Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 62: C62: Lời đồn đãi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn trịnh trọng nói: "Con nói thật lòng đấy ạ. Nếu không con sẽ hổ thẹn không chịu được." Nàng đoán với tình hình này kể cả cuối cùng số tiền không lấy về được thì Hà Chí Trung và Sầm phu nhân cũng sẽ nghĩ biện pháp khác để trợ cấp nàng. Tuy hiện tại Hà Chí Trung vẫn là chủ gia đình nhưng số tiền kia cũng là mấy huynh đệ Đại Lang đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm ra được, suy bụng ta ra bụng người, các tẩu tẩu có ý kiến cũng rất bình thường. Nàng không thể nào làm người trong nhà cãi nhau chỉ vì số tiền này? Nàng có đã đủ nhiều, không thể có lòng tham.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiết thị còn tưởng lại khuyên, Sầm phu nhân và Hà Chí Trung liếc nhau, ngầm hiểu trong lòng, cuối cùng bùi ngùi thở dài: "Thôi, vậy thì cứ làm theo ý con đi."

Mẫu Đơn thở dài một hơi. Nếu cần tiền, nàng hoàn toàn có thể tự kiếm ra bằng chính đôi tay của mình, hiện tại nàng tự do, nàng có sức khoẻ, có tự do, có kỹ thuật, còn có thân nhân làm hậu thuẫn vững chức, không có gì so với những cái này quan trọng cả.

Bạch thị thức thời cười nói: "Đêm nay chuẩn bị mỳ ngọc tiêm để chúc mừng Đan Nương." Sau khi nàng nói xong thì bọn trẻ vỗ tay hoan hô.

Mỳ Ngọc tiêm là một loại bánh bao được làm từ thịt gấu béo ngậy và thịt nai được nuôi với những loại thức ăn hảo hạng, nó vô cùng mỹ vị. Hà gia giàu có, lại không thể vi phạm các nguyên tắc về địa vị ở phương diện phòng ốc, gia cụ nên đành vắt óc tìm cách cải thiện về phương diện y phục của nữ nhân và thức ăn. Nhưng mỳ Ngọc tiêm này, bởi vì phải dùng nguyên liệu trân quý, tốn rất nhiều chi phí nên cũng không thường xuyên làm. Vì thế một chút khó chịu khi nãy lập tức bị mỹ vị cuốn trôi đi.

Mẫu Đơn bật cười nói: "Trừ bỏ nhà chúng ta, chắc không còn nhà ai sẽ ăn mừng vì lí do nữ nhi hòa ly nhỉ?"

Bạch thị sửng sốt, cũng có chút xấu hổ. Nhưng Hà Đại Lang đã cười lớn: "Ở trên đường cha cũng nói với Đan Nương, hôm nay là ngày đại hỉ."


Hà Chí Trung cũng đang cười, Sầm phu nhân cười nói: "Ném xuống một miếng cao bôi trên da chó thối hoắc, Đan Nương lại khỏi bệnh, đây không phải là hỉ sự thì là gì?" Tuy nói như thế nhưng trong lòng bà lại trước sau không bỏ xuống được hai việc, một là sợ một lúc nào đó bệnh của Mẫu Đơn lại tái phát, hai là lo lắng tìm kiếm ai là nhà chồng tiếp theo cho nàng?

Thấy mọi người đều đang cười, Bạch thị lúc này mới yên tâm, nhiệt tình nói với Ngô thị: "Di nương cùng ta đi phòng bếp nhìn xem đã chuẩn bị xong chưa?"

Tiết thị vội nói: "Di nương nghỉ ngơi đi, cứ để ta và nhị đệ muội (em dâu hai) cùng đi."

Bạch thị vội vàng ôm vai nàng nói: "Đại tẩu đã bận rộn cả ngày nay ở bên ngoài rồi, về tới nhà còn phải bận rộn, nếu tẩu mệt quá sức thì là lỗi của mấy bọn em rồi, tẩu và Đan Nương cứ nghỉ ngơi, trò chuyện một chút đi. Có muội và di nương đi trông nom là được."

"Ta không mệt." Tiết thị có chút kinh ngạc. Ngày xưa toàn là nàng và Bạch thị đi cùng nhau, sao đột nhiên Bạch thị lại đi cùng với Ngô di nương chứ? Nàng nghĩ kĩ lại, từ sau chuyện Tôn thị cùng Dương di nương nhằm vào nàng kia thì mỗi ngày Bạch thị cùng Ngô di nương lại chạy ra chạy vào làm người điều giải nên quan hệ của hai người cũng trở nên gần gũi hơn, Bạch thị cũng không giống từ trước thích tìm nàng nói chuyện.

Sầm phu nhân nhàn nhạt nhìn Bạch thị và Ngô di nương, nói: "Dâu cả, vợ của huynh đệ trong nhà nguyện ý săn sóc con, giúp con làm việc, đây là chuyện tốt mà? Con cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, lại đây đem chuyện hôm nay mà các con gặp được nói cho ta nghe."

Tiết thị hơi mỉm cười, đáp: "Vâng ạ." Sau đó thật sự đi đến trước mặt Sầm phu nhân, cầm cây đấm mỹ nhân, thay bà gõ cẳng chân, tỉ mỉ kể về chuyện ngày hôm nay. Mẫu Đơn và Đại Lang thỉnh thoảng xen vào vài câu, những người khác nghe được thì đều cười to, tất nhiên là một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.

Sắc mặt Bạch thị khẽ biến, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng khó chịu. Nhìn một phòng chị em dâu cười đến nhẹ nhàng sung sướng, bước chân nàng ta trở nên vô cùng nặng nề.

Mẫu Đơn có chút tâm tư nhỏ, muốn hỏi mỳ Ngọc tiêm trong nhà có làm nhiều không, có nên nhân tiện lúc đưa thuốc bôi cho Lý Hạnh thì tặng qua để người Lý gia cũng nếm thử. Hôm nay nàng thấy được, Lý gia giàu có chắc chắn không kém Hà gia, hơn nữa bởi vì Lý gia làm việc cho phủ Ninh Vương nên gần quan được ban lộc, được thưởng rất nhiều đồ vật trong cung chế tác, vật ngự tứ (được hoàng đế ban thưởng) cũng không ít, cũng không thiếu một bữa mỳ Ngọc tiêm này. Nhưng đây lại là tâm ý của Hà gia. Nàng muốn mở miệng, lại sợ các tẩu tẩu nghĩ nhiều, nhưng nếu không nói lại thật sự muốn đưa.


Mẫu Đơn do dự mãi, cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi Tiết thị: "Tẩu tẩu, hôm nay chúng ta ăn quả vải ướp muối của Lý gia, có nên đáp lễ lại không?"

Tiết thị chợt hiểu, cười nghịch ngợm, véo má nàng rồi quay đầu lại nhìn Sầm phu nhân nói: "Con dâu mới nhớ tới, biểu dì Lý Mãn cũng ở đó, nhớ rõ năm đó ngài ấy thích nhất ăn cái này, lát nữa phải đưa thuốc cho Hành Chi, hay là chúng ta tiện thể sai người đưa chút mỳ Ngọc tiêm cho bọn họ nếm thử? Không biết mấy người nhị đệ muội có làm nhiều không?"

Sầm phu nhân liếc nhìn hai người chị dâu em chồng, nói: "Tất nhiên là làm đủ nhiều, trong nhà nhiều người như thế, chẳng lẽ chỉ làm một chút thì sao đủ? Sai người sắp hai hộp đồ ăn mang qua đi, à, không, kêu Đại Lang tự mình đưa qua."

Tiết thị vội đứng dậy đi sắp xếp, sau khi trở về nhỏ giọng hỏi Mẫu Đơn: "Muội định cảm ơn ta như thế nào đây?"

Mẫu Đơn nghiêm trang nói: "Mấy ngày này tẩu tẩu vì chuyện của muội mà chạy ra chạy vào, thật sự rất vất vả, hai ngày nữa muội làm một đôi giày cho tẩu nhé?"

Tiết thị thở dài, nói: "Muội đó" thấy khuôn mặt giống như bạch ngọc của Mẫu Đơn thoáng ửng hồng thì nàng cười cười, xem như buông tha nàng.

Buổi tối, mấy người Nhị Lang bận rộn cả ngày bên ngoài đều về nhà, cả nhà vui mừng chờ Đại Lang đi đưa thuốc trở về cùng nhau ăn cơm. Đại Lang đến tận khi trời gần tối đen mới trở về với sắc mặt tối sầm, phản ứng đầu tiên của mọi người là tám vị biểu ca của Lý Hạnh kia xảy ra chuyện.

Sầm phu nhân hỏi hắn, hắn chỉ lắc đầu: "Hai hộp đồ ăn mới đưa qua đã bị ăn sạch một hộp. Mọi người đều nói là một ngày một đêm đều đi dạo trên phố, không ai tìm bọn họ phiền toái."

Hà Chí Trung ngạc nhiên nói: "Vậy là ai nói chuyện khó nghe à?" Chẳng lẽ gặp phải Lý Nguyên, Lý Nguyên cũng giống Thôi phu nhân không vui?

Đại Lang nhìn trộm Mẫu Đơn một cái, sau đó vẫn lắc đầu: "Không phải, lúc con cưỡi ngựa trên đường có phát sinh mẫu thuẫn với một người, tranh cãi vài câu cho nên trong lòng không vui. Ăn cơm đi."


Nhị Lang cười nói: "Đâu phải chuyện to tát gì, loại chuyện nhỏ này cũng đáng để huynh tức giận sao? Từ khi nào huynh lại có suy nghĩ như một nữ nhân vậy? Chuyện bé tí thế mà cũng phải cãi nhau." Hắn vừa nói xong thì phải chịu một trận công kích từ một đám nữ nhân trong nhà cũng ngay lập tức bị ăn một đấm của Mẫu Đơn, khiến hắn bật cười rồi che miệng lại không dám lại nói tiếp.

 
Sau khi ăn xong mọi người đều kêu ca mệt mỏi, rất nhanh tan hết chỉ còn lại Đại Lang, Nhị Lang nói là có chuyện về vấn đề cửa hàng muốn thương lượng với Hà Chí Trung. Mẫu Đơn thật sự hưng phấn, vốn định nói mấy câu với Sầm phu nhân, Đại Lang liếc nàng một cái, nhíu mày nói: "Đan Nương, muội đã không được khoẻ mạnh, đêm qua không được nghỉ ngơi, hôm nay lại đi lại cả ngày, còn không nhanh đi nghỉ ngơi đi?"

Mẫu Đơn không dám phản bác, làm mặt quỷ về phía hắn rồi quay người chạy.

Đại Lang thấy nàng đi rồi thì mới đi tới cửa thật cẩn thận nhìn xung quanh, ra lệnh cho Phong Đại Nương trông coi, mặt âm trầm đi vào, chửi ầm lên: "Lưu gia không phải người, nơi nơi làm hỏng thanh danh của Đan Nương, mới chỉ nửa ngày, cũng đã truyền tới khu vực gần nhà chúng ta."

Sắc mặt Sầm phu nhân biến đổi, xoay người ngồi dậy, giận dữ nói: "Chuyện là sao?"

Đại Lang nói: "Nói Đan Nương nhà ta bị bệnh nên cơ thể bị suy sụp, không sinh được con, rồi lại tâm địa ác độc, châm ngòi thị phi, người gặp người ghét, nhà chồng không thể chịu nổi nữa nên mới bị hưu. Rõ ràng là nhà hắn làm sai, rõ ràng là hòa li......" Câu tiếp theo của hắn bị nghẹn lại, tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Sầm phu nhân, Hà Chí Trung tức giận đến run rẩy, Lưu gia muốn hủy hoại Mẫu Đơn, châm ngòi thị phi, người gặp người ghét không phải chuyện gì to tát, chỉ cần mọi người tiếp xúc nhiều với Mẫu Đơn thì tất nhiên lời đồn sẽ sụp đổ, nhưng không sinh con được, chẳng lẽ hắn phải đi giải thích với từng người, Đan Nương và Lưu Sướng chưa bao giờ viên phòng sao? Người đời luôn không ngại dùng những ý nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán người khác, kết hôn ba năm mà vẫn chưa viên phòng, nói cho ai cũng sẽ không tin, kể cả có tin thì cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp quyến rũ như vậy, sao lại không thể hấp dẫn được trượng phu, chẳng lẽ lại có bệnh kín gì? Chỉ với lời đồn không sinh được con này thì có người tốt nào sẽ chấp nhận lấy Đan Nương?

Nhị Lang nhíu mày nói: "Chuyện này cẩn thận đừng để Đan Nương nghe thấy, để tránh muội ấy lại thương tâm, chúng ta tạm thời cũng đừng để lộ ra, nhìn xem lời đồn rốt cuộc là từ đâu truyền đến, sau đó lại nghĩ cách giải quyết."

Sầm phu nhân xoa cái trán nói: "Làm sao mà giấu được chứ? Dù sớm hay muội thì nàng cũng sẽ biết, so với để nàng nghe được từ miệng người khác làm nàng không kịp trở tay, mờ mịt thất thố, còn không bằng cứ nói cho nàng để nàng chuẩn bị tâm lý cũng không đến mức khó chịu một cách đột nhiên. Thôi để ta đi nói cho Đan Nương."

Hà Chí Trung cắn răng nói: "Đại Lang, con đi gặp Lý Hạnh, hỏi hắn xem chuyện lần trước chúng ta thương lượng, khi nào có thể hành động được."


Mẫu Đơn cũng không biết chuyện phát sinh có liên quan đến nàng, nàng thoải mái dễ chịu ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ của Khoan Nhi và Thứ Nhi, nghe hai người oán giận chọc cười: "Bọn nô tỳ ở nhà cùng phu nhân, sốt ruột như có mèo cào vậy, mới nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên trên đường, vài vị tiểu nương tử và tiểu công tử cùng khóc ầm lên. Đặc biệt là mấy bé nhỏ tuổi như Hàm Nương, tiếng khóc to đến nỗi suýt chút nữa bay cả nóc nhà. Làm Suý Suý cười lăn lộn còn học tiếng khóc của bọn họ, suýt nữa bị công tử Thuần vặt sạch lông đuôi. Nó cũng rất thông minh, biết ngài không ở nhà, không ai bảo vệ nó nên lại lớn tiếng kêu Nương cứu mạng làm phu nhân mắng công tử Thuần một trận."

"Nó xứng đáng" nó càng lớn càng thành tinh, Mẫu Đơn cười to, đứng dậy lau khô vệt nước, hỏi: "Vũ Hà ngủ rồi à? Nàng còn đau đầu sao?"

Khoan Nhi cười nói: "Vũ Hà tỷ tỷ nói nàng không có việc gì, lúc này đang xông quần áo cho ngài."

Mẫu Đơn thay chiếc áo trong sạch sẽ, nằm nghiêng trên giường một cách thoải mái, thở dài: "Ai da, ta chỉ cảm thấy đột nhiên cả người nhẹ nhàng hẳn đi."

Thứ Nhi và Khoan Nhi liếc nhìn nhau, cười nói: "Người gặp việc vui nên tâm tình cũng sảng khoái, tất nhiên ngài sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rồi."

Đang nói, cửa vang lên một tiếng "Kẽo kẹt" nhỏ, Sầm phu nhân với sắc mặt khó coi đi đến, lạnh lùng nói với Khoan Nhi và Thứ Nhi nói: "Các ngươi đi ra ngoài."

Mẫu Đơn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, vội vàng đứng dậy đỡ bà ngồi xuống: "Nương, sao ngài còn chưa ngủ?"

Sầm phu nhân ngồi xuống dựa gần Mẫu Đơn, vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, thở dài một hơi: "Đan Nương, con đã nghĩ đến sau này con sẽ sống như thế nào chưa?"

🥟Mỳ ngọc tiêm: Trong lịch sử, bánh bao hấp còn được gọi là "mì", "mì Ngọc tiêm", "bánh bao hấp", "bánh bao hấp thịt", v.v. Chúng là một loại thực phẩm chủ yếu có nguồn gốc từ Trung Quốc.

Nó được làm bằng thịt gấu béo và thịt nai làm nhân, bọc trong bột thành hình bánh bao hấp có đầu nhọn rồi đem hấp chín. Hương vị cực kỳ thơm ngon, được mệnh danh là món ngọc hiếm có trong bữa ăn của hoàng gia.