Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1013: Ngọc Đài Chiếu Thủy




Thái tử phủ.

Thái tử ngồi xe lăn nhìn xuyên qua cửa sổ lớn trước mặt, ngắm phong cảnh như vẽ ở bên ngoài. Hoa mai tỏa hương, nước chảy cạnh cầu nhỏ, giữa cả một mảnh rừng mai.

Mặt Thái tử không hề có cảm xúc, ngơ ngác nhìn rừng mai, trông như ngây ra.

- Điện hạ!

Phía sau truyền tới tiếng nói êm ái của Lưu Ly phu nhân. Lúc nàng cất bước nhẹ như một làn mây, yên lặng không tiếng động, u tĩnh dị thường. Nàng bưng một khay nhỏ, bên trên có một cái bát ngọc, trong đó có nước canh vẫn còn đang bốc hơi nóng:

- Thiếp thân tự tay sắc thuốc rồi. Người uống đi khi còn nóng!

Thái tử nghiêng đầu lại, nhìn dung nhan mỹ lệ của Lưu Ly phu nhân, lộ vẻ tươi cười. Lưu Ly phu nhân đi tới bên cạnh Thái tử, đợi hắn uống non nửa chén thuốc mới nở nụ cười xinh đẹp như gió xuân.

- Khí sắc của điện hạ mấy hôm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi. Uống xong thuốc, thiếp thân cùng điện hạ đi dạo một vòng ở hoa viên có được không?

- Được.

Thái tử gật đầu nói:

- Lưu Ly, ngươi nói hoa mai có đẹp không?

- Điện hạ rất yêu thích hoa mai.

Lưu Ly mỉm cười nói:

- Hằng năm, cứ mỗi khi hoa mai nở rộ là điện hạ đều ngồi đây để thưởng mai.

Thái tử nói nhỏ:

- Hương thơm của hoa mai đến từ giá lạnh. Chúng chịu đủ lạnh lẽo nhưng không bị giá lạnh đánh bại, hoàn cảnh càng ác liệt lại càng nở đẹp.

- Thiếp thân thấy hình như có rất nhiều loại hoa mai.

Lưu Ly phu nhân cho Thái tử uống hết thuốc, giọng nói dịu dàng uyển chuyển, khiến tâm thần người ta vui sướng:

- Của điện hạ đây hình như chỉ có một loại hoa mai.

Thái tử nhìn hoa mai trong vườn, nói nhỏ:

- Đây là Ngọc Điệp mai, còn gọi là Ngọc Đài Chiếu Thủy!

Dừng lại một chút, hắn mới khẽ thở dài:

- Tiên hiền đặt cái tên Ngọc Đài Chiếu Thủy này đúng là một nhã nhân.

Hắn quay đầu nhìn Lưu Ly, bỗng nhíu mày, hỏi:

- Lưu Ly, ngươi có tâm sự gì à?

Lưu Ly phu nhân vội hỏi:

- Không có. Điện hạ, người...

- Trong mắt ngươi có sầu lo.

Thái tử khẽ thở dài:

- Giữa ngươi với ta còn có gì không thể nói sao?

Hắn cười khổ nói:

- Có phải là ở trong phủ quá lâu nên hơi buồn không?

- Điện hạ suy nghĩ nhiều quá rồi.

Lưu Ly bỏ chén thuốc, dịu dàng nói:

- Thiếp thân hầu hạ bên người điện hạ cũng vui vẻ mười phần rồi.

- Sâu trong mắt ngươi có sầu lo.

Thái tử nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp nhất thiên hạ này.

- Nói cho ta biết, ngươi lo lắng gì?

Hắn nắm chặt tay Lưu Ly:

- Ngươi có chuyện gì khó xử thì ta sẽ cố hết sức trợ giúp ngươi.

- Thực ra....

Lưu Ly do dự một chút, rốt cục nói:

- Điện hạ, người có biết là Tây Bắc truyền tin tới, ở bên đó sắp xảy ra ôn dịch?

Thái tử vuốt cằm đáp:

- Ta đã biết rồi. Tổng đốc Tây Quan phái người về kinh, bẩm báo Tây Bắc xuất hiện ôn dịch, hơn nữa khi thời tiết nóng lên thì tình hình dịch bệnh sẽ lan tràn kịch liệt. Hắn cần triều đình phái ngự y tới, nghiên cứu biện pháp đối phó với ôn dịch. Việc này đã báo lên, hẳn sẽ có kết quả nhanh thôi.

- Điện hạ có biết triều đình sẽ làm gì không?

Lông mày Lưu Ly lóe lên, nhìn có vẻ lo lắng.

Thái tử lắc đầu nói:

- Ta cũng không nhúng tay vào việc này. Hiện tại triều đình chủ yếu tập trung tâm tư vào Đông Nam, rất khó rút tinh lực ra đặt tại Tây Bắc. Chẳng qua lần này dịch bệnh tại Tây Bắc không nhỏ, không chỉ có Sở Hoan mà còn không ít quan viên Tây Bắc đã gửi tấu về kinh. Hiện giờ triều đình cũng không thể bỏ mặc được. Tuy rằng rất khó bỏ bạc ra nhưng nếu phái một ít cao thủ y đạo tới cứu trợ thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Hắn vuốt nhẹ bàn tay mịn màng như men sứ của Lưu Ly phu nhân.

- Lưu Ly, quê nhà ngươi ở Tây Bắc, cho nên vô cùng lo lắng cho Tây Bắc. Điều này ta hiểu. Sau này ta sẽ cố gắng nghĩ cách để triều đình trợ giúp cho Tây Bắc một chút.

- Đa tạ điện hạ.

Lưu Ly phu nhân nói:

- Nhưng...

Do dự một chút, cuối cùng nàng than thở:

- Điện hạ, ta đưa người ra hoa viên!

- Ngươi còn có lời muốn nói.

Thái tử hỏi:

- Lưu Ly, ngươi muốn nói gì?

Lưu Ly phu nhân thở dài nói:

- Thật ra thiếp thân muốn tới Tây Bắc xem một chút. Tuy thiếp thân không biết gì nhưng cũng hơi biết chút thuật chữa bệnh!

Dừng lại một chút, nàng mới mấp máy đôi môi đỏ.

- Nếu thiếp thân có thể tới Tây Bắc thì cũng có thể trợ giúp nơi đó một chút!

Thái tử cau mày nói:

- Ngươi muốn đi Tây Bắc sao?

- Đây chỉ là ý nghĩ khi tâm huyết thiếp thân dâng trào mà thôi.

Lưu Ly nói:

- Thiếp thân mà đi Tây Bắc thì sẽ phải rời xa điện hạ. Mà thiếp thân lại không muốn rời xa điện hạ.

- Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi.

Thái tử nói:

- Dù sao thì cũng là cố hương của mình. Đầu tiên là binh tai, giờ tới ôn dịch, trong lòng ngươi lo lắng cũng là chuyện thường tình. Chẳng qua ngươi là nữ nhân ta yêu mến nhất, dù là ngươi có năng lực ứng đối ôn dịch nhưng ta làm sao cam lòng cho ngươi đi vào nơi mạo hiểm được!

- Thật ra thiếp thân đi về Tây Bắc không chỉ vì tình hình dịch bệnh.

Lưu Ly suy nghĩ một chút, rốt cục nói:

- Bách tính Tây Bắc đều không biết tới chuyện của kinh thành. Bọn họ cũng không biết sự nhân nghĩa của điện hạ. Nếu thiếp thân có thể đại diện cho điện hạ đi tới Tây Bắc cứu tế, bách tính nơi đó nhất định sẽ cảm tạ ân đức của điện hạ!

Thái tử lại cười nói:

- Lưu Ly muốn mua chuộc dân tâm cho ta sao?

- Thật ra thiếp thân cũng hy vọng điện hạ có thể sớm ngày đứng lên được.

Lưu Ly dịu dàng nói:

- Thiếp thân đi theo điện hạ mấy năm, nhưng vẫn không thể khiến điện hạ sớm ngày đứng lên, trong lòng rất hổ thẹn!

- Lưu Ly, ta không cho ngươi nói vậy.

Thái tử cau mày nói:

- Trước khi ngươi tới cạnh ta, ta giống như xác chết biết đi, chỉ chờ chết mà thôi. Thế nhưng từ khi ngươi tới cạnh ta, ta mới biết thật ra trên thế gian này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp. Ngươi giúp ta tìm tới ý nghĩa sinh tồn lần nữa. Bệnh của ta cũng đã chuyển biến tốt nhiều rồi. Ta tin rằng sớm muộn gì ta cũng đứng lên lại lần nữa.

- Thế như thiếp thân hy vọng người có thể đứng lên nhanh hơn.

Đôi má của Lưu Ly hiện lên nét đỏ ửng, nắm tay Thái tử, đặt lên mặt mình.

- Điện hạ có biết y thánh thế gia không?

Thái tử gật đầu nói:

- Tất nhiên là biết tới. Lúc trước ta cũng từng phái người tìm tới y thánh thế gia. Nhưng y thánh thế gia từ khi Thiên Thục Quốc diệt vong thì đã mất tung tích từ lâu rồi. Dù là Thần Y Vệ cũng không tìm được tung tích của bọn họ.

- Điện hạ tìm bọn họ đương nhiên cũng bởi vì biết y đạo của y thánh thế gia là không gì sánh kịp.

Đối mặt mỹ lệ màu xanh biếc của Lưu Ly đảo qua, phong tình vạn chủng.

- Gia chủ Trương Nhất Dương của y thánh thế gia cũng là thần y hiếm thấy trên đời. Có người còn nói y thuật của hắn không dưới tổ tiên Trương Trọng Cảnh của tổ tiên hắn.

- Tên tuổi y thánh thế gia đã truyền lưu từ sớm rồi, vô cùng kỳ diệu.

Thái tử than thở:

- Có người nói vị Trương Nhất Dương kia có bản lĩnh cải tự hồi sinh, cũng không biết có tiếng mà không có miếng hay không.

- Cải tử hồi sinh là nói ngoa thôi.

Lưu Ly nói:

- Thế nhưng nếu tìm được Trương Nhất Dương thì Lưu Ly tin rằng hắn tuyệt đối có thể giúp điện hạ đứng lên trong thời gian ngắn nhất.

Thái tử ngạc nhiên nói:

- Tại sao hôm nay Lưu Ly lại nhắc tới Trương Nhất Dương?

- Thật ra thiếp thân đúng là đang hoài nghi, người của y thánh thế gia đã xuất hiện tại Tây Bắc.

Lưu Ly nói nhỏ:

- Tuy rằng bọn họ mai danh ẩn tích nhưng chắc chắn không biến mất trong nhân gian. Trương Trọng Cảnh lấy hành y tế thế làm nhiệm vụ của mình. Con cháu đời sau của hắn cũng tuyệt đối không thể không bộc lộ bản lĩnh như vậy, để y thuật tổ tiên truyền xuống bị mai một đi. Từ nhỏ thiếp thân đã nghe phụ thân nói, hắn đã từng gặp một thần y ghê gớm, dù đối phương chưa cho thấy thân phận nhưng phụ thân suy đoán người kia có thể chính là người của y thánh thế gia, mai danh ẩn tích nhưng vẫn đang cứu chữa cho thế gian.

Thái tử suy tư:

- Lưu Ly nói là người y thánh thế gia nghe nói tới tình hình bệnh dịch Tây Bắc thì sẽ tới đó sao?

- Đây là suy đoán của thiếp thân, cũng không dám khẳng định.

Lưu Ly nhíu mày liễu:

- Vị Trương Nhất Dương kia có còn trên đời hay không, thiếp thân cũng không cách nào xác định được. Nhưng thiếp thân cảm thấy bọn họ nếu đúng là hậu nhân của y thánh Trương Trọng Cảnh thì sẽ không quên giáo huấn của tổ tiên. Năm đó Thiên Thục Quốc phát sinh ôn dịch, chính người y thánh thế gia xuất hiện giải trừ tai nạn. Bây giờ tình hình bệnh dịch Tây Bắc phát sinh, người y thánh thế gian chỉ cần biết tin thì thiếp thân tin rằng bọn họ nhất định sẽ phái người tới!

Dừng lại một chút, nàng mới nói:

- Thiếp thân muốn tới Tây Bắc một chuyến, vừa có thể ra sức cho phụ lão hương thân ở quê hương, lại có thể thay điện hạ an ủi bách tính. Mà quan trọng nhất chính là thiếp thân nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để khẩn cầu bọn họ chữa chân cho điện hạ!

- Tây Bắc lạnh lẽo, hơn nữa ta không hy vọng nàng rời khỏi ta.

Thái tử duỗi một ngón tay ra nâng cằm Lưu Ly. Không thể không thừa nhận, nữ nhân trước mắt này giống như mỹ nữ trong tranh không tỳ vết từ cổ chí kim, tựa như còn chẳng có bức họa nào sánh được với dung nhan của Lưu Ly, hoặc là không có bức tranh nào có khả năng thể hiện ra được.

- Ta sẽ phái người đi Tây Bắc, để bọn họ hỏi thăm y thánh thế gia. Tin tức núi cao đường xa, ta không muốn thấy nàng chịu khổ.

- Điện hạ quên thiếp vốn xuất thân từ Tây Bắc sao? Ta vô cùng thích ứng với hoàn cảnh này.

Lưu Ly nở nụ cười xinh đẹp nói:

- Hơn nữa y thánh thế gia nếu không muốn để người ngoài biết sự tồn tại của bọn họ thì nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp che dấu vết tích. Không phải người trong y đạo, rất khó nhận ra sự tồn tại của bọn họ. Thiếp thân cũng là người trong hạnh lâm, may ra có thể thấy manh mối.

Thái tử do dự. Lưu Ly đã dịu dàng nói:

- Điện hạ nếu không hy vọng Lưu Ly đi thật thì Lưu Ly sẽ ở cạnh điện hạ, không đi đâu hết.

Thái tử đang nói thì chợt nghe có tiếng nói truyền vào:

- Điện hạ, có người cầu kiến.

Thái tử chuyển động xe lăn, xoay người lại, thấy Quỷ Đao Điền Hầu đứng cách đó không xa, hỏi:

- Người nào?

- Hắn tự xưng là chủ sự Lễ Thần Y Vệ bộ Hà Tây Đạo, tên là Trâu Hoằng!

Điền Hầu cung kính bẩm.

- Trâu Hoằng?

Thái tử cau mày nói:

- Hắn đúng là người của Phùng Nguyên Phá sao?

- Đúng là do Phùng Nguyên Phá phái tới.

Điền Hầu nói.

- Có người nói hắn lần này phụng lệnh của Phùng Nguyên Phá, kính hiến lễ vật cho thánh thượng, hơn nữa Phùng Nguyên Phá cũng chuẩn bị lễ vật để hắn đưa tới cho điện hạ.

- Lễ vật sao?

Thái tử lạnh nhạt nói:

- Phùng Nguyên Phá này xưa nay không giao du với bổn cung, tại sao lại nghĩ tới bổn cung?

Hắn nhìn Điền Hầu nói:

- Đưa lễ vật gì?

- Lang Ngao!

Điền Hầu nói:

- Hắn đưa tới hai con Lang Ngao!