Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Hai người chủ tớ cầm tay nhau quay về sân, Vũ Hà nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, nô tỳ cảm thấy, Niệm Nô làm người không tồi. Trước kia cũng thích giải vây cho ngài, bây giờ xảy ra chuyện cũng là người thứ nhất an ủi ngài. Nếu phu nhân thưởng người cho ngài là nàng ấy, mà không phải là Lan Chi thì tốt rồi."
Mẫu Đơn cười nói: "Người ở Lưu gia này, có lẽ cũng chỉ có mỗi nàng ấy là có chút lương tâm. Em cũng đừng thất vọng, phu nhân không thưởng nàng ấy cho ta cũng là chuyện tốt, em nghĩ lại mà xem, nếu có chuyện gì, nàng cũng có thể giải vây cho ta, còn nếu theo ta thì nàng cũng không có kết cục tốt."
Vũ Hà nghe nàng bình tĩnh nói ra lời chua xót này thì trong lòng buồn bã, nàng nhìn trộm Mẫu Đơn nhưng thấy dưới ánh nắng chiều, nụ cười của Mẫu Đơn điềm tĩnh, gió nhẹ thổi qua giàn hoa tử đằng ở phía say nàng, cánh hoa rơi đầy đất, bộ y phục của nàng càng làm nổi bật dung mạo như hoa như ngọc giống như tiên nữ đang muốn bay lên. Nhưng một cô nương như vậy, lại bị người khác coi như là cỏ dại mà giẫm đạp một cách không thương tiếc.
Vũ Hà chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ cổ họng theo xoang mũi xông lên hốc mắt, vừa nóng bỏng vừa chua xót, dường như nàng không nhịn được mà phải chảy xuống nước mắt, khó khăn lắm mới nhịn xuống, miễn cưỡng cười vui nói: "Thiếu phu nhân, ngài không cần khổ sở, những chuyện này đều là tạm thời. Một ngày nào đó ngài nhất định sẽ sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ."
Mẫu Đơn cười nói: "Có em giúp ta, ta nhất định có thể." Thấy mắt Vũ Hà đã đỏ lên thì nàng không khỏi bật cười, trở tay nắm lấy tay nàng ấy nói: "Khóc cái gì chứ? Ta còn không thấy buồn thì em buồn gì chứ? Đi nhanh lên một chút, chúng ta về sân ăn cơm chiều sớm một chút rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn dậy sớm đấy."
Vũ Hà buồn bã nói: "Chẳng lẽ ngài thật sự để thái y xem bệnh?" Đã viên phòng thì sao có thể tránh không sinh con?
Mẫu Đơn cười to nói: "Em nha đầu này, sau đột nhiên còn nóng nẩy hơn cả ta vậy?" Đây là một chuyện rất gấp, theo tính tình sấm rền gió cuốn của Thích phu nhân, có khi sẽ thật sự nhanh chóng đuổi Lưu Sướng tới phòng nàng. Ngày ấy Lưu Sướng đã có suy nghĩ như vậy, thái độ ngày hôm nay cũng có chút kì lạ, nàng phải nhanh nghĩ kế mới được.
Vũ Hà thở dài: "Dù sao thì ngài đi chỗ nào, nô tỳ cũng theo ngài đến chỗ đó." Nàng nghĩ trong lòng, nếu bản thân nàng gặp được loại nam nhân này thì nàng nhất định sẽ gi.ế.t ch.ết đôi gian phụ dâm phụ ấy.
Hai người chủ tớ trở lại trong viện, Lâm mụ mụ đã đang chờ mòn mỏi, thấy hai người vui vẻ trở về thì thở phào một hơi, tiếp đón rồi nói: "Thiếu phu nhân, phu nhân tìm con làm gì vậy? Có phải vì chuyện biểu công tử đánh công tử gia mà mắng con phải không?"
Mẫu Đơn sợ bà lo lắng, ra vẻ thờ ơ nói: "Chắc chắn là có tức giận. Nhưng cũng chưa nói cái gì, chỉ nói ngày mai sẽ mời thái y đến bắt mạch cho con, nói con nghỉ ngơi sớm, ngày mai đến đó sớm để khám bệnh. Về sau con cũng không cần ra khỏi cửa, chỉ ở trong viện dưỡng thân mình thôi."
Lâm mụ mụ nghe xong thì nghĩ rốt cuộc không phải chuyện gì sáng rọi, Lưu gia cũng phải dùng biện pháp mềm dẻo chút. Bà nhìn trái nhìn phải, không thấy Lý mụ mụ và Lan Chi đâu thì mới nhỏ giọng oán hận: "Nếu mời thái y đến thì nên điều trị cả bệnh khác của con luôn! Lần này phải gọi lão gia và phu nhân tới đây một chuyến, để công tử gia nhận lỗi trước mặt con mới được!"
Mẫu Đơn nghe ra là Lâm mụ mụ muốn nàng nhân cơ hội này mà giả bộ bị bệnh, để gọi hai vợ chồng Hà lão gia tới cửa xả giận cho nàng đồng thời sửa trị Lưu Sướng. Nhưng loại người như Lưu Sướng đâu dễ mở miệng xin lỗi người khác. Một tên vô liêm sỉ không đổi được tật xấu mà thôi, hơn nữa nàng cũng không thèm. Tuy trong lòng nàng không đồng ý nhưng cũng cảm thấy có thể mượn cơ hội lần này giả bộ bị bệnh, rồi trốn tránh một khoảng thời gian cũng là một ý kiến hay, nói không chừng "Bệnh" của nàng còn chưa khỏi thì mọi chuyện đã được giải quyết. Nàng lập tức nói: "Mụ mụ nói đúng lắm, con nghe theo ngài."
Lâm mụ mụ thấy nàng nghe lời, thì vô cùng vui vẻ: "Được rồi, đến lúc đó cứ ngheo theo mụ mụ sắp xếp, con chỉ cần thoải mái nằm trên giường là được rồi."
Mẫu Đơn gật đầu, Súy Súy đã ăn no còn vui mừng vỗ cánh với nàng kêu: "Mẫu Đơn, Đan Nương!" Nàng cười tươi như hoa lấy một nhánh cây tươi đưa qua: "Cho ngươi."
Súy Súy đang ngứa miệng, thấy thế thì vui mừng duỗi cổ ngậm lấy, bắt đầu gặm c ắn. Mẫu Đơn đứng ở hành lang chơi đùa với nó một lát thì sự buồn bực, lo lắng trong lòng cũng vơi đi một nửa.
Nàng nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng vang nhỏ thì ra là Thứ Nhi đi lấy cơm chiều nhưng lại nổi giận đùng đùng trở lại. Mẫu Đơn thấy nàng đang nổi giận thì cười nói: "Ai lại trêu chọc các em?"
Thứ Nhi vội vàng thay đổi thành một gương mặt tươi cười, nói: "Không có gì ạ, phòng bếp hôm nay bận quá nên không chuẩn bị kịp thức ăn. Nô tỳ sợ thiếu phu nhân chờ đợi sốt ruột nên để Khoan Nhi chờ ở đó còn nô tỳ về trước nói một tiếng."
Mẫu Đơn không thèm để ý nói: "Hôm nay khách nhiều là thật, bảo họ không cần làm riêng, cứ lấy một phần đồ ăn giống như yến hội mang cho ta là được."
Thứ Nhi biết nàng từ trước đến nay không so đo về những chuyện ở phương diện này nên cũng không nói tỉ mỉ với nàng chỉ cười đồng ý, quay đầu nói nhỏ với Vũ Hà: "Đúng là quá khinh người, bọn người này đúng là thay đổi nhanh như chong chóng! Các tỷ mới từ trong viện của phu nhân ra, chuyện thiếu phu nhân chọc tức phu nhân và công tử gia đã truyền tới trong phòng bếp, chúng muội đi qua nửa ngày, mỗi người đều cười với bọn muội nhưng lại không đưa đồ ăn! Muội không dám nói với thiếu phu nhân, sợ ngài ấy biết lại tức giận."
Trước kia mỗi lần sau khi thiếu phu nhân cãi nhau với công tử gia cũng gặp tình trạng như vậy, dù sao cũng phải ăn một hai lần đồ ăn lạnh lẽo, sau đó mới dần dần tốt hơn. Lần này chỉ sợ phải đợi sau khi thái y chẩn mạch cho thiếu phu nhân thì mới thay đổi tình trạng này. Vũ Hà suy nghĩ một lát, nói: "Muội kêu Lan Chi đi cùng muội, nàng ta là phu nhân đưa tới viện này, tới đây còn chưa làm chuyện gì, chả nhẽ có việc nhỏ này cũng không làm được?"
Thứ Nhi nói: "Ý kiến hay, muội đi ngay đây." Nàng mới xoay người đã thấy Mẫu Đơn đứng ở cách đó không xa nói: "Không cần, kể cả Lan Chi có đi cũng như vậy mà thôi. Nàng cũng không dám đối nghịch công tử gia? Cẩn thận không sẽ bị người ta lợi dụng. Vừa lúc, giờ ngọ hôm nay, ta ăn quá nhiều đồ dầu mỡ nên cũng không muốn ăn nữa, bọn họ đưa cái gì thì lấy cái đó, không cần cãi nhau với họ, chỉ cần cầm mang về là được. Ta không ăn thì các em ăn, chắc chắn ngon hơn thức ăn của các em."
Những chuyện như thế này càng nhiều, càng phức tạp mới càng tốt, ban ngày bắt gặp trượng phu yêu đương vụng trộm với tình nhân cũ, chạng vạng bị bà bà mắng, buổi tối còn bị hạ nhân bắt nạt, đến cơm chiều còn không được ăn, nàng không bị bệnh mới lạ?
Thứ Nhi vô cùng khó chịu! Tính tình của thiếu phu nhân đúng là quá tốt mới có thể bị người ta đè đầu cưỡi cổ, khinh nhục như vậy, nàng sắp bị tức ch.ế.t rồi!
Vũ Hà đẩy nàng một cái: "Còn không đi mau?"
Thứ Nhi bĩu môi, không tình nguyện đi ra cửa.
Mẫu Đơn cười nói: "Tính tình của nha đầu này cứ như pháo đốt vậy. Khoan Nhi thì lại thật thà quá, nếu hai người các nàng bù trừ cho nhau thì có phải tốt không?"
Vũ Hà thở dài: "Nương của em thường nói, tình tình của Thứ Nhi mới giống bà còn em không biết từ đâu nhảy ra mà không giống bà chút nào."
Đến khi sắc trời tối đen, Khoan Nhi cùng Thứ Nhi cuối cùng mới trở lại, nhưng cũng chỉ cầm về mấy thứ đồ ăn còn thừa giữa trưa đã nguội lạnh, bánh bột ngô thì mỡ đã bị đông lại trắng bóng, chỉ có một đ ĩa anh đào là vẫn còn nóng. Mẫu Đơn chỉ ăn một chút rồi buông đũa, bảo mọi người phân nhau ăn.
Một đêm này, không chỉ đồ ăn bị chậm trễ mà ngay cả nước ấm cũng chậm trễ. Mẫu Đơn vẫn luôn chờ đến buổi tối, mới có nước ấm đưa tới, nàng thở dài một hơi rồi cởi y phục, một chân mới bước vào bồn tắm thì chợt nghe có người cố sức gõ cửa: "Mở cửa! Công tử gia tới!"
Lúc này hắn tới chắc chắn là không có chuyện gì tốt! Vũ Hà sợ tới mức run lên, mặt tái nhợt nhìn về phía Mẫu Đơn, lại thấy mặt Mẫu Đơn cũng trắng bệch, vội vàng rút chân ra rồi mặc một chiếc áo dài bằng lụa màu hồng vào.
Lâm mụ mụ cũng có chút sốt ruột, thầm nghĩ Lưu Sướng có phải vì bị Lý Hạnh đánh nên tới để trả thù Mẫu Đơn để hết giận không, lại nghĩ đến thái độ ban ngày của Thích phu nhân thì cũng to gan hơn, lập tức chỉ huy Mẫu Đơn: "Con cứ nằm xuống, để ta ra ngoài xử lý!" Bà đã quyết định nếu thái độ của Lưu Sướng tốt thì không sao còn nếu thái độ của hắn không tốt thì dù bà có liều cái mạng già này cũng sẽ làm cho cả Lưu gia không được sống yên ổn!
Còn đang suy tính thì nghe được Lý mụ mụ ở bên ngoài nói: "Thiếu phu nhân đã ngủ chưa? Công tử gia tới đây." Thì ra người ta cũng không để ý các nàng, đã cùng Lan Chi đi mở cửa, đón người đi vào.
Lâm mụ mụ nhìn Mẫu Đơn sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy đang trốn vào phòng ngủ, bà đành phải cố nén tức giận ra cửa đón tiếp người. Cả người Lưu Sướng toàn mùi rượu, nửa người dựa vào Lan Chi đứng ở cửa, đôi mắt thâm tím giống như gà chọi, sắc mặt lại vô cùng bá đạo: "Thiếu phu nhân của các ngươi ở đâu! Nàng cũng dám làm phản! Dám để tên chó má kia đến đánh ta!"