài cũng là Hiên Viên thế gia cường đại, chỉ sợ triều đình sẽ thuận theo cục diện như vậy, đến lúc đó hạ một đạo ý chỉ, trực tiếp nâng Hiên Viên Thắng Tài lên làm chính.

Hoắc Vô Phong nắm chặt hai tay, chỉ muốn đứng dậy phản bác, thế nhưng hiện giờ trên người gã dính cứt, chỉ sợ nói không ra miệng, đã bị Sở Hoan sửa trị.

Mặc dù Hùng Như Hải bị thương nặng không dậy nổi, nhưng cũng biết chuyện tình quan trọng, gã biết rõ Hàn Anh và Phương Như Thủy đã ly tâm, hiện giờ Hoắc Vô Phong đã bị chế trụ, người duy nhất có thể phản bác lúc này cũng chỉ có bản thân gã, gã cố gắng nói:

- Ta không đồng ý!

Sở Hoan nhìn Hùng Như Hải, cười nói:

- Hùng Thiên tướng có ý kiến?

- Đương nhiên… !

Hùng Như Hải muốn lớn tiếng nói, nhưng chỉ cần hơi lớn giọng, ngực sẽ đau kịch liệt, đành phải nhẹ giọng một chút:

- Hiên Viên Thắng Tài là con cháu Hiên Viên thế gia, nhưng dựa theo mạt tướng được biết, số người hắn thống lĩnh nhiều nhất chẳng qua vài trăm người mà thôi, mà Bát Đại doanh Bình Tây Quân cộng lại gần bốn vạn binh mã, Hiên Viên Thắng Tài không có tư lịch thống binh, sao có thể… sao có thể nắm giữ chức vụ Bình Tây Tướng quân?

Ngực gã đau nhức, dừng một chút, thở hai hơi, mới tiếp tục nói:

- Chuyện lớn quân vụ, không phải trò đùa, không phải dăm ba câu của Tổng đốc đại nhân là có thể quyết định, Bình Tây Quân không phải quân địa phương, là một phần của Binh Bộ, trước khi triều đình bổ nhiệm xuống, ai cũng… ai cũng không có tư cách quản lý Bình Tây Quân!

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nói như vậy, Hùng Thiên tướng chuẩn bị để Bình Tây Quân như rắn mất đầu? Bát Đại doanh, làm theo ý mình, một đống cát vụn? Ha ha, thế thì còn đánh thế nào?

- Thật sự muốn lựa chọn tướng quân tạm thay thế, vậy cũng nên do… do nội bộ Bình Tây Quân thương nghị, triệu tập Thiên tướng Bát Đại doanh, lựa chọn từ bên trong.

Hùng Như Hải thở như trâu:

- Mạt tướng không tin, Thiên tướng Bát Đại doanh đều là tướng lãnh bách chiến sa trường, cho dù tài trí bình thương, nhưng cũng không đến mức không người nào sánh bằng Hiên Viên Thắng Tài?

Sở Hoan đứng dậy, đi tới bên người Hùng Như Hải, hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống từ trên cao, thấy đôi mắt to như chuông đồng của Hùng Như Hải cũng đang nhìn mình, hắn mỉm cười nói:

- Nói tới nói lui, Hùng Thiên tướng cảm thấy bản Đốc không có tư cách hỏi đến quân vụ Bình Tây Quân?

Hùng Như Hải cũng không xấu hổ là người rắn rỏi, dưới nghịch cảnh cũng không úy kỵ Sở Hoan, nói:

- Đúng vậy, ta chính là ý tứ này, đế quốc có luật pháp, vì phòng ngừa Tổng đốc địa phương độc tài quyền hành, cho nên triều đình quy định văn bản rõ ràng, Tổng đốc không thể nhúng tay quân vụ, Bình Tây Quân là một phần trực tiếp của triều đình, ngài càng không có tư cách nhúng tay, hiện giờ Tổng đốc đại nhân quản lý chính sự, lại hỏi đến quân vụ, chẳng lẽ là muốn ôm đồm quân chính?

Lời này nói rất trắng trợn, không ít người đều hơi biến sắc, nghĩ trong lòng Hùng Như Hải này quả nhiên là cao lớn thô kệch không có đầu óc, thời điểm này còn muốn đối nghịch với Sở Hoan, đương nhiên sẽ không có kết quả tốt gì.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Hùng Thiên tướng, vậy ngươi có biết, lúc bản Đốc rời kinh, được Thánh thượng triệu kiến, ban cho quyền lực độc đoán lâm thời? Thánh thượng hạ chỉ với bản Đốc, là không tiếc hết thảy phương pháp ổn định Tây Quan, Bình Tây Quân quần long vô thủ, đã nguy hiểm cho Tây Quan, bản Đốc đương nhiên phải hỏi tới.

Hắn sờ lên cằm, thản nhiên nói:

- Không gạt ngươi, Thánh thượng ban cho bản Đốc kim kiếm, kim kiếm giống như Thánh thượng, nếu ai làm sóng gió tại Tây Quan, mắt bản Đốc nhận thức, nhưng kim kiếm lại không nhận ra người, làm sao, Hùng Thiên tướng muốn bản Đốc mời kim kiếm ra không?

Hùng Như Hải há to miệng, lại không nói ra lời nào, vừa rồi gã nói trắng ra, lúc này Sở Hoan cũng nghiêm túc, trong lời nói đã mang theo ý tứ uy hiếp.

Thấy Hùng Như Hải không nói lời nào, lúc này Sở Hoan mới xoay người cười hỏi:

- Các vị đại nhân, Hàn Thiên tướng tiến cử Hiên Viên Thắng Tài tạm thời giữ chức Bình Tây Tướng quân, không biết ý các vị thế nào?

- Hết thảy… hết thảy đều do đại nhân quyết định!

- Lời này lại không thể nói như vậy, mời các vị ở lại, chính là muốn thương nghị.

Sở Hoan đáp:

- Tất cả mọi người tỏ thái độ, đây là chuyện lớn của Tây Quan, mọi người là quan phụ mẫu của Tây Quan, chuyện lớn như vậy, phải nói ra ý kiến của mình!

Hắn nhỉn thẳng Phương Như Thủy, hỏi:

- Phương Thiên tướng, ý của ngươi thế nào?

- Hiên Viên Thắng Tài anh hùng niên thiếu, xuất thân tướng môn, do hắn tạm thời giữ chức Bình Tây Tướng quân, các tướng sĩ không có quá nhiều ý kiến, cũng ta cũng nguyện ý nghe theo phân công!

- Còn các vị đại nhân?

- Điều này… Hiên Viên Tướng quân quả thực là người lựa chọn tốt nhất.

Mọi người biết rõ nếu hôm nay không tỏ thái độ, chỉ sợ ai cũng không thể rời khỏi cửa, chỉ có thể theo ý Sở Hoan. Sở Hoan mỉm cười nghe mọi người tán thành, lúc này mới xoay người nói:

- Hiên Viên Thắng Tài, nếu là mọi người cùng hi vọng, ngươi cũng đừng từ chối, có mấy vị Thiên tướng giúp đỡ, trước khi ý chỉ của triều đình tới, ngươi sẽ tạm thời thay thế quản lý quân vụ Bình Tây Quân.

Hiên Viên Thắng Tài chắp tay nói:

- Mạt tướng nguyện sống chết đền đáp triều đình!

- Người tới, lấy lệnh phù và ấn tướng quân!

Sở Hoan trầm giọng nói.

Lời chưa dứt, ngoài cửa nhanh chóng có người đi vào, tựa như đã sớm chuẩn bị, dùng khay ngọc nâng. Sở Hoan giao lệnh phù và tướng quân ấn Bình Tây Tướng quân tới tay Hiên Viên Thắng Tài trước mặt mọi người, giọng điệu trịnh trọng:

- Hiên Viên, từ giờ phút này, BÌnh Tây Quân tạm thời giao cho ngươi, chỉ trông mong ngươi thưởng phạt rõ ràng, đừng phụ lòng triều đình!

Hiên Viên Thắng Tài cất lệnh phù và tướng quân ấn, hai hàng lông mày giương lên, trong mắt lộ vẻ cảm kích, lập tức hai mắt lạnh lùng, hai hàng lông mày xiết chặt, trầm giọng nói:

- Hoắc Vô Phong đâu?

Hoắc Vô Phong đang cúi đầu, nghe Hiên Viên Thắng Tài gọi to tên mình, gã ngẩng đầu, hơi thất thần nói:

- Ta… ta ở đây… !

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Hoắc Thiên tướng, hiện giờ Hiên Viên đã là Bình Tây Tướng quân, ngươi là hạ cấp của hắn, trước mặt thượng cấp xưng ta, điều này là phạm thượng!

Hoắc Vô Phong chấn động thân thể, gã cảm thấy hơi chóng mặt, sự việc tiến triển khiến gã trở tay không kịp, gã thật sự khó hiểu được, vì sao trong vòng một đêm, Bình Tây Quân liền thay tên đổi họ.

- Hoắc Thiên tướng, Tướng quân đang gọi ngươi, ngươi nên đi lên bái kiến mới đúng.

Hàn Anh đứng dậy, nhàn nhạt nhắc nhở.

Hoắc Vô Phong không thể làm gì, cứng ngắc đi lên, quỳ xuống:

- Mạt tướng tham kiến Tướng quân!

- Ngưu Đắc Tất chứng cớ chính xác, ngươi đương nhiên không có dị nghị.

Hiên Viên Thắng Tài hai mắt sắc bén:

- Ngươi thân là Thiên tướng một doanh, vốn nên thương lính như con, trugn tâm triều đình, thế nhưng ngươi to gan lớn mật, bán trộm quân lương, tội không thể tha thứ, ngươi tới, mang Hoắc Vô Phong ra ngoài, chém!

Hoắc Vô Phong thần sắc biến đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nói:

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Hiên Viên Thắng Tài như băng, liền có bốn gã võ sĩ Cận Vệ tuôn ra, như lang như hổ muốn mang Hoắc Vô Phong đi. Hoắc Vô Phong vạn lần không thể đoán được chuyện đầu tiên sau khi Hiên Viên Thắng Tài lên đài làm chính là khai đao với gã. Gã kinh hãi Hiên Viên Thắng Tài thiết huyết vô tình, biết rõ khó mà tránh khởi, huyết tính trong máu bỗng nhiên dâng lên, không chờ mấy tên võ sĩ tới gần, thân thể gã vọt lên phía trước, dùng tay nắm bội đao bên hông Hiên Viên Thắng Tài.

Tốc độ của gã không chậm, chỉ tiếc tốc độ của Hiên Viên Thắng Tài nhanh hơn. Tay Hoắc Vô Phong còn chưa đụng vào chuôi đao, thân thể Hiên Viên Thắng Tài đã lui về sau một bước, ánh đao chớp lên, trong nháy mắt, Hiên Viên Thắng Tài đã rút đao, trogn lúc Hoắc Vô phong kinh hãi, Hiên Viên Thắng Tài hai tay cầm đao, không chút lưu tình bổ xuống Hoắc Vô phong.

Thân thể Hoắc Vô Phong vốn hướng về phía trước, lúc này bởi vì quán tính, căn bản không lui lại được, hơn nữa tâm thần của gã cũng hỗn loạn, khoái đao kia chém xuống, gã chỉ ngây ra một chút.

Phốc!

Máu tươi văng khắp nơi, đại đao trong tay Hiên Viên Thắng Tài đã bổ vào đầu Hoắc Vô Phong, cái đầu kia giống như dưa hấu, bị chém thành hai khúc.

- Ai nha… !

Không ít quan viên ở đây trông thấy đại đao bổ đầu, sợ vỡ mật, kêu ra sợ hãi. Hiên Viên Thắng Tài nhìn chằm chằm đôi mắt lồi ra của Hoắc Vô phong, thản nhiên nói:

- Tập kích thượng quan, giết không tha!

Gã rút đao ra, thân đao đầy máu tươi, lưỡi đao rủ xuống, máu tươi trượt trên thân đao xuống lưỡi đao, sau đó giống như nước mưa nhỏ xuống đất, thân thể Hoắc Vô Phong lắc lư hai cái, ngã xuống đất không còn động đậy.

Hiên Viên Thắng Tài cầm đại đao lâu chùi sạch sẽ trên thi thể của Hoắc Vô Phong, lúc này mới phân phó:

- Mang thi thể xuống!

Võ sĩ Cận Vệ đi lên kéo thi thể xuống, lúc này Hiên Viên Thắng Tài mới thu đao vào vỏ, xoay người chắp tay nói với Sở Hoan:

- Tổng đốc đại nhân, chuyện đột nhiên xảy ra, Hoắc Vô Phong muốn cướp đao tập kích mạt tướng, mạt tướng đành phải tự vệ xuất thủ, quấy nhiễu đại nhân, xin thứ tội!

Sở Hoan thở dài:

- Đây là chuyện của Bình Tây Quân, Hiên Viên Tướng quân thanh lý môn hộ, bản Đốc nào lại trách tội!

Hiên Viên Thắng Tài liếc mọi người một cái, liền thấy không ít quan viên sắc mặt trắng bệch, hai mắt đều lộ vẻ sợ hãi, thậm chí có người rét run.

Gã mặt không biểu bình, đi tới bên người Hùng Như Hải. Lúc này Hùng Như Hải cũng kinh hãi vạn phần, trông thấy Hiên Viên Thắng Tài bước tới gần, chẳng biết tại sao, trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng vẫn nhắm mắt nói:

- Ngươi… ngươi còn muốn giết ta?

- Vì sao phải giết ngươi?

Hiên Viên Thắng Tài dĩ nhiên tươi cười:

- Hùng Thiên tướng, ngươi là Thiên tướng Khôn Tự Doanh, đều nói ngươi là một mãnh tướng, vốn Khôn Tự Doanh cần mãnh tướng như ngươi tọa trấn, nhưng bổn tướng xem bộ dạng ngươi bây giờ, không có biện pháp xử lý quân vụ Khôn Tự Doanh, xem tổn thương của ngươi, không có năm ba tháng cũng khó hồi phục, như vậy đi, chức Thiên tướng Khôn Tự Doanh, bổn tướng tạm thu hồi, sẽ để người khác làm việc thay ngươi, tối nay ngươi lên đường trở về quê, nghe nói ngươi là người Thiên Sơn Đạo, vậy thì trở về Thiên Sơn Đạo, dưỡng thương cho tốt!

- Ta… !

Hùng Như Hải lửa giận công tâm, ho khan kịch liệt.

Hiên Viên Thắng Tài không chờ Hùng Như Hải nhiều lời, đã phân phó:

- Người tới, lập tức thu dọn hành lý cho Hùng Thiên tướng, tối nay thuê một chiếc xe ngựa cho Hùng Thiên tướng, để hắn về quê tĩnh dưỡng cho tốt. Hùng Thiên tướng là tướng có công, không thể bạc đãi hắn, thuê một cỗ xe tốt, tiền xe… !

Gã dừng một chút, hai hàng lông mày nhíu lại, phóng khoáng nói:

- Bổn tướng sẽ bỏ!