Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 61: C61: Không cần




Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

"Lão già họ Lưu vừa gian xảo lại vô sỉ, chỉ sợ mất tiền cũng không thể tiêu tai, sau này sẽ còn rất nhiều phiền toái, nếu là có thể, nhờ mấy cháu trai tạm thời rời đi kinh thành tránh đầu gió một thời gian, đợi chuyện ở đây sắp xếp xong xuôi thì hãy trở về?" Sau khi nói xong những chuyện trải qua, Hà Chí Trung đứng dậy cúi đầu thi lễ về phía Lý Mãn Nương và Lý Hạnh, mấy người Mẫu Đơn cũng nhanh chóng đứng dậy hành lễ, biểu đạt lòng biết ơn và xin lỗi.

Lý Hạnh nghiêng người né tránh, liên tục kêu lên: "Sao dượng lại làm vậy?" Lại mắng Đại Lang: "Ca ca đã không ngăn dượng lại còn làm theo, mọi người tỏ ra xa lạ như vậy làm cháu rất buồn và thất vọng."

Lý Mãn Nương nhíu mày nói: "Tuy nói việc này nguyên do là từ Đan Nương nhà huynh nhưng không phải đã là thân thích thì nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Chẳng lẽ ngày nào đó nhà muội gặp nạn, các ngươi có thể bởi vì sợ phiền toái mà khoanh tay đứng nhìn sao? Mấy huynh đệ bọn nó cũng không thể trơ mắt nhìn Hành Chi bị mắc mưu khi dễ? Nếu bọn nó dám làm như vậy thì để xem muội có lột da bọn nó không?"

Vì sao lại nói nhiều con nhiều phúc? Vì sao phải tốn trăm phương nghìn kế để mở rộng thế lực và sức ảnh hưởng của gia tộc? Đó là vì trong lúc nguy nan, mọi người có thể duỗi tay nâng dậy mà không phải tứ cố vô thân (chỉ có một mình). Sau khi Mẫu Đơn tới nơi này, điều nàng cảm nhận sâu sắc nhất chính là sức mạnh to lớn của gia tộc trong xã hội này.

Người Lý gia thoải mái, rộng rãi như vậy thì người Hà gia cũng không thể cứ nói cảm tạ mãi được. Hà Chí Trung yên lặng tính toán tháng mười ra biển nhập châu báu hương liệu sẽ mang theo Lý Hạnh cùng đi, nhân tiện để hắn kiếm tiền, Hà Đại Lang lại nói: "Không biết mấy vị anh em họ giờ ở đâu?"

"Bọn nó quanh năm suốt tháng ở U Châu, đến đây sao lại rảnh rỗi được? Tối hôm qua sau khi bọn nó đưa Hành Chi về thì lại đi rồi, lúc này vẫn còn chưa về, cũng không biết chạy đi đâu."

Hà Chí Trung nói: "Mấy ngày nay bọn họ cũng đừng nên đi ra ngoài nhiều. Đỡ phải vừa lúc đâm vào lưỡi đao của lão già kia."


Lý Mãn Nương cười một cách không để bụng: "Sợ cái gì chứ? Nhiều nhất là bị đánh một trận thôi. Bọn nó cũng không ngốc đến nông nỗi đó, là ngộ thương mà! Ai mà biết được một đại quan tam phẩm sẽ lập mưu hại người rồi lại mang người đến giả vờ bắt gian để bắt cưới cháu gái hắn chứ, chuyện này quá mất mặt? Lão lại không mặc quan phục, mặc thường phục cũng không phải màu tím, ai mà biết được là thật hay giả? Hơn nữa cũng đâu có đánh hắn, là do hắn nhát gan thì trách được ai?"

Mọi người nghe vậy, tất cả đều cười rộ lên. Mẫu Đơn nghĩ đến nếu không phải Lưu Sướng ở bên trong động tay chân thì lúc này người rối rắm là nàng và Lý Hạnh, nàng nhìn trộm sang Lý Hạnh không ngờ lại đối diện với ánh mắt của hắn, mặt nàng đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.

Lý Hạnh không nhịn được nhếch khoé miệng lên, rồi lại đột nhiên nhớ tới: "Sao nương của cháu còn chưa tới??

Lý Mãn Nương cười nói: "Lúc trước nương cháu đi cùng xem thái y kê đơn, lúc này có lẽ có chuyện gì đó nên chậm trễ?"

Mẫu Đơn lại có chút bất an, nàng cảm thấy vị biểu mợ này có lẽ do Lý Hạnh vì chuyện của nàng bị liên luỵ nên trong lòng không cao hứng, vậy nên mới không tới tiếp đãi bọn họ? Nàng nhìn Tiết thị một cái, lại thấy Tiết thị cũng đang nhìn nàng, xem ra hai người chị dâu em chồng đều có suy nghĩ giống nhau.

Mọi người lại uống trà một lát thì thấy mẫu thân Lý Hạnh Thôi phu nhân mang theo hai nha đầu chợt vội vàng mà chạy tới. Bà có vóc người hơi béo, bây giờ lại là thời gian nóng nhất trong ngày, đợi đi đến phòng trà thì đã vô cùng nóng nực, cùng mọi người chào hỏi: "Mong chư vị chớ trách, ta vừa mới đi tiễn thái y, sau đó đi sắp xếp cơm canh, mời mọi người đi phía trước dùng bữa." Bà liếc nhìn thấy Lý Hạnh thì lập tức sa sầm mặt xuống, mắng: "Nương nói đều là gió thoảng bên tai! Bảo ngươi nằm nghỉ ngơi, ngươi lại bò dậy ngồi thổi gió lạnh, ngươi muốn đối nghịch lời của nương à?"

Lý Hạnh hoàn toàn không sợ bà, chỉ cười nói: "Khó khăn lắm dượng mới tới trong nhà làm khách, trong phòng con lại toàn mùi thuốc, cũng không thể để dượng ở đó ngửi mùi khó chịu đấy chứ?"

Thôi phu nhân cười mắng: "Chỉ có ngươi là lắm chuyện, còn không mau cút đi trở về nằm nghỉ? Suýt nữa xương sườn bị chặt đứt, cũng không biết yêu quý bản thân." Vừa nói xong thì vành mắt lại hồng lên.

Hà Chí Trung kinh hãi: "Sao lại bị nặng vậy?"


Lý Hạnh không kịp ngăn cản, nhìn Thôi phu nhân một cách oán trách, nói: "Không có gì, đừng nghe bà nói bừa. Nếu thật sự bị nặng như vậy thì cháu sao có thể ngồi đây chứ? Chẳng qua chỉ bị xước sát tí ngoài da thôi, đều là do các biểu ca quá thô lỗ, không thèm quan tâm mà coi cháu như cái bao vậy."

Mẫu Đơn lại biết nhất định là do Lưu Sướng cầm vỏ đao vỏ đánh, cũng không biết lúc ấy sức lực của hắn lớn bao nhiêu, có thể thấy hắn hận Lý Hạnh thấu xương, nàng không khỏi vừa áy náy lại cảm động, thật sự không biết phải trả ơn Lý Hạnh như thế nào. Có rất nhiều lời nói chôn ở trong lòng nhưng lại không thể mở miệng nói ra.

Đại Lang nhíu mày nói: "Nếu là bị thương ngoài da, nhà ta có một lọ thuốc trị thương của người Hồ, trị liệu ngoại thương rất tốt. Để ta về nhà lấy tới." Vừa nói vừa thật sự đứng dậy phải đi.

Lý Mãn Nương duỗi tay ngăn hắn lại, không đồng ý mà nhìn Thôi phu nhân nói: "Đàn ông con trai, bị vài vết thương ngoài da thì có là gì! Quan trọng nhất là có tiền đồ, đỉnh thiên lập địa! Kể cả muốn đưa thuốc thì cũng đợi sau đó sai người đưa tới, cần gì phải gấp gáp trở về? Cũng đâu phải vội vàng lấy tới cứu mạng!"

Thôi phu nhân thấy nhi tử oán trách mình, cô em chồng thì không đồng ý nhìn bà, lại thấy người Hà gia đầy mặt áy náy tự trách thì chỉ đành thở dài nói sang chuyện khác, thân thiết kéo tay Mẫu Đơn cười nói: "Đan Nương, mợ đã sớm muốn đi xem cháu nhưng suốt ngày bị nhiều chuyện quấn thân. Cháu sao rồi? Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi chứ? Một cô nương tốt như vậy, sao nhà bọn họ có thể nhẫn tâm làm hại chứ?"

"Đa tạ mợ quan tâm, tất cả đều thuận lợi. May mà có cữu cữu, mợ cùng các vị biểu ca vất vả giúp đỡ." Mẫu Đơn nâng mắt lên nhìn thì thấy trên búi tóc tròn của Thôi phu nhân cắm một chiếc lược vàng tinh xảo hoa mỹ, bà mặc một chiếc áo ngắn tay hẹp ở nhà màu đỏ, váy dài tám mảnh màu xanh lục bảo có hoạ tiết hình hoa thông, khuôn mặt mượt mà trắng nõn, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, nhìn có vẻ rất ôn hoà. Nàng nghĩ thầm mẫu thân đau lòng nhi tử, có chút oán khí cũng là bình thường, vị biểu mợ này nhìn tổng thể cũng vẫn không tồi.

Hà Chí Trung lại âm thầm thở dài một hơi, quay đầu lại hỏi Lý Hạnh: "Mấy ngày nữa có một cuộc đấu giá bảo vật, cháu có muốn đi không?"

Mắt Lý Hạnh sáng ngời: "Đương nhiên cháu muốn đi."


Thôi phu nhân mắng: "Ngươi không ở nhà mà dưỡng bệnh còn đi cái gì!"

Hà Chí Trung lại thầm thở dài một hơi, nói: "Nếu lúc ấy sức khoẻ của cháu đã tốt thì ta sẽ sai người tới gọi còn nếu vẫn chưa tốt thì chờ lần sau, còn rất nhiều cơ hội."

Lý Mãn Nương lại nói: "Muội cũng muốn mở rộng tầm mắt, đến lúc đó tỷ phu sai người tới gọi muội một tiếng."

Mọi người im lặng dùng bữa, Thôi phu nhân không cho Lý Hạnh đi đưa, bà ta và Lý Mãn Nương đưa mấy cha con Hà gia tới tận ngoài cửa, ân cần tiếp đón mọi người, nói về sau nên đi lại nhiều. Hà Chí Trung nói thầm với Lý Mãn Nương: "Nếu có tin gì mới thì nhớ rõ sai người nói cho ta một tiếng, để trong lòng ta đỡ lo lắng." Mặc kệ phải trả bao nhiêu tiền, ông cũng tự nguyện bỏ ra để làm êm xuôi chuyện này.

 
Lý Mãn Nương phất tay một cách lười nhác: "Muội biết rồi, huynh cứ yên tâm đi đi." Lại nhìn Mẫu Đơn cười: "Mấy ngày nữa, chúng ta muốn ra khỏi thành phi ngựa, cháu có đi không?"

Mẫu Đơn lập tức gật đầu: "Có ạ."

Lý Mãn Nương cười nói: "Đến lúc đó ta sẽ sai người tới gọi cháu. Hai ngày nay nếu cháu rảnh thì tập cưỡi ngựa, đến lúc đó đừng để từ trên lưng ngựa rơi xuống."

Đoàn người Hà lúc trở về nhà không còn vui mừng như lúc đi. Thái độ của Thôi phu nhân rất rõ ràng, rốt cuộc là vẫn oán trách việc Lý Hạnh vì Mẫu Đơn mà gặp phải phiền toái như vậy. Nhưng cũng không trách được bà, tuy quan hệ hai nhà không tệ nhưng sự thật cũng chỉ là họ hàng xa, nếu chỉ có chút phiền toái nhỏ thì không sao nhưng nếu chọc phải phiền toái lớn thì khó mà nói.

Hà Chí Trung lặng lẽ nhìn Mẫu Đơn đang cúi đầu suy nghĩ, không nhịn được lại âm thầm thở dài.

Không khí ở Hà gia lại vui mừng khôn siết, hai ngàn mân tiền và hai mươi thất lụa lấy về từ Lưu gia đang để ở giữa phòng của Sầm phu nhân còn chưa thu hồi. Bởi vì lần trước có Tôn thị lắm miệng chọc họa, lần này không còn ai dám hỏi của hồi môn của Mẫu Đơn, chỉ dám suy nghĩ trong lòng.


Tiết thị lại đã sớm được phân phó, chủ động nói: "Tiền thì Lưu gia tạm thời chưa chuẩn bị được, đây là một phần lấy về trước, còn lại chờ mấy ngày nữa lại đưa tới." Nàng vừa nói xong thì xung quanh đều im ắng.

Với cái đức hạnh không biết xấu hổ của người Lưu gia thì nếu hôm nay không thể lấy về, ngày sau có thể lấy sao? Rõ ràng là Hà Chí Trung, Sầm phu nhân bất công đại phòng và Mẫu Đơn, mượn cơ hội này công khai trợ cấp bọn họ thôi. Dương thị cười lạnh, Trương thị cúi đầu, Tôn thị, Lý thị mặt không có biểu tình, Bạch thị và Chân thị liếc nhìn nhau, đều thấy được trong mắt nhau hai chữ không tin nhưng cũng không nhiều lời.

Chỉ có Chu di nương cười nói: "Đan Nương phúc lớn, gặp được Bạch phu nhân cùng trưởng công chúa đều là người tốt nên mới gặp chuyện dữ hoá lành như vậy." Bà nói xong thì không ngoài ý muốn nhận được cái nhìn khinh thường của Chân thị.

Sầm phu nhân cũng lười đi quản mấy chuyện này, chỉ nói: "Thừa dịp sắc trời còn sớm, trước tiên đem mấy thứ này của Đan Nương đến nhà kho của nàng. Các ngươi đó, lúc trước cũng không phân phó thỏa đáng, trực tiếp đưa qua là được, tội gì mất công đi một chuyến này."

Trong lòng mọi người lại nghĩ, nếu không lấy về cho mọi người nhìn, ai lại biết nữ nhi của bà "quang minh chính đại" mà lấy về của hồi môn chứ? Nhưng vì trong lòng sợ hãi nên dù có nhiều suy nghĩ, cũng không dám nói gì.

Mẫu Đơn đột nhiên nói: "Chậm đã, con có chuyện muốn nói."

Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn đi đến giữa phòng, cúi đầu thật sâu hành lễ trước cha mẹ và các ca tẩu, chân thành nói: "Đan Nương nhiều bệnh, từ nhỏ đến lớn chưa làm gì để hỗ trợ trong nhà mà chỉ gây ra hết phiền toái này đến phiền toái khác cho cả nhà. Trước khi xuất giá thì làm cha mẹ huynh tẩu lo lắng, vất vả, sau khi xuất giá lại khiến cha mẹ huynh tẩu phiền toái liên miên, hao tiền tốn sức, không bàn đến chuyện hiếu kính cha mẹ, con thật sự thấy rất hổ thẹn. Nhưng mà cha mẹ vẫn yêu thương, ca tẩu không so đo coi con như châu tựa bảo, Đan Nương vô cùng cảm kích. Con có tâm muốn đáp tạ ân tình của cha mẹ huynh tẩu, đáng tiếc từng đường kim mũi chỉ trên người con đều là tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ cùng các ca ca đổi lấy, điều duy nhất Đan Nương có thể làm, chính là hiếu kính cha mẹ, kính trọng huynh tẩu, yêu quý cháu trai cháu gái. Mấy ngày qua, trong nhà vì con mà đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền tài, số tiền của Lưu gia này dù nhiều hay ít thì con cũng sẽ không lấy, mong nương lấy nó cho vào quỹ chung."

Sầm phu nhân nghe vậy thì kinh hãi, âm trầm lườm đám con trai, con dâu. Tiết thị vội nói: "Đan Nương! Muội nghĩ nhiều như vậy làm gì? Của hồi môn cho muội thì là của muội, nữ nhi nhà nào không phải như vậy chứ? Trở về nhà mẹ đẻ dưỡng muội cả đời cũng được, muội đừng có nói mấy lời hồ đồ đó nữa." Sau đó nhìn lướt qua mấy chị em dâu: "Các ngươi nói có phải như vậy không?"

Mọi người không thể không thay nhau khuyên bảo. Có người tin tưởng Mẫu Đơn thật tình nhưng cũng có người lại thầm nghĩ, Mẫu Đơn chẳng qua là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, làm ra vẻ, lấy lòng cha mẹ, thu mua nhân tâm, một số tiền lớn như vậy, nếu để trước mặt nàng, xem nàng có bỏ được không?