Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 21: Chương 21: Có Người Chu Động Nhảy Hố




CHƯƠNG 21: CÓ NGƯỜI CHU ĐỘNG NHẢY HỐ

Editor: Luna Huang
Mục Trần Tiêu chẳng biết tại sao, trong lòng căng thẳng mạnh, tận lực đưa cánh tay, ôm chậu hoa vào trong ngực.

Một tháng qua đi, mầm củ cải nhu nhược lúc trước đã lớn lên cành lá phồn thịnh,, càng phát ra có vài phần cái bóng của củ cải béo nút nít nhếch miệng cười trên chậu hoa kia.

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà chọc chọc lá cây củ cải, trong đầu đột ngột hiện lên lời Hứa Vân Noãn đã từng nói: “… Anh hùng chảy máu vì bách tính, chúng ta không thể để cho anh hùng rơi lệ!”

Nhưng đồng bào này tuy rằng theo hắn, nhưng đều thuần phục hoàng thượng, dù cho không tín nhiệm, để cho bọn họ ly khai quân đội không phải tốt sao, vì sao còn muốn hãm hại tính mạng của bọn họ?

Mục Trần Tiêu nắm tay vịn xe lăn thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay bại lộ.

Ngày mai, Hứa Vân Noãn dậy sớm, cùng Mục Thiên Trù dùng tảo thiện.

“Vân Noãn, đây là ngân phiếu, hôm nay trên đường phố thấy đồ gì thích, cứ mua là được.” Mục Thiên Trù nói xong, trực tiếp để Chu quản gia đưa ngân phiếu cho Hàn Yên cất.

Hứa Vân Noãn thấy hắn không cho bản thân cự tuyệt, chỉ có thể mỉm cười ngọt ngào: “Đa tạ ca ca.”


“Người một nhà không cần khách khí, Trần Tiêu, ngươi cần phải chiếu cố tốt cô nãi nãi ngươi, đừng cho người đụng vào nàng.”

“Vâng.”

Từ lúc Mục Trần Tiêu vào cửa, Hứa Vân Noãn liền phát hiện hắn không hăng hái lắm, mi tâm mơ hồ nhíu lại tựa hồ có tâm sự gì.

Lên xe ngựa, Hứa Vân Noãn xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía đường cái, thường thường mím môi cười, từ góc độ của Mục Trần Tiêu, vừa lúc có thể thấy nàng lúm đồng tiền ngọt ngào trên gương mặt trắng nõn của nàng, nhịn không được nói lên tiếng:

“Năm nay mùa màng không tốt, kinh thành cũng không quá náo nhiệt, không có gì đẹp mắt.”

“Ngươi nói xuân sắc kém mất phần, ta thấy xanh đỏ tím vàng, ánh mắt mỗi người đều khác, ta cảm thấy đặc biệt thú vị.” Nàng từng bị mù, thấy lại được mới biết quý trọng, hôm nay dù cho chỉ là nhìn dòng người hi nhương, cũng thấy có thật nhiều hứng thú.
Mục Trần Tiêu không nói nữa, chỉ là mi tâm túc chặc hơn.

“Tôn nhi, nếu ra ngoài, cứ chơi thoải mái một chút, chuyện phiền lòng quay đầu lại mới nghĩ là được. Ngươi bây giờ khổ tư, đơn giản chính là chơi cũng không vui, chuyện cũng không giải quyết được.”

Vọng Thư Uyển.com
“Nói thì dễ.” Thanh âm Mục Trần Tiêu trầm thấp, sau khi nói xong, mất tự nhiên mím môi, hắn cũng không muốn phát hỏa với Hứa Vân Noãn, nhưng hôm qua một đêm không ngủ, sáng nay thức dậy cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, lại cứ không thể biểu lộ trước mặt gia gia, lúc này liền có chút nhịn không được.

Hứa Vân Noãn ngẩn ra, vẫn chưa để ở trong lòng, mà là tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài, khóe môi như trước tiếu ý dịu dàng.


Trong lòng Mục Trần Tiêu càng sinh ra một tia hổ thẹn, vài lần muốn mở miệng giải thích, nhưng nhìn đến khóe môi Hứa Vân Noãn mang cười, lại cảm thấy chuyện bé xé ra to.

Chờ đến Thập Tự nhai, hắn liền chịu đựng khó chịu, phá lệ kiên nhẫn cùng Hứa Vân Noãn dạo đông, nhìn tây, thấy nàng cười vui vẻ, cũng cảm thấy trong lòng thư thái một ít.

Thập Tự nhai là một trong các đường chính náo nhiệt nhất kinh thành, ở đây gần bến tàu, khách thương tập hợp, hai bên đường phố cũng phá lệ phồn hoa, các màu sắc của cửa tiệm chỉnh tề rộng thoáng, hàng đầy đủ mọi thứ.

Mục Trần Tiêu thấy Hứa Vân Noãn tới tới đi đi trước mấy tiệm bán ngọc khí đồ trang sức quan sát, không khỏi nói rằng: “Nếu là thích, liền vào xem đi.”

Màu da của Hứa Vân Noãn thắng tuyết, mặt mày minh diễm, trang phục trong ngày thường lại cực kỳ mộc mạc, có vài món đồ trang sức cũng là ngân sai, quyên hoa, hẳn là sớm chuẩn bị cho nàng một ít bảo thạch châu ngọc, một đôi mắt trong suốt như vậy, nếu phối thêm mỹ ngọc các loại, tất nhiên càng thêm xuất sắc.

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, nàng cũng không phải muốn mua gì, chỉ là muốn xác nhận vài thứ, bất quá đi vào nhìn một cái cũng tốt.

Bên trong Nhuận Ngọc các trang sức lịch sự tao nhã, vào cửa liền thấy viết chữ rất trang trọng:

Bên trái: Lâm Giang chi bạn, phác thạch vô quang


Bên phải: Thiên niên ma luyện, ôn nhuận hữu phương.

Hỏa kế vội vã muốn tiến lên bắt chuyện, đã thấy chưởng quỹ ngồi ở phía sau quầy bước nhanh tiến lên đón: “Tiểu nhân Tiền Lộ gặp qua Hứa cô nãi nãi, gặp qua Mục tướng quân, mau mời ngồi, ta đây để người dâng trà.”

Hứa Vân Noãn quan sát Tiền chưởng quỹ một phen, chống lại tầm mắt của hắn, mỉm cười gật đầu: “Đa tạ Tiền chưởng quỹ.”

“Cô nãi nãi quá mức khách khí.” Sắc mặt của Tiền chưởng quỹ hơi phiếm hồng, trong mắt tràn đầy tâm tình kích động.

Mục Trần Tiêu cảm thấy thái độ của Tiền chưởng quỹ có chút dị thường, không dấu vết đẩy xe lăn cách xa một ít, chính muốn nói gì, chợt nghe một đạo thanh âm cắn răng nghiến lợi:

“Hứa Vân Noãn?”

“Ân?” Hứa Vân Noãn hơi nghiêng đầu, liền thấy khuôn mặt hơi lộ ra vặn vẹo của Chu Ngọc Nghiên, tiếu ý trong mắt nhất thời xán lạn vài phần, “Ta nói là ai, nguyên lai là Chu tiểu thư, xem ra lúc trước từ hôn là đúng, đã trải qua giáo huấn, ngươi còn chưa học được quy củ, vừa thấy mặt đã hô to gọi nhỏ.”

Nghĩ đến vài ngày bị khuất nhục, nhãn thần của Chu Ngọc Nghiên phảng phất thối độc: “Ta có quy củ hay không không phải một mình tiện tỳ như ngươi có thể định đoạt!”

Lời của Chu Ngọc Nghiên còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng rít gào, ngay sau đó bóng đen lóe lên, một con chó đen to trực tiếp nhào tới bên chân của nàng, răng nanh sắc bén lãnh mang rạng rỡ: “Gâu!”

“A!” Chu Ngọc Nghiên sợ đến lui về phía sau vài bước, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, “Ngươi. . . Hứa Vân Noãn, ngươi dám thả chó hành hung?”

Hứa Vân Noãn vẫy vẫy tay với Nhị Hắc: “Nhị Hắc duỗi người một cái, thế nào lại hù dọa ngươi? Lá gan này của ngươi cũng quá nhỏ đi.”


Nhị Hắc ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng nhìn chòng chọc Chu Ngọc Nghiên một mắt, xoay người chạy đến bên người Hứa Vân Noãn khéo léo làm nũng.

Vọng Thư Uyển.com
“Ngươi. . .ngươi. . .”

“Chu tiểu thư, tuy rằng ngươi và Mục gia đã không có quan hệ, nhưng vẫn là khuyên ngươi một câu, thân là tiểu thư đại gia, phải có phong phạm của tiểu thư, không nên hơi một tí giống như bát phụ chửi bậy kêu gào. Dù sao, Mục gia chúng ta tuy rằng từ hôn không cần ngươi nữa, nhưng sau này ngươi còn phải gả không phải? Danh tiếng bát phụ này truyền đi cũng không dễ nghe.”

Thanh âm của Hứa Vân Noãn nhu hòa, phảng phất những câu nói đều suy nghĩ cho Chu Ngọc Nghiên, lại lời dẫm vào chân đau của nàng ta.

Dòng người ở cửa không ngừng, đã có người nghe được động tĩnh nghỉ chân quan vọng.
Sắc mặt Chu Ngọc Nghiên thanh bạch một mảnh, trong lòng nàng muốn xé xác Hứa Vân Noãn, nhưng nét mặt lại không thể không nhịn, tựa như Hứa Vân Noãn nói, nàng còn phải gả, từ hôn đã để cho nàng có tiếng xấu, không thể cho Mục gia mượn cớ đạp nàng nữa.

“Hứa. . . Hứa cô nương.” Chu Ngọc Nghiên hít thở mấy hơi, lúc này mới đổi xưng hô với Hứa Vân Noãn: “Nhuận Ngọc các này là cửa hàng đồ trang sức ngọc khí lớn nhất kinh đô, mặc dù nói không cấm người tiến đến mở mang tầm mắt, nhưng nếu là mua không nổi, không nên ở chỗ này hồ giảo man triền.”

Không thể mắng chửi Hứa Vân Noãn, vậy lăng nhục về phương diện khác cũng được!

Mục gia hiện tại lấy trứng chọi đá, nàng còn không tin, Mục gia thật chịu bỏ bạc trên người Hứa Vân Noãn, đi tới nơi này mua đồ lấy không ra bạc, tràng diện liền buồn cười.

Mộ Vũ và Hàn Yên tức giận, Chu Ngọc Nghiên này rõ ràng châm chọc tiểu thư nhìn không quen thế diện! Người này sao ghê tởm thế.

Khóe môi Hứa Vân Noãn khẽ nhếch, mắt cong lên một độ cung đẹp mắt, đây cũng không phải là nàng bẫy người, mà là người khác chủ động nhảy vào hố, vậy nàng không khách khí nữa: “Làm sao ngươi biết ta mua không nổi?”