Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 2: Chương 2: Quan Tâm Đến Từ Cô Nãi Nãi




CHƯƠNG 2: QUAN TÂM ĐẾN TỪ CÔ NÃI NÃI

Editor: Luna Huang
Nhãn lực của Mục Trần Tiêu vô cùng tốt, hắn nhìn Hứa Vân Noãn bước từng bước chật vật leo đến giữa sườn núi, sau đó quỳ gối trước mộ phần thật lâu không thấy đứng dậy.

Cười vui vẻ như vậy, còn tưởng rằng đã bước ra khỏi đau xót, hiện tại xem ra không phải. . .

Gió núi mênh mông, gào thét có tiếng, thân ảnh trước mộ phần càng có vẻ có vẻ đơn bạc không chỗ nương tựa.

Đáy lòng của hắn khẽ động, ngay lập tức lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, cúi đầu nhìn hai chân không có chút tri giác của bản thân, lòng tràn đầy băng lãnh trào phúng: Hắn đã lưu lạc đến tận đây, còn có tư cách gì đau lòng người khác?

Hứa Vân Noãn lặng lẽ tựa ở trên mộ bia, một lúc lâu mới mở mắt.

Nhị Hắc cảnh giác ngẩng đầu, thấy Hứa Vân Noãn đứng dậy, khéo léo đi theo bên cạnh nàng.

“Để chư vị đợi lâu.” Hứa Vân Noãn xuống núi, nét mặt chỉ còn lại một mảnh trong suốt miệng cười, duy chỉ có vành mắt hiện lên hồng sắc.

“Cô nương quá mức khách khí, đám nô tài trăm triệu lần không dám nhận.” Sợ phản ứng của công tử nhà mình lãnh ngạnh để trong lòng Hứa Vân Noãn không tốt, Chu quản gia vội vã mở miệng, “Cô nương còn có cái gì muốn thu thập, đám nô tài có thể có thể giúp một tay.”

“Dọn dẹp không sai biệt lắm rồi, làm phiền các vị giúp khuân một chút.”

“Cô nương xin cứ việc phân phó.”

Chu quản gia đáp ứng rất là thống khoái, nhưng chờ hắn thấy hành lý của Hứa Vân Noãn, không khỏi sửng sốt: hành lý này có chút nhiều a!

Ba mươi mấy cái rương chất đống trên mặt đất, mỗi một cái tựa hồ cũng là cố ý chế tạo, rất rộng, khóa kín, có rương mang theo lỗ thủng thông gió bên trên, có rương dùng sáp bịt chặt khe.


Bọn hộ vệ liền vội vàng tiến lên dọn rương, nhìn nhau: Cũng không biết bên trong là cái gì, phân lượng rất nặng.

Đại Ngưu nhìn bọn hộ vệ dọn đến lao lực, trực tiếp cúi đầu dùng sừng trâu kéo xe, cất bước đi tới.

“Thiếu chút nữa quên Đại Ngưu rồi, các vị đặt rương lên xe, Đại Ngưu sẽ kéo ra ngoài.”

Mục Trần Tiêu nhìn con bò lớn phá lệ cường tráng kia, trong ánh mắt đều là vẻ tán thán.

“Cô nương, công tử, hành lý đều dọn hết lên xe, chúng ta cũng lên đường đi. Lão thái gia ở trong phủ niệm thán rất nhiều ngày, nhìn thấy cô nương nhất định sẽ rất kinh hỉ.”

Nửa ngày Chu quản gia đi tới nói rằng. Hộ vệ chung quanh nhìn Chu quản gia: Người xác định lão thái gia kinh hỉ không phải kinh hách?

Ra miệng cốc, Nhị Hắc đi ra ngoài, ngậm một bụi hoa tươi trên mặt đất đến trước mặt Hứa Vân Noãn.

Hứa Vân Noãn lập tức mặt mày rạng rỡ, hai mắt thật to cong thành trăng khuyết, tiếu ý giống như hồ nước ấm áp, nhộn nhạo hơi lưu quang: “Cảm tạ Nhị Hắc.”

Chu quản gia ngạc nhiên nhìn Nhị Hắc: “Đây thật là một con chó tốt.”

Hứa Vân Noãn cười với Chu quản gia, tiếu ý phá lệ xán lạn: “Đúng vậy, nghìn vàng không đổi!”

Vọng Thư Uyển.com
Trong lòng Chu quản gia run lên, tính tình của tiểu cô nương này thực sự là ngây thơ khả ái, nhất là cười rộ lên hai lúm đồng tiền chọc người vui mừng không rõ.

Nhị Hắc theo Hứa Vân Noãn lên xe ngựa, Đại Ngưu khéo léo đi theo bên cạnh xe ngựa.
Đại Ngưu tựa hồ rất không hài lòng đãi ngộ như vậy, sừng trâu đặt ở khung xe, buồn bực hờn dỗi rống mấy tiếng.

Hứa Vân Noãn vén rèm xe lên, bất đắc dĩ nhìn thân của Đại Ngưu một chút, sờ sờ sừng của Đại Ngưu: “Ủy khuất ngươi, Đại Ngưu, ta cũng không muốn hưởng thụ xe ngựa to một mình, nhưng ai bảo ngươi béo thế!”


Một bên trong lòng Mục Trần Tiêu khẽ động, bàn tay nhỏ bé trắng noãn đặt ở trên sừng trâu cao nhọn, thực tại để cho người ta lo lắng có thể bị thương tổn được hay không.

Đại Ngưu rất không cam lòng bước đi, rầu rĩ không vui theo bên xe ngựa.

Lúc khởi hành, Hứa Vân Noãn ôm Nhị Hắc có nhiều hăng hái đánh giá bố trí xe ngựa.

Bề ngoài xe ngựa rất phổ thông, bên trong lại trang trí tỉ mỉ, đệm lót gối tựa mềm mại tinh xảo, trong ám cách có nước trà điểm tâm tinh xảo, lược gỗ để chải tóc, cái gương, đồ trang sức đều đẩy đủ, thậm chí còn có thể chơi cờ vây giải buồn, còn có thoại bản…

Giọng Hứa Vân Noãn mang than nhẹ: “Người Mục gia rất dụng tâm…”

Mục gia xuất thân võ tướng, trong phủ ngoại trừ trù nương trong thiện phòng và bà tử thô sử ra, đến một thị nữ đều không thấy được, xe ngựa có thể bố trí thành như vậy, nhất định là phí tâm tư lớn, chỉ tiếc đời trước lòng nàng tràn đầy sợ hãi và bi thương mất đi thân nhân, hối hận cảm thấy thế gian không còn thân duyên nữa, căn bản không có chú ý tới những chi tiết này.

Nên lúc Thẩm gia tự xưng thân nhân xuất hiện, nàng mới có thể mừng rỡ như điên nhào vào trong thâm trạch luyện ngục kia, cho rằng không cần kham khổ cô đơn qua ngày nữa, chờ đến khi gãy chân tàn tật, mù mắt miệng câm, mới hiểu có chút thân nhân là có thể cười đưa ngươi vào địa ngục.

Hứa Vân Noãn bỗng nhiên mở mắt, khóe môi mang cười thu liễm xuống.

“Ngao ô…” Nhị Hắc liếm liếm ngón tay của Hứa Vân Noãn, ánh mắt thấu triệt tin cậy rơi vào trên người của nàng.

Hứa Vân Noãn khom lưng ôm lấy đầu Nhị Hắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng dán tại trên lỗ tai mềm mại của Nhị Hắc, trận trận tình cảm ấm áp truyền đến, để hận ý chảy xuôi trong lòng nàng chậm rãi lắng xuống.

Đời trước, các gia gia ai cũng không có đề cập thù cũ ngày xưa, vì muốn để cho nàng sống thật tốt.

Đời này, nàng sẽ không cô phụ nguyện vọng của ba vị gia gia, không chỉ có phải sống, còn phải sống đặc sắc vạn phần hơn những người đó!

“Nhị Hắc, ta không bao giờ để ngươi xảy ra chuyện nữa.” Hứa Vân Noãn cố sức cọ cọ đầu Nhị Hắc.


Nhị Hắc cho rằng Hứa Vân Noãn đang chơi với nó, cao hứng vẫy vẫy đuôi, móng vuốt lớn úp sấp, trực tiếp ấn Hứa Vân Noãn ngã trên xe ngựa.

Hứa Vân Noãn lập tức vứt bỏ tâm tình mới vừa rồi, náo loạn với Nhị Hắc.

Tiếng cười khẽ truyền ra xe ngựa, Đại Ngưu ghen tỵ lại rống lên.

Bên trong xe ngựa trước mặt, động tác lật xem cuốn sách trong tay của Mục Trần Tiêu ngừng lại.

Chu quản gia nhịn không được mỉm cười tán thán một tiếng: “Tính tình của cô nãi nãi thật là hoạt bát a!”

Mục Trần Tiêu một lần nữa rũ đôi mắt xuống, chỉ là tâm tư nhưng có chút tản mạn.

“Công tử, cô nãi nãi trước vẫn ẩn cư sơn lâm, chợt phải đến kinh thành sống, tất nhiên sẽ khó thích ứng, người thân là vãn bối, cần phải chiếu cố tốt cô nãi nãi.” Chu quản gia cười híp mắt nói rằng.

Lúc nghỉ trưa, Hứa Vân Noãn mang theo Nhị Hắc xuống xe ngựa, nơi này vẫn như cũ là phạm vi sơn lâm, Nhị Hắc vừa xuống xe ngựa đã vào sơn lâm.

Chu quản gia đi lên trước: “Cô nương, đều là lão nô chuẩn bị không chu toàn, lại quên mang theo hai thị nữ đến hầu hạ.”

Mục gia chỉ còn lại có hai chủ tử là lão thái gia và công tử, hai người quanh năm say mê binh pháp chiến trường, thực tại không có kinh nghiệm chiếu cố nữ nhi gia.

“Chu quản gia quá mức khách khí, ta vốn sinh trưởng trong sơn lâm, đâu cần người khác hầu hạ.”

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn thay đổi một thân la quần thiển phi sắc, ống tay áo thêu linh la hoa quanh viền, cổ áo thêu một con mèo thiết kế tinh xảo. Mèo ẩn trong cổ áo, chỉ lộ ra cái đầu đầy lông và hai chân trước, một đôi mắt mèo trông rất sống động, phá lệ trong suốt minh thấu.

Mục Trần Tiêu vừa ngồi vào xe lăn đi qua, ánh mắt nhìn thấy một người một mèo…

Nhãn tình của Hứa Vân Noãn sáng lên: “Tôn nhi, lặn lội đường xa, chân của ngươi có khó chịu không?”

Đang chuẩn bị kiếm củi đun nước dưới chân của Úc Khoảnh mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp ngã nhào trên đất: Tôn… Tôn nhi?


Là tướng quân của bọn họ, chiến mã tiêu tiêu trường thương hàn, thiên lý hiêu đầu địch táng đảm!

Nhưng bây giờ…

Bị một tiểu cô nương gọi là tôn nhi! Tôn nhi a!

Phốc. . . Ha ha ha. . .

Mục Trần Tiêu cũng lăng ngay tại chỗ, thật sự Hứa Vân Noãn quá mức ngữ xuất kinh người.

Hứa Vân Noãn lại không có ý thức được cái gì không đúng, như trước dùng một loại ánh mắt có chút quan ái nhìn Mục Trần Tiêu: “Chân ngươi gãy bao lâu rồi? Đoạn đường này vị trí hẻo lánh, đã vào thu, sương sớm của sơn lâm sâu nặng, ngươi có đau chân không?”

Mục Trần Tiêu ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đắm chìm trong ánh mặt trời vảy ra từ khe hở của khu rừng, một đôi mắt thâm thúy đựng quang mang giống như hổ phách say lòng người.

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mà vuốt đầu ngón tay, đôi mắt này của Mục Trần Tiêu thật là xuất sắc, giống như là vân báo nàng từ ngắm nhìn từ xa, mỹ lệ trí mạng lại cực kỳ nguy hiểm.

“Công tử, cô nãi nãi đang quan tâm người.” Chu quản gia vội vã mở miệng, giọng đặt nặng ba từ cô nãi nãi này.

Lão thái gia còn lòng tràn đầy mong mỏi Tô cô nương về!

Công tử cũng không thể trong cơn tức giận làm ra chuyện không thể vãn hồi gì nha!
Mục Trần Tiêu lạnh lùng lắc đầu: “Không có việc gì, không đau.”

Hứa Vân Noãn đi tới trước mặt của Mục Trần Tiêu, ánh mắt tò mò theo dõi chân hắn: “Vậy chân này của ngươi là bị gãy nối không được, hay là hay là kinh mạch bị hao tổn hoặc là trúng độc chưa giải mới không thể động?”

Bọn hộ vệ vội vã đi nhặt củi, người nhớm lửa thì nhớm lửa, bận rộn chuyện của mình, hai chân là cấm kỵ của công tử, bọn họ thường ngày đều tận lực lảng tránh, nào dám như cô nãi nãi, đau nơi nào thì đạp nói đó, lúc này vẫn là vờ nhìn không thấy mới là tốt nhất, miễn cho đụng đầu súng.

“Trúng độc thêm kinh mạch bị hao tổn.” Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn về phía trước, giọng nói phá lệ bình thản.

Từ khi hắn bị thương, ngay cả gia gia thân cận nhất với hắn cũng mang theo dáng dấp thận trọng, rất sợ câu nói nào đâm vào chỗ đau của hắn, há chẳng biết, càng là như vậy, càng là để hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn trở thành tàn phế. . .