Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 33: C33: Nhà ba




Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Chân thị cười mỉa Bạch thị và Lý thị muốn lấy lòng cha mẹ và em chồng nhưng lại vô ích. Bạch thị cùng Lý thị đều cảm thấy không sao, ít nhất các nàng đã biểu hiện sự hoan nghênh Mẫu Đơn về nhà, quan tâm Mẫu Đơn, hào phóng không so đo bản thân được hay mất, Sầm phu nhân sẽ tự nhận ra điểm tốt của các nàng, sẽ không bạc đãi các nàng, dù về sau có nhắc lại chuyện này, các nàng vẫn là có ơn với Mẫu Đơn.

Tiết thị tò mò lại là một chuyện khác: "Nương, vậy đồ vật trong phòng kia của ngài thì nên dọn đi đâu ạ?"

Nàng nói ra lời này, trong lòng mấy chị em dâu lại mỗi người một suy nghĩ. Ba gian nhà ở kia cũng không phải hoàn toàn không có gì, bên trong là toàn bộ tài sản riêng của Sầm phu nhân trong những năm gần đây. Tuy của hồi môn của Mẫu Đơn phong phú, nhưng đó là thuộc về Mẫu Đơn, không có ai tơ tưởng ( kể cả có tơ tưởng thì cũng không có cách nào động đến), nhưng tài sản của Sầm phu nhân thì không lại khác. Con vợ lẽ có lẽ không có phần nhưng con vợ cả thì hoàn toàn có thể chia nhau. Nhưng ai cũng biết Sầm phu nhân thiên vị Mẫu Đơn, nếu đồ vật của hai người để lẫn lộn với nhau, về sau Sầm phu nhân bất công nói đồ vật kia là của Mẫu Đơn thì mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, một câu cũng không cãi được.

Sầm phu nhân đã có tính toán từ sớm, bà muốn Mẫu Đơn trở về nhà lâu dài, sống cũng phải yên ổn, thoải mái nên về phương diện tiền bạc phải phân chia rành mạch, không để người khác nói ra nói vào. Bà không muốn sau này Mẫu Đơn lấy bất kì đồ vật gì trong phòng ra đều bị người ta nói là đoạt đồ vật của các tẩu tẩu và cháu gái.

Bà lập tức nói: "Đúng vậy, đồ vật của Đan Nương nhiều, phải dọn một chỗ cho nàng để. Ta nhớ rõ, phía sau nhà kho nhà chúng ta có hai gian nhà trống, dọn tất cả đồ vật của ta vào đó. Sai người nói với cha ngươi, đồ vật lấy từ Lưu gia, những đồ đạc không quan trọng hay cồng kềnh mà trong nhà không còn chỗ để thì tìm xem nhà kho trong mấy cửa hàng còn chỗ không thì bỏ vào, phải trông giữ cẩn thận cho ta."

Bà quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn cười nói: "Mấy đồ đạc kia của con, trong nhà đều có, ngoại trừ những đồ quý trọng và vật dụng hàng ngày thì đừng mang về nhà, đỡ phải làm phòng ở chật trội. Đợi bên kia thu thập xong thì nương sẽ bảo cha con đưa chìa khóa và danh sách cho con, khi nào con cần thì lại lấy. Con thấy có được không?"

Mẫu Đơn gật đầu liên tục: "Con nghe nương sắp xếp". Mỗi một lần ở cùng Sầm phu nhân, nàng sẽ càng khâm phục Sầm phu nhân thêm một chút. Sầm phu nhân sắp xếp như thế là vô cùng hợp lý, tương đương với tách hoàn toàn tài sản riêng của nàng ra khỏi Hà gia, tương lai nếu nàng có dọn ra cũng chỉ cần nâng đi rương hòm từ trong ba gian phòng hành lang kia đi là được, còn đồ đạc gia cụ khác thì hoàn toàn không cần động đến, vừa rõ ràng minh bạch lại nhẹ nhàng tự tại. Mọi người đều không nói được gì.


Sầm phu nhân thấy nàng gật đầu thì sai hai người oan gia Chân thị cùng Lý thị đi nhìn đám người dọn rương hòm của bà, lại kêu Tiết thị đi sắp xếp chăn giường, bàn ghế, những đồ vật mà Mẫu Đơn cần dùng. Còn Bạch thị thì bị sai đi lo liệu bữa tối, sau đó bà đuổi bọn nhỏ đi, chỉ để lại Trương thị cùng Tôn thị ở trong phòng nói chuyện với Mẫu Đơn.

Lúc chạng vạng, có tiếng xôn xao vang lên ở gian ngoài, là Hà Chí Trung cùng Hà Đại Lang mang theo một đám người, mênh mông cuồn cuộn nâng hơn hai mươi bồn hoa mẫu đơn là của hồi môn của Mẫu Đơn vào hậu viện. Sau khi sắp xếp xong, Hà Chí Trung bảo mọi người rời đi, chỉ để lại bốn người Sầm phu nhân, Mẫu Đơn, Lâm mụ mụ, Vũ Hà ở trong phòng, dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình hình ở Lưu gia.

Mẫu Đơn bình tĩnh kể lại những chuyện đã xảy ra một cách tỷ mỉ, kỹ càng, ngoại trừ những chuyện ái muội thì nàng chỉ nói qua loa, để cho Sầm phu nhân bổ sung thêm.

Trên đường về Hà Chí Trung đã nghe Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà nói qua một ít, lúc này cũng chỉ muốn xác nhận lại một lần thôi. Ông đã hoàn toàn nắm rõ mọi chuyện, ai đúng ai sai, có thể tiếp tục sống như vậy không, có khả năng gương vỡ lại lành không, trong lòng ông đã rõ. Tới tuổi của ông đã không còn hơi xảy ra chút chuyện là tính tình như pháo đốt giống Hà Đại Lang nữa, cái ông coi trọng là cách giải quyết chuyện này.

Lúc này, ông ưỡn chiếc bụng đã hơi nhô lên, chắp tay sau lưng đi vài vòng trong phòng rồi vuốt đầu tóc đã hoa râm sau đó thở dài.

Mẫu Đơn và Sầm phu nhân đi thì thoải mái đấy nhưng ông lại mất cả ngày để bàn bạc với Lưu Thừa Khải, Lưu Sướng. Hai cha con Lưu gia đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về đã bình tĩnh lại, thái độ khác lúc trước rất lớn. Lưu Thừa Khải nói hết lời hay, Lưu Sướng thì bưng trà hướng ông nhận lỗi, hai cha con đều cùng nói nếu Mẫu Đơn muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian thì cứ về, chờ sau khi nàng hết giận sẽ làm Lưu Sướng tới nhận lỗi, đón nàng về một cách vẻ vang nhất.

Chuyện đã tới tình trạng này rồi thì đâu còn thể giải quyết đơn giản như vậy được nữa? Tất nhiên là ông không đồng ý mà chỉ muốn thương lượng với Lưu gia về chuyện hòa ly thôi, hai cha con Lưu gia lại liên tục tìm cớ để lảng tránh. Cứ dây dưa mãi đến chạng vạng, hai cha con ông không thể không về nhà, hầu hết các đồ vật của Mẫu Đơn đã được dọn về nhà, ông và Đại Lang thì lại nghẹn một bụng tức và nước (tiểu).

Sau khi Lưu Sướng uy hiếp nàng thì Mẫu Đơn cũng đã biết chuyện này sẽ không thể thuận buồm xuôi gió. Ngay cả ở hiện đại thì ly hôn cũng là một môn nghệ thuật cần kỹ thuật và thể lực, nếu đề cập đến tranh cãi tài sản thì lại càng dây dưa, lằng nhằng, thì ở cổ đại còn hơn thế nữa. Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không cảm thấy quá thất vọng.


Nàng còn an ủi Hà Chí Trung: "Cha đừng vội, chỉ cần không phải bị bọn họ khinh bỉ, con gái cũng không sợ dây dưa với hắn. Con chỉ thấy buồn vì do con mà gây thêm phiền toái cho cha mẹ và huynh trưởng. Lại còn để nhà hắn không công chiếm tiền mà cha mẹ vất vả lắm mới kiếm được."

Hà Chí Trung vỗ vai nàng, nói: "Con đừng nghĩ nhiều. Số tiền kia nếu đã tiêu ra ngoài cho con thì đó là một phần của hồi môn của con, kể cả có lấy về được thì đó cũng là của con. Cha mẹ làm tất cả những việc này đều là vì con. Nếu con sống không tốt thì dù có bao nhiêu tiền cũng không còn ý nghĩa, con cứ yên tâm chờ đợi, cha và các ca ca của con sẽ thương lượng rồi sắp xếp thoả đáng."

Ông đang nói thì người hầu tới báo: "Biểu công tử Lý gia tới."

Hà Chí Trung vội sai người hầu mời vào.

Mẫu Đơn đang muốn cảm ơn Lý Hạnh, nói: "Cha, chuyện này ít nhiều cũng nhờ biểu ca hỗ trợ, hôm qua hắn còn thay con trút giận, con muốn đích thân cảm ơn hắn."

Sầm phu nhân nói: "Đúng là nên cảm ơn, giữ hắn lại nhà ta ăn cơm tối, cha con mấy người mời hắn mấy ly rượu. Ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ vật đến tận cửa nhà hắn để cảm ơn."

Hà Chí Trung đồng ý rồi sai người gọi Đại Lang tới.

Một lát sau, Lý Hạnh tự xách theo một hộp đồ ăn tiến vào, thấy mọi người thì trước tiên cười tủm tỉm chắp tay hành lễ, sau đó đem hộp đồ ăn giao cho Tiết thị, cười nói: "Đại biểu tẩu, đây là bánh mà dượng thích ăn nhất, là đầu bếp trong cung tự tay làm, vị giòn ngon không thể diễn tả, tẩu mau phân cho mọi người cùng nếm thử."


Mọi người nghe xong thì đều cười, Sầm phu nhân cười nói: "Hành Chi, không trách cửa hàng của cháu làm ăn tốt như vậy, thì ra tiểu nhị toàn học từ cháu."

Lý Hạnh cười thoải mái: "Bánh này thực sự rất ngon, nếu cháu khiêm tốn quá lại giống như làm ra vẻ."

Hà Đại Lang nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi chỉ vào chiếc khăn xếp trên đầu hắn cười: "Ai da, đệ cũng rất biết cách ăn mặc đấy......"

Mẫu Đơn nhìn qua thì thấy chiếc khăn của Lý Hạnh hôm nay không chỉ là chiếc khăn xếp cao đang lưu hành nhất mà còn có chỗ đặc biệt, hầu hết những người khác đều để phần đuôi của nó buông thõng sau đầu, nhưng nếp gấp của hắn lại được lật lên, trông rất độc đáo. Kết hợp với bộ áo dài bằng tơ lụa màu xanh lục tươi sáng kia, nhìn hắn tự tin, phóng khoáng nghiễm nhiên là một thanh niên cổ đại thời thượng.

Lý Hạnh cũng không ngượng ngùng, hào phóng mà xoay người cho mấy thiếu niên choai choai Hà gia xem, cười nói: "Các ngươi nhanh học ta đi, chỉ mấy ngày nữa thôi là nó sẽ thành trào lưu ở kinh thành đấy."

Mấy thiếu niên Hà gia thật sự nóng lòng muốn thử, cười đùa cởi khăn xếp của nhau ra gấp lại, khuôn mặt Hà Chí Trung trầm xuống nói: "Nếu các ngươi có được bản lĩnh của biểu thúc các ngươi thì ta hứa người đó muốn xếp như thế nào thì xếp, kể cả xếp thành một đóa hoa ta cũng không có ý kiến." Một câu của ông thành công kiềm chế mấy người cháu trai, mọi người rũ tay lặng lẽ lui ra ngoài.

Lúc này Lý Hạnh mới nói: "Cháu nghe nói Đan Nương trở về, cháu không yên lòng nên cố ý lại đây nhìn xem. Nếu có gì cần cháu hỗ trợ thì cháu mong dượng và cô mẫu không cần khách khí."

Mẫu Đơn bước lên, cúi đầu thật sâu, nói: "Đa tạ biểu ca giúp đỡ, cứu Đan Nương thoát khỏi nước sôi lửa bỏng."

Lý Hạnh cười nói: "Muội có thể thoát khỏi đó là được rồi, người trong nhà không cần nói những lời khách sáo như vậy." Hắn nhìn Mẫu Đơn từ trên xuống dưới, tâm tình rất tốt nói: "Tinh thần cũng không tệ lắm, vừa rồi ta nghe nói súc sinh kia còn đánh muội, ta sợ muội chịu thiệt thòi."


Mẫu Đơn vốn dĩ định nói ra chỉ chịu thiệt nho nhỏ lại được lợi lớn, mà thực ra nàng cũng không bị chịu thiệt chút gì. Nhưng nàng không dám nói, chỉ cười: "Tâm trạng tốt thì dù có đau cũng thấy không đau."

Lý Hạnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Muội nghĩ thoáng được là tốt. Đợi cho mọi chuyện qua đi, cái gì nên quên thì cũng quên đi."

Mẫu Đơn cười đáp ứng.

Hà Chí Trung ở một bên vuốt râu suy nghĩ một lát, nói: "Hành Chi, ta có chuyện muốn nói với cháu. Cháu theo ta vào đây, Đại Lang cũng đi cùng."

Lý Hạnh vô cùng tôn kính người dượng bà con xa Hà Chí Trung, người có năng lực kinh doanh hô mưa gọi gió từ trước đến nay này, hắn lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đi theo hai cha con Hà Chí Trung đến thư phòng.

Mấy người vừa ngồi xuống thì Hà Nhị Lang cũng đã trở lại.

Hà Chí Trung nói: "Ta nghĩ, chỉ sợ chuyện của Đan Nương sẽ không được thuận lợi. Bên phía hắn là nam tử lại đã có đầy đủ con trai con gái, dù có kéo dài mấy năm thì hắn vẫn có kiều thê mỹ thiếp vây quanh. Nhưng Đan Nương lại khác, kéo một chút thì thời thanh xuân đi qua, kéo thêm chút nữa thì đã kết thúc cuộc đời. Thứ như tiền tài này, sống không mang đến, chết không mang theo, không có cũng có thể lại kiếm. Vì tương lai của nàng, ta nghĩ thế này, mấy ngày nữa, chúng ta đi tìm Lưu Thừa Khải, đổi tờ giấy và số tiền kia lấy tự do của Đan Nương. Ý kiến của các ngươi thế nào?"

Hà Đại Lang không phục: "Vậy chẳng phải mấy năm nay Đan Nương chịu thiệt thòi vô ích sao? Thật là tức chết đi được."

Hà Chí Trung thở dài: "Vì muốn xả giận mà bồi thường mấy năm thanh xuân thậm chí cả đời Đan Nương thì không đáng. Từ xưa dân không cùng quan đấu, hiện giờ là Lưu gia đuối lý, chúng ta thoáng nhường một bước, nhà hắn cũng không nói được gì. Cần gì phải gây thù chuốc oán quá mức với nhà hắn, chỉ sợ tương lai nhà hắn sẽ tìm mọi cách chèn ép nhà ta?"

Hà Nhị Lang tức giận nói: "Tuy cha nói có lý nhưng vốn dĩ chuyện chúng ta làm lúc trước đã là lấy hạt dẻ trong lò lửa rồi, thù này là không tránh khỏi. Tên tiểu nhân Lưu gia kia là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, kể cả chúng ta có nhượng bộ, thì hắn cũng sẽ hận Mẫu Đơn cả đời, nếu có cơ hội nhất định sẽ trả thù chúng ta."