Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 3




Bà tử phòng bếp bắt đầu dọn cơm, Lâm thị đợi hồi lâu không thấy con gái đi vào, tò mò đi đến cửa nhà chính, chỉ thấy con gái đang ngẩng đầu nhỏ đứng dưới cây đào trong viện, mặc bối tử màu hồng đào, đỉnh đầu chải hai búi tóc, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cành đào nở đầy hoa, như một pho tượng nữ đồng, ngây thơ khả ái, khờ khạo đáng yêu, ngây ngô hồn nhiên.

”An An, ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi lại ngắm hoa.” Lâm thị cười gọi nàng.

Cổ Tống Gia Ninh mỏi nhừ, rốt cuộc đợi đến lúc mẫu thân mắc câu, nàng hài lòng xoa xoa cổ, vui vẻ chạy về phía mẫu thân: “Nương, tỷ tỷ nói hoa đào ở trên Đào Hoa Đảo đều nở hết rồi, từng phiến từng phiến đặc biệt xinh đẹp, người cũng dẫn con đi nhé?”

Từ xưa tới nay quả phụ lắm chuyện thị phi, sau khi trượng phu qua đời, Lâm thị thứ nhất không có tâm tình du ngoạn, thứ hai lo lắng gây ra chuyện vô căn cứ nói bậy nói bạ, liền liên tục giam mình ở hậu trạch, quanh năm suốt tháng ít khi đi ra ngoài. Lúc này con gái làm nũng, bà phản ứng đầu tiên là bất đắc dĩ, sờ sờ đỉnh đầu con gái nói: “Hôm kia một nhà nhị thúc đi ngắm hoa, gọi con đi con không đi, giờ đang hối hận đúng không?”

Tống Gia Ninh chu môi, ôm lấy mẫu thân nói lầm bầm: “Con muốn ở cùng với nương, nương mang con đi được không? Con rất lâu rồi không có ra khỏi nhà.”

Lâm thị nghe vậy, giật mình. Con gái hoạt bát hiếu động, thay trượng phu chịu tang ba năm này nghẹn hỏng rồi, vừa ra hiếu liền mỗi ngày đi theo sau lưng chất nữ, buổi sáng đi tìm tỷ muội tốt lân cận chơi, giữa trưa sắp tới giờ ăn cơm mới về, ăn xong tiếp tục chạy ra ngoài, nhưng từ sau tháng giêng con gái liên tục mấy đêm gặp ác mộng, tiểu nha đầu liền không thích chạy nhảy, mỗi ngày đều canh giữ ở bên người bà.

”An An nói thật với nương, có phải con cãi nhau với tỷ tỷ rồi không?” Dắt con gái vào nhà, Lâm thị ngồi xuống, vịn bả vai con gái hỏi.

Tống Gia Ninh mờ mịt lắc đầu: “Không có ạ, nương vì sao hỏi như vậy?”

Vẻ mặt con gái không giống giả bộ, Lâm thị càng hoang mang, nghi ngờ nói: “Vậy con vì sao không đi tìm con bé chơi?”

Tống Gia Ninh đã hạ quyết tâm muốn gây bất hòa với một nhà nhị thúc, vẫn luôn đợi cơ hội nhắc nhở mẫu thân sự quá quắt của một nhà nhị thúc, lúc này liền cúi đầu xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ không thích con, ngày đó con đi tìm nàng, nghe thấy nhị thẩm khuyên tỷ tỷ đừng khi dễ con. Tỷ tỷ mất hứng, nhị thẩm đã nói, nói nhà chúng ta có tiền, tỷ tỷ đối tốt với con, nương mới nguyện ý cho nhị thẩm tiền, còn nói chờ nhà chúng ta dùng hết tiền rồi, tỷ tỷ có thể khi dễ con.”

Lâm thị sắc mặt đột biến, con gái mới mười tuổi, chỉ biết ăn uống chơi ngủ, chắc chắn sẽ không nói dối, đệ muội này...

”Nương, nhị thẩm bảo tỷ tỷ khi dễ con, bà ấy có phải cũng không thích con hay không?” Tống Gia Ninh ngẩng đầu, đôi mắt đo đỏ hỏi. Nàng thật sự ủy khuất, vì kiếp trước thúc thẩm khắt khe, khe khắt ủy khuất.

Con gái hồ đồ lờ mờ tội nghiệp, Lâm thị lập tức cũng đỏ mắt lên, bỗng nhiên đặc biệt áy náy. Bà vẫn cảm thấy chính mình mệnh khổ, lão phụ mẫu cưng yêu bà như châu như ngọc nay đã qua đời, ca ca đã từng huynh muội tình thâm lại mềm tai, bởi vì chị dâu lại dần dần xa cách bà, lấy chồng ở Giang Nam xa xôi, thời gian ân ái không tới vài năm, trượng phu cũng bất hạnh bệnh nặng qua đời. Qua ba năm, bà cả ngày đắm chìm trong đau khổ, lại quên mất con gái so với bà mệnh càng khổ hơn, tuổi còn nhỏ không có phụ thân, thật tình thích thím, đường tỷ nhìn như hiền lành, kỳ thực giấu giếm tâm cơ.

”Làm sao thế được, An An chúng ta rất nghe lời rất hiểu chuyện, ai cũng thích An An.” Kìm nén nước mắt, Lâm thị hôn trán nữ nhi, ôn nhu nói.

Giọt nước mắt to như hạt đậu của Tống Gia Ninh xoạch rớt xuống, có nương thật tốt, cảm giác được mẫu thân dỗ dành thật tốt.

Con gái nói khóc liền khóc, Lâm thị luống cuống, biết rõ con gái muốn đi nhìn từng phiến từng phiến hoa đào, bà lập tức dụ dỗ nói: “An An đừng khóc, nương đồng ý dẫn con đi chơi, con nếu như khóc sưng mắt, chúng ta liền không thể ra cửa đâu.”

Tống Gia Ninh lập tức nín khóc mỉm cười.

Lâm thị cũng cười, tự mình giúp con gái lau mặt, thoa son lại lần nữa, lại dắt con gái đi ăn cơm.

Điểm tâm rất đơn giản, hai mẹ con một người một chén mì tôm, chính giữa bày một cái đĩa đựng bốn cái bánh bao canh nhân thịt (1). Đây đều là hương vị trẻ thơ Tống Gia Ninh hoài niệm thật sâu, nghe mùi cơm chín liền ứa ra nước miếng, lập tức ngồi lên ghế ngồi tròn hồng mộc, trước kẹp lên một cái bánh bao, chấm chấm dấm chua, vui vẻ bắt đầu ăn.

(1) Bánh bao này bên trong có cả nước súp, thường thì khi ăn cắn nhẹ trên núm rồi húp nước canh, có đôi khi còn phải sử dụng chiếc ống hút mới thưởng thức được món này.

Ăn xong một cái bánh bao, Tống Gia Ninh bắt đầu ăn mì, ăn hai ngụm mì lại ăn tôm bóc vỏ, mặn chay phối hợp, cực ngon.

Lâm thị ba năm nay ăn uống không ngon miệng, nhưng hôm nay không biết là bị tư thế ăn ngấu ăn nghiến của con gái lây nhiễm, hay là mới vừa nghĩ thông suốt, quyết định dưỡng tốt thân thể chiếu cố con gái cả đời, nhìn con gái ăn ngon như vậy, khẩu vị của bà lại có thể tốt lên, bình thường chỉ ăn mấy ngụm mì, sáng nay tất cả đều ăn, còn gắp một cái bánh bao.

Tống Gia Ninh nhìn thấy, cực kỳ cao hứng, kẹp cái bánh bao canh cuối cùng hiếu kính mẫu thân: “Nương ăn nữa đi.”

Lâm thị lắc đầu cười: “An An ăn đi, nương đã no rồi.”

Tống Gia Ninh ngắm vòng eo thon thả của mẫu thân, hiểu lầm mẫu thân sợ ăn nhiều mập, lúc này mới tự mình ăn.

Sau khi ăn xong Lâm thị bảo nha hoàn thông báo xa phu chuẩn bị xe la, bà quay về nội thất thay quần áo, đổi áo xuân thêu hoa lan trên người thành bối tử màu xanh mộc mạc, phía dưới phối với quần trắng, mộc mạc thanh nhã, là loại ăn mặc đi trên đường không thu hút chút nào. Quần áo thay xong, Lâm thị lại đổi ngọc trâm đang mang trên đầu thành mộc trâm, duy nhất đổi không, là khuôn mặt mỹ nhân trắng nõn thanh lệ, ngàn dặm mới tìm được một.

Nhìn mình trong gương, Lâm thị bỗng dưng sinh ra một tia thương cảm, hoa đào nở có người thưởng thức, bà không có xinh đẹp, thế nhưng tướng công sớm không còn ở nhân gian không biết tại sao lại thích ngắm bà.

”Phu nhân.” Nha hoàn Thu Nguyệt cầm mũ che mặt màu trắng đi tới, nhẹ giọng kêu.

Lâm thị hoàn hồn, cười nhạt một tiếng.

Ăn mặc vậy là được rồi, Lâm thị nắm bàn tay mập của nữ nhi, mang theo Thu Nguyệt đi ra ngoài, đi ra cửa viện đại phòng, đối diện trông thấy Hồ Thị bước chân vội vàng. Bởi vì lời nói của nữ nhi, trong lòng Lâm thị đã không thích người chị em dâu này, nhưng ngoài mặt cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải duy trì, liền tạm thời gỡ xuống mũ che mặt, khách khí hỏi Hồ Thị: “Đệ muội có vẻ vội vàng thế, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hồ Thị không để lại dấu vết mà dò xét hai mẹ con Tống Gia Ninh một phen, cười khan nói: “Không có việc gì không có việc gì, nghe nói ngươi muốn đi ra ngoài, ta tới đây nhìn một cái.”

Lâm thị cúi đầu nhìn con gái, cười yếu ớt nói: “An An muốn đi ngắm hoa đào, ta thấy thời tiết không tệ, mang con bé đi Đào Hoa Đảo dạo chơi.”

Hồ Thị mừng thầm, ngoài miệng lại nói:“ Là nên đi xem, chị dâu mỗi ngày buồn bực trong phòng, đi ra ngoài hít thở không khí, đối với thân thể ngươi cũng tốt. Vậy các ngươi mau đi đi, bây giờ người lên thuyền ở bến tàu còn chưa nhiều, chậm thêm chút phải chen lấn đó.” Nói xong còn ân cần mời đi qua.

Lâm thị gật gật đầu, dẫn con gái rời đi.

Hồ Thị cười tiễn hai mẹ con tới cửa, tận mắt nhìn xe la nhà mình rẽ ngoặt, bà ta lập tức gọi con gái tới, dùng danh nghĩa thăm người thân về nhà mẹ đẻ. Hai huyện thành tiếp giáp, nhưng Lâm thị ngồi trên xe la đi chậm chạp, chút nữa đệ đệ cỡi lừa đuổi theo, nói không chừng có thể đuổi kịp trước khi Lâm thị đến bờ Thái Hồ.

~

Xe la đi vừa ổn định vừa chậm, nhưng Lâm thị mang theo nữ chơi xuân, vốn chính là vì buông lỏng, bởi vậy cũng không nóng nảy.

Giang Nam cảnh xuân tươi đẹp, bình thường hai bên quan lộ đều có phong cảnh có thể thưởng thức, ruộng nước lăn tăn sóng ánh sáng, liễu xanh đong đưa theo gió, thường xuyên còn có ba gốc đào, mai đập vào mi mắt, kèm theo tiếng chim tước thanh thúy vui tai líu lo ríu rít, yên tĩnh bình thản, giống như một bức bức họa Giang Nam đầy ý nghĩa.

”Nương, người nhìn bầu trời kìa!” Tống Gia Ninh nằm sấp bên cửa sổ ngắm cảnh, bỗng nhiên hưng phấn gọi mẫu thân.

Lâm thị dựa tới, ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đàn chim nhạn kết đội mà đi, một đường bay về phương bắc.

Tức cảnh sinh tình, Lâm thị bỗng nhiên có chút nhớ nhà ở kinh thành. Trượng phu qua đời, huynh trưởng tới đây phúng viếng, đã từng lặng lẽ hỏi bà có muốn tái giá hay không. Lâm thị không muốn, hơn nữa bà cũng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của anh trai và chị dâu, thật sự muốn tái giá, trước tiên bà phải về nhà mẹ đẻ, nhưng chị dâu không thích bà, gặp mặt nhất định sẽ nói lời lạnh nhạt châm chọc.

Sờ sờ đầu con gái, Lâm thị một lần nữa ngồi thẳng ngay ngắn lại.

Xe la rời đi nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đi tới bờ Thái Hồ, trời quang vạn dặm khói sóng mênh mông, đảo nhỏ cách gần bờ chính là Đào Hoa Đảo, mỗi khi tới ngày xuân ở trên đảo hoa đào như ráng (2), ở bản địa cũng khá nổi danh. Đến tiết nở hoa, dân chúng, phú thương, quan phủ nhân gia xa gần sẽ chọn ngày lành tháng tốt trời trong nắng ấm lên đảo du ngoạn, ngắm hoa.

(2) Ráng, trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng.

Hai mẹ con tới sớm, bên bờ không người, trên mặt hồ tổng cộng có ba con thuyền nhỏ, một cái thuyền ô bồng đã xuất phát, một cái thuyền ô bồng ngừng ở bên cạnh, còn có một chiếc thuyền nhỏ đơn sơ khác, là loại hình bình thường dân chúng có kinh tế eo hẹp thích ngồi. Lâm thị đồ cưới phong phú tình hình kinh tế dư dả, sau khi xuống xe, nha hoàn Thu Nguyệt trực tiếp thuyền đi ô bồng bên kia hỏi giá.

”Bao thuyền năm đồng, đợi đủ mười người khách sẽ chèo thuyền, mỗi người 50 văn.” Người chèo thuyền dùng tiếng bản địa nói.

Thu Nguyệt trực tiếp lấy ra năm đồng, đưa cho người chèo thuyền: “Phu nhân nhà ta bao thuyền.”

Người chèo thuyền cười nói được, thu bạc, ân cần bắc thả boong thuyền.

Lâm thị nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, hai mẹ con cùng lên thuyền.

Chủ tớ ba người ngồi xuống, người chèo thuyền vừa muốn xuất phát, trên bờ bỗng nhiên truyền đến hai tiếng vó ngựa dồn dập, có người cao giọng hô: “Đợi một chút!”

Trong thanh âm kia trung khí mười phần, người chèo thuyền ngẩng đầu, hai đầu ngựa lớn màu đen đã gần ngay trước mắt, một người đầu lĩnh mặc một thân áo bào xám, mày rậm mắt to, vô cùng đoan chính, có loại khí thế của người tập võ. Thấy hắn không có chống thuyền, nam nhân mày rậm liền thả chậm tốc độ, bảo người phía sau đứng trước mặt hắn.

Người chèo thuyền nhìn sang, liếc thấy liền ngây người. Thay đổi tới vị này, tuổi ngoài 30, mặc trường màu đen cổ tròn bào, bên hông treo ngọc bội bạch ngọc, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng mê người, vừa nhìn cách ăn mặc chính là xuất thân gia đình giàu có. Lại nhìn dung mạo người này, lông mày như thanh phong mắt giống như hàn tinh, khuôn mặt lạnh lùng, so với Tướng Quân trên sân khấu còn uy nghiêm hơn.

Nhìn đến xuất thần, lại không có chú ý đối phương xuống ngựa lúc nào, chờ thuyền phu kịp phản ứng, nam nhânmặt lạnh đã đi nhanh lên thuyền.

Người chèo thuyền khó xử, vừa muốn giải thích thuyền này đã được người bao xuống, nam tử rớt lại phía sau bỗng nhiên ném một vật tới, người chèo thuyền theo bản năng đón được, cúi đầu nhìn lên, khá lắm, lại là một đĩnh bạc. Người chèo thuyền nhếch miệng cất đĩnh bạc vào trong ngực, người không nhúc nhích, dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên trong thuyền, nếu như ba nữ nhân không làm khó, hắn liền yên lặng chống thuyền rời đi, lợi nhuận hai phần tiền.

Thu Nguyệt mặt lộ vẻ vẻ tức giận, dùng ánh mắt hỏi thăm chủ tử, chỉ cần phu nhân ra lệnh một tiếng, nàng lập tức đi tìm người chèo thuyền lý luận.

Lâm thị đeo mũ che mặt, xuyên qua mũ sa nhanh chóng liếc mắt hai người, khẽ lắc đầu một cái với Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt cũng nhìn ra hai nam nhân mới tới không dễ chọc, hiểu chuyện mà cúi thấp đầu, không nên nhìn thì không nhìn, miễn cho gây phiền toái.

Lâm thị lánh ở một bên, Tống Gia Ninh vốn định liếc mắt nhìn liền thu hồi ánh mắt, cũng không biết vì sao, nàng càng nhìn nam nhân áo đen đối diện lại càng thấy quen mắt, càng nhìn quen mắt lại càng nhịn không được nhìn chằm chằm, nỗ lực nhớ lại xem mình không phải là đã gặp người này ở nơi nào rồi chứ. Kết quả nhìn quá mức nhập thần, nam nhân áo đen bỗng nhiên nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đao.

Tống Gia Ninh hoảng hốt, vội vàng trốn ra sau, sau đó ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi chạm ánh mắt với nam nhân này, Tống Gia Ninh bỗng nhiên nhớ ra. Nàng chưa từng gặp qua nam nhân áo đen này, nhưng nàng từng trải qua bảy năm với một con em thế gia rất giống đối phương, người kia, chính là Thế tử Vệ Quốc Công phủ danh tiếng lẫy lừng kinh thành...

Quách Kiêu.