Quẹo Vào

Chương 57: Đêm nay ở lại nơi này




Mặc kệ có phải uống say hay không thì hành động của Kiều Ý vẫn giống như lưu manh.

"#$^&*^..."

Thẩm Ngôn Khanh thấy Kiều Ý cứ nhắc mãi gì đó nhưng không nghe rõ lắm liền hỏi: "Em nói gì?"

Kiều Ý híp mắt, cô không tìm được phương hướng liền dựa vào cảm giác ngoắc tay với cái bóng đen mờ mờ trước mắt, "Lại đây..."

Thẩm Ngôn Khanh liền ngồi ở mép giường, một bàn tay chống ở trên giường nghiêng người về phía Kiều Ý, tiếp theo là cảnh dì Băng nhìn thấy khi đi vào...

"Tiểu Ý, em tránh ra trước, đừng như vậy..."

Mới không để ý một chút Thẩm Ngôn Khanh đã bị Kiều Ý đè dưới thân, thân thể của người say nặng trĩu, Kiều Ý lại vô tình dồn toàn bộ trọng lượng lên người cô ấy, lúc này Thẩm Ngôn Khanh đẩy không ra.

Kiều Ý không biết nụ hôn của mình rơi xuống đâu, cô chỉ tìm kiếm mùi hương của Thẩm Ngôn Khanh, hôn linh tinh rối loạn khắp người cô ấy, tay cũng chui tọt vào áo lót của người ta, mùa hè Thẩm Ngôn Khanh không mặc quá nhiều quần áo nên Kiều Ý càng dễ dàng hoạt động.

Kỹ thuật cởi nút nội y của Kiều tiểu thư không hề bị say rượu làm ảnh hưởng, thậm chí càng thêm phần thành thạo, Thẩm Ngôn Khanh chỉ cảm thấy ngực như lỏng ra, Kiều Ý đưa tay nắm lấy một phần mềm mại đó.

"Hai đứa..."

Đúng lúc này dì Băng đi vào, nháy mắt bà cảm thấy quá xấu hổ...

23:30 đêm.

Dì Băng để cho Thẩm Ngôn Khanh có thời gian chỉnh sửa quần áo, tuy rằng xấu hổ nhưng nhìn qua Thẩm Ngôn Khanh vẫn giữ được sự bình tĩnh, dì Băng dường như có chuyện muốn nói với cô ấy.

"Xem ra chúng ta nên nói chuyện."

Ngay từ khi Kiều Ý để ý Thẩm Ngôn Khanh, dì Băng đã bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của hai người, nói thật ngay từ đầu bà không quá coi trọng Thẩm Ngôn Khanh, có mấy người có tiền lại thật lòng trong chuyện tình cảm, đa số chỉ chơi đùa mà thôi.

Nhưng đôi khi phán đoán của một người có thể thay đổi chỉ bằng một vài cử chỉ, tuy Thẩm Ngôn Khanh ít nói ít cười nhưng dì Băng nhìn ra được cô ấy rất để ý Kiều Ý.

Kiều Ý dẫn Thẩm Ngôn Khanh về nhà ăn cơm vài lần, trên bàn cơm có thể dễ dàng nhìn thấu một người, Thẩm Ngôn Khanh chưa từng tỏ thái độ, hai người ăn ý ngụy trang hay che giấu đều bị dì Băng nhìn ra.

Lúc trước dí Băng vô cùng phản đối Kiều Ý và Ôn Văn ở cạnh nhau, không phải vì không thể tiếp thu chuyện Kiều Ý yêu phụ nữ mà vì bà quá hiểu Kiều Ý, bà biết rõ Ôn Văn không cho Kiều Ý được hạnh phúc.

"Dì à, cháu và Kiều Ý..."

Dì Băng lắc đầu ngắt lời Thẩm Ngôn Khanh, bà nói: "Đừng nói, dì đều biết. Dì không phản đối hai đứa ở bên nhau nhưng các con đã nghĩ con đường sau này đi như thế nào chưa?"

Vấn đề này sau khi Thẩm Ngôn Khanh bị Kiều Ý hỏi cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Điều hành một công ty, kết hôn, sinh con. Trước khi gặp Kiều Ý, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy sinh hoạt cứ như vậy, ngày ngày bất biến, không có tình cảm mãnh liệt cũng không có ảo tưởng, đối với nửa kia trong tương lai cô ấy cũng không có khát khao hi vọng gì.

Nhưng khi nhân tố không xác định là Kiều Ý xâm nhập vào cuộc sống của cô ấy, cô ấy thay đổi. Đối với tương lai cô ấy đã bắt đầu chờ mong, bắt đầu chủ động theo đuổi hạnh phúc.

Thẩm Ngôn Khanh trao mối tình đầu của mình cho một người phụ nữ, dù có khó khăn đến mấy để tiếp nhận mối quan hệ này, cô ấy vẫn trân trọng nó.

Khi Kiều Ý nói rằng đoạn tình cảm này chỉ có mình cô duy trì, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy đau lòng vô cùng, cô ấy đâu lòng không thể hiện bằng nước mắt mà là sự tra tấn tâm lý vô tận ngày đêm áp đặt lên bản thân cô ấy. Cô ấy từng gặp nhiều người đã trải qua chuyện như vậy, có thể điều hành công ty hô mưa gọi gió kết quả lại không duy trì được một đoạn tình yêu của bản thân.

Khi nhận được điện thoại của Ôn Văn, Thẩm Ngôn Khanh không khỏi nghĩ nhiều nhưng cô ấy càng thêm xác định một điều: cô ấy yêu Kiều Ý, cho dù Kiều Ý ruồng bỏ tình cảm này trước thì cô ấy vẫn yêu cô. Không ghét được cũng không trách được, chỉ là thấy buồn thôi.

Yêu một người không nên yêu cũng là yêu.

"Ngôn Khanh, con bé Tiểu Ý còn nhỏ không hiểu chuyện lại dễ dàng xúc động, con sẽ phải gánh vác nhiều hơn. Thật ra có nhiều chuyện con hiểu nhưng con bé sẽ không hiểu. Đừng nghĩ nó suốt ngày vô tâm, nhưng chính nó lại yếu ớt hơn ai hết..."

"Khi Tiểu Ý còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, con bé từng ở trại trẻ mồ côi một thời gian dài, lúc ấy nó nhát gan tự thu mình lại, luôn một mình trốn trong góc không thích nói chuyện. Dì phải mất nhiều công sức mới đưa được nó về nhận nuôi, hơn một tháng sau mới có thể nói chuyện một chút với con bé..."

Khó trách em ấy lại thích đi cô nhi viện như vậy, tình nguyện làm mẹ của đám trẻ con ở đó.

Tự kỷ, Thẩm Ngôn Khanh hoàn toàn không thể liên hệ từ này với Kiều Ý, quá nhiều chuyện đau buồn đã xảy đến với Kiều Ý. Ngày Kiều Ý làm loạn ở nhà họ Diệp, Thẩm Ngôn Khanh đưa cô về nhà, hiểu được một phần chuyện cũ của cô nhưng khi những điều này được dì Băng kể tỉ mỉ thì cảm giác của cô ấy lại không giống lúc đó, tâm tư như thắt lại.

Kiều Ý nói mọi chuyện như không liên quan gì đến mình khiến Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy cô là người lạc quan nhất thế giới, bây giờ mới biết đó có lẽ chỉ là lớp ngụy trang của Kiều Ý.

"Trước khi gặp con, Tiểu Ý đã từng kết giao với một người phụ nữ..." Dì Băng cảm thấy Thẩm Ngôn Khanh cần được biết chuyện xưa của Kiều Ý và Ôn Văn, Kiều Ý rất đặc biệt, so với người bình thường thì cô xứng đáng được yêu nhiều hơn một chút. Dì Băng hồi tưởng lại thời gian giúp Kiều Ý thoát tự kỷ, bà không khỏi thở dài: "Đối với Kiều Ý con phải dùng gấp đôi tình yêu, như vậy con bé mới cảm giác được tình yêu của con..."

Gấp đôi tình yêu, Thẩm Ngôn Khanh cúi đầu, cô ấy đã cho Kiều Ý cái gì? Ngay cả một lời hứa hẹn cũng không có, chỉ là một câu có thể thử xem.

Thẩm Ngôn Khanh vốn luôn hưởng thụ sự đơn phương chủ động của Kiều Ý, cô luôn phải đòi lấy tình yêu thương của cô ấy có bao nhiêu vất vả.

- --

Vô thức, hai người đã trò chuyện rất lâu.

"Thôi thì các con còn trẻ phải tự xem xét, dì đi xem Tiểu Ý có tỉnh không..." Dì Băng bưng canh mận chua kèm đá viên vào phòng ngủ của Kiều Ý.

Thẩm Ngôn Khanh đón lấy, "Dì ơi, con cũng đi."

Thẩm Ngôn Khanh chưa nói chuyện Kiều Ý muốn chia tay với dì Băng.

Bây giờ Kiều Ý đã tỉnh táo hơn chút, cô tự dựa lên đầu giường nhắm mắt xoa huyệt thái dương. Đau đầu quá, cảm giác đệm lún xuống một chút nên cô mở mắt ra...

Thẩm Ngôn Khanh ngồi ở mép giường đưa tay cầm tay Kiều Ý, sau đó cô ấy nhẹ nhàng giúp Kiều Ý xoa huyệt thái dương, đúng lúc ánh mắt hai người gia0 nhau.

"Chị... Sao chị lại ở đây..."

"Em còn đau đầu không?" Thẩm Ngôn Khanh ân cần hỏi, tay xoa đúng chỗ.

Kiều Ý nhíu nhíu mày.

Dì Băng nhìn thấy dáng vẻ vợ chồng son của các cô liền tự giác rời khỏi, "Ngôn Khanh, buổi tối con ở lại nơi này đi, một mình con về dì không yên tâm."