Quẹo Vào

Chương 58: Càng muốn hôn chị




Sau khi tỉnh rượu, thái độ Kiều Ý dịu đi rất nhiều. Cô khát nước nên rót một ly nước mận chưa, động tác rất tự nhiên nhưng mà lại... Sặc.

"Em uống chậm một chút."

Thẩm Ngôn Khanh dùng tay vỗ nhẹ lưng Kiều Ý để cô thuận khí, sau đó lại dùng ngón cái lau đi vết nước khóe miệng cô.

"Bẩn..." Kiều Ý nói, cô ngả người ra sau lấy khăn giấy ra, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu vì phế quản bị nghẹn, không khỏi ho thêm vài tiếng.

"Em không có gì muốn nói với chị à?"

"Vậy còn chị, chị muốn biết cái gì?" Kiều Ý hỏi lại Thẩm Ngôn Khanh, ho khan mấy cái làm mặt cô đỏ lên nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, hơi tiều tụy vì làm việc quá độ.

Không có gì đau hơn là chết tâm.

Kiều Ý vốn tưởng sẽ đón một trận bão, cuộc gọi của Ôn Văn hình như không ảnh hưởng quá lớn tới Thẩm Ngôn Khanh vì khi đó cô hy vọng Thẩm Ngôn Khanh có thể mắng cô một trận, ít nhất là có thể nhìn bộ dạng ghen tuông của Thẩm Ngôn Khanh, hay chỉ là cảm nhận được cảm giác được người ta để ý.

"Em cảm thấy chị muốn biết chuyện gì?" Thẩm Ngôn Khanh lại hỏi.

Trò chơi chữ này thực sự rất căng thẳng, Kiều Ý là người đầu tiên mất bình tĩnh, cô không thích vòng vo như thế này, nói thẳng ra, "Cô ta không phải bạn gái tôi, chị có tin không?"

Thẩm Ngôn Khanh lập tức cho cô một câu trả lời chắc chắn, sự chân thành không bị tốc độ trả lời làm tổn hại. "Chị tin."

Kiều Ý bỗng dưng không nói nên lời, cô không ngờ Thẩm Ngôn Khanh sẽ trả lời ngay lập tức mà không chớp mắt.

Thẩm Ngôn Khanh tới gần Kiều Ý, dùng ngón tay móc vòng cổ của cô lên, "Chị tin em... Bởi vì chị mới là bạn gái em, câu trả lời này em có vừa lòng không?"

Tiếp xúc gần khiến tim Kiều Ý đập nhanh hơn, không thể phủ nhận câu trả lời của Thẩm Ngôn Khanh đã khiến cô cảm động.

Chỉ cần tình cảm của Thẩm Ngôn Khanh đối với cô nhiều hơn một phần, cô liền yêu Thẩm Ngôn Khanh hơn mười phần.

Thẩm Ngôn Khanh đặc biệt nhấn mạnh câu chị tin em và xác định lại mối quan hệ giữa hai người: "Kiều Ý, em cho rằng chia tay dễ dàng như vậy sao?"

"Bây giờ đến lượt em trả lời, tại sao em lại muốn chia tay hả?" Thẩm Ngôn Khanh dùng tay nâng cằm Kiều Ý ép cô phải nhìn mình, "Kiều Ý, nhìn chị. Vì sao muốn chia tay?"

"Chúng ta... Sẽ không có kết quả."

Thẩm Ngôn Khanh ngồi thẳng lại hỏi Kiều Ý, "Em thích đóng phim không?"

Đối với cách chuyển đề tài đột ngột này, Kiều Ý hơi bất ngờ sau đó mới đáp: "Thích."

"Nếu không lấy được ảnh hậu thì em sẽ bỏ đóng phim à?"

Có hàng triệu diễn viên, leo lên tuyến đầu đã khó chứ đừng nói đến việc trở thành ảnh đế hay ảnh hậu, Kiều Ý không hiểu ý của Thẩm Ngôn Khanh là gì nhưng cô vẫn trả lời, "Cho dù không lấy được ảnh hậu em cũng không từ bỏ."

"Vậy em có yêu chị không?"

Thời điểm tình yêu cuồng nhiệt, dường như mỗi ngày Kiều Ý sẽ nói một câu "Em yêu chị" với cô ấy.

"Em muốn chia tay không phải vì em không..."

Thẩm Ngôn Khanh không nghe Kiều Ý giải thích, tiếp tục làm theo ý mình hỏi, "Em chỉ cần trả lời là yêu hay không yêu."

Kiều Ý giật mình trả lời một từ: "Yêu."

"Vậy tại sao em muốn từ bỏ chị?"

Lúc này Kiều Ý mới nhận ra sự giống nhau giữa hai câu hỏi, Thẩm Ngôn Khanh không nói gì thì không sao, một khi đã nói liền khiến người ta không có cách nào phản bác.

Kiều Ý bỗng có cảm giác bị rơi vào kịch bản của Thẩm Ngôn Khanh, nhưng mặt khác cô nghĩ liệu cô có quá coi trọng kết quả của mối quan hệ này không? Cho dù Thẩm Ngôn Khanh có thể cho mình hứa hẹn trọn đời thì sao? Nếu thật sự không yêu thì cũng chỉ như một chi phiếu khống mà thôi.

Thẩm Ngôn Khanh đỡ bả vai Kiều Ý, "Chị sẽ yêu em cả đời." Dứt lời liền hôn lên trán cô.

"Cả đời này chị đều phải có em."

Nói xong hai câu trên, Thẩm Ngôn Khanh lại dùng môi hôn lên mặt Kiều Ý.

"Lòng chị chỉ có một người là em."

Câu thứ ba nói ra, Thẩm Ngôn Khanh muốn hôn môi Kiều Ý lại bị Kiều tiểu thư dùng tay chặn lại.

"Thẩm Ngôn Khanh, chị cố ý, chị cố ý nói mấy lời buồn nôn này để trêu em..." Lần này Kiều Ý đã nhìn ra kịch bản của Thẩm Ngôn Khanh.

Thẩm Ngôn Khanh cười ôm lấy mặt Kiều Ý, đồ ngốc này cuối cùng cũng hiểu ra, "Tiểu Ý, hạn sử dụng của hứa hẹn không lâu như cả đời được, em có hiểu không?"

Nếu tình yêu lý trí của Thẩm Ngôn Khanh không thể cho mình cảm giác an toàn vậy thì cái gì có thể chứ? Thẩm Ngôn Khanh nói đúng, cảm giác an toàn phải tự mình cho mình.

"Vâng." Trong một cuộc đời mà chính cô cũng không chắc chắn, làm sao cô có thể hứa với người khác cả đời? Kiều Ý đón nhận cái ôm đã lâu không có này, mềm mại và thoải mái, có trời mới biết mỗi ngày cô nhìn Thẩm Ngôn Khanh như người lạ đau khổ bao nhiêu, tại sao còn đẩy ra chứ?

Tình yêu chỉ là gia vị của cuộc sống, nó không thể thay thế được món ăn thiết yếu nhưng cũng là thứ không thể thiếu, nếu coi nhẹ quá hoặc coi trọng quá thì khó có thể đi xa.

"Em có biết mấy ngày nay chị nhớ em bao nhiêu không..." Thẩm Ngôn Khanh véo má Kiều Ý.

Em ấy lại gầy đi rồi, không nắm được chút thịt nào...

Lời thì thầm dịu dàng của cô ấy thực sự rất gợi cảm: "Có phải tra tấn chị chơi rất vui không?"

Tim Kiều Ý đập thình thịch, tối nay Thẩm tổng bị sao vậy, câu nào cũng gãi đúng chỗ ngứa.

Vô cớ gây rối phả trả giá, nhiều ngày như vậy cuối cùng Kiều Ý cũng có thể thả lỏng, cô cuộn người nằm trong lòng Thẩm Ngôn Khanh, "Em cũng nhớ chị..."

"Nhớ chị còn trốn tránh chị là sao?"

"Em sai rồi, em ngốc được chưa?"

"Ừm, em đúng là ngốc."

Thẩm Ngôn Khanh định dùng ngón tay chọc trán Kiều Ý nhưng lại bị Kiều Ý cầm tay.

Kiều Ý cười hôn một cái trên mu bàn tay cô ấy rồi mới buông ra, không khí này tốt quá, đầu Kiều Ý chậm rãi hướng về phía Thẩm Ngôn Khanh, mục đích quá rõ ràng.

Thẩm Ngôn Khanh cũng phối hợp, đưa tay chạm vào mặt Kiều Ý rút ​​ngắn khoảng cách với cô, gần đến nỗi có thể đếm được từng sợ lông mi của nhau.

Chỉ mới nửa tháng không hôn môi cũng không cần thiết phải khẩn trương đến mức này, Kiều Ý nhìn gương mặt gần sát của Thẩm Ngôn Khanh tim lại đập như đánh trống, cô nhắm mắt vô thức liếm môi vừa định hôn thì...

"Em muốn làm gì?"

Biết rõ còn cố tình hỏi, đã gần như vậy thì cũng phải tự biết đi chứ!

Miệng Kiều Ý bị tay Thẩm Ngôn Khanh chặn lại, cô chỉ có thể phát ra âm thanh nặng nề đáng khinh: "Chị nói em muốn làm gì..."

Kiều Ý đỏ mặt, trong mắt hiện lên vẻ oán giận, cộng với giọng nói của cô khiến Thẩm Ngôn Khanh bật cười thành tiếng, "Ha ha ha..."

Kiều tiểu thư tiêm máu gà, hôm nay nhất thiết phải hôn cô ấy nếu không được sẽ dùng biện pháp mạnh, dù sao trước kia cô cũng làm không ít chuyện thế này.

Nhưng dùng biện pháp mạnh không được mà kết quả là cô bị ngã, Thẩm Ngôn Khanh tránh người sang một bên, Kiều Ý vồ hụt ngã đập đầu xuống giường, vốn đã chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên còn chút choáng váng, độ nhạy bén của Kiều Ý tất nhiên không bằng Thẩm Ngôn Khanh.

"Á... Đầu đau quá..." Kiều Ý lăn lộn trên giường, giả vờ đến mức người biết cũng chuẩn bị đau lòng.

"Được rồi... Đừng làm loạn..." Thẩm Ngôn Khanh tới đỡ cô. "A!"

Giả heo ăn thịt hổ lúc nào cũng thành công, Kiều Ý lại đè Thẩm Ngôn Khanh dưới thân, lần này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ấy...

"Đồ lừa đảo!"

"Em thật sự váng đầu mà."

"Đau đầu thì nghỉ sớm một chút."

"Nhưng em muốn hôn chị hơn..."