"Chị có hơi thích em, làm sao bây giờ?"
Kiều Ý dùng sức mãi mới nuốt được cà phê xuống để không phun vào mặt chị, suýt nữa đã bị sặc chết.
Cô dừng một lúc mới nói: "Chị Lam, chị lại nói đùa..."
Kiều Ý nhướng mày nhìn Mễ Lam, cô đánh giá Mễ Lam một hồi, người này không uống rượu mà cũng không bị kẹp đầu vào đâu sao lại nói ra lời này?
Ngữ khí của Mễ Lam vẫn nhẹ nhàng, hoàn toàn không cảm thấy lời của bản thân chấn động cho lắm, "Không trêu em, chị thích em."
Sau đó lại ngừng một chút, "Ngay cả Thẩm Ngôn Khanh cũng thích thì không ai là không thích đúng không?"
Hóa ra là đang thăm dò chỗ này, nói đi cũng phải nói lại Mễ Lam nhớ thương nữ vương đại nhân nhà mình!
Ai nói Thẩm Ngôn Khanh thích cô thì cả thế giới phải thích cô, nông cạn thật chứ! Chưa từng nghe câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi à?
Kiều Ý làm vẻ bình tĩnh thở dài, "Chị Lam đánh giá em quá cao rồi, em không tốt như vậy. Nếu ai cũng thích em vậy em cũng phiền chết."
"Cũng đúng." Mê Lam gõ ngón tay trên mặt bàn, chị nghiêng đầu nói với Kiều Ý, "Cũng có chỗ em tự mình hiểu rồi đó."
Kiều Ý hối hận rồi, đáng ra cô phải phun cà phê lên mặt chị mới đúng, bây giờ uống một ngụm làm lại còn kịp không?
Con người ở một mức độ nào đó đều có tâm lý như vậy, khi tự nói bản thân là hèn thì đó là khiêm tốn, nếu người ngoài nói mình hèn có thể là trêu đùa nhưng nói nghiêm túc thì lại là không tôn trọng. Cho nên Kiều Ý cảm thấy Mễ Lam đang mắng thẳng vào mình, cô suy nghĩ một chốc suýt nghẹn chết.
Tôi hèn tôi khó coi nhưng Thẩm Ngôn Khanh thích tôi, chị giỏi vậy cũng không thấy ai thích.
Kiều Ý mỉm cười nhìn Mễ Lam, trong lòng đánh giá Mễ Lam 1000 lần.
Con người có một cái miệng, Kiều Ý không phải không thể nói gì Mễ Lam chỉ là cô không muốn tranh cãi mà thôi, hơn nữa bây giờ cô tôn trọng ý tưởng của Thẩm Ngôn Khanh vì mối quan hệ của hai người không thích hợp lộ ra ngoài lúc này.
"Em không cảm thấy em không xứng với em ấy sao?"
Quá rõ ràng là đang nói tới Thẩm Ngôn Khanh.
"Sao ạ?" Đối mặt với những đòn liên tiếp của Mễ Lam, Kiều Ý buộc lòng phải mạnh mẽ.
Mễ Lam hơi nhếch miệng cười rồi nói: "Mọi người đều là bạn bè với nhau, Ngôn Khanh nói với tôi các em ở bên nhau."
Sau đó chị bình tĩnh quan sát vẻ mặt Kiều Ý.
Bạn bè? Biết là có người tự làm thân ai ngờ tự làm thân tới mức độ này.
Quan hệ của Mễ Lam và Thẩm Ngôn Khanh nhiều nhất là cấp trên và cấp dưới, dựa theo tính cách của Thẩm Ngôn Khanh, chị ấy sẽ nói với cấp dưới về sinh hoạt cá nhân sao? Không cần nghĩ cũng biết Mễ Lam nói chuyện đầy kẽ hở, Kiều Ý cảm thấy chị muốn lấy thông tin gì đó từ cô, chăng quá thủ đoạn này có hơi cũ kỹ.
"Chị Lam, sao chị cứ thích chơi đùa với em như vậy nhỉ? Em cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả." Kiều Ý mỉm cười nhìn Mễ Lam rồi lại nửa đùa nửa thật nói: "Mặt khách không quan trọng nhưng chị Lam nói thích em là thật chăng?"
Biết chị có ý với Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý cố tình chuyển đề tài, hai người ngồi ở đây chơi trò chơi ngôn từ không thú vị, Kiều Ý muốn kết thúc sớm một chút.
"Đương nhiên là thật rồi." Mễ Lam nhấp một ngụm cà phê sau đó gọi phục vụ tính tiền, "Không làm chậm trễ thời gian của em nữa, hôm nay tôi rất vui."
"Em cũng vậy, tạm biệt."
***
Trong quán bar, Mễ Lam ngồi một mình tại quầy bar hút thuốc nhả khói, chị thích uống rượu mạnh nhất, thích như nhạc siêu high và khiêu chiến những người có "độ khó" cao nhất.
Một giọng nữ lọt vào tai cùng với âm nhạc ồn ào, giọng điệu tràn ngập sự khiêu khích.
"Uống rượu một mình à, đêm nay có cần tìm người ở cùng không?"
"Không có hứng, không có hứng, không có hứng." Mẽ Lam lặp lại ba lần, lần đầu gặp đã đưa tới cửa, chị còn chẳng buồn liếc mắt.
Kiều Ý, Mễ Lam thầm gọi tên này trong lòng, đúng là người phụ nữ có sức hút, chẳng trách có thể lọt vào mắt Thẩm Ngôn Khanh.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn theo đuổi Thẩm Ngôn Khanh thì chắc chắn Kiều Ý là tình địch lớn nhất. Chẳng qua Mễ Lam muốn biết quan hệ giữa hai người này đã tiến triển tới mức độ nào mà thôi, không ngờ Kiều Ý nhìn qua thì vô tư, nhưng miệng lại không hé một lời, trò chuyện bốn mươi phút mà Mễ Lam chẳng thể moi được tin gì.
Thẩm Ngôn Khanh và Kiều Ý rất biết cách che giấu, Mễ Lam không thể tìm được khe hở để chen chân, chẳng lẽ chị lại không thể phá hủy được thành lũy của Thẩm Ngôn Khanh? Lúc trước chém gió với người khác, bây giờ muốn bỏ cũng khó.
Mễ Lam lấy điện thoại, tuy rằng biết không có kết quả nhưng vẫn gọi điện cho Thẩm Ngôn Khanh, chị đã si tình thế này từ bao giờ? Chẳng sợ không gặp được người, nghe giọng nói thôi cũng tốt rồi.
Chị bắt đầu khinh bỉ bản thân tại sao đầu óc lại nảy ra ý tưởng điên như vậy.
Cùng lúc đó, trong phòng Thẩm Ngôn Khanh là một mảnh kiều diễm.
"Tiểu Ý, để chị nghe điện thoại trước." Thẩm Ngôn Khanh muốn đẩy Kiều Ý đang nằm trên người cô ấy để lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
"Ai vậy, đã trễ thế này còn gọi điện thoại." Kiều Ý nắm tay Thẩm Ngôn Khanh để không cho cô ấy động đậy, vừa mới c ởi quần áo của nữ vương đã bị điện thoại làm phiền, tâm tình khó chịu. "Không để ý tới, em vẫn muốn..."
"Nghe lời, ưm..."
Thẩm Ngôn Khanh nói không ra lời, mà là phát ra một tiếng rên thoải mái.
Kiều Ý khẽ li3m vành tai cô ấy sau đó dời xuống cổ, khẽ cắn xương quai xanh rồi lại thô bạo đi xuống m út đậu đỏ trên ngực cô ấy, rồi tăng dần cường độ m út, nghe thấy Thẩm tổng rên nhẹ khiến Kiều Ý cười càng xấu xa hơn.
Có lẽ là do đã làm quá nhiều, cơ thể Thẩm Ngôn Khanh nhạy cảm hơn trước đó, Kiều Ý luôn có thể tìm ra điểm nhạy cảm của cô ấy rất chính xác, khơi dậy nhiệt độ trong cơ thể cô ấy, mà cô ấy cũng không đành lòng để cơ thể Kiều Ý rời khỏi mình. Cả hai mặc kệ tiếng điện thoại tiếp tục dây dưa với nhau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa.
Đang bận không thể rời nào còn thời gian quan tâm điện thoại, vài ngày không gặp khiến Kiều Ý vội vàng không muốn dừng lại.
Nhạc chuông điện thoại di động đã trở thành nhạc nền cho cả hai khi ân ái.
Thẩm Ngôn Khanh ôm cổ Kiều Ý đáp lại nụ hôn sâu của cô, nửa cưng chiều nửa dọa, "Em nghe lời một chút, nếu không tới phòng cho khách mà ngủ."
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Kiều Ý nghe xong liền co rúm người lại ngoan ngoãn chui vào trong chăn. "Chị nhanh lên đi..."
Nhìn thông báo trên điện thoại, Thẩm Ngôn Khanh ngừng mấy giấy mới nghe máy, "Moira..."
Moira, Mễ Lam?
Kiều Ý nghe thấy cái tên này trong lòng càng không vui, người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan, buổi chiều suýt chút nữa đã ảnh hưởng bữa tối của cô và Thẩm Ngôn Khanh, bây giờ lại ảnh hưởng hai người vận động trên giường, cô không thể nhịn được nữa.
Trong lúc lơ đãng, tay Kiều Ý đã sờ đến trong đùi bóng loáng của Thẩm Ngôn Khanh, cơ thể Thẩm Ngôn Khanh run lên lập tức khơi dậy "thú tính" của người nào đó...
Tranh thủ lúc Thẩm Ngôn Khanh đang gọi điện thoại, Kiều Ý chui vào chăn nhanh chóng tách hai chân Thẩm Ngôn Khanh ra, cô chui đầu vào giữa hai ch@n cô ấy, cách một lớp vải dệt mỏng, cô hôn lên cánh hoa đã bị làm ướt của cô ấy, bàn tay còn cọ xát trên bụng nhỏ của người ta.
"Ngôn Khanh, em còn thiếu chị một bữa cơm đó nha, bây giờ có thể không?"
Sắc quỷ chính là sắc quỷ, đúng là không có quy củ gì, một tay Thẩm Ngôn Khanh cầm điện thoại đặt bên tay, một tay khác kéo chăn.
Phía sau còn k1ch thích hơn, Kiều Ý kéo qu@n lót của Thẩm Ngôn Khanh, cô bắt đầu dùng lưỡi li3m láp, trong khoảnh khắc ấy cả người Thẩm Ngôn Khanh căng chặt, giây tiếp theo phát ra tiếng rên may là vẫn nhịn được.
"Hôm khác..." Khi thốt lên hai chữ này Thẩm Ngôn Khanh lập tức tắt điện thoại, di động ném sang một bên, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được rên thành tiếng, thần kinh căng chặt cũng được thả lỏng hơn. Cô ấy hất chăn sang một bên muốn kéo Kiều Ý lên nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tay cô ấy cứng đơ lại vì xấu hổ.
Trong phòng ngủ sáng sủa, mọi thứ đều được nhìn thấy rất rõ ràng, Kiều Ý vùi đầu bên dưới khi ngẩng đầu lên khóe miệng vẫn còn chất lỏng như pha lê, cô đang mỉm cười tà ác với Thẩm Ngôn Khanh. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hai người luôn bật đèn khi ân ái, để có thể nhìn rõ và yên tâm hơn.
Kiều Ý cười, Thẩm Ngôn Khanh càng tức giận, ỷ vào mình càng bao dung em ấy thì hành vi lại càng quá mức.
Kiều Ý thấy tình hình không ổn không thể dừng lại được nữa, cô nghĩ Thẩm Ngôn Khanh sẽ đá cô ngay xuống giường khi cô dừng lại nên lại vùi đầu tăng thêm lực trên lưỡi, hành động này khiến Thẩm Ngôn Khanh không có chút năng lực nào để phản kích.
"Ưm... A..." Hơi thở của Thẩm Ngôn Khanh ngày càng dồn dập, ban nãy còn sức hất chăn mà bây giờ chỉ còn sức để nói chuyện, hơn nữa Kiều Ý còn chưa chịu tha.
"Kiều Ý... Dừng lại..."
Dừng lại thì làm sao tiếp tục được nữa!
Kiều Ý đứng dậy quỳ gối trên giường, cô kéo hai chân mảnh khảnh của Thẩm Ngôn Khanh đặt lên cổ mình rồi lại tiếp tục vùi đầu cày cấy, làm đến mức đầu đầy mồ hôi, Thẩm Ngôn Khanh không còn sức nói chuyện chỉ có thể phát ra mấy tiếng rên vụn vặt, "Ưm... Ư... A a..."
Những từ mê người ấy chính là muốn dẫn Kiều Ý đến một lượt tấn công mới.
Nói nhiều mà chỉ có thể đổi được hai chữ? Mễ Lam buồn bực rót thêm một ly rượu, dốc thẳng ly rượu vào miệng sặc đến cổ họng khó chịu. Ban đầu chỉ là một trò chơi, sao lại tích cực với mình như vậy? Điều đáng trách duy nhất là người phụ nữ Thẩm Ngôn Khanh kia quá quyến rũ, ai mà không muốn có được cô ta?
"Người đẹp, tâm trạng không tốt à?"
"Nói nhảm ít thôi, ba ly, một ly cũng không được thiếu." Mễ Lam đẩy ly rượu về phía An Bạch.
"Sao tôi lại phải uống?" An Bạch nghiêng đầu hỏi.
"Ann, cô hại tôi thảm như thế này cô có biết không? Chị đây..."
An Bạch là người vui tính, uống hết ba ly rượu không chút do dự, "Rượu tôi cũng uống rồi, cô nói cho tôi lý do sao tôi lại hại cô thảm như này?"
"Tôi thích Thẩm Ngôn Khanh."
"Moira, cô còn có kiểu một ngày đã động tâm à?" An Bạch trả lời cho có lệ, Mễ Lam trong giới có tiếng là "ở trong vạn hoa không dính chiếc lá nào", một người bất cần như vậy lại nói ra câu này có buồn cười không chứ.
"Ann, cô có còn nhân tính không hả, lúc trước biết vậy tôi đã không làm giao dịch này với cô."
"Vài ngày không gặp đã thành tình thánh rồi à? Tôi nào có vô nhân tính, tôi chỉ để cô chơi trò mập mờ với Thẩm Ngôn Khanh thôi, ai để cô thích người ta?"