Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1051: Người nói đạo lý




Sau khi Hùng Như Hải rơi xuống đất, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, dường như trong nháy mắt này vạn vật trời đất đông cứng lại. Nụ cười trên mặt đám người thuộc hạ Hùng Như Hải còn chưa nhạt đi, nhưng ánh mắt họ đã lộ vẻ kinh hãi, biểu tình và ánh mắt như vậy có vẻ hết sức quái lạ, gần như tất cả mọi người không thể phục hồi tinh thần.

Tần Lôi ra quyền chẳng những cực kỳ bá đạo, hơn nữa giống như lôi điện sấm sét, tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả Sở Hoan cũng không nghĩ tới, Tần Lôi có thể một quyền đánh bay Hùng Như Hải.

Yên tĩnh như chết trong một lát, bản thân Tần Lôi phá vỡ sự yên lặng trước tiên, quay đầu hỏi Sở Hoan:

- Sở thúc, có phải hắn bị một quyền của ta đánh ngã hay không? Có phải chúng ta có thể tiến vào bên trong xem một chút?

Sở Hoan thở dài, gật đầu nói:

- Hùng tướng quân lời nói như núi, vừa rồi hắn đã nói, chỉ cần ngươi có thể một quyền đánh bại hắn, là có thể để chúng ta tiến vào, hắn đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Lúc này bộ hạ của Hùng Như Hải rốt cuộc kịp phản ứng, đao thương đều xuất hiện, nhắm ngay Tần Lôi. Mấy người khác chạy như bay đến bên người Hùng Như Hải, ngồi xổm xuống, nhìn Hùng Như Hải vẫn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt đã từ từ mở ra, còn có hơi thở, lập tức thở phào, có người căng thẳng hỏi:

- Hùng tướng quân, ngài… ngài thế nào rồi?

Bên cạnh có người đỡ Hùng Như Hải dậy.

Chẳng qua vừa có người đụng vào thân thể Hùng Như Hải, gã đã thống khổ kêu lên:

- Không… không được đụng vào ta… !

Bộ hạ vội vàng buông tay, Hùng Như Hải run giọng nói:

- Ta… xương cốt của ta gãy rồi, rất nhiều… rất nhiều nơi đều bị gãy xương, còn có… còn có nội tạng của ta… !

Cổ họng gã giật giật, nói chuyện khó khăn, lúc này khuôn mặt xuất hiện đầy mồ hôi lạnh:

- Nội tạng… Nội tạng của ta hỏng rồi… không thể động… không thể động tới ta… !

Lúc này Tần Lôi nhanh chóng đi qua chỗ Hùng Như Hải, những binh sĩ kia kiêng kị sự lợi hại của Tần Lôi, Tần Lôi lúc này trong mặt họ đương nhiên không còn là con khí tầm thường, có thể một quyền đánh bay mãnh tướng Hùng Như Hải của Bình Tây Quân, hơn nữa trước mắt bao nhiều ngươi, bản sự này là chân thật, lúc này trong lòng đều kiêng kị Tiểu Bá Vương này, mặc dù đao thương đều nhắm thẳng Tần Lôi, thế nhưng Tần Lôi đi về phía trước, đám binh tướng như thấy Ôn thần vậy, vội vàng lui ra sau, ánh mắt nhìn Tần Lôi đều mang theo hoảng sợ.

Tần Lôi đi tới bên cạnh Hùng Như Hải, vài tên bộ hạ đều rút đao, không biết Tần Lôi muốn làm gì, đều cẩn thận. Tần Lôi ngồi xổm xuống, vẻ mặt hồn nhiên nhìn Hùng Như Hải. Lúc này Hùng Như Hải mồ hôi đầy đầu, thấy Tần Lôi tới bên cạnh mình, lập tức dùng ánh mắt oán độc nhìn Tần Lôi.

- Ta đã nói rồi, nắm tay phải đánh ra, ngươi sẽ chết.

Dường như Tần Lôi cảm thấy may mắn cho Hùng Như Hải:

- Ta dùng quyền trái, ngươi sẽ không chết, hiện giờ chúng ta có thể tiến vào chưa?

Cổ họng Hùng Như Hải run lên, muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không nói thành lời.

Gã căn bản không nghĩ tới kết quả như vậy, đứa bé giống như con khỉ không chút thu hút trong mắt gã, lúc xuất quyền dĩ nhiên lại bùng nổ lực phá hoại mạnh mẽ, Hùng Như Hải oán hận, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi, gã thật sự khó có thể tưởng tượng, một thằng nhóc như vậy, tại sao trong người lại cất chứa năng lực kinh người như thế.

Sở Hoan lại không nói nhiều, giật cương ngựa một chút, thúc ngựa tiến về phía trước. Lôi Hỏa Kỳ Lập lập tức tiến tới đại doanh, đội ngũ phía sau lập tức theo kịp, đội ngũ giống như con rắn dài tiến vào trong đại doanh ngay trước mắt tướng sĩ Khôn Tự Doanh.

Khôn Tự Doanh trên dưới có ngàn binh sĩ, nơi trú quân cũng kéo dài vài dặm. Sở Hoan dẫn đội ngũ đi tới góc đông nam Khôn Tự Doanh, lúc này Hùng Như Hải nằm trên mặt đất, không thể động đậy, toàn bộ Khôn Tự Doanh quần long vô thủ, ai cũng không dám ngăn cản đội ngũ của Sở Hoan.

Tới góc đông nam, liền thấy được doanh trướng vây quanh một khối đất trống, trên đất trống chất đầy rương hòm, Sở Hoan ghìm chặt ngựa, thản nhiên nói:

- Dương Bạc Lộc ở nơi nào?

Trong đội ngũ, vị Lệnh lại Binh Bộ Ti Dương Bạch Lộc đã tiến lên:

- Có hạ quan.

- Những rương hòm này còn dán giấy niêm phong, có phải là trang bị điều ra từ trong binh khố?

Sở Hoan quay đầu lại nhìn Dương Bạch Lộc một cái:

- Trước đây ngươi từng nói, trang bị điều ra từ binh khố, là Dương Lệnh lại ngươi dẫn người tự mình tới binh khố.

Dương Bạch Lộc nhắm mắt nói:

- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, đây đều là trang bị điều tới từ binh khố, là hạ quan phụng lệnh của Triệu Chủ sự, tự mình mang ra khỏi binh khố, sau đó mang người cùng đưa tới nơi này.

- Xem ra Bình Tây Quân không hề thiếu những trang bị này.

Sở Hoan lại cười nói:

- Những trang bị này điều từ binh khố tới hơn một tháng, còn chưa phân phối xuống… Chẳng qua như vậy cũng tốt, trang bị binh khố của chúng ta vẫn không hề động tới, đây là chuyện tốt với mioj người.

Gã phân phó Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết:

- Sai người mang những thứ này lên xe.

Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết tung người xuống ngựa, lớn tiếng kêu lên:

- Các huynh đệ ra tay đi, chuyển hết những rương hòm này lên xe.

Cách đó không xa, không ít tướng sĩ Bình Tây Quân đều đứng quanh nhìn lại, trơ mắt nhìn người của Sở Hoan ra tay vận chuyển trang bị lên xe, lại không ai dám đi ra ngăn cản.

Lúc này Tần Lôi đứng bên một khung binh khí cách đó không xa, hứng thú quan sát vũ khí trên kệ, đao thương kiếm kích búa rìu câu xoa đều có.

Hiển nhiên gã hết sức hứng thú đối với những binh khí này, lúc này một tay cầm búa, tay kia cầm một cây trường thương, hai tay múa múa, chỉ múa vài cái liền vứt những binh khí này lên mặt đất, lập tức lại chọn binh khí khác. Lúc vận chuyển rương hòm được một lát, Tần Lôi ở bên đã dùng qua một lần binh khí trên kệ, sau khi ném binh khí cuối cùng, Tần Lôi ra vẻ mất hứng.

Sở Hoan đi tới cười hỏi:

- Lôi nhi không thích binh khí nào sao?

Tần Lôi lắc đầu nói:

- Sở thúc, những thứ này đều không vừa tay, không có cái nào tốt… !

- Vậy con thích binh khí gì?

Sở Hoan hỏi:

- Trở về Sở thúc sẽ sai người chế tạo một món binh khí theo suy nghĩ của con.

Tần Lôi suy nghĩ, mới nói:

- Trước kia ở cùng một chỗ với Tích phụ, trên đường thấy có người đánh nhau, thứ hắn dùng để đánh người rất lợi hại, con rất thích… !

- Đó là thứ gì?

Tần Lôi suy nghĩ, mới nói:

- Con nhớ ra rồi, Tích phụ nói gọi là Thục Đồng Côn… Người kia đánh một gậy, có thể chặt đứt một cây đại thụ… Sở thúc, ngài có thứ như vậy không?

Sở Hoan cũng không biết người gã đang nói là ai, nhưng đương nhiên biết rõ Thục Đồng Côn, cười gật đầu nói:

- Con thích Thục Đồng Côn? Vậy không khó, trở về ta sẽ sai người chế tạo cho con một cái.

Hắn thầm nghĩ, Tần Lôi lực lớn vô cùng, côn đồng bình thường chỉ sợ không vừa tay, cần côn đồng rất nặng mới có thể khiến Tần Lôi thuận tay, trở về tìm người chế tạo một căn côn đồng nặng, Thục Đồng Côn cũng không khó tìm, tìm xem có chất liệu tốt chế tạo côn.

Chợt nghe một hồi vó ngựa vang lên, Sở Hoan nhìn lại theo tiếng, tiếng động truyền tới từ phía cửa doanh, móng ngựa ầm ầm vang lên, cho thấy không ít người tới, bên kia ánh lửa ngút trời, nhanh chóng tới gần.

Khóe miệng Sở Hoan hơi giương lên, lúc này Bạch Hạt Tử đã tới gần nói:

- Đại nhân, sợ rằng Đông Phương Tín đã nhận được tin tức chạy tới.

- Lúc chúng ta ra khỏi thành, động tĩnh không hề nhỏ.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Đông Phương Tín đương nhiên biết rõ chúng ta ra khỏi thành. Lần trước chúng ta ra khỏi thành dò xét bệnh dịch, gã đã âm thầm phái người theo dõi hành tung của chúng ta, lần này đương nhiên không ngoại lệ, chúng ta mang theo đoàn xe tới bên này, chỉ cần Đông Phương Tín không ngu, đương nhiên có thể đoán được dụng ý của ta.

- Đại nhân, chúng người đông thế mạnh, nếu không tốt chỉ sợ có nguy hiểm.

Bạch Hạt Tử thấp giọng nói:

- Đại nhân phải cẩn thận.

Sở Hoan vuốt cằm, bình tĩnh nói:

- Đông Phương Tín có gan đấy, chẳng qua ta lại không tin, thời điểm này hắn dám tạo phản.

Chỉ trong chốc lát, một đội kỵ binh tới gần, một giọng nói lạnh lùng quát lớn:

- Ai dám giương ai ở chỗ này? Tất cả dừng tay cho bổn tướng.

Người đầu tiên phi ra, đúng là Đông Phương Tín.

Đông Phương Tín thần sắc lạnh lùng, đại đao trong tay đã rời vỏ, mấy chục tên kỵ binh sau lưng theo sát tạo thành trận hình quạt, cả đám đằng đằng sát khí. Lúc này tướng sĩ Khôn Tự Doanh chung quanh trông thấy Đông Phương Tín xuất hiện, cũng cầm đao cầm thương chui ra từ đằng sau doanh trướng, tạo thành một vòng vây lớn chung quanh, vây Sở Hoan cũng các võ sĩ đang chất đồ lên xe ở giữa.

Sở Hoan bình thản, trông thấy Đông Phương Tín, cười nhạt nói:

- Hóa ra là Đông Phương tướng quân, trời tối rồi, Đông Phương tướng quân cần gì nóng tính như thế?

- Bổn tướng còn tưởng rằng tội phạm nào xâm nhập binh doanh.

Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng:

- Sở Tổng đốc, dường như đây cũng không phải chỗ ngài nên đến. Ngài không có quyền hỏi tới quân vụ Bình Tây Quân, cho dù muốn dò xét binh doanh, cũng cần bổn tướng đồng ý mới được. Hôm nay ngài dẫn người xông vào doanh, nếu bị triều đình biết được, chỉ sợ Sở Tổng đốc cũng không cách nào giải thích với triều đình?

- Đông Phương tướng quân đã hiểu lầm.

Sở Hoan bình thản:

- Bản đốc đánh mất đồ, nghe ngóng xung quanh, biết được ở đây, cho nên tới thu hồi đồ của mình, thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa tướng lĩnh trấn doanh Hùng Như Hải chính miệng nói cho qua, cái gọi là xông vào doanh, Đông Phương tướng quân nói quá lời?

- Hùng Như Hải?

Đông Phương Tín trong lòng phẫn nộ không chỗ phát tiền, Hùng Như Hải chính là thuộc cấp thân tín của Đông Phương Tín, cũng là một trong những tâm phúc hiếm có của Đông Phương Tín, vật tư trang bị chuyển từ binh khố ra được đặt ở Khôn Tự Doanh, cũng có thể thấy được sự tín nhiệm của Đông Phương Tín đối với Hùng Như Hải. Thế nhưng gã đến đại doanh, giờ phút này Hùng Như Hải chỉ có thể nằm ở cửa doanh, vẫn không nhúc nhích. Hùng Như Hải bị Tần Lôi một quyền đánh bay, xương cốt nhiều nơi đã gãy vỡ nghiêm trọng, cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, lần này Hùng Như Hải không chỉ thương gân động cốt, mà là nứt xương nghiêm trọng, tuy nói thân thể gã cường tráng, nhưng không có năm ba tháng, Hùng Như Hải đừng nghĩ tới đứng dậy đi lại.

Càng thêm quan trọng chính là, nội tạng Hùng Như Hải bị đả thương nghiêm trọng, mặc dù hiện giờ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đã tạo thành phá hư nghiêm trọng đối với thân thể Hùng Như Hải, di chứng đã không thể tránh được.

Đông Phương Tín nhìn thấy ái tướng tâm phúc của mình nằm trên mặt đất không thể động đậy, trong lòng phẫn nộ không cần nói cũng biết.

- Hùng Như Hải đánh cược trước mặt mọi người, Đông Phương tướng quân tùy tiện tìm một người hỏi một câu sẽ biết được chúng ta vào doanh là Hùng Như Hải đáp ứng trước.

Sở Hoan nhìn Đông Phương Tín, giọng điệu châm chọc:

- Chúng ta đều là người nói đạo lý, cũng không làm ẩu!