Quân Lâm Uyển cùng Lãnh Cao Trạm vẫn đứng giữa trường đua, mặt đối mặt, một kẻ đắc ý không thôi, một kẻ lửa giận phừng phừng chỉ hận không thể móc cái đôi mắt tỏ vẻ đắc ý kia ra. Ấy thế mà cái người ở giữa lại không có chút phát giác nào, vẫn ngây ngô nằm trong vòng tay của ai đó...
Cẩm Vân tưởng mình đã lên thiên đường, còn đang bận cảm tạ ông trời cuối cùng cũng để nàng ra đi một cách nhẹ tựa lông hồng, không bị đá đè cũng không bị ngựa đạp chết. Chao ôi! Nơi đây thật thoải mái ấm áp còn có hương thơm nhè nhẹ của hoa lan, thiên đường...đúng là thiên đường mà.
Khoan đã, hình như nàng ngửi thấy mùi khét thì phải, thiên đường cũng có hỏa hoạn sao?
- Thiên Cẩm Vân! Nàng xuống ngay cho bổn thái tử.
Sấm chớp ngang tai, Cẩn Vân giật mình mở mắt " ôi má ơi con chưa chết sao? ". Vẫn còn có thể nghe được giọng hung thần thì đích thị nàng vẫn ở dưới mặt đất.
- Muội không sao chứ? - Trái ngược hoàn toàn với thái độ gay gắt của Quân Lâm Uyển, Lãnh Cao Trạm đối với nàng một vẻ dịu dàng đầy vẻ quan tâm. Khuấy lên một trận ghen tuông trong mắt thái tử, Cẩm Vân liền cảm thấy sặc mùi nguy hiểm vội vã nhảy xuống khỏi vòng tay ấm áp thoải mái kia.
Với cái bộ dạng lằm gọn ôm chặt lấy nam nhân khác trước mặt thái tử. Chỉ sợ mĩ nam rắn rết nhất định sẽ cho nàng và Lãnh Cao Trạm là gian phu dâm phụ, cứ vậy mà đem bỏ lồng trôi sông không chừng. Vậy nỗi oan của nàng ai thấu đây, thà để ngã ngựa chết đi cho rồi còn hơn là bị kẹp giữa hai đại ma đầu này (T_T)...
Cẩm Vân bí quá không biết phải giải thích thế nào liền một chiêu giống công chúa Trầm Ngư, cứ vậy ngất xỉu, mà ngất xỉu còn vô cùng tính toán vô cùng nghệ thuật.Mĩ nhân cứ vậy rơi vào vòng tay thái tử, mê man bất tỉnh để hắn bế rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đông Yến Trầm Ngư này giờ vẫn luôn trong tình trạng hôn mê, thái y nói nàng là do hoàng sợ quá độ mà bị ngất đi tỉnh lại sẽ không vấn đề gì hết.Nhưng Câm Vân vẫn luôn lo lắng túc trực bên giường chờ công chúa tỉnh lại, dù sao cũng tại nàng mà Trầm Ngư mới như vậy, trong lòng dù sao cũng vô cùng áy náy.
- Một tiểu mĩ nhân khả ái đáng yêu như vậy lại bị dọa sợ đến mức này, ta mà biết được là kẻ nào nhất định sẽ để hắn ta bị ngựa xéo đến chết.- Cẩm Vân thở dài cảm thán, không hề biết rằng là kẻ đáng bị ngựa xéo chết đó chính là kẻ đã cứu nàng.Và hiện tại hắn còn nghe dõ mồn một.
- Mạnh miệng như vậy, tỉnh rồi sao? - Quân Lâm Uyển bất chợt tiến vào, võ phục dính máu đều đã thay toàn bộ, cả người sạch sẽ đến một vết bẩn cũng không thể nào tìm ra. Bộ dạng đằng đằng sát khí ban nãy như hoàn toàn biến mất hắn lại trở về với phong thái vương giả cao quý, tảng băng như ngày thường.
- Được rồi!rõ ràng huynh biết là ta giả bộ rồi, giờ lại còn cố ý mở miệng châm chọc.
Cẩm Vân bữu mỗi,hậm hực tiến về phía hắn, Quân Lâm Uyển liền đưa cho nàng một bọc vải nhắc nhở:
- Chuyện trên trường đua ngựa ta đã cho người điều tra sớm sẽ có kết quả cho nàng báo thù nhưng giờ dồn hết tâm ý đấu cờ cho ta. Một canh giờ nữa sẽ bắt đầu trận đấu ở đại điện chuẩn bị cho tốt.
- Còn công chúa thì sao đây? - Cẩm Vân li lắng hướng mắt về phía Đong Yến Trầm Ngư chẳng lẽ nàng phải bỏ cô ấy ở lại một mình.
- A Phong sẽ đưa cô ấy vệ dịch quán cùng người đã cải trang thành nàng, nên yên tâm đi.
- Vậy được rồi, huynh đến đó trước ta thay y phục rồi sẽ đến đó.
- không được để có sơ sót.- Quân Lâm Uyển không an tâm quay lại nhắc nhở nàng một lần nữa,sợ nàng ngay cả đại điện cũng sẽ biến thành trò cười như ở Vạn Hoa Lâu.
- Yên tâm ta đủ thông minh mà, huynh không biết ta giỏi nhất là việc đổi trắng thay đen sao.-Cẩm Vân đêm hết tự tin vỗ ngực Đảm bảo còn nháy mắt với Quân Lâm Uyển một cái,hắn khẽ bật cười gõ dịu dàng gõ vào đâu nàng. Cái bản tính đó của nàng người khác không biết chứ hắn chứng kiến ngày ngày cũng đủ hiểu rồi.
- Không được đùa giỡn, phải nhớ ta sẽ luôn ở phía sau nàng.
(Xin lỗi mọi người vì thời gian qua vì ôn thi mà bỏ bê việc đăng truyện quá lâu, h đã thi song rồi mk sẽ cố gắng đăng lại chăm chỉ, mọi người đừng bỏ theo dõi truyện nhé 😉)