Kiều Ý nằm thẳng trên giường, tay vẫn cầm xấp ảnh, lúc này cô thực sự rất bối rối, nhất là khi Mễ Lam nói như đe dọa, nếu Ngôn Khanh nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?
Đúng vậy, cô giải thích thế nào đây, Thẩm Ngôn Khanh sẽ tin tưởng cô sao?
"Mẹ, con phải làm gì bây giờ?"
Trong đầu cô hỗn loạn, bối rối đến mức buổi tối quên về nhà với Thẩm Ngôn Khanh, đúng lúc trong lòng đang loạn Thẩm Ngôn Khanh lại gọi tới, cô ấy vẫn dịu dàng như thế, "Tiểu Ý, bây giờ chị tới đón em, em ở đâu?"
"Em..." Kiều Ý không biết nói gì mới tốt, "Khanh Khanh, em..."
Thẩm Ngôn Khanh nghe thấy giọng nói khẩn trương của Kiều Ý liền an ủi cô, "Đồ ngốc, đừng lo lắng như vậy, chỉ cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà."
"Em... Hôm nay em có chút không thoải mái." Suy nghĩ hồi lâu, Kiều Ý không biết phải nói thành tiếng như thế nào nên cô lại nhéo mạnh bức ảnh trong tay. Ngày mai, ngày mai cô nhất định sẽ đích thân cho Thẩm Ngôn Khanh một lời giải thích.
"Em sao vậy? Không khỏe ở đâu sao? Có muốn đi bệnh viện không?"
Ba câu hỏi quan tâm liên tiếp khiến trái tim Kiều Ý nóng lên, "Chỉ là đầu hơi đau, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Chị yên tâm ăn cơm sinh nhật cùng bác trai đi, nhớ thay em hỏi thăm sức khỏe của bác.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
"Ừm, thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không sao mà." Kiều Ý kéo dài giọng, sau đó cô nhẹ nhàng nói một câu, "Em yêu chị."
***
Hai ngày này quá nhàm chán, ông trời hình như chuẩn bị mưa to, Kiều Ý không thích thời tiết thế này, một là trời nắng, hai là mưa xối xả, thời tiết sắp mưa thế này khiến người ta rất khó chịu.
Tầng cao nhất của Sâm Văn dường như bị mây đen che khuất, nghe thấy mọi người trong công ty đồng thanh phàn nàn: "Thời tiết thế nào rồi? Mọi người sắp chết ngạt rồi."
Kiều Ý đẩy cửa kính văn phòng Thẩm Ngôn Khanh ra.
Văn phòng của Thẩm Ngôn Khanh luôn rất yên tĩnh nhưng hôm nay nó lại là sự yên tĩnh chết người, ngoài Thẩm Ngôn Khanh còn có Mễ Lam.
"Em tới rồi, chị đang định đi tìm em." Mễ Lam lên tiếng trước.
Kiều Ý chuyển sự chú ý sang Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy đang cúi đầu ký văn kiện, bỗng dưng tim cô đập nhanh hơn, Kiều Ý cảm thấy ảnh chụp trong túi rất nặng.
Thẩm Ngôn Khanh ký vào văn bản trong tay, đặt sang một bên, nhìn Kiều Ý, cô ấy bình tĩnh nói: "Ngồi đi."
"Hình như tôi cần ra ngoài một lúc?" Mễ Lam chủ động đứng lên, tâm trạng của Thẩm tổng hôm nay giống hệt thời tiết.
"Moira, cô ở lại." Một câu không nặng không nhẹ vang lên.
Kiều Ý không ngờ rằng trước khi cô kịp giải thích, Thẩm Ngôn Khanh đã xem những bức ảnh đó, nhất định là Mễ Lam. Kiều Ý sắp điên rồi, cô nhìn về phía Mễ Lam như muốn thiêu cháy chị.
Sớm muộn gì Thẩm Ngôn Khanh cũng sẽ nhìn thấy những tấm ảnh ấy, nhưng Kiều Ý muốn chính miệng nói cho cô ấy, trình tự không giống nhau có thể làm nhiều chuyện biến chất.
"Những bức ảnh đó chụp khi nào?"
Thẩm Ngôn Khanh chỉ vào ảnh chụp trên bàn, mặt không có biểu cảm gì chất vấn Kiều Ý, giống như không có một chút tình nào nào. Cô ấy càng như vậy, Kiều Ý càng khó chịu, cô cắn chặt môi dưới mới nói: "Nghe... Nghe tôi giải thích được không?"
"Tôi hỏi cô, những bức ảnh này bị chụp khi nào?!" Thẩm Ngôn Khanh nói chậm lại, cô ấy lặp lại vấn đề một lần nữa, biểu cảm trên mặt không biết có đang tức giận hay không.
"Chị đa ra ngoài một chút, tôi muốn cùng Thẩm..." Kiều Ý nói với Mễ Lam.
"Ảnh bị chụp khi nào!" Trong giọng nói của Thẩm Ngôn Khanh rõ ràng có mang theo một chút phẫn nộ, "Moira là người đại diện của cô, cô ấy cần biết những chuyện này."
"Năm năm trước." Kiều Ý ngồi xuống đối diện Thẩm Ngôn Khanh, cô cúi đầu nhìn những bức ảnh kia, "Bị chụp lén năm năm trước."
"Hai bức này... bị chụp buổi tối mấy hôm trước." Kiều Ý ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Thẩm Ngôn Khanh, cô đang định giải thích: "Chính là buổi tối hôm đó tôi..."
"Được." Thẩm Ngôn Khanh ngắt lời Kiều Ý, cô ấy nói với Mễ Lam, "Moira, cô điều tra rõ người gửi ảnh chụp là ai, mua những bức ảnh này với giá gấp đôi... Sau đó liên hệ với Ôn Văn có gặp tình huống tương tự không, chuyện này cần được áp xuống."
"Ok, tôi đi làm ngay đây."
Mễ Lam đi ra khỏi văn phòng, chị liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn Khanh và Kiều Ý nghĩ thầm: Đúng là trò hay, kế tiếp như thế nào nhỉ? Tôi mỏi mắt mong chờ.
Mễ Lam vừa đi, Kiều Ý lập tức tiến lên nắm tay Thẩm Ngôn Khanh, "Khanh Khanh, hôm đó em uống say mới nhận sai..."
"Đi ra ngoài." Thẩm Ngôn Kanh hất tay Kiều Ý, cô ấy tuyệt tình nói: "Bây giờ tôi rất bận."
"Ngôn Khanh!" Kiều Ý lo lắng đến sắp dậm chân, cô chưa từng thấy Thẩm Ngôn Khanh như vậy, có lẽ người ngoài nhìn vào thấy Thẩm Ngôn Khanh thờ ơ nhưng Kiều Ý hiểu lúc này Thẩm Ngôn Khanh rất tức giận, thậm chí còn không cho cô cơ hội giải thích. "Chị nghe em giải thích được không, tối hôm ấy em nhận sai người, em nghĩ..."
"Kiều Ý, đi ra ngoài!"
Thẩm Ngôn Khanh biết đó là tối hôm nào, cho dù Kiều Ý cố gắng giải thích nhiều hay ít vẫn không thể so sánh với ảnh hưởng của bức ảnh đối với cô ấy. Lúc này cô ấy không còn nghe thấy gì nữa, chỉ nhìn thấy Kiều Ý hôn người khác, hơn nữa hôn cũng rất nhiệt tình.
Cô ấy không tiếp nhận được, thực sự không chấp nhận. Biết rằng ai cũng có quá khứ, biết người phụ nữ tên Ôn Văn kia từng chiếm vị trí quan trọng trong lòng Kiều Ý, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh này vẫn tan nát cõi lòng, đặc biệt là bức ảnh hôn nhau trong quán bar.
Kiều Ý đi rồi, Thẩm Ngôn Khanh nhìn chằm chằm những bức ảnh đó rất lâu, sau đó cô ấy xé nát từng tấm một, cô ấy chỉ muốn yên lặng một mình.
"Trời mưa rồi." Mễ Lam mới vừa tắm rửa xong, chị mặc áo dài tắm đi tới cạnh cửa sổ, sau đó kéo rèm rót hai ly rượu vang đỏ, "Em cảm thấy Thẩm Ngôn Khanh có tha thứ cho Kiều Ý không?"
An Bạch nhận lấy chiếc cốc Mễ Lam đưa tới, cô trầm ngâm một lát không trả lời mà chỉ nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, sau đó hỏi: "Chị nghĩ thế nào?"
Nhìn phản ứng ban ngày của Thẩm Ngôn Khanh cũng không quá mức k1ch thích, hơn nữa phần lớn đều là ảnh của năm năm trước, ai chẳng có tình cũ. Mẽ Lam rất tự tin nói: "Sẽ, mấy chốt là họ Kiều kia có dỗ được hay không thôi."
"Em đoán là... sẽ không?"
"Tại sao?"
Mễ Lam cũng chỉ cảm thấy đây là mâu thuẫn bình thường giữa hai người yêu nhau, An Bạch quá lời rồi.
"Chị có biết trung thành tuyệt đối là gì không?" An Bạch xem thường Mễ Lam, "Em tưởng chị cả đời này đều không hiểu, đồ ngốc hoa tâm."
"Vậy hai người kia sẽ chia tay à?"
"Nô, có một loại người rất khó tiếp nhận tình cảm, nhưng càng khó để buông bỏ tình cảm ấy."
"Thế cuối cùng ý em là gì?"
"Ngôn Khanh đang khổ sở." An Bạch lắc ly rượu vang đỏ, cô ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùng rồi vỗ mặt Mễ Lam, "Một sinh vật chỉ biết dùng th@n dưới suy nghĩ về một vấn đề còn biết nói chuyện tình cảm à?"
An Bạch cởi áo tắm dài, bắt đầu thay quần áo trước mặt Mễ Lam.
Mễ Lam suýt chảy máu mũi, chị biết mình là người sống bằng nửa th@n dưới, chị cố tình áp sát vào mặt An Bạch khiêu khích: "Ann, tối thế này còn đi đâu? Bên ngoài mưa to thế kia."
"Tới nhà Ngôn Khanh, chắc chắn tâm trạng cậu ấy hôm nay không tốt, em ở cạnh cậu ấy."
Chưa kịp cảm thán sự vĩ đại của An Bạch thì Mễ Lam đã nhận được một cuộc điện thoại, nói trùng hợp thì cũng đúng là trùng hợp vì đó là số củ Thẩm Ngôn Khanh.
An Bạch thay quần, Mễ Lam tiến tới ôm cô, chị đưa tay vuốt v e đùi cô cười xấu xa: "Người đẹp nhà ta chân dài quá!"
"Tránh ra, ai vừa gọi điện thoại thế, tình nhân bé nhỏ à?"
Mễ Lam hôn một cái lên mặt cô khẽ nói: "Chị cũng nghĩ vậy nhưng cô ấy không muốn."
"Moira, còn có người chị không theo đuổi được sao?"
Mễ Lam nghiêm túc đáp: "Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy kêu tôi tới nhà cô ấy một chuyến."
Sự thật là Thẩm Ngôn Khanh gọi Mễ Lam tới để đưa Kiều Ý đi, cũng may vì đúng lúc có thể đi cùng An Bạch.
Bên ngoài mưa tầm tã, Mễ Lam nhìn kính xe cứ hú hét đòi tăng lương.
Kiều Ý không biết cô đã đứng ngoài nhà Thẩm Ngôn Khanh bao lâu, lúc mới đến chỉ có vài tiếng sấm rền vang, chờ đợi chưa đầy mười phút trời bắt đầu mưa to, cô đúng là xui xẻo chỉ thích hợp hơn với mưa lớn.
Thẩm Ngôn Khanh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cũng không mở cửa cho cô, Kiều Ý vẫn chờ, cả người đều ướt đẫm.
Thẩm Ngôn Khanh đọc từng tin nhắn.
[Chị có thể cho em một cơ hội giải thích được không?]
[Chị không gặp em, em sẽ ở đây chờ chị cả đêm.]
[Mưa to quá, cho em đi vào được không?]
Xuyên qua khe hở rèm cửa, Thẩm Ngôn Khanh nhìn Kiều Ý cả người ướt nhẹp, trời mưa cũng không biết tìm chỗ trú, trên bầu trời có mấy tia sét đánh xuống, sau đó là sấm sét ầm ầm, sao đứa ngốc này vẫn còn ở đây không đường đi về nhà.
Kiều Ý sợ hãi, lần này Thẩm Ngôn Khanh thật sự tuyệt tình, trong cơn tuyệt vọng, cơ thể cô mềm nhũn, cô nằm xuống đất và giả vờ ngất xỉu.
"Kiều Ý..." Thẩm Ngôn Khanh vội vàng tìm ô che mưa, cô ấy hoảng loạn chạy xuống, tiếng mưa, tiếng gió, tiếng sấm và tiếng gọi của cô ấy hòa vào nhau.
Thẩm Ngôn Khanh, em không tin chị sẽ nhẫn tâm như vậy, Kiều Ý nằm trên mặt đất bất chấp cơ thể khó chịu vì bị ướt.
"My god!" Mễ Lam xuống xe, mưa to thế này che ô cũng vô dụng.
"Bà cô của tôi ơi, em điên rồi à!" Mễ Lam cúi xuống đỡ Kiều Ý đang nằm dưới đất lên, mắng cho cô một trận: "Em còn chê bản thân có ít chuyện hả, nếu bị chụp ảnh thì phải làm thế nào! Suốt ngày gây rắc rối, hóa ra công ty chỉ là chỉ là nơi chùi mông cho em nhỉ!"
"Tại sao Thẩm Ngôn Khanh lại thích cái người như em chứ! Em có thể dùng não trước khi làm gì đó không hả?!"
Không phải Thẩm Ngôn Khanh mà lại là Mễ Lam, xem ra hôm nay Thẩm Ngôn Khanh là sẽ không gặp mình. Mễ Lam nói không sai, mình là đứa không có đầu óc, thời điểm quan trọng thế này mình không thể có thêm nhược điểm nữa, miễn cho đến lúc ấy Thẩm Ngôn Khanh lại phải xử lý chuyện của mình.
"Cậu yên tâm đi, Moira sẽ đưa em ấy về nhà an toàn." An Bạch vỗ vai Thẩm Ngôn Khanh, vì thế cô ấy mới thu ô lại.
Thẩm Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Mễ Lam đỡ Kiều Ý lên xe, mãi tới khi biến mất trong tầm mắt cô ấy.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Đoán tâm trạng cậu không tốt nên tới uống rượu với cậu."
Sau khi quen biết Kiều Ý, tần suất uống rượu của Thẩm Ngôn Khanh càng nhiều hơn. Thẩm Ngôn Khanh thở dài một hơi, như là tự quyết định nhưng lại như nói cho An Bạch nghe: "Thế giới tình yêu phức tạp như vậy, cho nên đây là nguyên nhân tôi luôn muốn một mình."
"Đúng là rất phức tạp, một khi tiến vào thì chẳng có cách nào toàn thân quay ra, nhưng cho dù như vậy cũng tốt hơn một mình, tin mình đi."