Trong phòng khách trống rỗng, tiếng giày cao gót chạm vào sàn gỗ đặc biệt chói tai, chiếc đèn chùm pha lê sáng chói phía trên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ôn Văn đi tới cầu thang, mơ hồ nghe thấy tiếng cười từ phòng trên truyền tới, cô ấy ôm trán có chút choáng váng, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra trên lầu.
Lên lầu, đôi giày cao gót của cô ấy giẫm phải một mảnh áo lót ren màu đen, cô ấy bực mình đá nó ra, đi dọc hành lang dài để tìm căn phòng phát ra âm thanh.
Ôn Văn mặt không đỏ, tâm không loạn đẩy cửa, trên giường có một người đàn ông và hai người phụ nữ dây dưa với nhau rất nóng bỏng, trường hợp này cô ấy đã thấy nhiều, ngược lại hai người phụ nữ kia kinh hoảng che che giấu giấu, trong miệng phát ra tiếng làm người nghe buồn nôn.
Người đàn ông liếc nhìn Ôn Văn, anh ta không thèm để ý vẫn tiếp tục hành vi, trông ghê tởm vô cùng.
"Các người ra ngoài đi." Ôn Văn nghiêng đầu sang một bên, ba người trước mắt không thể kiêng dè mà vẫn tiếp tục khiến cô ấy càng thấy buồn nôn, "Hàn Công, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lúc trước Ôn Văn đã biết Hà Công là kẻ lăng nhăng nhưng chẳng nghĩ tới anh ta sẽ dâm loạn tới mức độ này.
"Đi ra ngoài làm gì, không thì lại đây cùng nhau chơi?" Hàn Công trái ôm phải ấp, anh ta ngồi trên giường huýt sáo với Ôn Văn.
"Đồ điên!" Chuyện đã đến mức này rồi, không có gì phải xấu hổ cả. Ôn Văn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn ly hôn."
"Ôn Văn, kiếm đủ tiền là muốn ly hôn phải không?" Hàn Công đi tới gần Ôn Văn, anh ta bóp cằm cô ấy, trong ánh mắt đều là khinh thường và phỉ nhổ, "Cô chơi đủ rồi nhưng tôi còn chưa chơi đủ đâu, đừng quên... Tất cả của cô là do tôi cho, ly hôn à, cô bỏ được sao?"
"Ly hôn, tôi không cần gì cả."
Đôi mắt Ôn Văn đỏ hoe vùng ra khỏi tay đối phương. Ban đầu cô ấy nghĩ rằng cưới người đàn ông này sẽ nhắm mắt làm ngơ và sống một cuộc sống mà cả hai bên đều có được thứ mình cần. Bây giờ chuyện đã xảy ra, cô ấy mới biết mình đã sai, danh lợi tiền tài chẳng là gì cả, cô ấy chưa từng có một ngày hạnh phúc.
Cuộc hôn nhân bất hạnh buộc cô ấy phải tìm kiếm những niềm an ủi khác cho đến khi nhìn thấy Kiều Ý trên tivi, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ nhưng quen thuộc đó, cô ấy bắt đầu thường xuyên nhớ lại quá khứ của mình với Kiều Ý.
Đã nhiều năm như vậy, Ôn Văn chỉ có thể hoài niệm tới Kiều Ý, lúc trước vì danh vọng cô ấy từ bỏ tình yêu với Kiều Ý, từ bỏ người con gái có thể trả giá vì cô ấy.
"Chị Ôn, cái gì mà ảnh hậu với diễn viên xuất sắc nhất em đều không cần, em chỉ muốn chị, chúng ta có thể công khai... Có thể bình đạm sống bên nhau..."
Ôn Văn nhớ rất rõ ràng, lúc trước cô ấy đã đẩy Kiều Ý ra như thế nào, cô rơi nước mắt, giọng điệu cầu khẩn đầy hèn mọn.
Bây giờ xem ra người chịu nhục chính là cô ấy, khi mối quan hệ của hai người bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, Ôn Văn lùi bước vì cô ấy không thể từ bỏ được cái giới đầy màu sắc rực rỡ này, lúc đó cô ấy rất nổi tiếng. "Kiều Ý, em không để ý nhưng chị để ý."
Lúc sau, Kiều Ý ký hợp đồng với Thụy Đạt, dường như có ai đó ở phía sau thay cô xử lý hết mọi thứ cho nên chuyện này cũng không quá lớn, nhưng tin tức về Kiều Ý ngày càng ít.
"Hàn Công, chúng ta ly hôn đi." Ôn Văn hít một hơi thật sâu, "Tài sản và cổ phần tôi đều không cần."
Một cái tát đầy sỉ nhục giáng xuống, Ôn Văn cảm thấy má mình đau rát.
"Đến lượt cô nói ly hôn sao?!" Hàn Công đột nhiên đẩy Ôn Văn ngã xuống giường rồi đè lên người cô ấy, thô bạo xé rách quần áo cô ấy.
"Dừng tay!" Ôn Văn có chút bất lực, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô ấy làm sao có thể chống cự Hàn Công.
Hai người phụ nữ ngồi trên sô pha đang hút thuốc, nhìn cảnh tượng trước mặt mỉm cười, những ngôi sao nữ thường ngày trông rất quyến rũ trên màn ảnh lại có một mặt xấu hổ như vậy.
Sau một hồi giãy giụa, Ôn Văn đã trần truồng, cảm giác được quần lót của mình bị kéo xuống, không có màn dạo đầu, một vật cứng đâm thẳng vào, cơn đau xé rách khiến cô nghiến răng nhắm mắt lại, đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
"Không phải cô thích sao, chẳng phải muốn được chơi à? Ôn Văn, bị một mình tôi chơi... Còn hơn ở bên ngoài làm xe buýt!"
Đau quá, cô ấy không còn cảm giác nào khác ngoài đau đớn.
"Ly hôn cũng được, cô phải biết là... Là ông đây không muốn chơi cô, không muốn cô nữa!"
Mỗi lần nghe được một câu là thêm một cơn đau ập đến, Ôn Văn sắp sửa ngất đi, sắc mặt cô ấy tái nhợt, cười lớn, cười nhạo cái kén của chính mình.
Ôn Văn cũng không biết mình rời khỏi phòng bằng cách nào, việc Hàn Công lạm dụng tình dục đã trở thành bóng ma ám ảnh trong lòng cô ấy.
Năm năm sau, cô ấy mất đi tất cả, bây giờ cô ấy chẳng còn gì cả, nhưng năm năm trước, ít nhất Kiều Ý đã ở bên cô ấy.
Chật vật trở lại chung cư, rất nhiều năm trước đây là căn cứ bí mật của cô ấy và Kiều Ý, có rất nhiều hồi ức ở đây.
Trong phòng tắm, Ôn Văn tắm rửa nhiều lần, vết bầm tím trên người cho thấy lòng tự trọng của cô ấy đã bị chà đạp thành từng mảnh.
Cô ấy muốn gặp Kiều Ý, nhưng lại không muốn, cô ấy cảm thấy mình quá bẩn, bẩn đến mức không có tư cách để nhìn Kiều Ý.
Mà khi Kiều Ý lại xuất hiện trước mắt, cô ấy không nhịn được tới gần, cô ấy từng có cảm giác tình yêu của Kiều Ý dành cho cô ấy là cả đời.
Nếu có khả năng phục hồi thì sao?
Ôn Văn ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu, toàn thân yếu ớt, cuối cùng dùng dao gọt trái cây đâm vào động mạch cổ tay, sau đó chụp ảnh.
"Tiểu Ý..." Ôn Văn bấm số của Kiều Ý, trong lần gặp mặt ở đoàn phim lần trước cô ấy đã hỏi xin số điện thoại của cô từ Phụng Sa, "Chị muốn gặp em... Có thể là lần gặp mặt cuối cùng."
- --
Làm xong hợp đồng, Thẩm Ngôn Khanh nhìn thời gian, hiện tại là 5 giờ 15 phút chiều, cô ấy vội vàng đến bãi đậu xe lấy xe, sau đó quay đầu đi về công ty đón Kiều Ý.
Lòng bàn tay cô ấy đổ mồ hôi, nhìn hoa hồng và nhẫn kim cương đôi, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy hồi hộp như vậy, Kiều Ý không ngừng phá vỡ quy tắc cuộc sống của cô ấy.
Vừa lái xe, cô ấy vừa suy nghĩ xem nên nói gì để Kiều Ý hiểu rằng cô ấy rất nghiêm túc trong việc hẹn hò với cô.
An Bạch nói với cô ấy rằng quá trình rất đơn giản, cô ấy chỉ cần đưa cho cô một bông hồng, sau đó ôm cô hôn thật mạnh rồi lại đeo chiếc nhẫn kim cương vào người cô và nói "chị yêu em", mọi tức giận của cô sẽ tan biến.
Thẩm Ngôn Khanh bán tín bán nghi với đề nghị của An Bạch, nếu không phải chân chính động tâm thì cô ấy khó có thể nói ba chữ kia, đối với cô ấy thì hàm nghĩa ba từ ấy là quá lớn.
Trong đêm tối, khi cô ấy và Kiều Ý quấn lấy nhau đến sức cùng lực kiệt, dựa sát vào nhau cho nhau cái ôm ấm áp, cô ấy từng xúc động muốn nói "tôi yêu em", thậm chí có thể nói mười mấy lần.
Kiều Ý là người đầu tiên có thể mang lại cho cô ấy niềm vui cả về tinh thần lẫn thể xác như vậy, Thẩm Ngôn Khanh hiểu rõ Kiều Ý chiếm giữ vị trí nào trong lòng.
Cô ấy diễn đi diễn lại cảnh gặp mặt trong đầu, mặc dù có chút khinh thường lời nói của An Bạch, nhưng trong lòng Thẩm Ngôn Khanh vẫn làm theo.
Nếu em mệt mỏi, tôi có thể thử chủ động một chút.
Nghĩ rồi Thẩm Ngôn Khan bật cười, dường như nhìn thấy bộ dáng Kiều Ý nhận được hoa sẽ cười tươi, hai người ôm nhau ôm hôn ngọt ngào, thật lâu đã không có.
Quay lại công ty đã là 5 giờ rưỡi, không có một ai. Thẩm Ngôn Khanh tiếp tục vội vàng bước đi, lại không thấy Kiều Ý ở địa điểm đã hẹn.
Điện thoại gọi được nhưng không ai nghe máy.