Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 207: Thuyền Nhỏ Hữu Nghị Nói Lật Là Lật





CHƯƠNG 206: THUYỀN NHỎ HỮU NGHỊ NÓI LẬT LÀ LẬT


Dịch giả: Luna Wong


Cách hồi lâu, rốt cục ăn được đồ Hứa Vân Noãn tự mình làm, Nhị Hắc đều có chút ăn đến lăn, ghé vào bên người Hứa Vân Noãn há mỏ, để cho nàng hỗ trợ xoa bụng.


Đoan vương đồng dạng ăn cảm thấy mỹ mãn, sau đó liền không tự chủ được nói đến tiến độ thủy cừ tu kiến với Mục Trần Tiêu .


Mục Trần Tiêu thỉnh thoảng gật đầu, nhưng nhãn thần có chút phiêu hốt, rõ ràng không yên lòng.


Ngay từ đầu Đoan vương không có phát hiện, sau này hỏi hai vấn đề cũng chưa được đáp lại, lúc này mới nhớ tới quan sát huynh đệ của mình, vừa nhìn, không khỏi cười ra tiếng.


“Trần Tiêu, có phải ngươi chưa ăn no hay không?”


Đoan vương nhìn nhìn Nhị Hắc, trong lòng như cũ cảm thấy đố kị.


Nhưng Nhị Hắc là một con chó lại hưởng thụ đãi ngộ của hai người!


Hứa Vân Noãn nghe được, xoay đầu lại nhìn phía Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi còn muốn ăn chút gì khác sao?”


Mục Trần Tiêu liền vội vàng lắc đầu, mới vừa rồi thịt thỏ phân minh cực kỳ thơm, nhưng khi nhìn thấy Hứa Vân Noãn một lòng chỉ chiếu cố Nhị Hắc, không chút ý bận tâm hắn, liền cảm giác có chút đần độn vô vị.


“Không có gì, chỉ là mới vừa rồi ăn đồ, không cẩn thận bị phỏng một chút.”


Hứa Vân Noãn liền vội vàng đẩy Nhị Hắc sang một bên, đi tới trước mặt Mục Trần Tiêu, cúi người ra hiệu hắn há miệng ra: “Ta xem một cái.”



Trong lòng Mục Trần Tiêu căng thẳng, ngón tay nửa thu ở trong ống tay áo không khỏi nắm thành quyền: “Kỳ thực cũng không có gì đáng ngại.”


“Thân thể ngươi bây giờ không tốt, bất cứ chuyện gì đều phải cực kỳ cẩn thận, trước thái y không phải đều dặn dò đầu xuân, hai chân của ngươi càng cần nữa tỉ mỉ bảo dưỡng, thuốc bổ không bằng thực bổ, ta còn nghĩ kế tiếp mỗi ngày làm dược thiện cho ngươi uống nữa, nếu nóng hỏng đầu lưỡi, phẩm không ra vị đạo trưởng nào, chẳng phải là biến lạc thú thành dày vò sao?”


Hứa Vân Noãn rất nghiêm túc.


Mục Trần Tiêu không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng mở miệng để cho nàng kiểm tra.

Cẩn thận nhìn một lát, ngoại trừ đầu lưỡi có chút đỏ lên ra, không thấy được chỗ không ổn khác, lúc này Hứa Vân Noãn mới thở phào nhẹ nhõm.


“Không có gì đáng ngại, uống nước không nên uống quá nóng, qua hai ngày nữa sẽ không vấn đề gì.”


Mục Trần Tiêu gắt gao nhéo chặt áo bào của mình, nhưng bên tai vẫn không tự chủ được tràn ngập một tầng hồng sắc: “Đa tạ cô nãi nãi.”


Nhị Hắc ở một bên rầm rì, nhưng lần này, Hứa Vân Noãn quan tâm Mục Trần Tiêu, đi tới một bên chuẩn bị nước ấm cho hắn, cũng không có ý tiếp tục xoa bụng cho Nhị Hắc.


Nhị Hắc bất mãn nằm úp sấp ở một bên, dùng móng vuốt cào cỏ nhỏ vừa mọc trên mặt đất.


Mục Trần Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lóe lên đắc ý tràn đầy.


Hứa Vân Noãn vô cùng tốt với Nhị Hắc, cho tới nay đều coi là thân nhân, hôm nay nàng bởi vì mình mà không để mắt đến Nhị Hắc, có phải đại biểu vị trí của bản thân trong lòng nàng vô cùng trọng yếu hay không?


Mục Trần Tiêu biết loại ý nghĩ này của mình không quá bình thường, chỉ khi nào bị Hứa Vân Noãn bỏ qua, hắn luôn muốn lăn qua lăn lại làm ra một chút động tĩnh, thậm chí có chút thời gian, trong lòng hắn còn có cách nghĩ càng thêm âm u.


Nếu bên người cô nãi nãi chỉ có một mình hắn là được, như vậy, lực chú ý của cô nãi nãi cũng sẽ không bị phân tán. . .



“Trần Tiêu, lúc này rất nóng sao?” Đoan vương phát giác cái trán của Mục Trần Tiêu hơi có chút mồ hôi thắm ra, không khỏi mặt mang nghi ngờ hỏi.


“Không có gì, có lẽ là vừa rồi ăn đồ có chút nóng.”


Đoan vương có chút tán đồng gật đầu: “Mới vừa rồi ăn thực sự là đã nghiền, nếu lại thêm hảo tửu, thì càng đẹp. Đúng rồi, vừa rồi Hứa cô nương nói sẽ chế biến thuốc cho ngươi, vị đạo dược thiện nàng làm thế nào?”


“Cô nãi nãi đích thân làm, tự nhiên vị đạo rất tốt.”


“Vậy chờ Hứa cô nương bắt đầu làm dược thiện cho ngươi, ngươi để người đưa chút tin tức cho ta, ta nhất định đến phủ bái phỏng.”


Hưởng qua thịt thỏ Hứa Vân Noãn đích thân nướng, đối với vị đạo dược thiện nàng làm càng thêm mong đợi.


Vẻ nhu hòa trên mặt Mục Trần Tiêu từng chút tụt xuống biến mất: “Dược thiện cô nãi nãi làm đều là cho ta dưỡng chân, sợ rằng không thích hợp với Đoan vương điện hạ.”


“Không phải đều nói sao, thân thể này là một thể, rút dây động rừng, nếu dược thiện này có thể tẩm bổ cho hai chân của ngươi, dĩ nhiên cũng có thể bảo dưỡng toàn thân, ta ăn ít một chút, không có vấn đề gì.”


Mục Trần Tiêu trực tiếp chuyển động xe lăn xê dịch ra hai bên trái phải, biểu đạt ý cự tuyệt cực kỳ minh xác.


“Trần Tiêu, ngươi làm sao có thể keo kiệt như vậy?”


“Chân bị thương, tính tình cũng thay đổi theo, hôm nay đại khí quá rồi.” Mục Trần Tiêu nói lẽ thẳng khí hùng.


Đoan vương không khỏi trợn to hai mắt: “Vì không cho ta thưởng thức dược thiện Hứa cô nương làm, ngươi đây là đến chân của mình đều lôi ra pha trò?”



“Ăn ngay nói thật mà thôi.”


“Dù là ngươi biến thành hẹp hòi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ đến tình huynh đệ đồng bao giữa ta ngươi, lẽ nào không thể đưa một ít dược thiện cho ta sao?”


“Đoan vương điện hạ nhớ tình đồng bào, bỏ đoạt dược thiện của ta sao?”


Đoan vương trực tiếp bị á khẩu, đồng thời trong lòng càng thêm hiếu kỳ, dược thiện kia phải là tốt đến trình độ gì, mới để cho Mục Trần Tiêu keo kiệt như vậy.


Đường bên này hắn đi không thông, vậy cũng chỉ có thể đổi phương hướng khác.


“Hứa cô nương, đoạn thời gian trước bận rộn, cũng không kịp đến phủ xem mầm dưa ta trồng, không biết hiện tại chúng nó thế như rồi?”


Hứa Vân Noãn cầm nước ấm trong tay đưa cho Mục Trần Tiêu, sau đó nhìn Đoan vương, tiếu ý dịu dàng nói: “Điện hạ xin yên tâm, những mầm dưa đó vẫn được người chiếu cố cẩn thận, hôm nay có chút khả quan, lúc nào điện hạ có thời gian liền đến nhìn một cái.”


bookwaves.com

“Cứ quyết định như vậy đi.”


Đoan vương nói xong, nhìn về phía Mục Trần Tiêu, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, huynh đệ nhà mình thiên phòng vạn phòng, không phải hắn vẫn tìm được chỗ chui sao?


Sau này thường xuyên đi Mục gia, luôn có thể có cơ hội canh được lúc Mục Trần Tiêu uống dược thiện, đến lúc đó, lại đòi Hứa cô nương một chén là được.


Trong mắt Mục Trần Tiêu lóe lên cảm giác mát nhàn nhạt: “Trước điện hạ còn nói những mầm dưa này là hài tử của ngươi, hôm nay ngươi làm phụ thân mười ngày nửa tháng đều không đi vấn an chúng nó một chút, thật làm người khác thất vọng đau khổ.”


Khóe môi của Đoan vương hơi khẽ động: “Ta đây không phải là bận sao? Thân làm phụ thân, không phải đều phải lao lực bôn ba bên ngoài sao, nếu không, làm sao nuôi gia đình?”


“Không xứng chức phụ thân, luôn luôn có thể tìm ra các loại các dạng ly do, hơn nữa còn nói đến như lời thề son sắt.”


“Sau này ta đây sẽ thường đi thăm chúng nó là được.”


“Nhưng những thứ đã bỏ lỡ vĩnh viễn vô pháp bù đắp.”



Đoan vương không khỏi mở to hai mắt: “Trần Tiêu, tính tình của ngươi bây giờ đích xác thay đổi rất nhiều, trở nên càng ngày càng ngây thơ.”


“Như nhau.”


“Mục tướng quân càng thắng một bậc.”


“Điện hạ việc nhân đức không nhường ai.”


“Mục tướng quân không người nào có thể so.”


“Điện hạ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.”


“Phốc!”


Hứa Vân Noãn nhịn không được che môi bật cười, phát giác bản thân hấp dẫn cả đường nhìn của Đoan vương lần Mục Trần Tiêu sang đây, vội vã khoát khoát tay: “Không cần phải để ý đến ta, hai người các ngươi tiếp tục.”


Đoan vương và Mục Trần Tiêu nhìn nhau một mắt, không khỏi lộ ra ghét bỏ vẻ.


Quên đi, nhân sinh được một tri kỷ không dễ dàng, ngày hôm nay trước hết tha cho hắn một lần đi.


Ăn uống no đủ, lại xem chê cười hồi lâu, Lưu Quý chỉ cảm thấy nhân sinh viên mãn, sau khi nghe người ta nói tình huống chung quanh, không khỏi thoạt nhìn.


“Cô nãi nãi, nô tài phát hiện một chỗ, chắc là có con suối, chỉ bất quá bị một khối núi đá to lớn đè lại, chính là bởi vì như vậy, dòng nước ra không được, mới có thể vẫn dọc theo đó mà chảy đến chân núi tụ tập. Nếu là đập bỏ núi đá kia, nói không chừng trên núi này sẽ có thêm một dòng suối.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời: “Vậy ngươi tìm thêm những nhân thủ, đập núi đá thử một chút, nếu là trên núi có thêm một dòng suối nhỏ, thì càng hoàn mỹ.”


“Vâng.”