Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 69: C69: Hội đấu giá bảo vật hai




Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mọi người đi tới nửa đường thì mưa cũng dần tạnh và người đi đường thì lại dần dần nhiều hơn. Đứng trên phố ở chợ tây, Mẫu Đơn hít sâu một hơi. Nàng nhận ra mặc dù cách bố trí của chợ tây không khác lắm so với chợ đông, cũng được phân thành chín khu vực chính bởi bốn con đường trong đó Thị Thự, Bình Chuẩn Thự, Bình Thương đều chiếm giữ các vị trí giống nhau nhưng lại có sự khác biệt lớn giữa chúng.

Trước tiên, bởi vì chợ tây nằm gần con đường tơ lụa hơn nên càng thêm phồn vinh thịnh vượng cũng càng mang tính quốc tế hóa hơn. Ở chỗ này, thương nhân ngoại quốc mở cửa hàng nhiều hơn ở chợ đông, những ngôi nhà kiến trúc Ba Tư, cửa hàng châu báu, hương liệu, tiệm thuốc, kho hàng, quán rượu chỗ nào cũng có.

Mẫu Đơn nhìn thấy rất nhiều thương nhân ngoại quốc đi đi lại lại với trang phục, giọng nói khác nhau đến từ Trung Á, Nam Á, Đông Nam Á, Cao Ly, Xiêm La, Phù Tang,... Nhìn trang phục của họ, nàng nhận ra "thương nhân người Hồ" là xuất hiện nhiều nhất, ta luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của họ dẫn những con lạc đà thong thả và chậm rãi đi qua các con phố và ngõ hẻm.

Tiếp theo, vì chợ tây rời xa Tam Nội và phần lớn người dân sống xung quanh là dân thường và người Hồ nên chủng loại hàng hóa cũng rất khác so với chợ đông, chợ đông thường bán hàng xa xỉ, mà nơi này bán hàng hóa có xu hướng thiên về bình dân hơn ví dụ như trang phục, nến, bánh, thuốc men và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, cũng bởi vì nguyên nhân này mà người xuất hiện ở đây nhiều hơn và cũng ồn ào, náo nhiệt hơn chợ đông rất nhiều. Ngay cả Hồ cơ nơi này cũng táo bạo hơn so với chợ đông, các nàng ăn mặc váy lụa diễm lệ, bưng rượu đứng bên ngoài quán rượu, cười duyên vẫy tay mời gọi khách qua đường, mời bọn họ nhấm nháp ly rượu nhà mình trong tay, nhìn thấy một người quen thậm chí còn tiến lên tóm lấy người đó rồi rót rượu. Khách nhân cũng không tức giận, các nàng cũng cười vui vẻ, người đi đường thấy nhiều không trách.

Mẫu Đơn đi theo sát phía sau đám người Hà Chí Trung, nàng cảm thấy xem như thế nào cũng xem không đủ. Lý Hạnh không biết đi đến bên cạnh nàng từ lúc nào, đi cùng nàng nói nhỏ: "Muội chưa đi qua Dương Châu, Hồ thương (thương nhân người Hồ) Dương Châu cũng rất nhiều, nếu muội có cơ hội đi thì sẽ nhìn thấy, nghe được rất nhiều rất nhiều những chuyện không thể tưởng tượng."


Mẫu Đơn gật đầu: "Nếu có cơ hội, muội thật sự rất muốn đi nơi nơi nhìn xem để thêm kiến thức. Muội nghe nói Giang Nam có mẫu đơn mùa đông, rất muốn đi xem."

Lý Hạnh nhẹ nhàng cười, đang muốn nói chợt nghe thấy Hà Chí Trung trầm giọng nói: "Sắp tới nơi rồi. Lát nữa đi theo sát chúng ta, không được nói lung tung cũng không được đụng chạm lung tung, chỉ vểnh tai lên nghe là được."

Mấy người Mẫu Đơn thấy vẻ mặt của ông và Đại Lang trở nên nghiêm túc thì cũng trịnh trọng đồng ý.

Một lúc sau, xe la, xe ngựa, xe nỉ,... đậu bên đường càng ngày càng nhiều lên, mọi người rẽ qua đường, đi vào một con hẻm ngoằn ngoèo, nhìn thấy bên ngoài một cửa hàng nhỏ không hề thu hút ven đường có rất nhiều người, họ chỉ trỏ, thầm thì nói chuyện với nhau, nói lần này xuất hiện một loại bảo vật quý hiếm, nhưng không ai có thể nói rõ đó là cái gì.

Nhưng cửa quán lại đóng chặt, chỉ để lại một con đường rộng chừng hai thước cho người ra vào, hai người đàn ông cao to mập mạp, mũi cao, để râu kiểu Ba Tư và tóc xoăn mặc áo bào cổ tròn thiếu hông mang mũ màu đen đứng canh gác chặt chẽ, không ai được phép tùy ý ra vào.

Hà Chí Trung đếm lại tám người nhà mình rồi bước tới chào hỏi hai người Ba Tư kia, mỉm cười nói: "Đây đều là họ hàng thân thích nhà chúng tôi, muốn đến đây để mở rộng tầm mắt." Hai người kia hiển nhiên rất quen thuộc với ông nên chỉ mỉm cười chào hỏi lại rồi để mấy người đi vào mà không cần hỏi han gì.

Đại Lang nhân cơ hội giới thiệu cho mọi người quy tắc của hội đấu giá bảo vật: "Hội này một năm chỉ có một lần, các Hồ thương đều sẽ mang theo bảo vật tới để tranh xem ai có nhiều bảo vật nhất và tốt nhất, người thắng có thể mang mũ ngồi ở vị trí đệ nhất, những người khác thì tùy theo giá trị của bảo vật mà được sắp xếp ngồi sang hai bên. Sau khi chỗ ngồi được chỉ định thì có thể tự do mua bán. Như mấy người chúng ta không có gì để tranh với bọn họ, chỉ tới để mở rộng tầm mắt và mua châu báu, tất nhiên chỉ có thể đứng xem. Vị trí ngồi có hạn, bảo vật trân quý đáng giá, không phải ai cũng có thể tiến vào, nếu không phải cha làm buôn bán với bọn họ vài chục năm nên được tín nhiệm thì cũng không thể mang theo nhiều người như thế này vào được."


Khi vào trong, xuyên qua một cái sân nhỏ. Từ sân nhỏ, vòng qua một dãy phòng chật hẹp, một mảng màu xanh lục đột nhiên hiện ra trước mắt và một đại sảnh rộng lớn bỗng xuất hiện trước mặt mọi người đằng sau những hàng cây xanh tươi. Họ còn chưa đến gần, bên trong đã vang lên tiếng cười đùa, tất cả đều nói bằng tiếng Ba Tư, Mẫu Đơn chỉ biết họ rất vui vẻ nhưng nàng không biết họ đang nói gì.

Một nô lệ Côn Lôn da ngăm đen mặc áo bào tay hẹp cổ tròn màu trắng như tuyết bước ra, mỉm cười chào Hà Chí Trung và Đại Lang, lưu loát nói bằng giọng kinh thành: "Hôm nay có một vị khách quý tới. Ngài ấy mang theo rất nhiều người, không gian có hạn, sợ rằng mấy ngài phải chen chúc một chút."

Hà Chí Trung ánh mắt tối sầm lại, nhìn về phía Lý Hạnh, hắn lại chỉ cười tự đắc. Hà Chí Trung thu hồi ánh mắt, nói với nô lệ Côn Lôn kia: "Áo Bố yên tâm, chuyện này không có gì quan trọng, lúc trước tôi từng ngồi trên thuyền đi biển còn mấy chục người chen chúc trong một khoang thuyền."

Nô lệ Côn Lôn tươi cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết. Hàm răng và áo bào màu trắng làm tôn lên làn da đen bóng, đen và trắng giao hòa nhìn rất bắt mắt. Hà Chí Trung, Mẫu Đơn và vài người khác còn ổn nhưng mấy người Hà Nhu lại bị thu hút sâu sắc nên cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Nô lệ Côn Lôn này, bọn họ đã nghe nói từ lâu cũng từng nhìn thấy nhà quyền quý mang theo ra cửa ở trên đường, đáng tiếc không có cơ hội lại gần để quan sát, tìm hiểu. Rốt cuộc vì sao lại đen như vậy chứ? Sẽ không làm y phục bị nhuộm thành màu đen sao? Hà Ôn lặng lẽ vươn ngón tay ra khỏi áo, thừa dịp Áo Bố xoay người thì lau lên mu bàn tay của hắn, sau đó lén lút để dưới ánh đèn thì nhìn thấy ngón tay của mình vẫn trắng tinh sạch sẽ, hắn không thể tin được mà lấy một chiếc khăn ra lau đi lau lại, sau khi xác định không biến thành màu đen thì nháy mắt với Hà Hồng, Hà Nhu, ba người hiểu ý cười với nhau.

Mẫu Đơn nhìn thấy, tuy nàng cảm thấy ba cháu trai còn nhỏ nên chỉ tò mò mà không có ác ý, nhưng loại hành vi này thật sự quá không có lễ phép. Nàng lập tức trừng mắt nhìn ba cháu trai một cái. Nàng gặp qua một vài nô lệ Côn Lôn đều bị coi là tài vật để chủ nhân khoe khoang, hầu hết đều đeo một dải lụa nghiêng ở thân trên hoặc đeo biểu ngữ ở thắt lưng, mặc quần đùi, giống như Áo Bố ăn mặc y phục của triều đại này rất ít, chứng tỏ chủ nhân không hề coi thường hắn. Cũng không biết hành vi của Hà Ôn có thể đắc tội người khác không?


(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

"Tiểu lang quân, chúng ta không có gì khác nhau cả." Áo Bố lại quay đầu lại cười một cách ôn hòa, thoải mái hào phóng duỗi tay cho Hà Ôn xem, Hà Ôn xấu hổ đỏ mặt, lập tức tránh ở phía sau Lý Hạnh. Áo Bố cũng không so đo, xoay người dẫn đường. Hà Chí Trung lạnh lùng nói: "Đã ngu dốt còn nhát gan, thật mất mặt!" Tai Hà Ôn nhanh chóng đỏ bừng, hận không thể vùi đầu vào ngực.

Mọi người bước vào đại sảnh, Mẫu Đơn tò mò xem thì thấy ở giữa sảnh đối diện với cửa lớn là một chiếc ghế người Hồ trống không, bên dưới được trải chiếu, bên trên là chật kín người mặc đồ Hồ phục, đội Hồ mũ hoặc Hồ thương ăn mặc y phục bản xứ, họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Xung quanh rải rác một ít chiếu, có người dân địa phương ngồi trên đó, nhìn thấy Hà Chí Trung và Đại Lang thì đều nhiệt tình chào hỏi, trong số đó cũng có nữ tử nhưng số lượng ít hơn.

Mẫu Đơn thầm nghĩ, chiếc ghế này có lẽ là ngai vàng của thương nhân có bảo vật giành được vị trí đệ nhất hôm nay? Mà những người bản xứ có lẽ cũng đều đến đây để tích lũy thêm kinh nghiệm và kiến thức giống như bọn họ? Lý Hạnh cũng đã thấp giọng nói: "Đan Nương, Lưu Sướng cũng tới."

Tại sao đi nơi nào cũng thấy hắn chứ? Mẫu Đơn cau mày nhìn theo hướng mà Đại Lang chỉ thì thấy Lưu Sướng, Phan Dung và mấy nam tử quen mặt mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đang chiếm một vị trí có góc quan sát rất tốt cũng rất thông gió, biểu tình trên mặt họ cũng rất khác nhau khi nhìn thấy đoàn người của Mẫu Đơn. Lưu Sướng hung dữ trừng mắt nhìn nàng rồi sau đó lại hung dữ trừng mắt nhìn Lý Hạnh bên cạnh, Phan Dung thì đang làm mặt quỷ còn mấy người nam tử khác thì bày ra vẻ xem kịch vui, ngồi xem chuyện gì xảy ra. Có một nam tử gầy gò, sắc mặt vàng như nến mặc áo bào rộng dài tay cổ tròn màu trăng non, cụp mắt ngồi ở một bên, mặt không có biểu tình.

Mẫu Đơn nghiêng đầu suy nghĩ, hình như trong số những thứ Lưu Sướng kinh doanh cũng có châu báu nhưng nghe tin tức mà Vũ Hà hỏi thăm hình như là cũng không kiếm được bao nhiêu nhiều, chủ yếu hắn chỉ thu thập bảo vật. Như vậy thì hắn cũng không tính là một đại thương nhân châu báu gì cả, danh vọng không thể bằng Hà Chí Trung, một người tương đối có danh tiếng trong giới Hồ thương, vậy hắn làm sao có thể đi vào nơi này chứ?

Nàng nghĩ đến lời nói của Áo Bố: "Một vị khách quý không thể tưởng"...... Nàng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ hầu phủ Sở Châu có quan hệ với chủ nhân tổ chức hội đấu giá lần này? Còn Lưu Sướng nhờ Phan Dung nên mới có thể đi vào nơi này? Mục đích thực sự Lưu Sướng tới nơi này lại là gì? Muốn nhúng tay vào lĩnh vực kinh doanh châu báu để chèn ép Hà gia? Chặt đứt việc buôn bán của Hà gia sao? Mẫu Đơn nghĩ đến sự ngoan độc của hắn thì toát mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi Lý Hạnh: "Huynh có biết hắn đến đây làm gì không?"

Lý Hạnh lắc đầu cười nhạt, nhỏ giọng nói một cách chắc chắn: "Tuy hắn không nói với huynh hắn đến đây làm gì nhưng chúng ta đều biết hắn nhất định là tới phá của."


Mẫu Đơn cảm thấy bất ngờ đối với câu trả lời của hắn, ngước mắt lên nhìn Hà Chí Trung cùng Đại Lang, nhưng thấy Hà Chí Trung vẫn luôn bình tĩnh, Đại Lang thì lại siết chặt nắm tay, tựa như chỉ cần đợi có cơ hội là có thể xông lên đấm Lưu Sướng một trận.

Phan Dung nhìn thấy bộ dáng bạo nộ của Đại Lang thì quay đầu lại thầm thì mấy câu với Lưu Sướng, Lưu Sướng nhìn người Hà gia rồi cười một cách khinh miệt cũng không nhìn Mẫu Đơn, ngược lại cung kính nói chuyện với nam tử gầy gò, sắc mặt vàng như nến kia, nam tử lại không để ý đến hắn, có vẻ rất kiêu căng.

Lý Mãn Nương liếc nhìn đám người Lưu Sướng, kéo tay áo áo Mẫu Đơn, nhỏ giọng nói: "Kia là người trước kia sao?"

Mẫu Đơn gật đầu.

Lý Mãn Nương bĩu môi: "Nhìn giống lão cha già của hắn, đều không phải thứ tốt. Đi thôi, chúng ta đi ngồi bên cạnh bọn họ đi!"

Lại là một người e sợ cho thiên hạ không loạn, khó trách sẽ sinh ra tám nhi tử không sợ trời không sợ đất, Mẫu Đơn không nhịn được cười: "Chỗ này rộng như vậy, hà tất phải chen chúc cùng bọn họ chứ? Bọn họ đều thích xông hương rất đậm, ngài không sợ bị khó chịu à?"

Lý Mãn Nương nói: "Ai xông ai còn không biết đâu. Cháu sợ gì chứ?"

Hà Chí Trung trầm ổn nhìn xung quanh một lần rồi: "Đúng là chỉ có nơi đó mới có đủ chỗ cho cả nhà chúng ta. Đan Nương con đừng sợ, chúng ta tới tham gia hội đấu giá một cách đường hoàng, nên ngồi nơi nào thì cứ ngồi nơi đó. Hơn nữa từ trước ta vẫn luôn ngồi ở vị trí đó."