Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1059: Sắc dụ




Sở Hoan đứng bên giường, hơi cau mày hỏi:

- Chỉ đau bắp đùi thôi à?

- A…

Bố Lan Thiến chớp chớp đôi mắt xinh đẹp:

- Hình như còn cả chỗ khác. Hình như lưng cũng đau…!

Nàng cắn chặt đôi môi đỏ thẫm, hơi cúi đầu xuống, liếc Sở Hoan một cái, hơi ngượng ngùng nhưng cũng rất mê người:

- Rất đau. Sở, ngươi có thể giúp ta một chút không?

- Ta không phải đại phu. Giúp ngươi thế nào đây?

Sở Hoan thở dài:

- Không phải trong phủ còn có một vị Tôn đại phu sao? Ngươi nhảy bị trật chân, cũng không nặng, tìm lão đến xem cho một chút không phải tốt hơn sao?

- Ta không thích hắn.

Bố Lan Thiến ngẩng đầu cong môi:

- Nếu ngươi không đồng ý giúp, ta cũng không ép.

Sở Hoan cười khổ:

- Ngươi bảo ta giúp thế nào đây?

Nàng lại cúi đầu, khóe mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nỉ non:

- Ngươi…không phải ngươi đã từng học võ công sao? Ngươi lợi hại như thế, chẳng lẽ…bị thương nhẹ thế này cũng không xem được?

Nghĩ nghĩ một lát hắn hỏi:

- Trân Ny Ti đâu rồi? Để ta dạy nàng ta cách xoa bóp, có lẽ có thể bớt đau một chút…

- A?

Bố Lan Thiến ngẩng đầu:

- Vừa rồi bọn ta cãi nhau, nàng ta không thèm quan tâm tới ta nữa rồi. Ta cũng không biết nàng ta ở đâu nữa.

- Hả?

Xem xét khắp phòng một lượt, hắn chợt thấy đằng sau bình phong bên trái có một cái bóng. Sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, thoáng thấy một tia giảo hoạt lướt qua ánh mắt Bố Lan Thiến, dường như hiểu ra gì đó, hắn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh giường. Khi hắn ngồi xuống, Bố Lan Thiến hơi run lên giống như co lại. Sở Hoan cười hỏi:

- Sao vậy? Sợ ta sao?

Nàng cong môi:

- Ngươi có gì mà phải sợ? Ngươi cũng không phải hổ lang, chẳng lẽ dám ăn thịt ta?

- Không thấy gì đáng sợ?

Như cười như không, hắn hỏi:

- Không phải chỉ có hổ lang mới ăn thịt người. Đôi khi nam nhân cũng có thể ăn thịt người, hơn nữa còn là ăn thịt nữ nhân.

Đôi má trắng như phấn của nàng hơi hồng lên, lẩm bẩm:

- Ngươi…ngươi sẽ không dám!

Sở Hoan thở dài hỏi:

- Chân nào bị thương?

- Chân trái!

Nàng vội vàng ôm đầu gối:

- Ôi, Sở, đau quá, ta sợ là bị thương rất nặng.

- Bị thương ở chân trái sao lại ôm đầu gối chân phải?

- A?

Bố Lan Thiến khẽ giật mình, vội vàng đổi tay sang ôm chân kia:

- Ta…đúng, phải, là chân này. Ôi…

- A, ta nói nhầm. Vừa rồi ngươi không che sai chân. Ngươi bị thương ở chân trái, ôm ban đầu là đúng rồi.

Bố Lan Thiến hơi ngẩn ra, hơi xấu hổ, vội bình tĩnh lại, đổi tay sang đầu gối bên kia:

- Ta…ta đau tới hồ đồ rồi. Đúng rồi, là chân này!

- Bị thương thế nào?

- Rất nặng.

Bố Lan Thiến có vẻ đau đớn:

- Không nhúc nhích gì được.

Khóe mắt Sở Hoan lại liếc sang phía bình phong, thấy bóng đen cúi xuống hơi run run càng hiểu rõ, nhưng vẫn điềm nhiên như không, khẽ thở dài:

- Bị trật chân rồi, còn khá nặng nữa. Bố Lan Thiến, nếu chỉ là vết thương ngoài da thì cũng không sao, nhưng nhỡ động vào gân cốt thì rất nguy hiểm. Nếu chữa trị chậm trễ, ngươi sẽ không bao giờ có thể đi lại bình thường được nữa.

- A?

Bố Lan Thiến chẳng có vẻ khẩn trương chút nào, nhưng vẫn ra vẻ buồn rầu:

- Vậy làm sao bây giờ? Sở, ta không muốn bị què. Vị đại ca kia của ngươi bị thọt, đi lại rất khó coi. Ta không muốn giống y.

Bùi Tích cũng đang tạm thời ở lại phủ Tổng đốc, Bố Lan Thiến cũng chạm mặt y mấy lần, rất ấn tượng với cách đi lại của y.

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Nếu Trân Ny Ti có ở đây, ta có thể dạy nàng ta cách xoa bóp. Nhưng bây giờ ngươi và nàng ta đang cãi nhau, hay để ta đi tìm người khác?

- Cái đó…. Bây giờ ta rất đau, ngươi…Ngươi không thể giúp ta sao?

Bố Lan Thiến vội nói:

- Đừng cố làm người xấu. Ngươi lợi hại như thế, sao phải để người khác ra tay?

- Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi còn là nữ tử chưa lập gia đình. Nhỡ bị ai nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt tới danh tiết của ngươi.

Bố Lan Thiến lắc đầu:

- Người La Lan chúng ta không ngại nam nữ thân thiết. Chúng ta còn có thể cầm tay hôn môi nữa. A, cái đó, ý ta là trong này không có ai khác, ta cam đoan sẽ không có ai vào đây, không ai nhìn thấy đâu.

Sở Hoan hỏi:

- Thực sự sẽ không có người đến? Ngươi thực sự muốn để ta giúp?

- Đương nhiên.

Nàng liên tục gật đầu:

- Trân Ny Ti nói ngươi là người tốt, luôn luôn giúp người khác. Ngươi…sẽ không từ chối thỉnh cầu của ta, đúng không?

- Ai…

Sở Hoan thở dài một tiếng:

- Trân Ny Ti nói đúng, con người ta vốn mềm lòng, khó khăn bao nhiêu, chỉ cần người khác nhờ, ta đều không đành lòng từ chối… Ngươi đã không sợ, ta còn sợ gì. Hơn nữa đây là trị thương, túng thế tòng quyền. Bố Lan Thiến, kéo y phục lên.

- A?

Nàng trợn tròn hai mắt.

Sở Hoan chỉ chỉ váy:

- Kéo váy lên, để ta xem bị thương thế nào. Ngay cả vết thương ta cũng không biết làm sao chữa cho ngươi được.

Do dự một lát, ánh mắt nàng như có như không khẽ liếc về phía bình phong, Sở Hoan nói tiếp:

- Ngươi không muốn sao? Không sao, ta không ép, chỉ là việc trị thương này…

- Được được, để ta kéo.

Bố Lan Thiến ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng về phía trước, hai tay kéo váy lên, bên trong chỉ có một tiểu khố trắng như tuyết, mỏng như cánh ve.

- Tiểu khố cũng kéo lên. Kéo đến đầu gối. Ta muốn xem đầu gối bị thương thế nào.

- Cái này… cái này cũng cần sao?

Nàng hơi đỏ mặt, kiều diễm như hoa:

- Có thể….

- Không!

Sở Hoan lắc đầu:

- Ngươi đã để cho ta trị thương, ta cũng muốn chữa cho ngươi cho tốt. Kéo lên đi.

Bố Lan Thiến không thể làm gì, đành cắn chặt cặp môi đỏ mọng, hai tay nắm ống quần, chậm chậm kéo tiểu khố trắng như tuyết lên. Cơ thể nàng hơi nghiêng về đằng trước, qua cổ áo mỏng như cánh ve, có thể thấy một vùng da thịt trắng như tuyết mịn như nhung. Mặc dù nàng chưa đến hai mươi tuổi nhưng thân thể Tiểu Dương Nữu đã phát dục rất thành thục, hai ngọn núi vươn thẳng ngạo nghễ tản ra ánh sáng nhàn nhạt có thể khiến cho mọi nam nhân đều phải thèm nhỏ rãi.

Sở Hoan chỉ liếc qua, nhìn thấy bầu ngực tuyết trắng kia, quả thực trong lòng rung động, thầm nghĩ quả nhiên nữ nhân dị vực là một vưu vật, chỉ riêng làn da như sương như tuyết kia ở Trung Nguyên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, làn da bóng loáng đó, không cần chạm đến, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm thấy được nó mịn màng thế nào…

Bố Lan Thiến có một đôi chân thanh tú trắng như ngọc, hai bàn chân trắng nõn đầy đặn thon thả mà không nổi xương, ngón chân hồng nhạt nhỏ như thân tằm, mắt cá nhân mượt mà bé xíu, mỗi một tấc da thịt, mỗi một đường cong đều có ẩn chứa một thứ ma lực khiến cho người khác si mê.

Ống quần của nàng chậm chậm kéo lên, bắp chân đầy duyên dáng hiện ra dần dần, ống chân thon dài như điêu như khắc, da thịt trắng trong như phấn, làn da căng tràn đó, tưởng như chỉ cần ấn một ngón tay cũng có thể nứt ra được.

- Có…có được không?

Bố Lan Thiến kéo ống quần lên đến đầu gối, hơi run giọng hỏi.

Sở Hoan tiến lại gần hơn, dường như nàng cảm thấy hơi căng thẳng, theo phản xạ hơi rụt lại, hắn cau mày:

- Đừng động, chân của nàng đã bị thương. Nếu cử động có thể sẽ làm lệch vị trí xương đùi, sẽ rất khó chữa.

- A?

Nàng hơi cúi xuống, mái tóc vàng sáng lên chói mắt:

- Ngươi có thấy không?

- Nội thương thì không nhìn thấy được. Phải kiểm tra mới biết.

- A? Nhìn không ra, vậy sao ngươi bắt ta kéo ống quần lên?

- Cô nương này, Trung y khác với bùa phép của các nàng. Chúng ta quan tâm đến vọng văn vấn mạc (nhìn hỏi kiểm tra và sờ), muốn xem vết thương, phải kiểm tra tình hình.. Bố Lan Thiến, ngay cả điều này nàng cũng không biết?

Nàng hơi ngượng:

- Ta…ta không phải đại phu, làm sao biết được.

Nàng hơi lo, hít thật sâu:

- Vậy ngươi sờ đi.

Sở Hoan xắn ống tay áo, vươn tay, sắp chạm vào đầu gối Bố Lan Thiến thì nàng nhắm tịt mắt lại, hắn hỏi:

- Nàng sợ?

- Không…không sợ. Ta không sợ.

Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ động:

- Ngươi sờ đi, ta không sợ ngươi.

Khóe miệng Sở Hoan thoáng nét cười, một tay đặt lên đầu gối Bố Lan Thiến bóp bóp, quả nhiên mịn nhẵn đã tay, như làm bằng sứ càng xoa càng bóng, chỉ là, đồ sứ thì lạnh, mà da thịt nàng lại ấm áp. Thân thể Bố Lan Thiến hơi run lên, cảm giác năm ngón tay Sở Hoan nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối mình, chẳng hiểu tại sao, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ từ đầu gối lan ra khắp thân thể. Cảm giác này rất kỳ lạ. Nàng xuất thân Tây Vực, đúng như lời nàng nói, cũng từng cầm tay thậm chí là hôn nam tử khác, nhưng chưa bao giờ để cho nam nhân chạm vào người. Sở Hoan là người đầu tiên. Một cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ xuất hiện dâng lên.

Không nhịn được, nàng he hé mắt, chỉ thấy một tay Sở Hoan đang thuần thục vuốt ve đầu gối mình, rất nhẹ nhàng, đột nhiên cảm thấy chân hơi tê, nàng kêu lên thất thanh:

- Ối. Ngươi làm gì thế?